Chương 34

My bước phía trước, Linh lẽo đẽo theo sau, đưa tay muốn nắm lại bị My giật lại. Linh xìu mặt, gãi gãi đầu. Muốn trách, phải trách mấy phút trước.

Linh với My đi mua đồ, cô đang ngồi ngoài chờ My vào thử đồ thì thấy Thủy Tiên ở gần đó. Linh liền đi lại "Hey, em đi mua đồ hả? Chân em khỏi hẳn chưa?" Linh nhìn chân Thủy Tiên, bột đã tháo ra. Nếu tính ra cũng đã hơn nửa tháng từ lúc Thủy Tiên xuất hiện. Linh cũng chưa gặp lại Thủy Tiên.

Thủy Tiên gật đầu "Em mua đồ với bạn, đang đợi họ. Chưa thoải mái như trước nhưng em đi lại được rồi."

"Vậy a, bà có khỏe không? Mẹ chị cứ hay nhắc tới bà" Linh cũng ngồi xuống cạnh Thủy Tiên, nói chuyện với cô, mà quên mất mình còn đi chung với một người. Mà người kia sau khi thử đồ ra xong, không thấy cô liền vội đưa mắt tìm kiếm.

"Bà em khỏe, bà cũng nhắc bác luôn. À, đúng rồi " Thủy Tiên lấy trong túi xách ra tờ quảng cáo, đưa cho Linh "Nhóm bạn em có buổi trình diễn, tối mai, chị có thời gian đến xem nha"

Đưa tay cầm lấy, Linh cười gượng "Quên mất, em chơi nhạc hay em hát?"

"Chị đoán"

"Ách, chuyện này sao đoán được"

Thủy Tiên cười hiền "Em chơi piano, nhưng hôm đó em hát"

"A, vậy sao, vậy nhất định chị sẽ đến"

Thủy Tiên thấy bạn mình trở ra, liền đứng dậy, cảm giác chân bị tê khiến Thủy Tiên đứng không vững, vừa nghĩ mình sẽ ngã liền được một cánh tay bắt lấy. Thủy Tiên liền rơi vào một vòng tay ấm áp.

"Em không sao chứ?" Linh quan tâm, cô sợ Thủy Tiên bị động đến vết thương. Thủy Tiên lắc đầu, cũng chưa té hẳn, chỉ là chân tê rần thật không thể đứng vững được. "Em không sao, chân chỉ hơi tê thôi"

"Em ngồi xuống trước đi" Linh liền dìu Thủy Tiên ngồi xuống "Cẩn thận một chút, chân em mới tháo bột đây, đừng để động tới" ánh mắt Linh dịu dàng, đầy quan tâm, tay Linh vẫn còn giữ tư thế đỡ lấy Thủy Tiên, nhưng giờ là đang ngồi, lại khiến khoảng cách gần hơn, Thủy Tiên như tựa trọn trong lòng của Linh, tư thế có phần thân mật, đầy ái muội khiến Thủy Tiên đỏ mặt, cô hơi cười "Em biết rồi, không sao mà"

Hai người bạn của Thủy Tiên đi tới, cô liền vẫy tay để họ lại chỗ mình, Linh cũng nhận ra mình vẫn còn đang ôm cô, liền ngại ngùng rút tay ra. Cảm giác ấm áp mất đi khiến Thủy Tiên có chút thất lạc.

"Bạn em đến rồi, chị cũng không phiền em nữa, đi trước nha" Linh lúc này mới có xúc động vỗ trán, cảm giác lạnh buốt sống lưng khiến cô chột dạ. Quay lại nhìn thì thấy dáng My đang quay bỏ đi, Linh liền không đợi nghe hết lời tạm biệt của Thủy Tiên liền xoay người đi nhanh đến chỗ người kia.

Đuổi theo đến nơi nhưng nhìn gượng mặt lạnh của My, Linh bao lời muốn nói lại phút chốc bị đông lạnh ở cổ họng.

Đi được một lúc, Linh lấy can đảm, đưa tay nắm, lại bị giật lại. Biết mình thực chọc giận My, nhưng không biết phải nói thế nào, liền một đường im lặng.

My thử đồ xong trở ra không thấy Linh, nghĩ Linh đang lựa đồ nên cô đi tìm khắp, nhưng vẫn không thấy, đến khi ra khỏi cửa nhìn thấy Linh đang nói chuyện với cô gái mà My chưa gặp bao giờ. My nhíu mày, một cảm xúc lạ len lõi vào trong lòng. My định tiến lại gọi Linh thì lại lấy Linh ôm lấy cô gái kia, cô gái lại mang vẻ thẹn thùng khiến My không khỏi nghi ngờ mối quan hệ cả hai. My tức giận, Linh quên mất sự hiện diện của cô.

Cô đợi Linh giải thích, nhưng nhìn thấy Linh chột dạ đi theo sau mình, một đường ra đến cửa Linh cũng không có bất kì lời nào, càng khiến My phát hỏa. Cô liền đi ra ngoài bắt xe mà không muốn đi cùng Linh.

Thấy My muốn bắt xe Linh liền đứng chặn trước mặt "Chị lên xe đi"

My bỏ qua Linh, cô đi ra hướng khác. Linh nóng nảy liền nắm tay My lôi kéo.

"Buông" My giật không lại, liền lên tiếng

"Theo em lên xe" Linh không nghĩ mình có gì quá đáng để My nổi giận như vậy. Cô không nói vì cũng không thích giữa chỗ đông người lại đi lải nhải, liền định lên xe sẽ nói rõ ràng cho My. Không nghĩ My muốn tự đi mà không đi cùng cô.

"Em buông" My không thỏa hiệp, thấy một chiếc taxi gần đó, cô liền vẫy tay. Taxi đến cô không chút chần chừ, gỡ tay Linh ra, một mạch lên xe.

Linh hậm hực, cô đi lấy xe của mình. Cô cũng không về nhà mà đến nhà My, My vẫn chưa về nhà, cô lại gọi cho My mấy lần mà không liên hệ được. Cô đành ở đó đợi My trở về. Đến tận tối, mẹ cô gọi về. Vì từng hứa với bà sẽ không ngủ lại, Linh cắn môi rời khỏi.

My không đi đâu, cô đã về đến nhưng biết Linh sẽ tìm, liền ngồi ở quán cà phê đối diện chung cư, nhìn xe Linh rời khỏi, cô liền trở về. Nếu đã quên được cô thì cô cũng không ngại nhắc nhở sự tồn tại của mình.

Sáng dậy, Linh mang theo đôi mắt gấu trúc đến đợi My. Thấy My trở ra, cô liền chạy ngay đến, thái độ dửng dưng phớt lờ của My khiến cô nôn nóng

"Chị, lên xe đi, mình nói chuyện"

My nhướng mi nhìn Linh, biết rõ Linh mất ngủ, cô cũng có phần mềm lòng "Có gì thì nói nhanh"

"Lên xe đi, mình vừa đi vừa nói"

My nghĩ nghĩ, gật đầu, cô cũng muốn nghe Linh sẽ nói gì.

"Được rồi, nói đi" thắt xong dây an toàn, My liền lên tiếng.

"Cô gái hôm qua là Thủy Tiên, người bị anh Lâm tông phải, vô tình gặp mặt nên em lại chào hỏi" Linh suy nghĩ, cẩn thận từng lời nói, sợ My sẽ hiểu lầm.

My nhíu mày "Cô gái bị Lâm tông phải?"

"Tai nạn hôm trước" Linh quên mất mình không nói cho My biết về Thủy Tiên

"Cả hai rất thân" không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định. Linh trước giờ vẫn luôn không thích thân cận với người khác. Lại có thể ôm lấy người kia.

"Không tính là thân, em cũng chỉ đến bệnh viện thăm cô ấy mấy buổi"

"Vậy sao" My đang nhớ lại, dường như lúc Lâm gặp tai nạn, mấy ngày sau đó Linh thực bận "Không tính là thân, vẫn có thể vì vậy quên mất cả người đi cùng"

"Em không có" Linh yếu ớt phản bác, quả thật cô có phần quên mất My.

"Thêm nữa, tại sao lại chưa từng nghe em nhắc tới cô gái này?"

"Em thấy không có gì đáng để nói" cô cảm thấy chuyện của Thủy Tiên không quan trọng. Nhưng đồng thời lại quên mất cô vẫn thường luôn kể My nghe chuyện từ lớn đến nhỏ.

"Em không phải kiểu người hướng ngoại, niềm nở với người không thân lắm" mà bỏ quên mất chị. Dĩ nhiên phần sau My không nói cho Linh nghe

"Thật mà, em với cô ấy không có gì, em chỉ chào hỏi rồi trở lại, ai ngờ... Nhưng là chị, hôm qua không nói gì lại bỏ đi"

Nghe Linh nói, My lại cảm giác mình giận dỗi vô lý. Nhưng vấn đề ở đây là ngày hôm qua Linh cho cô cảm giác bản thân cô bị bỏ quên. Mà người bỏ quên cô chính là Linh. Vì một người không thân sao? Cô không tin những gì Linh nói, trực giác mách bảo Linh không xem Thủy Tiên đơn giản là một người bạn bình thường. Không thì cũng không bày ra bộ mặt chột dạ để cô bắt gặp hôm qua "Chị vô lý sao?"

Linh lắc đầu "Không, em không có ý đó. Nhưng ít nhất thì chị cũng phải đợi em nói đã."

Nếu như nói trước khi lên xe, My đã nguội đi khá nhiều, thì bây giờ sau khi nghe Linh nói, cô cảm thấy khó chịu hơn "Chị có không cho em nói? Một đường ra đến cửa em nói được lời gì?"

"Chị cũng thấy chỗ đông người, sao có thể nói chuyện được"

"Chỗ đông người, hừ, em không phải tìm người ta để nói chuyện? Chỗ đông người, nhưng vẫn có thể ôm ấp được" My cười lạnh

Linh khó chịu, My cư xử như thể bản thân cô đang trở nên tồi tệ, làm chuyện lén lút sau lưng người yêu nên có phần lớn tiếng "Bản chất vốn khác nhau, gặp mặt bạn bè chào hỏi là bình thường, nhưng nếu ở chỗ đông người đôi co cãi cọ lại là chuyện khác. Hơn nữa, chị nói lý được không, cái gì mà ôm ấp, là em ấy sắp ngã, em chỉ đỡ thôi"

"Dừng xe" My nghe tiếng Linh lớn tiếng với mình, cô cũng không đủ kiên nhẫn ngồi lại trên xe. Linh bực dọc "Chị đừng trẻ con như vậy"

My tháo dây an toàn ra, lặp lại lần nữa "Dừng xe". Linh phanh xe lại, My liền bước xuống một mạch đi về phía trước. Linh nắm chặt nắm tay, quay ngược xe trở lại, đi hướng đến công ty mình.

Khoảng cách không tính là xa, nhưng My dẫm lên đôi cao gót đi bộ thẳng đến công ty cũng đủ khiến chân cô đau, đỏ lên hẳn. Cô cảm thấy vô cùng ấm ức, không nghĩ có lúc lại cãi nhau với Linh đến thảm vậy.

Nhưng là cô vẫn cảm thấy mình không sai khi không thỏa hiệp. Ngẩng đầu đi vào công ty, cô hạ xuống quyết định, bỏ tâm sức vào công việc mà không thèm nghĩ đến chuyện khác.

Linh sau khi đến công ty, mang mặt than vào phòng làm việc của mình. Cô không biết My tại sao lại nóng giận đến mức như vậy, ngay cả cô giải thích hết lời cũng không nguôi được.

Buổi biểu diễn của nhóm bạn Thủy Tiên tại một phòng trà, họ vẫn thường hay có những buổi trình diễn như vậy, dưới sự giúp đỡ của những giảng viên trong trường, hơn nữa chủ phòng trà lại là một cựu sinh viên của trường, không khó để nhóm bạn của Thủy Tiên tổ chức buổi trình diễn ở đây.

Linh bước vào phòng trà, nhìn quanh để chọn cho mình một chỗ ngồi. Cô thầm ngạc nhiên, nhìn xung quanh không còn nhiều chỗ trống, nếu không nói là gần như kín hết. Nếu không để là bàn đã đặt trước thì cũng đã có người ngồi. Đang loay hoay, cánh tay cô đột nhiên bị kéo lại.

"Chị đến rồi hả" Thủy Tiên đang mặc chiếc váy dài màu xanh ngọc, tóc đen được vấn lên trên, chỉ một vài sợi được xõa xuống hai bên, gương mặt được trang điểm kĩ, biến hóa to lớn khiến Linh ngẩn ngơ, Thủy Tiên như được lột xác từ một cô gái non nớt có phần ngây thơ thành một quý cô lộng lẫy.

"Chị vừa đến, ở đây đông quá, dường như rất khó khăn để tìm được chỗ trống. Sức hấp dẫn của nhóm bạn em quá lớn thì phải " Linh thu hồi ánh mắt của mình, khẽ than thở.

Thủy Tiên tinh nghịch kề sát vào tai Linh nói nhỏ "Tụi bạn em bỏ tiền ra mướn khán giả đó" khiến Linh bật cười. Thủy Tiên kéo tay Linh lại một bàn cách khá gần sân khấu. "Chị ngồi đây đi, chỗ này em giữ cho chị"

"May mắn, nếu chị không đến đã uổng công em giữ chỗ" Linh ngồi xuống, hơi tựa người về phía sau, cô đưa mắt nhìn Thủy Tiên.

"Em tin chị giữ lời, chẳng phải là chị đã nói nhất định đến sao"

Linh gật gù "Con nít dễ tin người thật" Thủy Tiên bĩu môi "Chị đã đến không phải sao. Điều này chứng tỏ em tin đúng người. A, em phải vào trong chuẩn bị, không nói với chị nữa, bye bye" lời nói vừa dứt, Thủy Tiên cũng nhanh nhẹn đi vào.