Nancy và Ivan đang thảo luận về việc chọn người tiếp quản chi nhánh. Hai người có sự bất đồng, vì Nancy muốn Ivan ở lại, còn Ivan cảm thấy mình ngay từ đầu chỉ đóng vai trò trợ lý, càng không muốn gắn bó với nơi này nên cương quyết từ chối.
Ivan là bạn, là đồng sự, lại cũng như một người anh lớn của Nancy. Khi nhận được tin Nancy sang đây, anh chủ động xin đi theo, chỉ vì muốn phần nào đó giúp đỡ người bạn này, cũng là một cơ hội thay đổi môi trường làm việc mà anh đang cảm thấy chán. Nhưng nếu buộc anh ở lại đây luôn. Anh không muốn. Nancy trông có vẻ là người để tình cảm xen vào công việc, nhưng chỉ có Ivan mới biết được cô bạn thân này một khi đã quyết định điều gì bất kể là đúng hay sai, người khác có phản đối hay không thì quyết định đó vẫn sẽ không thay đổi. Và hơn hết, Nancy không vì chuyện cá nhân, ảnh hưởng đến lợi lớn của công ty.
"Thôi nào, đừng ép anh được không, em thừa biết anh rất muốn trở lại Mỹ" Ivan nài nĩ
Nancy cầm lấy ly trà trên bàn, nhấm một ngụm "Anh không thấy trà nơi đây rất ngon sao?" Nancy đang nhớ tới cô gái nào đó gọi độc nhất một ly trà, khiến cô tò mò, cũng muốn thử trà hấp dẫn hơn những thức uống khác sao. Cô gái ấy bảo vừa uống vào sẽ có phần nhạt nhẽo, nhưng hương thơm, vị chát lại đọng lại thoang thoảng trong khoang miệng. Và cuối cùng lại nghe như có vị ngọt. Cô gái ấy lại nói không phải ai cũng uống được trà, cảm thấy vị trà ngon. Nhưng những người phương Đông như cô ấy đa số đều uống được trà. Nancy là người đã quen với vị rượu, trà là thứ thức uống gì đó quá xa lạ với cô. Nhưng cô gái kia khiến cô muốn thử. Ngay hôm sau, Nancy đã nói với thư kí chuẩn bị cho cô bình trà đặt trong phòng, cô không có việc gì, sẽ ngồi đó nếm thử.
Ivan cau mày, anh không muốn ở đây, càng không muốn thưởng trà gì gì đó "Nancy, em....aizzz, nghe anh nói gì không?"
Đặt ly trà xuống, Nancy phì cười khi nhìn thấy gương mặt đang xị ra của Ivan "Em quyết định rồi, hay là anh nói với ba em đi"
"Em thừa biết em đã quyết định thì chú ấy luôn chiều theo em, hừ" Ivan quay người đi, hướng mắt qua cửa kính, nhìn thẳng xuống khung cảnh phía dưới, như sực nhớ ra gì đó, Ivan quay lại "À, chẳng phải có cậu nào đó theo đuổi em, giám đốc kinh doanh đúng không, sao không cho hắn làm?"
"Anh nói Lâm đó hả? Tin tức quá muộn" Nancy lại nâng lên ly trà, ly đã cạn, nhìn thấy đáy, Nancy chậm rãi rót thêm vào đó.
"Đừng nói hắn bị em đá" Ivan không lạ gì tính cách của Nancy, người vây quanh cô không ít, cô cũng thay đổi người bên cạnh mình không ít. Lúc đầu anh cũng là một trong số đó, cố theo đuổi cô nhưng cô đã từ chối, cô bảo anh là người tốt, vẫn hy vọng anh sẽ là người bạn hơn là người yêu. Anh cũng thấy mình không hợp với tính hay thay đổi người yêu của Nancy nên cả hai đã bắt tay nhau, trở thành những người bạn. Những năm gần đây anh luôn thấy hết người này đến người khác lần lượt đến, ở cạnh một thời gian và bị Nancy chối bỏ. Lâm tính ra cũng ở lại được một khoảng thời gian khá lâu, nhưng vẫn không ngoại lệ được.
Nancy cong môi lên cười "Anh ta có vợ, em cũng không muốn phá hoại gia đình người ta" thấy chưa, cô là một người rất tốt, người ta có vợ mà, cô làm sao lại muốn cướp chồng người khác. Nên cô trả anh ta về cho vợ anh ta.
"Ha ha" Ivan ôm bụng cười, đánh chết cũng không tin được đây là lời mà Nancy nói. Nancy đỏ mặt, có buồn cười thì cũng phải chừa cho cô chút mặt mũi được không. Ivan nín cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi "Đối tượng mới lần này là ai?"
"Anh sẽ không ngờ được" cô cũng không ngờ được. Nancy định nói tiếp thì nghe tiếng gõ cửa, cô trở lại ghế của mình
"Vào đi"
Lâm bước vào phòng, thấy Ivan đang ở đó, lửa giận trong mắt anh lóe lên. Ivan thấy mình cũng nên trở ra ngoài, quay lại công việc thì tốt hơn. Có lẽ lần sau lại thuyết phục tiếp sẽ tốt hơn.
"Có chuyện gì sao?" trong phòng lúc này còn lại Lâm và Nancy. Cô tỏ ra lạnh nhạt. Nếu như nói thật lòng thì cô đang cảm thấy chán không muốn gặp mặt người này.
"Gần đây em sao vậy? Thái độ trở nên xa cách" Lâm không khách khí, ngồi phịch xuống ghế sofa, gương mặt hơi hếch lên nhìn Nancy. Trong mắt anh, là người phụ nữ của anh thì phải phục tùng anh. Nhưng anh lại quên mất, Nancy chưa bao giờ thừa nhận mình là người của anh.
"Anh vào đây để hỏi câu này thôi?" Nancy cũng không so đo thái độ của Lâm, cô đang cầm điện thoại đợi tin nhắn trả lời của ai đó. Tức chết cô mà, đây là người đầu tiên mà cô cảm thấy người ta như cái túi không đáy, cô có bỏ vào bao nhiêu nhiệt tình cũng trở nên mất hút. Không nghe được câu trả lời, Nancy lúc này mới ngước mắt nhìn Lâm "Nếu không có gì liên quan đến công việc thì sau giờ làm việc hẳn nói, anh trở về vị trí của mình đi"
Lâm cảm thấy cực kì mất mặt, cô có thể nào trở mặt nhanh như vậy. Vừa mấy hôm trước rõ ràng còn rất vui vẻ. Anh đã đến mức để một người phụ nữ như cô chơi xong thì đá sao. Chỉ có anh bỏ rơi người khác, ngược lại thì không "Em có ý gì đây? Muốn rũ bỏ tất cả sao?"
Nancy tựa người vào ghế, giương mắt nhìn Lâm chuẩn bị giơ nanh, điên tiết. Cô ghét nhất là loại người thích đeo bám. Ban đầu rõ ràng đã xác định chỉ là gặp dịp thì chơi, không có ý ràng buộc lẫn nhau. Nhưng cuối cùng thì sau khi cô muốn kết thúc, người kia lại cố tình lầm tưởng ngay từ đầu cả hai đặt mối quan hệ lâu bền. Cố tình muốn níu kéo.
"Chúng ta có gì sao mà rũ bỏ?"
"Em..." Lâm tức giận, nhưng không thể trở mặt đối nghịch với Nancy, ít nhất là cho đến khi vị trí tổng giám đốc ở đây được quyết định. Lâm lấy lại bình tĩnh "Được rồi, không nói nữa, đợi tí nữa tan tầm cùng nhau ăn cơm được không?"
"Xong việc đi rồi nói sau" Nancy có phần không muốn, cô còn việc phải làm, nhưng hẳn là không nên từ chối thẳng thừng đúng không. Cô quá lịch sự mà. Lâm còn hơi sựng người, chưa muốn rời khỏi
"Tối hôm qua, em..."
Nhíu mày, Nancy đang tự hỏi mình, tại sao lúc trước cảm thấy Lâm có sức hấp dẫn, rõ ràng là một con người vừa tham vọng, vừa ích kỷ. "Em làm sao?"
"Em nói mệt nhưng anh thấy em ra ngoài"
Nancy lúc này cảm thấy tức giận, cô có ra ngoài thì đã sao, liên quan gì anh ta. Sự lịch sự của cô lúc nãy dường như quá dư thừa.
"Anh đừng quá đáng, chúng ta chẳng là gì của nhau cả, nếu thẳng thắn mà nói thì chỉ là bạn trên giường, chuyện cá nhân của em không cần anh nhúng tay, mà anh cũng không có tư cách nhúng tay vào. Hơn nữa, anh cũng là người có vợ, làm ơn đi, anh đang hiểu lầm gì ở đây đúng không?"
Cả một câu dài, Lâm chỉ nghe được anh đã có vợ, anh lại nghĩ phải chăng vì Nancy bất mãn chuyện anh có vợ, không cho cô được danh phận nên cô có thái độ như vậy. Nếu thực sự là nguyên nhân này mà không phải vì cô chán anh, anh vẫn có cách lấy lại nhiệt tình của cô.
"Được rồi, anh đi ra ngoài đi, đang trong giờ làm việc" Nancy thực sự muốn đuổi ngay người đàn ông trước mặt ra ngoài. Đầu tháng này cô gặp phải vận xui thì phải, theo người kia không được, đuổi người này không đi.
Hôm nay có chút việc khiến Linh phải ở lại hơi trễ hơn bình thường, lúc trở về công ty đã không còn ai, nhưng phía ngoài cổng thì không vắng vẻ như vậy. Có hai người còn đang đứng nói gì đó. Linh nhìn lại, lại là hai người kia, lắc lắc đầu, có chuyện vui gì đây.
"Hôm nay em về trễ" My đang phụ mẹ Linh mang thức ăn ra bàn, thấy Linh trở về liền chào hỏi
Linh nhìn đồng hồ, nháy mắt với My "Nửa tiếng, đã có người nhớ và nhắc". My rõ ràng chỉ là chào hỏi bình thường, nghe Linh đáp lại lại cảm thấy có phần ngượng ngùng, y như mình là cô vợ nhỏ ở nhà, đang trách móc người chồng đi về trễ.
Khụ một tiếng, bỏ lại cho Linh hai từ "Mộng mị" rồi trở vào trong. Linh phì cười, càng ngày càng cảm thấy người kia đáng yêu cực kì. Cô cũng theo sát người kia vào phòng bếp chào hỏi mẹ mình rồi mới vào phòng tắm.
Cơm tối xong, phòng khách chỉ có Linh và My.
"Em muốn ăn đồ ngọt" Linh ngồi nhìn ai đó đang là con sâu việc. Trước đây cô không thấy chuyện này có vấn đề, cô lại là người thường xuyên trở về nhà vẫn ôm việc. Nhưng giờ thì khác, thời gian ở nhà cô muốn nhìn ai đó hơn là những con số dòng chữ khô khan kia. Còn người kia, thật không hiểu được gì là tình thú.
"Hữ?"
"Mình đi ra ngoài đi, em cũng muốn uống trà sữa"
My lúc này mới nghe rõ được ý đồ người kia "Nhìn xem mấy giờ rồi?"
"Còn sớm mà, không thì mua đem về"
"Vậy em tự đi đi, nói chị làm gì" My thấy có vài con số trong số liệu không khớp.
Linh khẳng định người nào đó quan tâm mấy con số hơn mình. Cô trở về phòng, lấy áo khoác, đi thẳng ra cửa mà không chào My một lời. Đợi khi tiếng đóng cửa vang lên, My mới nhìn ra, thở dài, không biết phải là đang dỗi hay không nữa.
Hơn nửa tiếng sau Linh trở lại, hai tay là hai túi đồ. Đi thẳng xuống bếp, xong xuôi đâu đó, Linh mang lên hai ly trà sữa, đặt lên bàn, lại trở ngược xuống, mang lên phần bánh ngọt cô thích, có đủ cả tiramisu, pudding, su kem.
Đẩy một ly trà sữa về phía My, bản thân thì dùng nĩa cắm đưa cho My một phần tiramisu. My mỉm cười, thì ra không phải là dỗi mà là đi ra ngoài mua mang về. Cô không thích đồ ngọt, nhưng nếu là Linh đưa thì lại khác, My há miệng để Linh đút cho mình.
"Ngon không?" Linh cũng tự mình ăn, gật gật đầu, không đợi My trả lời "Vẫn ngon như trước" lại chia đôi một cái bánh su ra, đưa My một phần.
"Chị không muốn béo ra" My nhìn nhìn nửa cái bánh Linh đưa cho mình, dù buông lời từ chối nhưng vẫn để Linh đút vào miệng. Linh cảm thấy buồn cười, một người gầy như My lại than thở sợ rằng mình béo. Linh bỏ ngoài tai lời ai đó, khuấy khuấy ly trà sữa đưa tới.
"Em có nghe chị nói gì không?" My nhìn người nào đó đang cầm ly nước đưa cho mình, hiển nhiên bày ra bộ mặt ngây thơ vô tội
"Thính lực của em rất tốt" đợi My uống xong, Linh lại quay sang cắt nhỏ bánh ngọt của mình, vừa cắt vừa tiếp lời "Nghe là một chuyện, làm hay không là chuyện khác"
Ánh mắt của người nào đó nhìn khiến Linh chột dạ. Đưa mắt lên nhìn lại, Linh cười gượng "Chị ăn đi, không béo ra đâu, thật đó, chị còn gầy trơ xương ra kìa, eo cũng đã nhỏ thế kia"
Nhìn xuống eo mình, My đâu thấy nó bé như Linh nói đâu "Em đừng xạo"
Đút thêm một miếng bánh cho My, Linh gật gật đầu "Em nói thật mà", phủi phủi tay mình, Linh đưa tay mình sờ sờ vòng eo của My. Bàn tay di chuyển tới lui không an phận, không chỉ sờ, lại còn sờ ( =)) viết câu này, tự cảm thấy mình mâu thuẫn)
Mặt My đỏ lên, lấy tay chặn lại bàn tay của Linh. Linh thu hồi tay của mình, vuốt mũi cười cười "Thật là nhỏ mà, sờ không cảm giác"
"Vậy sao?" ai đó bị chạm vào sự tự ái, cái nhìn trở nên nguy hiểm, môi câu lên nụ cười
Linh quả thật là điếc không sợ súng, gật gật đầu xác nhận. Thật ra thì cô chỉ muốn kí©h thí©ɧ cho ai đó đừng kén ăn quá. Nhìn thấy My gầy, cô chính là đau lòng, càng quyết tâm muốn vỗ béo My hơn.
"À, vậy thì đừng chạm vào, sẽ không sợ sờ không cảm giác" ánh mắt ai đó trở nên lạnh hơn, tựa như băng phủ ngàn năm khiến Linh rùng mình. Lúc này Linh mới nhận ra mình bị lỡ lời chỗ nào, mang theo mặt dày, lê thân lại ngồi sát bên My. Nhưng vấn đề chính là cô càng sát lại, My càng né ra, cuối cùng My giương đôi mắt tỏ ý bất mãn, vội gom tài liệu, laptop vào phòng, đóng sầm cửa lại.
"Phụ nữ là động vật dễ trở mặt nhất hành tinh" Linh niệm thầm một câu trong lòng, cô quên mất mình cũng là phụ nữ.