Chương 26

Mấy ngày nay mỗi bận tan tầm, Trang đều thật "tình cờ" gặp lại cô gái ngoại quốc hôm trước. Trang thực sự muốn hóa thành không khí, tàng hình trước người này để lẳng lặng mà lướt qua cô ta. Quan hệ của hai người thực sự chỉ là người lạ, chính xác là người lạ, hoàn toàn là người lạ, vậy mà hết lần này đến lần khác, người kia đường hoàng xuất hiện đợi cô tan tầm, đưa ra không ít lời mời.

Trước đó, chẳng qua là cô chỉ đi nhờ xe người này một lúc, ở nhờ nhà người này một đêm, cô có gì để người kia cứ bám lấy không buông. Cô cũng có nghĩ đến phải chăng người kia thích mình. Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe qua, mặc dù nữ thích nữ ở thời điểm này cũng không hiếm nhưng không phải vì thế có thể vơ đại cũng gặp được người như vậy.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, cô lại gặp người kia đậu xe gần cửa công ty. Một thân tóc vàng, mặc trên người trang phục công sở màu đen nhưng không kém phần quyến rũ. Trang có thể cảm nhận được mị lực của người này không nhỏ. Quả thực rất giống hồ ly chuyển thế. Không biết cô có tự mình đa tình không, cô thấy khi trông thấy cô, đôi mắt màu xanh kia như rực sáng hơn, bờ môi người kia cong lên nụ cười hút hồn.

Trang cũng không ngoại lệ, vẫn như mọi hôm, cô mỉm cười nhẹ rồi lờ đi người nào đó. Hiển nhiên màn kế tiếp sẽ là cô đi xe máy của mình, sau đuôi là một chiếc xe hơi thể thao nổi bật của người nào đó.

Nghe tiếng rung từ điện thoại, Trang lái xe tấp vào lề đường, cô nhìn số máy hiện lên mà ngán ngẩm. Mọi thứ cô có thể làm, cô đã làm rồi, không phải là nên buông tha cho cô rồi sao. Cô ấn phím trả lời. Vũ hẹn gặp cô, nhưng không nói để làm gì.

Trang không trở về mà đi thẳng đến chỗ hẹn. Vũ đang ngồi trong một quán bia, thấy Trang bước đến, anh chỉ chỉ vào ghế đối diện mình. Trang vẫn đứng đó

"Không phải anh nên làm theo những gì đã hứa, trả lại tôi file gốc những bức hình kia sao"

Bày ra nụ cười không thể đểu hơn, Vũ gật gù "Tất nhiên tôi sẽ giữ lời hứa... nhưng mà, việc còn chưa xong, làm sao tôi bỏ con cờ tốt như cô được"

"Còn gì nữa, anh nói nhanh dùm tôi" Trang mất kiên nhẫn, cô quá mệt mỏi rồi

"Cầm lấy thứ này, đợi khi nào tôi liên lạc thì đưa lên cho những người trong công ty cô xem ha ha, à mà nếu cô tò mò, xem trước cũng được" Vũ khoái trá trước trò hay của mình

"Thứ anh đưa, chẳng bao giờ là thứ tốt" Trang nhận lấy món đồ từ tay Vũ rồi dợm bước trở ra. Người nào đó theo cô cũng theo tận đến đây khiến cô có phần sửng sốt. Lấy lại tự nhiên, cô bước thẳng ra cửa. Lại đứng trước cửa đợi Nancy.

"Chị bị bệnh cuồng theo dõi hay sao vậy?"

Nancy nhún vai, không phải cô bị bệnh cuồng theo dõi, cô rõ ràng bị chứng cuồng theo đuổi, cuồng chủ động. Miễn cô cảm thấy mình bị thu hút bởi ai đó, cô sẵn sàng bỏ thời gian, tiền bạc, ra sức mà theo đuổi.

"Trông em gái nhỏ nhắn vậy mà giận lên cũng có khí phách"

"Không rảnh đùa với chị, nhưng làm ơn, đừng theo sau tôi nữa, phiền lắm" Trang muốn gỡ ngay miếng keo dính này ra khỏi người cô.

"Em chỉ cần lên xe tôi, thì sẽ không thấy tôi đuổi theo sau em nữa" Nancy bày ra bộ mặt hiển nhiên, rõ ràng là điều cô nói là hợp lí, chỉ cần Trang chịu lên xe cô, Trang sẽ không thấy cô ở phía sau Trang.

Hôm nay mẹ Linh về nhà sau hơn tuần đi viếng chùa. Tâm trạng bà tốt lên hẳn, nấu khá nhiều món ăn cho cả nhà. Bà kể vài chuyện về chuyến đi. Rồi chuyển mắt sang My và Lâm

"Hai đứa cũng nên sinh cháu cho mẹ đi. Hôm đi nghe mấy người bạn khoe cháu mà mẹ thấy thèm"

Lâm nghe vẫn như không, tiếp tục ăn uống bình thường, còn My có phần ngượng ngùng. Đã hơn một tuần nhưng My vẫn không thấy Lâm có ý định thảo luận tiếp chuyện li hôn, My nôn nóng đang định tìm Lâm nói tiếp tới vấn đề này thì lại ngay dịp mẹ Lâm trở về. Cô cũng không nỡ nhìn thấy bà đang vui vẻ lại trở nên lo lắng. Bà chung quy vẫn là người mẹ chồng tốt, người mẹ tốt. Hơn nữa, cô cũng chưa biết nói sao với ba mẹ của mình. Ba cô cũng khỏe hơn, nhưng mỗi lần gọi về nhà cô cũng chỉ hỏi thăm được vài câu rồi mẹ cô cũng cúp máy không muốn thỏa hiệp với cô.

Khụ một tiếng, My nói "Công việc của con..." đồng thời đưa mắt sang nhìn Lâm bên cạnh "khụ....công việc của con bận rộn, cho nên..."

"Mẹ hiểu, nhưng cũng đừng tham công tiếc việc quá, còn trẻ có con tốt hơn"

Cũng không thể tiếp tục đáp lại lời của mẹ Linh, My gật đầu "Dạ con biết"

Mẹ Linh lại nhìn sang con gái mình nãy giờ đang cúi sầm mặt chiến đấu kịch liệt với mấy món ăn như thể bị bỏ đói thật lâu.

"Linh nữa, con cũng tìm đối tượng rồi chuẩn bị kết hôn sớm luôn đi"

Linh bị sặc, mẹ cô chuyển đối tượng cũng nhanh quá, không có tín hiệu gì cho cô biết trước để còn kịp phản ứng. Linh sặc đến đôi mắt đỏ lên đầy nước. Mẹ cô phải vỗ vỗ lưng cô, My thì đưa cô ly nước, tặng cho cô nụ cười kèm cái nhìn cảm thông, như ngụ ý "Tới lượt em rồi, gáng mà ứng phó"

"Mẹ mong sớm đuổi con gái mẹ khỏi nhà vậy sao? Con còn muốn ở bên cạnh mẹ tới già đây"

Mẹ Linh cười hiền nhìn con gái, xong nét mặt thay đổi trở nên nghiêm túc "Nếu con thực sự không muốn rời khỏi nhà thì dẫn cả con rể ở chung, nhà mình cũng đủ chỗ."

Muốn nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt từ My như bảo Linh đừng làm mẹ không vui. Ngậm miệng, nuốt lại những gì muốn nói. "Được rồi được rồi, khi nào mà con tìm được ai đồng ý ở rể nhà mẹ thì con đưa về cho mẹ duyệt"

Nghe tiếng cạch dằn đũa lên chén, mọi người nhìn lại phía Lâm, anh bỏ đi ra khỏi bàn ăn. Linh thở dài.

"Anh, mình nói chuyện chút đi" Linh đi vào phòng Lâm. May mắn hôm nay Lâm không đi chơi, chắc do mẹ Linh bà trở về nên Lâm tạm gác lại. Mà thực ra với Lâm thì đây chỉ là một phần nguyên nhân, phần còn lại vì Nancy không còn nhiệt tình như trước, nếu không nói Nancy đang lạnh lùng với Lâm.

Đưa mắt nhìn Linh, Lâm cũng rất muốn nói chuyện với cô, chỉ là anh sợ mình không đủ bình tĩnh, không kiềm chế được, lại có hành động gì đó. Hai người My và Linh vừa từ Mỹ về, anh liền nhận được từ Vũ thứ mà Vũ nói chỉ cần bất kì ai nhìn, cũng thấy kí©h thí©ɧ. Anh khá tò mò, và quả thật anh bị kí©h thí©ɧ. Nhưng hẳn thứ kí©h thí©ɧ mà anh có không phải như Vũ nói. Anh có xúc động muốn ngay lập tức, đi đến trước mặt hai người trong đoạn clip, gϊếŧ chết họ.

"Tốt, nhưng anh không muốn ở nhà, đi ra ngoài đi"

Linh cũng tán đồng. Cả hai rời khỏi nhà.

Ngồi xuống ghế, Lâm lấy thuốc ra rít một điếu. Đưa cho Linh, cô lắc đầu, không phải cô không biết hút, là My không thích mùi thuốc, cũng không thích người hay hút thuốc.

"Nói đi, có chuyện gì?"

"Anh không thấy nếu cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này thì chỉ là làm khổ nhau thôi, sao anh không đồng ý li hôn đi" Linh đi thẳng vào vấn đề. Né tránh đã quá lâu, cũng phải nên nhìn thẳng và đối mặt.

"Em nghĩ vậy sao? Anh thì thấy mình sống vẫn rất tốt, gia đình êm ấm, có mẹ, có vợ, có cả em gái" giọng vẫn bình thản, nhưng chỉ có Lâm mới biết, trong lòng đang dậy sóng. Anh tham lam, dù không phải không có My là không thể, anh vẫn không muốn buông tay. Anh ích kỷ, dù biết My rõ ràng không yêu mình, vẫn thích trói buộc My lại. Cũng không quan tâm rốt cuộc gì là đúng gì là sai, chỉ cần thứ anh muốn giữ, anh quyết tâm giữ thì đó là đúng.

"Chuyện trước đây, là em... em xin lỗi. Nhưng anh cũng hiểu, chị không yêu anh, giữ chị bên cạnh thì cả anh lẫn chị đều đau khổ, sao anh không nghĩ thoáng một chút, buông tay để cả hai được tự do"

Thật tình đứng dưới góc độ nào, Linh khuyên những câu đại loại như thế này đều không đúng. Nếu là em gái, cô rõ ràng là người ngoài, chuyện vợ chồng của anh trai cô cô nhúng tay là không hợp lí. Nếu là người yêu của My, cô càng không có tư cách.

Nhưng dù không có tư cách, dù làm chuyện vô lý, cô vẫn phải làm. Đã đi ngược chiều gió, thì ngại gì chút gió quất vào mặt.

"Em không nói tiếp vế còn lại, buông tay để cả hai được tự do, đồng thời cô ấy cũng tự do mà đến với em" Lâm cười mỉa mai. Thứ anh càng không chiếm được, người khác đừng hòng, kể cả người đó có là người thân đi nữa.

Linh vẫn bình tĩnh, đã cùng Lâm nói chuyện thẳng thắn, những câu như thế còn khá nhẹ, cô cũng chuẩn bị tâm lý cho những thứ tệ hại hơn. Ví như một cái tát chẳng hạn. "Em và chị ấy có đến với nhau không, là chuyện sau này." Linh nhấp một ngụm cà phê, cảm giác đắng chát chua xót từ đầu lưỡi thấm dần xuống cổ, đi vào lòng cô.

"Chuyện sau này? Ha ha, buồn cười" Lâm lại đốt một điếu thuốc khác, hút một hơi mạnh hơn.

Linh im lặng, đợi lắng nghe lời kế tiếp của anh cô.

"Em có đợi được tới sau này sao?" đưa mắt nhìn thẳng vào Linh, Lâm muốn nhìn ra Linh sẽ phản ứng thế nào khi nghe anh rào đón như vậy.

"Anh có ý gì?" Linh vẫn bình tĩnh, mặc dù bên trong đang cố lục tung xem Lâm rốt cuộc cất giấu điều gì trong đầu

"Ý gì? Ý gì thì em tự hỏi mình, em với cô ấy đã làm gì. Anh cũng không muốn dài dòng, anh chỉ muốn nói anh sẽ không li hôn. Em đừng hy vọng quá nhiều. Nếu có li hôn, anh sẽ để mọi người cùng khổ"

Lâm nghiêm giọng, anh sẽ không để mọi người như ý, sẽ không. Anh định nói gì tiếp, vô tình ánh mắt nhìn phía góc quán, một mái tóc vàng đập vào mắt anh khiến anh thoáng mất tập trung. Cô gái kia cũng lừa dối anh, tại sao ai cũng thích lừa dối anh, vợ cũng vậy, mà tình nhân cũng vậy, rõ ràng bảo mệt không muốn cùng đi với anh, giờ thì sao. Đang ngồi với một người khác. Một cô gái. Nếu như là trước đây, có lẽ anh đã không bận tâm, nhưng giờ thì dù là với một cô gái, anh vẫn phải để ý.

Linh ngồi đối diện với Lâm nên không nhìn được góc nhìn của Lâm, cô chỉ thấy ánh mắt anh có phần dao động, trước đó anh chỉ nghiêm giọng, nhưng giờ thì thực sự tràn ngập lửa giận.

"Anh thôi ngay cái suy nghĩ đó được không. Để mọi người cùng khổ thì được gì?

Thu hồi ánh mắt của mình, Lâm lại nhìn Linh "Có không được gì cũng hơn để cho người khác có được, còn mình thì không"

Đã thấy mình không thể khuyên được Lâm, Linh cũng trở nên cứng rắn "Nếu anh đã nói như vậy, em cũng không còn gì khuyên anh. Anh không đồng ý li hôn, chị ấy vẫn có thể đơn phương li hôn, dù có kéo dài và thủ tục có lâu một chút. Cuối cùng kết quả vẫn như thế. Hơn nữa, nếu anh thực muốn ngọc đá cùng vỡ, em cũng nhất quyết không để anh tổn thương người em yêu thương"

Lâm hơi cười, có phần khen ngợi tính mạnh mẽ của em gái mình, có phần thách thức "Vậy, anh em ta cùng chờ mà xem". Nói xong Lâm cũng không vội trở về mà ngồi lại đó, anh muốn nhìn rõ mặt cô gái mà Nancy đi cùng là ai.

Linh đứng dậy trở ra về, lúc nãy không nói cho My biết cô đi đâu, cũng đã trễ nên tốt nhất là trở về. Đi ra cửa, Linh dường như gặp người quen, sựng lại một lúc để quan sát. Có phần bất ngờ khiến Linh há hốc mồm. nhưng không lâu lắm, Linh vẫn quyết bỏ qua. Chuyện của cô chưa xong, cô cũng không tiện mà lo hộ chuyện người khác.

Về nhà, cảm giác mở cửa ra có người đợi khiến Linh thấy ấm áp, ngồi xuống cạnh My "Mẹ ngủ hả chị?"

My gật đầu, cũng không nhìn Linh, mắt vẫn dán vào quyển sách cô đang đọc.

"Em với anh Lâm vừa nói chuyện với nhau xong"

Gương mặt có chút cứng nhắc, lai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh "Em nói với anh ấy làm gì, nếu anh ấy không chịu, chị tự đưa đơn li hôn"

Linh cảm thấy ngồi không thoải mái, liền nằm xuống, đầu gác lên đùi My "Dù sao thử thuyết phục một lần xem có được không"

Gấp quyển sách lại để sang một bên, My xoa tóc Linh "Rồi kết quả thế nào?"

Linh thở dài, gương mặt thất vọng lộ rõ. "Chị đoán trước rồi, em phí công thôi" My không tính là hiểu Lâm, nhưng ít nhất bằng ngần ấy thời gian quen biết nhau, Lâm cho cô thấy Lâm chính là người cực đoan như vậy, thà phá vỡ mọi thứ, hơn là chấp nhận lùi bước.

"Aizzz, nhưng chị yên tâm, em sẽ không để mọi thứ tồi tệ đâu." Trong đầu Linh lại xẹt qua hình ảnh cô gái tóc vàng kia. Linh có chút tính toán.

Cho Linh ánh mắt tin tưởng, My ừ một tiếng.

"Được rồi, đi ngủ thôi chị" Linh chồm người dậy, tiện thể hôn phớt lên gương mặt My "Chị ngủ ngon". Linh cố nén cảm xúc trong lòng, mấy ngày gần đây, Linh đều hận không thể cùng ngủ chung với My trong một căn phòng và diễn lại màn kí©ɧ ŧìиɧ hôm trước.