Chương 32

Đêm đã khuya Lâm mới chịu rời khỏi quán, một mình một xe lang thang trên đường, Lâm uống không ít rượu, cả người lúc này cũng nồng nặc mùi rượu, ngồi trên xe nhưng hai mắt Lâm vẫn lờ đờ, Lâm lắc lắc đầu để cho tỉnh táo hơn nhưng cơn buồn ngủ cứ khiến anh díu mắt lại. Giữa lúc còn đang mơ hồ, ánh đèn chiếu sáng rọi thẳng vào xe khiến Lâm giật mình, anh phanh gấp lại, nhưng đã không kịp, tiếng đổ vỡ vang lên...

Linh bị đánh thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại trong phòng khách, cũng không biết ai lại gọi vào giờ này, Linh chán nản bước ra khỏi phòng. Nhấc điện thoại lên để tiếng chuông không ồn đến mẹ cô đang ngủ, Linh từ lờ mờ mơ ngủ bỗng trở nên thanh tỉnh mười phần. Nghe điện thoại báo Lâm tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện, Linh vội vã thay nhanh chiếc váy ngủ rồi lấy túi xách của mình, đi ngay đến bệnh viện.

Không phải lần đầu tiên bước vào bệnh viện, nhưng cảm giác đi vào đây đều khiến Linh khó chịu, đi nhanh đến phòng cấp cứu hỏi thì biết Lâm đã được chuyển ra phòng bệnh thường. Thương tích Lâm không nặng lắm, anh chỉ bị đập đầu và choáng váng nhẹ, kèm theo vài vết bầm trên mặt. Linh đến thì Lâm cũng tỉnh, trên người ngoài mùi thuốc sát trùng thì vẫn chưa bay hết mùi rượu. Ngồi nhìn anh mình mà Linh cũng không biết phải nói gì

"Anh thấy chỗ nào không khỏe không?" im lặng một lúc, Linh hỏi thăm

Lâm cười méo mó, thực ra thì anh muốn cười trấn an Linh, anh thầm cảm ơn vì Linh đã đến, nhưng cơ mặt vừa động khiến anh cảm thấy đau đớn, nụ cười tươi biến thành méo mó. Anh biết cuối cùng tình thân vẫn trên hết, lúc bị thương như vầy, cũng chỉ có người thân bên cạnh anh "Anh không sao, mẹ có biết anh bị tai nạn không?"

Linh lắc đầu "Mẹ đang ngủ, em cũng chưa nói. Anh say sao không tìm chỗ mà ngủ"

"Bình thường anh đều vậy, à, nhờ em một chuyện, em đi xem dùm người bị anh tông phải, người ta thế nào rồi"

"Được rồi, anh nằm ngủ đi, để em đi hỏi thăm" Linh bước ra ngoài, hỏi thăm mới biết Lâm đυ.ng trúng một cô gái, không nguy hiểm tính mạng nhưng một chân bị gãy nên không tính là nhẹ. Cô gái còn đang hôn mê nên Linh chưa hỏi thăm được gì. Đành đợi đến sáng mới có thể biết được tình trạng thế nào. Linh trở về phòng bệnh của Lâm, có lẽ vì mệt quá nên Lâm cũng đã ngủ. Linh ngồi nhìn anh mình, cảm xúc trở nên hỗn độn. Linh hận, cũng đã từng hận qua Lâm. Nhưng không bỏ xuống được tình cảm anh em.

Sáng sớm, Lâm bị Linh gọi tỉnh dậy, hơi nhăn mặt, đầu vẫn còn đau

"Anh dậy rửa mặt rồi ăn sáng, em đã mua để trên bàn"

Lâm đưa tay ôm lấy đầu, anh nhìn Linh "Em về đi làm đi, anh không sao"

"Vậy em đi về trước, cũng phải nói cho mẹ biết, tối qua anh không về, em cũng đi mất, giấu không được"

Lâm gật đầu "Được rồi, em về trước đi"

Ra khỏi bệnh viện, Linh liền nhận được điện thoại của mẹ cô, cô thở hắt ra, gọi hơi trễ hơn cô nghĩ. Cô chỉ nói vội cô sẽ về ngay, nhắn bà đừng lo lắng.

Linh trở về nhà, nói sơ về tình trạng của Lâm cho mẹ cô nghe, bà một nửa lo lắng, một nửa tức giận. Đã lớn hết cả rồi lại không khiến bà bớt lo được. Linh gọi xin nghỉ làm, cô rửa mặt cho tỉnh rồi đưa mẹ đến bệnh viện. Nếu chỉ vì tình trạng của Lâm thì cô không cần phải nghỉ làm để chăm sóc anh, vì anh là người sai trong vụ tai nạn nên còn nhiều thứ mà cô phải thay anh giải quyết. Trước hết là nộp phạt, mà sau đó là chuyện cô gái bị Lâm tông phải.

Linh gõ cửa phòng bệnh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Linh bước vào. Người nằm trên giường là một cô gái ước chừng mười tám mười chín tuổi. Gương mặt còn có phần non nớt. Mái tóc đen nhánh xõa ra, có phần rối nhưng không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của cô. Đôi mắt sâu đen lay láy nhìn vào Linh, cô gái gượng ngồi dậy, mày hơi nhíu lại vì dường như động đến chân đang bó bột của cô.

"Chào chị" Thủy Tiên nhẹ giọng

Linh khụ một tiếng, cô thấy mình có phần thất thố khi mãi nhìn người trước mặt mà quên mất chào hỏi "Mmm, chào em, chân em thế nào, bác sĩ đã kiểm tra lại chưa?"

"Chân em bị nứt xương, bác sĩ nói chỉ bó bột thời gian là ổn, chị ngồi tự nhiên" Thủy Tiên lịch sự trả lời những câu hỏi của Linh, đồng thời cô cũng chỉ cái ghế trong phòng bệnh, ý muốn mời Linh ngồi xuống "Mà chị là..."

Linh kéo ghế ngồi xuống "Chị là Linh, em gái anh Lâm, người tối qua...mmm...đυ.ng phải em. Anh ấy cũng đang nằm viện nên không đến đây được, chị thay mặt anh xin lỗi em" Linh hơi cúi đầu.

Thủy Tiên mỉm cười "Không sao chị, em cũng không bị nặng lắm"

Linh cũng mỉm cười lại, nếu đổi lại là người khác, không chừng đã làm khó chứ không phải khách sáo như cô gái này. "Mà em tên gì? Ba mẹ em chưa đến sao?"

"Em tên Thủy Tiên, ba mẹ em không ở trong nước nên em cũng không báo cho họ"

Linh lo lắng "Ý em là em ở đây một mình?"

Thủy Tiên gật đầu, lại lắc đầu "Em ở với nội, cũng không có gì nên không muốn bà lo lắng."

"Ừm, được rồi, vậy giờ em ở đây. Chị ra ngoài làm thủ tục, nộp viện phí cho em, lại mua chút đồ ăn sáng. Em chưa ăn gì đúng không?

"Không cần đâu chị"

Linh lắc đầu "Chuyện chị nên làm, em cứ nằm yên đó, đợi chị, chị sẽ trở lại ngay"

Linh trở lại, thấy trong phòng có thêm một người, là mẹ cô đang ngồi trò chuyện với Thủy Tiên. Cô hơi nghi hoăc, nghĩ là lúc này mẹ cô phải đang ở phòng bệnh của Lâm mới đúng. Bà nhận ra nghi vấn trong mắt Linh nên bà nói trước

"Anh con nó không sao, tay chân cũng không có gì, không cần người canh, ngược lại...." bà nhìn sang Thủy Tiên "Con gái người ta đang yên lành, vô duyên vô cớ bị nó làm thành ra như vầy"

"Con không sao mà bác" Thủy Tiên cười cười, cô nhìn ra nét tương đồng của mẹ Linh với nội mình, đều hiền lành, nhân hậu, không giống với mẹ cô, mẹ cô là kiểu người cuồng công việc, rất ít khi cùng cô thân cận.

Mẹ Linh đanh mắt "Chân bị như vậy mà còn nói không sao" bà có thiện cảm với cô bé này, nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép, nhìn sơ có thể đoán được là con nhà có gia giáo.

"Mẹ làm em ấy sợ" Linh cười mẹ mình, người ta dù sao cũng là người lạ, mẹ cô lại dùng cách nói chuyện như với cô và Lâm, muốn lớn tiếng là lớn tiếng, muốn mắng là mắng. Cô đưa cháo đến cho Thủy Tiên "Em ăn chút cháo đi rồi uống thuốc."

Thủy Tiên ngoan ngoãn cầm lấy. Ăn được vài muỗng thì đặt xuống

"Chị với bác không cần lo cho con, ở đây cũng có y tá, con không sao"

Mẹ Linh lắc đầu "Sao mà được, ba mẹ con không có ở bên cạnh, ai chăm sóc con. Lại nói, tại thằng con của bác, con mới phải nằm ở đây. Dù sao bác cũng ở lại bệnh viện, ngồi đây nói chuyện với con cũng bớt tức chết bác hơn ngồi đối diện với thằng con ngoan của bác" bà nhìn Linh "Thủ tục, giấy tờ với bên phía công an ra sao rồi?"

Linh gật đầu "Thủ tục ở bệnh viện đã xong hết, riêng bên phía công an nói sự việc không lớn, hai bên trước thỏa thuận"

"Vậy con về đi làm đi, có gì mẹ gọi con sau, ở đây chỉ choáng chỗ"

Linh bĩu môi, cũng không biết ai là con gái bà nuôi từ bé. Nói chuyện với Thủy Tiên thì nhẹ nhàng, nói với cô thì lạnh giọng. Được rồi, không cần thì cô đi. Mặc dù đã xin nghỉ cả ngày, nhưng không phải cô không có nơi đi để gϊếŧ thời gian. Cô vẫn chưa biết phòng ở của My đâu đâu.

"Vậy được rồi, có gì nhớ gọi cho con." Cô vẫy tay với Thủy Tiên "Chị đi trước nha, bye em"

Trang cả đêm trằn trọc, bóng lưng cô đơn của Nancy lúc bước ra khỏi cửa khiến cô không khỏi suy nghĩ. Một người vô điều kiện giúp đỡ cô khiến cô không khỏi động lòng. Nhưng cũng không khỏi nghi ngờ. Cô nhìn những tia sáng bên ngoài cửa sổ đang chiếu rọi vào phòng, nhìn lại cũng đã sáu giờ sáng. Trang ngồi dậy tắm, chuẩn bị đến trường. Cô cũng nên bắt đầu tìm kiếm một công việc khác sau khi rời khỏi công ty thực tập.

Nộp xong giấy tờ cùng luận văn cho khoa, Trang trên đường về, cô có chút do dự, không biết có nên gọi cho Nancy không, chần chừ một lúc, cô vơ lấy điện thoại ra, gọi cho Nancy. Chuông điện thoại reo hồi lâu, Nancy mới đưa tay cầm lấy nghe máy.

"Hello" Nancy không nhìn đến ai gọi cho mình.

"À, chị chưa tỉnh ngủ sao?" Trang nghe thấy giọng nhừa nhựa của Nancy. Cô nhìn lại đồng hồ, cũng hơn chín giờ.

Cơn sốt khiến cô không nhận ra người đang gọi cho mình là Trang, cô lạnh giọng "Có chuyện gì không?". Nghe thấy giọng lạnh lùng của Nancy, Trang có phần không vui nhưng cô nén lại

"Không có gì, hỏi thăm chị chút thôi. Chị khỏe chứ?"

Nancy bị cơn sốt thiêu đốt khiến cô lại muốn vùi vào giấc ngủ không nghe thấy tiếng Trang đang nói. Không nhận được câu trả lời, Trang cảm thấy tự ái, sự quan tâm của mình lại được đáp lại bằng thái độ lạnh lùng, nhưng cô cảm thấy bất thường, không có tiếng trả lời, nhưng điện thoại cũng không có cúp. Trang gọi lớn tiếng vài lần thì Nancy mới có phản ứng ậm ừ được vài tiếng.

"Chị bị sao hả? Đang ở đâu?" nghe tiếng thở nặng nhọc của Nancy, Trang có phần lo lắng.

"Có chút sốt" Nancy thực mệt, cô không nghĩ sức khỏe mình lại trở nên kém như vậy. Hẳn đã đến lúc cai rượu.

"Có ai ở đó với chị không? Chị ở đâu?" Trang tự trách, nếu tối qua giữ Nancy lại, hẳn không đến nổi để Nancy phát sốt. Trang nghe được địa chỉ, liền nhanh chóng lái xe đi đến.

Linh đến trước công ty My mới bấm gọi cô ra. Đợi không lâu thì thấy My hớt hải đi ra cửa, trên mặt còn có chút mồ hôi. Linh lấy ra khăn giấy, lau mồ hôi cho My

"Không cần gấp gáp như vậy, em đợi được"

My trừng mắt "Chưa đến giờ nghỉ trưa, em tìm chị làm gì? Không đi làm hay trốn việc?"

Bị My trừng, Linh rụt cổ "Hôm nay em xin nghỉ, anh Lâm tối qua đυ.ng xe, đáng lẽ em ở bệnh viện trông chừng anh ấy, nhưng anh không sao, có mẹ ở đó nên em rảnh. Cũng lười đi làm he he"

"Anh ấy có bị gì không?" không có tình cảm vẫn có phần tình nghĩa, hơn nữa, Lâm là người thân của Linh

"Đầu bị đập nhẹ, không sao" Linh nhìn đồng hồ "Chị nghỉ trưa sớm chút được không?"

My lắc đầu, hôm trước vừa xin nghỉ cả ngày, cô cũng không muốn mình trở thành người lười hay trốn việc trong mắt đồng nghiệp. My từ chối "Không được, còn chưa đến mười giờ đâu"

"Biết ngay mà" Linh bĩu môi "Nhà mới chị ở đâu?" Lòng vòng thì Linh cũng vào vấn đề

"Nói thẳng đỡ mất thời gian hơn không" My cười, biết có người nôn nóng nên không kịp đợi đến giờ trưa để đi gặp cô. My lấy ra một cái chìa khóa, với một cái danh thϊếp "Địa chỉ của khu chung cư, phòng số 2, lầu 2, còn đây là chìa khóa, em không muốn về nhà thì đi lại đó nghỉ, tí nữa chị về, cũng gần đây thôi"

Linh cười toe, đưa tay nhận lấy "Được rồi, trưa muốn ăn gì, em làm"

"Tùy ý em đi, chị không kén, mà trong nhà không có sẵn nguyên liệu"

Linh bỏ thầm một câu trong lòng "Chị không kén thì còn ai kén" nhưng bỏ thầm nghĩa là bỏ thầm, không nói ra lời "Biết rồi, em đi siêu thị, chị trở vào đi"

"Ừm, chị vào đây"

Linh nhìn chìa khóa trong tay, cô cười híp mắt, một đường lái xe đến địa chỉ trên danh thϊếp, cô trước hết phải ngó căn phòng, xem còn thiếu gì mới quyết định đi mua thêm.

Không khó để Linh tìm được khu chung cư. Linh theo chỉ dẫn của My, tìm đến căn phòng. Cảm giác tra chìa khóa vào ổ rồi đẩy cửa ra cũng khiến Linh vui vẻ. Nhìn quanh căn phòng, gam màu xanh nhẹ nhàng, trong phòng không có nhiều đồ thừa, chỉ là những vật dụng cần thiết, có duy nhất một phòng ngủ, Linh liên tưởng tới điều gì đó lại mỉm cười. Cô vào bếp, dụng cụ nhà bếp có đủ, cũng không biết sao trong một ngày My lại có thể chuẩn bị đầy đủ đến vậy. Linh nhẩm nhẩm một lúc rồi đi ngược trở ra, đến siêu thị, mua nguyên liệu nấu ăn, cũng mua chút đồ dùng cá nhân, dĩ nhiên không phải cho My, mà là cho cô. Cô còn tính toán phải đổi lại cái giường đơn trong phòng ngủ thành giường đôi. Nhưng cô bỏ qua suy nghĩ đó, căn phòng không lớn, không thích hợp cho cả hai ở lâu dài, tạm thời trước vẫn để My ủy khuất ở đó thời gian, sau khi được ba mẹ My cho phép thì tìm căn hộ khác.

My về đến nhà, mở cửa ra liền thấy có người nằm gục trên sofa ngủ. My đi lại, lay lay Linh dậy

"Sao không vào trong phòng mà ngủ"

Giương đôi mắt còn lơ mơ, Linh ngồi dậy, cũng kéo My ngồi xuống ôm lấy, dụi đầu vào ngực My

My bị nhột nên cười lên tiếng, đẩy nhẹ Linh ra "Đừng nháo. Em ăn chưa? Chưa ăn thì đi ăn, còn ăn rồi thì để chị ăn, chị đói"

"Em đợi chị mà, sao ăn trước được, nhưng là...thấy chị về....lại muốn....ăn chị hơn"

My đỏ mặt, đứng dậy tránh khỏi Linh, đi nhanh đến bàn ăn "Em không ăn thì chị ăn một mình"

Linh cười đi theo sau. Cô biết chiều nay My còn phải đi làm, cô chỉ muốn chọc My để nhìn thấy gương mặt thẹn thùng mà ửng đỏ của My, cô đã thỏa mãn vì đã đạt được mục đích nên ngoan ngoãn cùng ngồi ăn cơm với My. Sau những căng thẳng, không khí ấm áp như lúc này khiến cả hai mãn nguyện.