Chương 28

Sắp hết khóa thực tập, Trang cần những lời nhận xét và chữ ký từ Linh để đưa về cho khoa. Trang từng rất muốn ở lại công ty, nhưng hiện tại cô lại muốn rời khỏi nơi đây, trốn khỏi sự uy hϊếp của Vũ. Cầm tờ giấy xác nhận đứng trước cửa phòng Linh, Trang hít một hơi thật sâu, có thể đây là lần cuối chăng? Trang thấy luyến tiếc.

"Vào đi"

Trang khụ một tiếng, lấy giọng "Dạ, đây là giấy xác nhận thực tập của em, nhờ chị cho em nhận xét"

"Nhanh vậy sao, mới đây đã kết thúc khóa thực tập rồi, mmm, được rồi, khi nào em nhận lại nó?" Linh hơi ngước mắt nhìn

"Trong tuần này chị, em phải nộp lại vào đầu tuần sau"

Linh gật đầu, cô xoay xoay bút trong tay "Vậy em cứ để đây, à mà cũng cần chũ kí giám đốc nữa đúng không? Chị sẽ đưa lại cho em sớm". Trang gật đầu rồi xin phép ra ngoài, Linh lại gọi lại

"Ừmm, chị có chuyện này có phần riêng tư..."

Nhìn vẻ mặt do dự của Linh, Trang thấy nghi hoặc, không lẽ Linh đã biết chuyện gì "Chị có chuyện gì muốn nói với em à?"

"Chị thấy em khá thân thiết với Nancy" nếu không phải bất đắc dĩ Linh sẽ không can dự vào chuyện cá nhân của người khác như thế này.

Có lẽ những lần cô gái kia đứng trước cửa đợi cô đã thu hút không ít sự chú ý của người khác, mà Linh là một trong số đó. Vì vậy mà Linh đã hiểu lầm. Nghĩ đến đây Trang lại cảm thấy khó chịu, người kia mang đến cho cô không ít phiền phức "Cũng không gọi là thân thiết"

Linh à lên một tiếng, nếu Trang có vẻ trốn tránh không muốn nói thêm thì cô không tiện nhờ tiếp. Nuốt lấy những lời dự định nói, Linh gật gù "Ừm, thật ra cũng không có gì, chị thấy cô ấy thường đợi em tan việc, nên tò mò một chút, công ty mình đang định dự thầu công trình khu trung tâm thương mại mà bên đó đang mời thầu mmm thôi em làm việc của em đi. À mà em nói với những người bạn cùng thực tập với em, chúng ta sẽ có tiệc chia tay trước khi các em rời khỏi công ty, thời gian để em và các bạn tự sắp xếp lấy"

Giờ trưa, Linh lái xe đến đợi My cùng đi ăn. Thực ra thì cô không hẹn trước, người ta đang dỗi cô, tối qua sau khi My vào phòng, Linh định như bao lần rón rén vào phòng hống ai đó. Nhưng lần này như rút kinh nghiệm của những lần trước nên My khóa trong. Linh đành tẽn tò đứng ngoài gõ cửa hồi lâu rồi thất bại thảm hại trở về phòng mình.

Nên giờ này cô quyết định đứng đợi My, thay vì hẹn trước, bởi nếu hẹn trước, người ta sẽ từ chối.

Thấy xe My đi ra, Linh đuổi theo, chặn lại phía trước. Linh xuống xe, đi lại gõ gõ cửa

"Sao em ở đây?" gương mặt My chỉ hiện lên sự ngạc nhiên mà không phải là bực mình khó chịu như Linh vẫn nghĩ.

"Đợi chị đi ăn" Linh vuốt mũi cười cười

My từ chối, cô đã có hẹn "Không được, chị có hẹn rồi, sao em không gọi trước"

Những lời này vào tai Linh lại nghe như My đang dỗi cô nên không muốn cùng đi ăn "Thôi mà, đừng dỗi em nữa, em không có ý nói sờ chị không có cảm giác"

My đỏ mặt, không nghĩ Linh vẫn băn khoăn chuyện tối qua "Khụ, thật sự chị có hẹn". Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Linh, biết Linh vẫn không tin mình nói thật "Chị hẹn với anh Lâm"

Linh gật đầu "Chuyện li hôn?"

"Ừm"

"Em đi với chị" Linh trở ngược lại xe mình, đợi My đi trước rồi chính mình theo sau.

Lâm đến sớm, trên tay là điếu thuốc đã cháy hơn một nửa. Anh nhìn thấy My bước vào, theo sau còn có Linh, anh hơi nhếch môi. Trong mắt có tia lửa giận nhưng nhanh chóng dập tắt. Một người cũng được, hai người cũng được, đến bao nhiêu, anh tiếp bấy nhiêu.

Lâm chỉ chổ "Ngồi đi" lại nói tiếp "Không phải em hẹn anh sao? Ra là cả hai hẹn anh?"

Linh cướp lấy lời My "Là do em muốn đi theo"

Lâm tỏ ra không quan tâm, ai hẹn cũng được, dù sao anh cũng đoán được cuộc gặp để làm gì. Và có nói gì anh cũng không để hai người kia như ý "Ok. Được rồi, dù sao cũng đông đủ, ăn trước đi rồi nói". Không phải anh tốt gì, muốn tạo không khí hòa hoãn hay gì. Chẳng qua anh đang đói, sợ bản thân nóng tính lên lại không ăn được.

Linh cũng tỏ ra tán đồng, vẫn nên ăn trước.

Lâm đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, lại uống chút nước "Mmm, xong rồi, nói đi, hẹn anh ra làm gì?"

My cũng ngưng không ăn nữa, thực ra thì cô ăn không ngon, nhưng người kế bên liên tục buộc cô ăn, cô dù không muốn vẫn ăn một ít

"Anh đã kí đơn chưa?"

"Đơn gì?" Lâm cười cười hỏi lại

Ngay từ đầu nhìn thấy thái độ không nghiêm túc, có phần bỡn cợt của Lâm, My đã cảm thấy không thoải mái "Nếu anh không kí, vậy ngày mai em tự mình đưa đơn"

Lâm vẫn giữ thái độ cười cợt của mình, anh đưa tay lấy một túi giấy, đưa cho My

"Anh mới rửa xong"

Linh về công ty mà vẫn cảm thấy bất an, cô lo cho My. Vừa nãy cô cũng trông thấy những tấm hình đó. Cô không nghĩ thứ mà Lâm vịn vào để uy hϊếp không muốn li hôn lại là như vậy. Cô không biết từ đâu mà Lâm lại có được những hình ảnh lúc cô và My ở Mỹ. Linh cảm thấy Lâm đáng sợ hơn cô nghĩ, cô không ngờ Lâm lại có thể bất chấp mà kéo cả ba trở nên khó sống. Trông thấy gương mặt trắng bệt của My khi nghe Lâm đe dọa sẽ cho không chỉ ba mẹ My, mà cả những bạn đồng nghiệp thấy, nếu My vẫn cương quyết li hôn khiến Linh đau lòng và lo lắng. Cô nắm lấy tay đang run rẩy của My nhưng vẫn không làm cho My bình tĩnh trở lại được. Linh đã đề nghị My trở về nhà, nghỉ buổi chiều khi My thất thần bước ra khỏi nhà hàng nhưng My đã lắc đầu từ chối. My càng cố gắng tỏ ra mình không có gì lại càng khiến cô lo lắng hơn.

My không nuốt trôi được cơm tối, cô không nghĩ lại phức tạp đến vậy. Những tưởng chỉ là vấn đề thời gian và thuyết phục ba mẹ cô. Không ngờ Lâm lại dùng cách này đối phó với cô và chính em ruột anh ta. Linh cũng đoán trước được My sẽ phản ứng như vậy, cô trách mình không cẩn thận, nếu hôm trước cô kiềm chế được mình, không làm chuyện gì với My thì cũng không có thứ cho Lâm đem ra đe dọa. Cô cũng không buồn nghĩ tại sao Lâm có được những hình ảnh đó, quan trọng là bây giờ không chỉ My không thể li hôn, mà tệ hơn là có thể bị Lâm uy hϊếp bất kì lúc nào.

Gõ cửa phòng My, không nghe thấy tiếng trả lời, Linh đẩy cửa bước vào, thấy My đang trùm kín người, Linh nhè nhẹ bước lại, khẽ kéo chăn ra.

"Không sợ ngộp sao?" Linh hỏi khi thấy My thực ra không ngủ, chỉ nằm trốn trong chăn. Linh bỏ dép ra, cũng chui vào trong chăn, nằm sát cạnh My.

"Chị đừng nghĩ nhiều, không li hôn cũng đâu sao đâu, như giờ vẫn tốt mà, đừng lo"

"Nếu thật sự anh ấy đem chúng cho ba mẹ xem..." My run run giọng, thứ mà cô sợ không phải là người khác nhìn cô thế nào, mà là ba mẹ cô sẽ thất vọng ra sao. Mặc dù ba mẹ cô đã biết tình cảm của cô và Linh và phản đối nhưng cô có lòng tin nếu cô có thể dùng thời gian chứng tỏ cô có hạnh phúc khi bên cạnh Linh, họ sẽ từ từ chấp nhận. Nhưng giờ cô không biết rồi họ sẽ như thế nào...

"Anh ấy sẽ không làm như vậy. Lâm chỉ muốn chị không li hôn với anh ấy" Linh trấn an My. Thực ra thì cô cũng trấn an chính mình. Cô cũng muốn tin Lâm chỉ muốn dùng chúng để giữ lại cuộc hôn nhân này mà không phải có ý xấu gì khác. Và cô thà tin như vậy. "Chị ngủ được không? Hay đi ra ngoài chút đi"

"Chị không muốn đi" My thấy mệt, dù nhắm mắt lại thì cũng không thể nào ngủ được.

Linh đưa tay qua vòng qua eo My, ôm lấy cô, "Hoặc là giờ mình cùng ngủ, hoặc là cùng đi ra ngoài"

"Không được, em về phòng em đi" My nói nhưng không đẩy tay Linh ra

Linh nằm một lúc, thấy My vẫn thở dài mà không ngủ được, liền ngồi dậy, tiện tay kéo My ngồi dậy theo "Ra ngoài đi, thở dài đến em cũng đau lòng"

Trang lửng thửng dạo quanh bờ hồ, cô cũng không biết mình đã đi bao xa, nhưng nhìn lại thì bờ hồ này cách khá xa nhà cô, lại gần nhà Linh hơn. Với Trang lúc này, cảm giác với Linh phần nhiều là áy náy, là có lỗi. Cô không nên, cũng không có tư cách ở bên cạnh Linh. Trang hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống ghế đá ven bờ. Một người ngồi cạnh cô. Nghe thoáng mùi hương nước hoa, cô thở dài

"Tại sao cứ như hồn ma bám theo tôi hoài vậy?"

Nancy chéo hai chân, người ngửa ra sau, một tay chống đầu, nghiêng nhìn sang Trang "Đến khi nào em chịu làm bạn với tôi thì tôi không bám theo em như thế này nữa"

"Chị không biết muốn là làm bạn bè thì không được miễn cưỡng sao?" không biết cớ gì Nancy lại muốn làm bạn với cô, không nói tới hai người ngay từ đầu đã xa lạ, hai người rõ ràng không có điểm gì chung.

"Tôi chỉ biết muốn có được gì thì phải đi tranh thủ" Nancy cười cười, hôm nay cô trang điểm nhẹ, mà cũng không phải chỉ hôm nay, cô cũng rũ bỏ phong cách quyến rũ trước đây của mình từ mấy ngày nay. Ai bảo người ta trông có vẻ giản dị, cô cũng muốn biến mình giản dị như vậy.

Trang cười cười "Không phải gì tranh thủ cũng được, nhất là tình cảm người khác"

"Nhưng không thử thì làm sao biết không được"

"Không nói với chị" Trang đứng dậy bước đi, Nancy cũng đi theo

Đi được một lúc, Trang sựng người lại, hôm nay là ngày gì mà ra đường cũng xui xẻo như vậy. Vũ đang đi tới, trông thấy cô, anh cười cười

"Trùng hợp vậy, đi đâu đây cô em"

Trang né tránh cái tay đang muốn chạm vào, nâng cằm của cô

"Người quen gặp nhau, một câu chào cũng không nói được à?" Vũ không có ý định bỏ qua cho Trang. Hôm nay cuối cùng anh cũng nhận được phần tiền còn lại từ Lâm, dù anh không biết rốt cuộc Lâm đã giải quyết xong vấn đề của anh ta chưa nhưng chuyện đó không phải chuyện của anh. Vũ cũng vừa theo một vụ khác, vừa trở ra định bắt xe về thì trên đường gặp Trang.

"Anh tránh ra đi"

Vũ bắt một cánh tay của Trang lại thì một cánh tay khác chặn Vũ lại, kéo Trang ngược hướng.

"Xin lỗi, anh đang làm phiền người khác đó, không tránh ra tôi báo cảnh sát" Nancy theo bản năng, kéo Trang về phía sau mình, lại hăm dọa báo cảnh sát, mà quên mất cô lúc này không phải đang đứng trên đất Mỹ.

"Wow, người đẹp nào đây, em gái, em thật tốt số, giới thiệu cho anh biết đi, người đẹp này là ai đây?" Vũ hôm nay rất có hứng trêu chọc người khác.

"Tránh ra" Trang ngược lại với Vũ, cô cảm thấy phiền chết được, cô đẩy Vũ ra, nhanh đổi ngược lại, nắm lấy tay Nancy kéo Nancy đi "Xe chị ở đâu?"

Nancy còn nhìn tay mình đang được nắm dắt đi, Trang nôn nóng "Xe chị ở đâu? Hôm nay tôi không đi xe"

"À, xe ở đằng kia, để tôi đưa em về"