Chương 37

Linh theo chân giám đốc để đi gặp đối tác quan trọng, bên kia là một tập đoàn lớn chuyên nghiên cứu những loại vật liệu mới cho xây dựng. Nếu kí được hợp đồng mua được loại vật liệu mới này, những công trình sắp tới của công ty sẽ cắt giảm được khá nhiều chi phí. Linh ủ rủ ngồi trên ghế trong phòng đợi. Đã hơn hai mươi phút qua mà giám đốc bên kia vẫn còn đang họp gì đó, thoáng chừng người ta không có ý định hợp tác. Linh chán nản.

"Sếp, có khi nào mình bị leo cây không?" nhìn thấy giám đốc nhà mình bụng bự ngồi đợi cũng mệt mỏi, Linh liền kéo sang nói chuyện phím.

"Cũng không biết chừng. Nhưng người ta đang ở thế trên, mình phải chịu thôi"

Linh vừa thở dài một hơi thì cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, theo sau là cô trợ lý lúc nãy dẫn cô với giám đốc vào phòng chờ. Có thể nhìn ra người kia là người mà cô và giám đốc đang đợi.

"Thật xin lỗi, đã để hai vị đợi lâu" người kia đưa tay bắt lấy tay của hai người phía Linh. Cô gái theo sau liền giới thiệu hai bên với nhau.

Từ lúc người đàn ông kia bước vào, Linh có cảm giác rất lạ trong lòng, Linh thoáng bừng tỉnh khi nghe thấy cô gái nói tên ông ta. Linh có chút bối rối nhưng liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hẳn là trùng tên thôi.

Vì tên người kia giống với cái tên mà mẹ cô từng kể cho cô, nói đó là tên ba ruột của cô Trần Thành Thái.

Cuộc gặp gỡ lần này Linh chỉ đi với tư cách trợ lí nên gần như chỉ ngồi nghe giám đốc cùng người đàn ông kia trao đổi, đôi khi cô chỉ cung cấp ra ít tài liệu về phía công ty cô. Cô lén lút đưa mắt nhìn về phía người kia. Cảm thấy chính mình cùng người kia không có nhiều nét giống nhau lắm, nên tự vỗ ngực trấn an mình. Cô thu hồi ánh mắt của mình, quay lại nội dung chính của cuộc gặp gỡ. Nhưng đáng tiếc, lúc cô thăm dò người kia, người kia cũng đồng thời hơi liếc mắt, như có như không về phía cô. Ông trầm ngâm, nhìn gương mặt xa lạ có phần quen thuộc kia khiến một đoạn kí ức như ngủ quên lại tràn về trong đầu. Nhưng là một doanh nhân lão luyện, ông liền tỏ ra phớt lờ, không để người khác nhận ra suy nghĩ thật của mình.

Sau khi tiễn chân hai người khách, Trần Thành Thái liền quay trở về phòng làm việc của mình, lấy điện thoại gọi cho trợ lý đặc biệt, yêu cầu tìm hiểu thông tin cô gái ông vừa gặp. Ông nới lỏng cà vạt, tháo mắt kính đặt xuống bàn, người tựa hẳn vào ghế, mi tâm nhíu chặt. Cô gái lúc nãy khiến ông nhớ lại người con gái mà ông từng rất yêu, lại vô tình cứa vào tim ông vài vết cắt mà mãi tận sau này dù đã có gia đình, ông vẫn không thể nào quên được.

Nhắc đến Trần Thành Thái ông, có thể dễ dàng tìm hiểu thông tin trên những đầu báo doanh nhân, kinh tế. Trên đó đều viết về ông bằng những dòng ngưỡng mộ. Ông là một doanh nhân thành đạt đi lên từ hai bàn tay trắng, phấn đấu trong hai mươi năm, liền từ một người không là gì trong mắt người khác, trở thành chủ tịch một tập đoàn lớn. Vị thế cao mà không phải ai cũng có thể vươn tới được. Lại nhắc đến đời tư, chuyện gia đình của ông, gia đình đúng chuẩn hạnh phúc với vợ hiền, con ngoan. Vợ ông là người sâu sắc, lại hiểu biết, chu toàn mọi việc trong nhà để ông trong hai mươi năm qua không phải bận lòng vì chuyện nhà, chuyên tâm phấn đấu vì sự nghiệp. Con trai ông năm nay cũng hai mươi, không giống đa số những công tử con nhà giàu khác. Sống đúng mực, biết nghe lời, thành tích học tập rất tốt khiến ông luôn an tâm và tự hào.

Nhưng là có một đoạn quá khứ của ông được ông kín đáo che giấu mà chưa có một nhà báo nào moi tin ra được. Đó là đoạn kí ức của hai mươi lăm năm về trước. Ông từng yêu một người mà không phải người vợ bên cạnh ông lúc này. Cũng từng một lần kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân đó chóng vánh, chưa đầy một năm đã tan rã. Lí do bởi người phụ nữ kia. Trong một buổi cơm tối ấm áp, liền dội thẳng nước lạnh vào ông, nói với ông cô ấy chưa bao giờ yêu ông, cô ấy muốn li hôn, muốn sống cùng người cô ấy thực yêu.

Ông níu kéo, giữ lại, nhưng người kia liền bỏ chạy theo tình nhân, chỉ để lại tờ đơn li hôn, đổi số điện thoại, cũng không cho ông biết lấy một địa chỉ. Ông trở nên suy sụp, phải mất hơn ba năm ông mới bình tĩnh lại, phần nhiều là nhờ một người bạn thân luôn bên cạnh an ủi, động viên ông, tiếp cho ông niềm tin. Người đó chính là vợ ông hiện giờ.

Vẫn nghĩ ông đã quên đi người phụ nữ phụ rẫy mình, không ngờ hôm nay vô tình gặp phải gương mặt hệt như người kia, ông liền dao động. Ông phải tra cho được, rốt cuộc cô gái kia là ai, có quan hệ gì với người phụ nữ kia. Và hơn hết là, sâu trong lòng ông muốn xem cô gái kia có quan hệ gì với ông không.

Thủy Tiên buổi trưa ra sân bay đón ba mẹ mình về nước, cũng khá lâu cô chưa được gặp họ. Thủy Tiên đưa mắt ngóng chừng, liền thấy ba mẹ mình đi ra phía cửa, cô nhanh chóng tiến lại, đưa tay ôm lấy ba mẹ mình.

"Cuối cùng hai người cũng chịu về, con rất nhớ hai người"

Mẹ cô chỉ cười vỗ lấy lưng cô, bà không thường biểu hiện tình cảm ra ngoài, ngược lại với bà, ba cô ông lại thường tỏ cưng chiều cô hơn. Ông véo mũi cô, mắng yêu

"Con khỏi nói mát đi, ba mẹ nói con qua bên đó, chính con không chịu"

Thủy Tiên cười lấy lòng "Con đi rồi để bà ở lại một mình sao được"

Ba cô thở dài "Hai bà cháu, aizzzz" không phải ông không từng khuyên mẹ mình cùng theo ông đi, nhưng bà nhất quyết không chịu, bà nói bà phải ở lại lo nhang khói cho tổ tiên, khiến ông cũng không thể cứng rắn mà ép buộc bà.

"À, suýt nữa ba quên, lại chào anh Trí đi, lần này nó cũng theo ba về nước, nói là muốn về thăm con ha ha" ba của Thủy Tiên kéo tay người thanh niên đi bên cạnh ông lại trước mặt Thủy Tiên, người kia tiến đến nhìn Thủy Tiên "Chào em, lâu quá không gặp", hai tay dang ra ôm lấy cô. Thủy Tiên cũng không tiện né tránh, liền để mặc Trí ôm lấy mình "Mừng anh trở về" cô còn nhớ người này là con trai của bạn ba cô, hai người từ nhỏ cũng chơi thân, tận cho đến khi người này đi du học, liền một mạch mấy năm trời cũng chưa trở về.

Thủy Tiên khẽ đẩy Trí ra khi thấy cái ôm khá lâu, cô gượng cười, rồi quay sang nhìn ba mẹ nhắc nhở "Mọi người chắc mệt rồi, nhanh ra xe con đưa trở về nghỉ ngơi". Cô cũng nhìn về phía Trí "Anh cũng nhanh lên xe"

Trí liền lắc đầu "Không tiện đường đâu, em cứ đưa hai bác về đi, anh bắt taxi đi được rồi, anh muốn ghé công ty gặp ba trước mới về nhà sau".

Trí đóng cửa taxi, một thân kéo vali vào cửa công ty ba mình. Liền có người tiến lại hỏi anh muốn tìm ai. Anh không có hẹn trước nên đành ngồi một bên đợi, không lâu sau, ba anh liền xuất hiện trước mặt khiến anh có phần bất ngờ.

Ông Thái đang xem tài liệu, liền nghe báo có một người tên Trí tìm gặp, ông vội vàng đi xuống sảnh, ngồi ở ghế đợi là một thanh niên mặc chiếc sơ mi trắng, chiếc áo vest được anh cởi ra đặt trên vali, dáng ngồi thẳng tắp. Nếu nhìn kĩ lại, có thể thấy gương mặt người thanh niên kia cùng ông khá giống nhau, ông ngạc nhiên, lại vui mừng.

"Chào ông Thái" Trí nghiêm người, cúi đầu chào ba mình.

Ông Thái liền bật cười, vỗ lấy vai Trí "Ha ha, đi, đi lên phòng ba, thằng nhãi này", ông nhìn thấy vali của Trí liền cau mày "Cũng chưa về nhà?"

Trí gãi đầu "Liền muốn gặp ông Thái trước, sau mới về gặp bà Hoa, ha ha"

Ông Thái nhìn con mình cười hiền "Được rồi, vậy thôi con ngồi đây đợi ba thu thập xong rồi về nhà luôn, chiều nay cũng không có cuộc họp gì quan trọng"

My làm xong cơm tối, nhìn thấy người nào đó mang một bộ dáng đói chết nhìn cô, liền liếc mắt

"Xong rồi, lại ăn đi"

Linh cười hí hửng "Trễ chút nữa là em thành ma đói cho chị xem"

"Sao không tự đi mà nấu" đã đến ăn ké còn đòi hỏi "Em không về ăn cơm với mẹ, cứ đến đây suốt"

Linh vừa nhai cơm, vừa ú ớ trả lời "Mẹ còn mừng kìa, đỡ tốn cơm nhà", nói xong liền gắp thức ăn đưa vào miệng, quyết tâm không để miệng mình rảnh rỗi.

"Hừm, nhưng cũng không thể một tuần hết sáu ngày em đến đây, bỏ mẹ ở nhà" My trắng mắt lườm người nào đó đang ăn ngấu nghiến. Nhìn người kia ăn cô cứ cảm giác như thức ăn rất ngon. Cô cũng ăn nhưng thấy nó bình thường mà.

Người nào đó long lanh mắt "Chị không muốn mỗi ngày thấy em hả"

"Xì"

"Anh Lâm dạo này mỗi ngày đều ở nhà, chị đừng lo mẹ chỉ ở một mình." Linh lại nhớ ra gì đó, liền nuốt vội cơm, khiến bản thân bị nghẹn. My đưa sang ly nước "Uống chút nước đi. Ăn từ từ thôi, lớn rồi mà cứ như nhỏ lắm"

"Ách" Linh đỏ mặt "Đúng rồi, cuối tuần sinh nhật mẹ, mẹ nói chị về ăn cơm với cả nhà"

My lắc đầu, cô không thấy mình lấy tư cách gì về là hợp lí cả. "Chị không đi", hơn nữa cô sẽ cảm thấy ngại ngùng khi gặp Lâm.

Linh nhìn sang My, nhận ra ánh mắt thất lạc, rũ xuống của My, cô biết My có khó xử, nhưng là chuyện sớm hay muộn, trốn tránh cũng không được "Mẹ nói em nhất định phải đưa được chị về nhà, không sẽ không cho em vào nhà"

"..."

"Ngoan, em biết chị nghĩ gì, nhưng tin em đi, không khó qua như chị nghĩ đâu" Lâm dạo này thu liễm tính tình, cô cũng không biết có thật sự là anh thay đổi không, nhưng vẫn thử đi tin.

Trầm mặc một lúc Linh chìa chén mình ra "Cho em chén nữa"

"Cũng không biết chị đang đúng hay sai nữa" My nhìn bộ dáng trẻ con của người kia, than thở.

"Muốn hối hận cũng đã muộn" người nào đó vô lại trả cho My một câu "Chị cũng ăn nhanh a, mình còn ra ngoài hẹn hò nữa" người nào đó đi làm về, vẫn một bộ trang phục công sở chưa thay, đến ăn cơm đã đành, còn muốn ra ngoài hẹn hò, không chịu về sớm.

Nhưng là My liền đáp ứng, hôm nay cũng thứ năm, nếu không tính toán đi chọn quà cho mẹ Linh bây giờ thì sợ là không kịp, "Chị no rồi, em mới nhanh đi kìa, lại nói, em cũng chưa tắm, đừng đi gần chị" My che mũi nhìn Linh, mang vẻ mặt ghét bỏ.

Người nào đó trơ mặt, dửng dưng không quan tâm có người ghét bỏ mình.

Trung tâm mua sắm.

Linh đứng một bên nhìn My cau có gương mặt không biết phải chọn mua gì, cả người loay hoay xoay xoay. Cô cảm thấy có một dòng ấm áp len lén nhè nhẹ rót vào lòng, My với mẹ cô cũng không phải người lạ, lại làm như một bộ con dâu mới mới về nhà chồng khiến cô nén cười. Đôi môi người nào đó vểnh lên như biểu lộ mình đang khó chịu. Nhịn không được liền bắt lấy tay My, ôm lấy người kia. Còn định làm thêm bước tiếp theo thì bị người kia đây ra.

My ngượng chín cả người "Buông chị ra"

"Ha ha, chị nhìn xem, đâu ai nhìn đâu" Linh được nước, lại tiếp tục vô lại "Thêm nữa, ai bảo nhìn chị đáng yêu quá làm gì, làm người ta nhìn không được, muốn..."

My định nói gì đó, lại thấy phía trước có hai người đi lại, My nhận ra một trong hai người, liền huých tay Linh "Cô gái của em kìa"

"Đâu a, cô gái của em đang đứng cạnh em còn gì" Linh lập tức phủ nhận, cô đã biết đằng sau vẻ bình tĩnh kia là những cơn ghen ngầm chực chờ dâng trào. Cô cũng không ngu mà chơi với lửa.

"Đứng đắn một chút, người ta qua chào em kìa" gương mặt người nào đó vẫn còn đầy vẻ dê xồm khiến My ngượng ngùng. Linh cũng nhận thấy Thủy Tiên cũng đang hướng lại mình nên thu hồi vẻ mặt kia

"Chào em" Linh liền lên tiếng trước, vẫn không quên nắm lấy tay người nào đó để người ta không nghĩ lung tung.

"Thật là chị, em nhìn thấy quen quen nên muốn đi sang nhìn thử, không ngờ là chị thật" Thủy Tiên cười đáp, thấy cạnh Linh còn có một người nữa, Linh liền giới thiệu "Bạn g....khụ....bạn chị" người nào đó nhéo tay Linh, chặn mất từ phía sau từ bạn Linh định nói, My cười hiền "Chị tên My, rất vui được biết em"

"Em cũng vậy" Thủy Tiên đáp lại, xong lại thấy Linh nhướng mắt đầy ẩn ý với mình, Thủy Tiên khó hiểu, nhưng người sau cô thì không như vậy, không đợi Thủy Tiên mở lời, Trí tự giới thiệu về mình "Em tên Trí, bạn của Tiên"

Linh thoáng giãn mày, cười cười đầy thâm ý "Vậy a", Thủy Tiên lúc này mới nhận ra ánh mắt khác lạ của Linh là gì, có phần ngượng ngùng muốn giải thích lại không thể giải thích. Nhịn không được tính bát quái của Linh, My khụ một tiếng, nhéo tay người kia, Linh được nhắc nhở liền thu hồi vẻ mặt thăm dò của mình.

"Umm hmm chị có việc phải đi giờ, có dịp nào mình hẹn nhau đi cà phê nha", Linh nói xong, liền chào tạm biệt Thủy Tiên, rồi cùng My đi sang quầy khác cho cô nàng tiếp tục chọn quà.

Thủy Tiên nhìn theo bóng hai người rời khỏi, ánh mắt có phần đăm chiêu.