Chương 23

Linh bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức xa lạ. Cô mở từ từ đôi mắt để thích nghi với ánh sáng. Đưa tay vỗ vỗ trán để định hình lại chuyện gì xảy ra. Linh nhìn quanh, căn phòng xa lạ, không phải ở nhà mình, cũng không giống phòng ở khách sạn. Nhìn kỹ lại, thấy một khung ảnh, người trong đó cô quen. Linh cuối cùng cũng biết mình đang ở đâu. Tốc chăn lên, cô bước ra khỏi phòng, nhìn lại mình đang mặc đồ ngủ xa lạ, tim Linh đập mạnh, cô không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Tại sao cô thay đồ mà cô cũng không biết. Chẳng lẽ lại có chuyện tồi tệ gì đó.

Ra khỏi phòng ngủ, Linh thấy Trang đã mặc đồ đi làm, đang ngồi ăn bữa sáng, có một phần khác phía đối diện, hẳn cho cô.

"Chị ăn sáng đi, tối qua chị say quá, em mới đưa chị về đây. À, đồ chị do chị nôn dơ hết, em giặt phơi phía ngoài, không biết đã khô chưa"

Linh ngượng ngùng, nói như vậy, tối qua hẳn đã không xảy ra chuyện gì quá đáng. Vậy mà Linh có cảm giác như mình vừa làm thêm việc có lỗi. Chỉ là, nói như Trang thì Trang cũng đã thấy hết. Nghĩ tới đó, Linh đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống ăn bữa sáng.

Trang phì cười, cô không nghĩ Linh lại đáng yêu đến vậy. Cư nhiên có thể đỏ mặt và e thẹn y như cô gái mới lớn. Trang lại nói tiếp "Em quên mất túi xách chị còn trên xe"

Linh nhớ ra gì đó, giật mình a một tiếng. Rồi vội chạy ra ngoài, mặc kệ cả bộ đồ ngủ mình đang mặc. Linh không bắt xe mà chạy một hơi đến nhà hàng tối qua. Linh chạy lại chỗ xe, lại quên mất mình không lấy chìa khóa. Đợi hồi lâu thì Trang cũng đến mang chìa khóa cho cô. Cô vội vàng lấy điện thoại của mình, biết ngay có cuộc gọi nhỡ, cô không chút chần chừ, gọi lại ngay cho My. Đã hơn năm cuộc gọi, vẫn không thấy một chút phản hồi, Linh sốt ruột, bước chân đi tới đi lui, gọi cho Minh thì anh bảo My không đi làm sáng nay. Linh đành trở về nhà. Hôm nay cô không có tâm trạng đi làm.

Ba My đã tỉnh dậy, nhưng ông không muốn gặp cô. Mẹ cô cũng từ chối không muốn cho cô vào thăm, còn khuyên cô tốt nhất nên đi về suy nghĩ thật kĩ. Nếu không muốn tức chết luôn ba mình. My đành trở về, nhưng dù có thế nào thì cô cũng phải một lần nói thẳng với Lâm về quyết định li hôn của mình. Cô không về lại nhà, cũng không về nhà Lâm, mà đến thẳng công ty. Cô bấm tắt điện thoại mình từ tối qua, với cô lúc này, thứ cần nhất chính là yên tĩnh suy nghĩ bước tiếp theo phải làm gì.

My mệt mỏi trở về nhà, suốt đêm qua cô không ngủ, lại cũng chưa ăn gì. My mở cửa vào đã nghe trong bếp có mùi hương bay lên. Cô còn nghĩ là mẹ chồng mình trở về, định vào trong chào hỏi thì thấy người đang loay hoay trong bếp là Linh. Nói cũng không nói, cô quay ngược ra. Tối qua lúc mở mail ra, nhìn thấy những hình ảnh của Linh, cùng một người khác khá thân mật khiến cô cảm thấy suy sụp. Nhưng khi bình tĩnh lại, My cảm thấy cô nên tin tưởng Linh, mà cho dù Linh có cùng người khác, hiện tại cô cũng không có tư cách can thiệp. Hiện tại, cô chỉ là chị dâu của Linh mà không phải là người yêu. Cô cười giễu mình, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Còn khá nhiều thứ phải làm, nhiều chuyện cần xử lý mới đổi cho cô được thân tự do, cô phải giải quyết từng bước một, nếu đã quyết tâm, cô cần phải làm cho tốt.

Thả mình xuống giường, con buồn ngủ kéo đến khiến My chỉ muốn ngủ một giấc, hai mắt cô díu lại, vùi mình vào chăn, cô muốn ngủ, thật sự muốn ngủ.

Dọn xong mấy món ăn lên bàn, Linh cởi tạp dề ra, lại đi rửa tay. Cô biết My đã trở về, vì giờ này không đời nào Lâm về. Cô đứng trước cửa phòng, gõ gõ, lại không thấy ai trả lời. Theo thói quen, đưa tay nắm nắm cửa. My đang cuộn người trong chăn ngủ vù vù.

Linh cảm thấy không ổn, My không thường ngủ sớm như vậy, chỉ vừa đi làm về thôi mà. Hẳn là chuyến về nhà vừa rồi My đã khá mệt mỏi. Cô tự trách mình, tối qua sao lại buông thả, để cho say mèm đến vậy. Nếu không ít nhất cô cũng tiếp được điện thoại của My, cũng có thể khuyên My nghỉ ngơi đúng lúc. Ngồi nhìn vào gương mặt say ngủ của My hồi lâu, hai bọng mắt thâm quầng đã nói rõ My thực sự mệt mõi, Linh lại giương tay sờ thử trán, không nóng. Linh thở phào, cô sợ My lại ngã bệnh.

Cảm giác như có ai đó chạm vào mình, My hơi trở người. Đưa mắt nhìn, thấy người đó là Linh. My ngồi dậy

"Chị mệt lắm hả? Vừa về đã vùi đầu ngủ"

My gật đầu "Có chút mệt"

"Thôi dậy ăn chút gì đã rồi hẳn ngủ tiếp" Linh nói bằng giọng dịu dàng nhất.

Chưa có ý định rời đi, đưa mắt nhìn Linh, "Mẹ chị thực sự biết chuyện chúng ta", dù đã qua ngày hôm sau, My vẫn như còn nguyên cảm giác lo lắng, run sợ như khi bị mẹ cô chất vấn, bị ba cô phản đối.

"Thật...thật sao?" giở chăn ra, đưa mắt dò xét hết thảy trên người My "Bác không làm gì chị chứ?"

Nếu như trước đây, My có thể vì hành động này của Linh, sẽ cảm thấy ngọt ngào và ấm áp. Nhưng lúc này cô như không cảm nhận được gì, cảm giác như trơ ra "Chị không sao"

"Chị cũng nói luôn ý định li hôn của mình"

Ôm lấy My, cho cô dựa vào mình, "Tối qua chị rất lo sợ đúng không? Xin lỗi, xin lỗi, em đã không ở bên chị được" một mình My, lại chống đối lại với ba mẹ mình, chỉ vì cô. Cô lại làm gì, cô đang liên hoan ca hát vui vẻ, đến nỗi say khướt đi không hay biết gì.

Đẩy nhẹ Linh ra, "Chị không có gì, trước sau gì cũng phải thẳng thắn, chỉ là, ba chị bị chị tức đến ngất đi" My cười nhạt.

Linh siết chặt My hơn. Cô không nói được gì. Những gì muốn nói đều vì những chua xót trong lòng mình, nghẹn lại ở bờ môi.

Lâm ngồi ở quầy bar, vừa uống rượu, vừa đợi Vũ đến. Tối nay thay vì bên cạnh Nancy như mấy ngày qua, anh có việc quan trọng hơn phải giải quyết. Trưa nay My đã hẹn anh ra nói rằng cô muốn li hôn với anh. Anh không đồng ý nhưng My vẫn kiên quyết, và nói sẽ cho anh một tuần, không thì cô đơn phương li hôn nếu như anh vẫn cương quyết không chấp nhận. Cô đã mềm dẻo khuyên anh, nhưng mọi lời của cô vẫn không lọt được tai anh.

Vũ ngồi vào bàn, nhìn Lâm đang uống rượu như uống nước, anh giật tay ly ra khỏi tay Lâm

"Đừng uống nữa, gọi tôi ra đây để nhìn cậu uống say à?"

Giương đôi mắt đỏ lừ vì rượu, Lâm bực tức "Kế hoạch tốt lắm, tốt đến nỗi cô ấy đã đề nghị li hôn với tôi"

"Sao? Xem ra cô vợ cậu yêu em gái cậu hơn tôi tưởng" Vũ ngạc nhiên, có lẽ anh đã phán đoán sai. Những bức ảnh thôi vẫn chưa đủ.

"Được rồi, nhận tiền của cậu, lại là bạn cậu, tất nhiên tôi sẽ không làm việc qua loa, đợi tin tốt của tôi đi, tôi đi trước đây" Vũ cần gặp một người, nhất định phải nhận lấy cho bằng được khoản tiền này.

Linh ra sân bay, cô chuẩn bị đi dự lễ kết hôn của hai người bạn mình, họ có phần hối thúc Linh qua sớm cùng họ nên Linh đành đặt vé đi trước một ngày. Linh đi một mình mà không có My đi cùng. Nếu không phải là hai người bạn thân, có lẽ Linh đã từ chối. Cô không muốn để My ở lại nhà một mình. Mặc dù là mẹ cô đã về, nhưng cô biết My ở đó sẽ cảm thấy cô đơn.

"Em đến sân bay rồi, chị đang làm gì?" Linh gọi cho My, cô không biết mình đúng hay sai, nhưng cô có cảm giác My dường như tránh né cô. Cô nghĩ do áp lực. Cô đã muốn nhân chuyến đi này, cả hai du lịch ngắn ngày nhưng My từ chối, lấy lí do là công việc.

"Ừm, em đi chơi vui" My không mặn không nhạt đáp lại

"Chị....mmm...à không, đợi em về"

"Ừm"

Đến chỗ ở của Trà, một căn chung cư không quá lớn, nhưng Linh có cảm giác của gia đình khi bước vào. Không phải tự nhiên cả hai lại quyết định sang Mỹ. Do công việc của Trà, Vân lại muốn đi học tiếp, nên cuối cùng cả hai quyết định cùng nhau sang Mỹ. Lại không muốn tiếp tục những tháng ngày chỉ là người yêu của nhau, một hôn lễ sẽ là lựa chọn không sai.

Ngồi trên sofa, Linh cầm lấy ly trà Vân đưa cho mình

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết phải không? Có cần mình giúp gì không?"

Vân lắc đầu "Cũng không có gì quá nhiều, bọn mình chỉ đi đăng kí kết hôn, xong lại mở buổi tiệc nho nhỏ, ba mẹ của mình chắc chiều nay sẽ sang tới"

Đặt ly trà xuống bàn, Linh dò hỏi "Gia đình cậu thì sao?"

Trà cười cười nhìn Linh, lại nhìn Vân "Ba mẹ của chị đang cùng đứa em đi một vòng, nếu không vì đón cưng thì chị đã đi chung rồi. Cưng thấy cưng uy tín chưa?"

"Hân hạnh hân hạnh"

Trà ngồi trò chuyện một lúc, lại nhận được điện thoại của ba mình gọi ra ngoài nên chào tạm biệt Vân và Linh.

"Trông cậu mệt mỏi, sao vậy? Đừng nói đi máy bay không quen" Vân chuyển đề tài sang Linh.

Linh gật gật, "Mình thật sự mệt"

"Nói ra đi"

Mỉm cười, nếu chỉ cần nói mà giải quyết được thì Linh đã sớm nói từ lâu. Chỉ là cô cũng thật sự đang nghẹn quá nhiều chuyện trong lòng.

"Mình chưa nói cậu nghe chuyện với My đúng không?" Linh lại nhấp ngụm trà, ngửa người ra tựa vào ghế

Vân chọn im lặng, cô biết Linh sẽ bắt đầu câu chuyện nếu Linh muốn. Còn không, cô có hỏi không được. Vân cũng không phải người thích thăm dò chuyện người khác. Do cô xem Linh như chị em mình, nên quan tâm nhiều hơn.

"My yêu mình" Linh chần chừ, không biết nói thế nào, sắp xếp câu từ của mình thế nào. Cuối cùng, cô chỉ buông ra ba chữ khiến Vân có xúc động muốn đánh cho Linh một phát. Nếu không phải người ôn hòa, tu dưỡng tốt, hoặc nếu là Trà, Linh đã ăn cốc.

"Cái đó mình biết" Vân định nói thêm "Không phải ai cũng ngốc như cậu, đắm chìm vào những đau khổ từ suy nghĩ của mình mà không nhận ra cảm tình của người khác" nhưng cô đã không nói, cô lắng nghe tiếp lời của Linh

"Trước giờ vẫn luôn yêu, chỉ là My không nhận ra, mình không nhận ra, và vì vậy mà vô tình cả hai bỏ lỡ quá nhiều" Linh thở dài. Nếu như cô sớm nhận thấy được... Linh lắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ vô dụng này, bởi có tiếc nuối thì chuyện đã qua nghĩa là đã qua.

"Anh Lâm lại nhận ra điều này, và..." Linh dằn lại cảm xúc của mình "thường xuyên dằn vặt My"

Ngạc nhiên lắng nghe Linh nói, Vân ngồi gần lại, nắm lấy tay bạn mình. Hơi mỉm cười nhìn lại Vân "Nếu như mình biết sớm...mình...đã...đã không bỏ đi một cách hèn nhát như vậy" Linh thật sự nghẹn ngào nói không nên lời, cô lại khóc òa trong lòng Vân, được lúc sau, cô lau đi nước mắt "Mình thật sự hâm mộ hai cậu, thật sự"

"Vậy bây giờ giữa ba người các cậu thế nào?"

"My đã đề nghị li hôn, nhưng cậu biết đó, sẽ không dễ dàng gì" nghĩ đến những áp lực My phải chịu, Linh lại không giúp được gì, cô cảm thấy rất khó qua

Vân không biết phải khuyên nhủ gì thì tiếng chuông cửa vang lên, Linh lau khô nước mắt, lấy lại bình tĩnh, cười cười hướng Vân ra mở cửa

"Mở cửa đi, chắc Trà đó"

Trà trở vào, theo sau đó là ba mẹ cô, lại còn thêm một người. Người kia mỉm cười chào Linh, Linh có chút ngượng ngùng. Từ hôm ở nhà Trang về đến giờ, Trang và cô đã không chạm mặt nhau dù cùng công ty. Linh vẫn còn nghi hoặc hôm trước có thật là chỉ đơn giản do cô nôn ra nên bẩn đồ hay không, hay còn lí do gì khác.