Chương 33

Thu thập xong chén dĩa, Linh nhanh nhẹn đi ra phòng khách với My, đặt mông ngồi xuống thì tay chân đã không yên, ôm đâu đó, sờ đâu đó.

"Chị ngủ một lát đi" Linh nói chuyện rất hiển nhiên, dường như cái tay đang sờ soạng eo My không phải của mình.

"Có thể ngủ sao?" My nhướng mi mắt mình nhìn người cạnh bên

Linh cười cười "Tất nhiên, chỉ việc nhắm mắt là ngủ, sao lại không thể", thấy My không trả lời mà vẫn im lặng nhìn mình, Linh chột dạ, bỏ tay ra "He he, không phá chị nữa, đi, mình đi ngủ, em sẽ ngoan ngoãn, chiều còn vào bệnh viện cho mẹ về"

Cả hai vào phòng ngủ, My mới hỏi Linh "Khi nào Lâm xuất viện?"

"Em cũng không hỏi, chắc sớm." Linh cũng không nói mình đến bệnh viện thay mẹ một phần là để xem Thủy Tiên.

"Chiều tan việc, chị ghé qua"

"Không cần đâu, tí nữa chị ngồi xe em đi làm, không tiện ghé qua đâu" Linh bá đạo nói, mặc kệ My đồng ý hay không.

"Mẹ... không nói gì hả" My có phần thắc mắc khi thấy Linh tỏ ra rất thoải mái.

Tay Linh nhởn nhơ vòng qua eo My, sờ lại sờ. "Đúng ha, em vẫn chưa kể cho chị, nói ra chị hết hồn luôn" bàn tay không yên vị, luồn vào trong áo, chạm hẳn vào da thịt My. Lấy tay chụp bàn tay đang tác quái, My hơi nghiêm giọng "Em kể tiếp"

Linh lại cười hề hề "Mẹ không nói cho phép, nhưng cũng không ngăn cấm" bàn tay vừa yên, lại động đậy. My vừa bực mình, vừa buồn cười. Trước đó cô nhận thức Linh là một người mặc dù đôi khi trẻ con, nhưng vẫn tính là nghiêm túc, hiển nhiên là không có điểm gì gần với mấy từ háo sắc, bại hoại. My lại trừng mắt, ai đó vẫn làm lơ.

"Em không kể tiếp thì đi ra ngoài"

Linh a một tiếng, tay lại để yên "Mẹ nói mẹ cần thời gian quan sát, với lại, còn hai bác nữa" cuối câu giọng lại rầu rĩ, vế đầu cô không ngại, chỉ ngại vế sau, Linh thở dài. My đưa tay vuốt ve gương mặt Linh, hôn nhẹ lên môi "Em ngán sao?"

"Không ngán, nhưng chắc chắn không dễ như mẹ" Linh siết chặt vòng tay mình hơn "Nhưng em không tin hai bác cứng đầu hơn em"

Gương mặt đang dịu dàng, nhu hòa của My bỗng chốc hóa dữ dằn, Linh chịu một cái cốc vào trán "Ai cứng đầu?"

"Ách, em quên"

"Mà chị ngủ đi" Linh không quên ban đầu vào phòng là muốn dỗ cho My ngủ một lúc

My lắc đầu "Giờ nghỉ không còn nhiều, kể tiếp đi, em với mẹ chỉ nói bấy nhiêu thôi sao? Không phải mẹ dễ dàng thuận theo em vậy chứ"

"Nào có, em đã khóc hết nước mắt mẹ mới nghe đó chứ" có cơ hội tranh công, liền tranh công, biết đâu lại có thưởng.

"Vậy sao, tội cho em" My thừa biết người kia đang nói quá. Tay My vẫn để trên mặt người kia, vuốt lấy, rồi véo lấy má "Hừ, cho cái tội"

Linh mếu máo, này rõ là trộm gà không được, còn mất nắm gạo. My phì cười, thu tay lại "Không nói với em nữa, chị đi tắm"

Một nơi khác

Nằm trên giường mê man, Nancy bỏ qua một màn bốn mắt nhìn nhau của Ivan và Trang. Trang đến nơi thì Ivan đã đến đó từ trước, anh mở cửa cho cô đi vào, Ivan đưa mắt đánh giá cô gái trước mặt mình, anh nhận ra trong mắt cô hiện rõ tia lo lắng, thấy Trang là nữ, Ivan cũng không quan tâm Trang với Nancy có quan hệ như thế nào, chỉ nghĩ Trang có thể chăm sóc cho Nancy tốt hơn anh nên anh chào hỏi rồi liền để Trang ở lại, bản thân thì về công ty.

Trang nhìn Ivan, có phần thắc mắc, cô vẫn nghĩ Ivan là bạn trai của Nancy, nếu không thì sao có chìa khóa phòng Nancy, nhưng nếu là bạn trai sao không ở lại mà giao Nancy cho cô. Anh cũng không để cô thừa thời gian mà hỏi xem anh là gì với Nancy. Nghe Ivan nói Nancy sợ bệnh viện nên anh không đưa cô đến bệnh viện, chỉ mua thuốc để sẵn. Anh nhờ cô chăm sóc Nancy dùm và liền rời khỏi.

Đưa tay sờ trán mới phát hiện Nancy khá nóng, bỏ qua lời của Ivan, tốt nhất vẫn nên đưa Nancy đi bệnh viện, cô lay lay Nancy

""Chị, tỉnh dậy, đi bệnh viện"

"Nancy, dậy"

Sau năm lần bảy lượt, Nancy mới mở mắt nhìn người trước mặt, cô có chút không tin được người đó là Trang "Hữ?"

"Aizzz, dậy cho tôi, tôi đưa đi bệnh viện, chị nặng quá, không đỡ dậy nổi" Trang thở phì phò nhìn người vẫn còn đang mơ ngủ.

Nancy lắc đầu "Không đi bệnh viện, em lấy thuốc cho tôi được rồi"

"Không được" Trang lạnh giọng "Tôi đến để đưa chị đi bệnh viện, không đi thì tôi trở về, chị ngủ tiếp"

Nghe được Trang uy hϊếp, Nancy có phần uất ức, cô đang là người bệnh nha, nhưng cũng nhận ra được là người kia quan tâm, nếu không đã không đến đây. Cô thỏa hiệp

"Để chị thay đồ đã" Nancy loạng choạng bước vào toilet, hơn mười phút sau cô mới bước trở ra, gương mặt có phần tỉnh táo hơn một chút sau khi rửa mặt xong, thấy Trang đang nhìn chằm chằm mình, Nancy cười cười "Đi thôi"

"Chị...không phải sợ bệnh viện sao?" Trang nghi hoặc khi thấy Nancy dễ thỏa hiệp như vậy.

"Đành chịu, không đi sẽ có người không quan tâm"

Trang cười nhẹ, đến nỗi cô cũng không phát hiện chính mình đang cười.

Linh đến bệnh viện, cô ghé sang chỗ của Lâm trước. Mẹ cô không ở đó, Lâm thấy Linh bước vào, liền hỏi "Em không đi làm sao?"

"Không, hôm nay em nghỉ cả ngày. Mẹ đâu? Không ở chỗ anh sao?" Linh đặt giỏ trái cây xuống, cô mua hai giỏ, một cho anh mình, một chút nữa mang sang cho Thủy Tiên.

"Mẹ... bên chỗ cô gái kia" Lâm cười trừ "Lúc nãy anh có sang hỏi thăm cô ấy, chưa được bao lâu thì mẹ đuổi anh về, còn bà thì vẫn ở lại"

Linh gật đầu, cô cũng đoán được mẹ cô thích cô gái kia, nhưng là hình như mức độ vượt xa hơn cô nghĩ. "Bác sĩ nói khi nào anh xuất viện?" Linh lấy ra một trái lê, ngồi gọt cho anh mình

"Theo dõi hết hôm nay, nếu không có gì thì mai anh về đi làm được rồi"

Linh gật đầu "Như vậy thì tốt rồi" cô cắt lê ra, đưa cho Lâm "Anh ăn đi, em mang giỏ kia sang cho cô bé kia, sẵn rước mẹ về luôn"

Lâm nhận lấy miếng lê từ tay Lâm, anh có phần xúc động, cũng không nghĩ giữa anh em anh lại có thể có lúc bình tĩnh như vậy. Cứ cho là bề ngoài đi, anh vẫn cảm thấy an ủi.

Đứng ngoài phòng bệnh, Linh đã nghe tiếng nói chuyện trong phòng, cô khẽ cười, mẹ cô cũng thật lạ, con trai ruột thì lại để một mình ở phòng bệnh, đi qua phòng bệnh khác nói chuyện cùng con gái người ta. Linh gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào. Nhìn lại thì trong phòng còn có thêm một người, Linh gật đầu.

"Đây là nội của Thủy Tiên, bà mới đến" mẹ Linh quay sang bà của Thủy Tiên "Nó là con gái của con"

"Con chào bà" Linh lên tiếng trước.

Nội của Thủy Tiên mỉm cười "Chào con, vào đây ngồi đi"

Mẹ Linh thấy Linh cầm theo giỏ trái cây nên liền nói "Đem trái cây gọt ra mời bà luôn đi". Linh ngượng ngùng, mẹ cô tự nhiên quá thì phải. Nhưng hình như nội của Thủy Tiên lại không lấy làm phiền, bà cười hiền với cô.

Linh ngoan ngoãn nghe lời mẹ mình, cầm lấy trái cây đem ra gọt, nhìn thấy Thủy Tiên đang nhìn mình, cô mỉm cười "Em khỏe hơn chưa? Chân có đau lắm không?"

Thủy Tiên lắc đầu "Em không sao, mọi người lo lắng quá"

"Nội em đến lâu chưa?" Linh chăm chú làm việc của mình, nhưng vẫn không quên hỏi thăm Thủy Tiên

"Bà cũng mới đến không lâu, là bác buộc em phải gọi cho bà"

Linh cười gượng "Mẹ chị phiền đến em đúng không? Bà trước giờ cũng không thường nhiệt tình như vậy, chị cũng thấy lạ"

"Không có, em thấy thích bác. Bác nói bà chắc chắn đang lo lắng nên buộc em phải gọi báo cho bà biết"

Trò chuyện được một lúc, Linh liền nhắc mẹ mình nên trở về, còn mình thì ở lại đó. Dù có bà của Thủy Tiên nhưng bà cũng lớn tuổi, Linh thấy vẫn cần sự giúp đỡ.

Những ngày sau, Linh đi xoay vòng từ nhà, bệnh viện, công ty, nhưng may mắn cho Linh, Thủy Tiên cũng chỉ nằm viện ba ngày, thêm nữa, ngoài cô, Lâm cũng hay đến ghé thăm Thủy Tiên nên Linh cũng không tính là quá mệt. Sau những lần trò chuyện, Linh mới biết Thủy Tiên là sinh viên năm nhất học viện âm nhạc. Ba mẹ cô là những doanh nhân lớn, họ vẫn mong muốn con gái độc nhất của họ sẽ nối nghiệp họ, học những thứ liên quan đến kinh doanh nhưng với bản tính hiền lành của mình, cô không thích hợp với thương trường. Họ đành để cô theo sở thích, vào học viện âm nhạc học. Linh nhận ra Thủy Tiên không yếu đuối như vẻ ngoài của cô, cô lễ phép, luôn không để người khác bận lòng, lo lắng vì mình, nhưng bên trong cô thực ra là cô gái mạnh mẽ. Khi làm việc gì đó, đều sẽ kiên trì đến cùng.

Thứ bảy, Linh sớm đã dậy, tươi tỉnh ra chào mẹ buổi sáng, cũng không đợi ăn sáng xong liền lấy xe đi đến chỗ của My, gởi cho My tin nhắn nói mình sẽ đến, xong liền lái xe đi. Mẹ cô chỉ lắc đầu. Mấy hôm nay cô có phần bận rộn, không đi gặp người kia, chỉ liên lạc qua điện thoại, cô cảm thấy nhớ. Đến trước cửa chung cư, Linh đợi My trở ra.

Đóng cửa xe lại, My phụng phịu "Lâu quá không gặp"

"A" Linh như nhảy cẫng lên, ai bảo người kia quá đáng yêu làm gì. Đôi mắt Linh nháy lên tia lửa, cô có xúc động muốn nuốt lấy đôi môi đang bĩu lên kia, vừa nghiêng người sang thì đã bị bàn tay My đẩy ra. "Nhanh đi, chị bị trễ giờ"

Linh ngoan ngoãn nghe lời, khởi động xe cho xe chạy

"Mấy ngày qua em bận, hôm nay có thời gian liền đến cho chị thấy mặt"

"Vậy sao? Nghe như chị không gặp em không được thì phải"

"Ai mới dỗi lâu quá không gặp" Linh biết mình đang châm dầu vào lửa, nhưng vẫn không sợ cháy. Cô nhìn ra phía ngoài, bầu trời buổi sáng trong vắt, rất tốt, từng tia nắng vừa ló dạng, rất đẹp. Giữa những ồn ào của tiếng xe cộ, cô còn ảo tưởng loáng thoáng nghe được tiếng chim hót. Rất sảng khoái. Tinh thần cô thực sự rất tốt. Cho đến khi không khí đột nhiên đông lạnh, Linh cảm nhận như từng thớ thịt trên người cũng bị đông cứng lại thì mới nhỏ giọng "Hì hì, thật ra là do em nhớ chị"

"Hmmm"

"Em nhớ chị chết đi được" Linh cũng cảm nhận dường như miệng lưỡi mình dạo này trơn tru hơn thì phải.

"..."

"Nhưng sợ em chết chị lại đau lòng, chị đau lòng em càng đau lòng, nên em đến gặp chị a"

"Em chết rồi còn đau lòng được sao?" My lúc này mới quay sang nhìn Linh, ánh mắt sắc bén muốn gϊếŧ Linh bao nhiêu nhát cũng được.

"Ách..." Linh ngậm miệng, cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông chính là đây. Nghe My xì cười, cô cũng cười cười, đưa tay nắm lấy tay My. Một ngày mới đã bắt đầu.