Chương 24

My nhận điện thoại Linh xong, lại ngồi nhìn chiếc vé máy bay trên tay mình. Cô nhận được vào hôm qua, có phần bất ngờ, vì không nghĩ người gửi nó cho cô lại là Vân. Vân thật sự là một cô gái chu đáo, suy nghĩ cẩn thận, và nhiệt tình. Ít nhất nếu đến lúc chuyện của Linh và cô phải phơi bày trước tất cả mọi người, giả như không ai ủng hộ bọn cô thì chắc chắn cũng có hai người bạn này của Linh. Cô mỉm cười, Linh thật sự may mắn khi có những người bạn thân như vậy. Còn cô, thứ cô có, ngoài Linh và ba mẹ, thì hình như chẳng có gì khác. Cho nên là, cô đã không dễ dàng gì để quyết định được. My sợ tội danh bất hiếu, đồng thời cũng sợ cảm giác cô đơn chỉ còn lại mỗi một mình mình. Dù là Linh đã hứa, đã đảm bảo rằng sẽ không để lại cô một mình dù cô có chọn lựa thế nào. Nhưng My đã không thể ích kỷ...Lại nói, những ngày qua My có phần lạnh nhạt với Linh. Cô nhắc nhở mình là tin tưởng Linh, sâu thẳm trong lòng lại thoáng có sự nghi ngờ. Nên khi đối diện với Linh, cô có chút tránh né.

My chần chừ, đi hay không đi. Không đi, không những phụ lòng tốt của Vân, lại dường như cô nói mình tin Linh chỉ là giả. Không có lí do gì nếu đã tin tưởng, lại giận dỗi cả. Nếu vậy thì đi,...lắc lắc đầu, My đặt tấm vé máy bay sang một bên, cố xua đi ý nghĩ mà cô cho là điên rồ này trong đầu.

Lúc sau, My lại cầm tấm vé lên, nắm lấy túi xách, vội vội vàng vàng chạy ngang phòng làm việc của Minh, nói vọng vào xin phép rồi hấp tấp bắt xe trở về nhà lấy giấy tờ tùy thân để đến sân bay.

New York, Mỹ

Vân ngồi cạnh Trà xem tivi, Trang thì đứng phía ngoài nghe điện thoại ai đó, ba mẹ Trà đã vào phòng nghỉ ngơi.

"Trà, chốc nữa cậu ở lại với Trang và ba mẹ đi, không cần phải đi đón ba mẹ mình, để mình với Linh đi được rồi" Vân ra lệnh

Trà ngồi bĩu môi, cô không muốn rời người yêu mình chút nào. Nhưng lệnh là lệnh, không được phép cãi. Cô chỉ có thể cụp mi ngồi đó. Vân trông thấy vẻ mặt phụng phịu của Trà, nhưng lờ đi, Vân có phần hoang mang, liệu cô kết hôn với người trưởng thành hay một đứa trẻ đây.

Linh không hiểu, Vân đi đón ba mẹ thì kêu mình theo làm gì "Sao mình cũng đi nữa?"

Trà a lên một tiếng, đưa đôi mắt rưng rưng nước nhìn Vân. Vân đã sớm chặn lại cái miệng lanh lẹ của người yêu bằng cú véo vào eo. Đưa cho Trà cái nhìn cảnh cáo, Vân trả lời "Mình cần mua chút đồ, nhờ cậu đi theo tốt hơn"

Sân bay

Vân hướng nhìn, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, vừa thấy ba mẹ mình, Vân liền chạy lại ôm lấy họ. Họ cũng mỉm cười rồi vỗ vỗ làm lưng cô. Trước đó, Vân không nghĩ sẽ có được giây phút này, khi mà ba mẹ cô đều đồng ý cho cô ở bên người yêu. Họ cương quyết phản đối, lại cắt hết cả nguồn tài chính của cô để hy vọng cô có thể suy nghĩ lại. Khoảng thời gian dọn ra rời khỏi nhà, lúc mà cô chỉ mới là sinh viên, chưa có được thu nhập, nếu không nhờ Trà cố gắng, cô cũng tự mình đi làm thêm, có lẽ đã nuôi dưỡng không được tình yêu này.

Đến khi công việc ổn định, ba mẹ cô vẫn chưa lay chuyển suy nghĩ của họ, cô cũng không rõ Trà đã làm gì để thuyết phục được họ. Cô nhớ có đoạn thời gian, Trà đã thường xuyên nói là đi công tác, nhưng công việc ở công ty rõ ràng rất thư thả. Cô từng nghi ngờ Trà có người khác bên ngoài, chỉ là không nói. Mỗi lần trở về, gương mặt Trà đều buồn buồn, cô không muốn Trà phải khó nghĩ. Nếu thật sự Trà có người bên ngoài, không cần cô nữa, chỉ cần Trà nói, cô sẽ rời đi.

Bẵng đi một thời gian, đến lúc cô về nhà, ba mẹ cô lại hỏi thăm sao chỉ mỗi mình cô, keo dính của cô đâu. Cô mới ngửa người ra mà biết thì ra không phải Trà đi công tác, cũng không phải có một ai khác. Mà nếu nói công tác cũng đúng, Trà làm công tác tư tưởng cho ba mẹ cô. Cô rất biết ơn ba mẹ cuối cùng đã hiểu cho mình, không hạnh phúc nào trọn vẹn nếu thiếu sự chúc phúc từ gia đình. Cô càng biết ơn hơn đối với Trà, không chỉ cho cô thứ tình yêu duy nhất ấy, lại còn mang hạnh phúc trọn vẹn đó đến cho cô.

Linh đi theo sau Vân, cô cũng gật đầu chào hai người họ, rồi lẳng lặng đẩy phụ hành lý, Vân chợt kéo tay cô lại

"Để đó cho mình, cậu đứng đây đi, hẳn là còn người nữa cần cậu đón giúp mình, để mình đưa ba mẹ ra xe" rồi quay sang đẩy hành lí, dẫn ba mẹ cô ra xe

Linh cảm thấy Vân kì lạ, nhưng lạ chỗ nào thì không rõ. Cô đâu phải biết tất cả người quen của Vân đâu. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Linh vẫn đứng đó, nhìn dòng người đang dần đi ra. Linh dụi mắt nhìn, kia không phải...Lại dụi mắt lần nữa, rồi bỗng chạy nhanh về phía đó, ôm chầm lấy My

"Buông chị ra, thở không nổi nữa" My đẩy Linh ra, mặc dù cái ôm này khiến cô cảm thấy vui vẻ, nhưng nếu để yên lâu hơn nữa, cô sẽ chết ngạt.

"Sao chị bảo không đi, giờ có mặt ở đây?" gương mặt bỗng trở nên tươi rói như đứa trẻ được quà. Linh quay nhìn xung quanh My "Hành lý chị đâu?"

Hơi cười cười "Hải quan giữ rồi"

"Đừng nói chị buôn lậu bị bắt quả tang nha" Linh biết My trêu mình, cô cũng không ngại mà diễn cùng với My. Nếu đã nói đùa được, nghĩa là My cũng tạm thời gác lại những suy nghĩ rối rắm kia, có thể cùng cô vui vẻ.

My vỗ vào ót Linh "Nói bậy"

"Ây ui, chứ sao?" Linh đưa tay nắm chặt tay My, cùng đi ra phía xe của Vân

"Vội quá nên không chuẩn bị kịp"

Linh ừ một tiếng, rồi dừng lại nhìn My "À chị còn chưa nói, sao lại đổi ý?"

"Chị sợ phí vé máy bay Vân đưa chị" vẻ mặt bình thản, tỏ ra không biết người đối diện đang chờ một đáp án tình cảm hơn

Linh xìu mặt xuống, lại nhớ ra My vừa nói gì đó. Là vé do Vân đưa. Có chút xúc động muốn cắn xé người bạn tốt nào đó của mình. Cô mới là bạn thân, là cô mà, có phải My đâu, mua vé cho My cũng không mua cho cô. Lại còn, lại còn, cả hai lại còn không tiết lộ một chút gì cho cô biết trước. Khi nãy thì sao, hỏi hỏi thăm cô, để cô thú thật mọi chuyện, khiến cô xúc động khóc cho hết nước mắt, mà vẫn không im lặng giữ bí mật.

"Em nên cảm ơn Vân" My thừa biết trong đầu Linh lúc này đang nghĩ gì. Có khi Linh vẫn còn những suy nghĩ ngây ngô đáng yêu như là một đứa trẻ.

"..." ai đó cảm thấy uất ức, hai mắt còn lườm lườm bạn thân đang đứng phía xa

"Không nhờ Vân, chị giờ đang ngủ ở nhà"

"..." ai đó mặc dù vẫn còn uất ức nhưng đã thu hồi ánh mắt lườm Vân, cụp mắt xuống nhìn sàn sân bay, dưới sàn hình như có gì đó rất thú vị thì phải.

"Em không được trách Vân, còn phải cảm ơn"

"..." ai đó vẫn cảm thấy dưới sàn rất đáng để nghiên cứu.

"Được rồi, chị đang đói, em không đi nhanh, muốn đến khi nào mới cho chị ăn"

Phía dưới sàn không còn thú vị nữa, người đẹp đang đói bên cạnh hấp dẫn hơn, Linh cười hì hì, quay sang My đưa tay ra dấu ok rồi cả hai ra xe.

My gật đầu chào ba mẹ Vân, lại đưa cho Vân ánh mắt cảm kích. Vân cười nhẹ. Tỏ ý bảo không có gì. Tình bạn có đôi khi cần thời gian thật lâu để chứng minh, có khi chỉ cần cái bắt đầu đơn giản như vậy.

Mặc dù được My cảnh cáo, nhưng ai đó vẫn liếc im lặng không nói chuyện với Vân

"Hmmm" My hắng giọng cho ai đó thu hồi ánh mắt của mình. Ai đó đang ngồi ở ghế lái, dù còn hơi dỗi, vẫn buông ra hai tiếng cảm ơn. Vân phì cười, cô cũng có phần hiểu tại sao Linh với Trà thân thiết ngay từ đầu. Cả hai đều cùng có bản tính trẻ con thế cơ mà.

Tối lại, Linh và My ra khách sạn ngủ, chung cư của Trà không đủ chỗ cho tất cả mọi người. Vân có phần không muốn, nhưng không cách nào khác.

Hôn lễ

Vân diện váy cưới cúp ngực, màu vàng chanh tôn lên làn da trắng của cô, phía chân váy hơi xòe ra, váy cưới không đính nhiều họa tiết, kiểu dáng khá thanh lịch, nhã nhặn như nói lên tính đơn giản của Vân. Vân khoác tay lên tay ba mình, được ông dẫn vào lễ đường. Đứng ở đầu kia là Trà, cô cũng diện chiếc váy cưới đơn giản, màu trắng, trang điểm cũng không nhiều. Trên tay Trà đang cầm một đóa hoa hồng đỏ, như thể hiện tình cảm luôn nồng cháy mà cô dành cho Vân. Cô mỉm cười, trong mắt toát lên ánh sáng hạnh phúc, nhìn về phía Vân đang tiến dần về mình.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng bước chân Vân vẫn không khỏi run, cô vẫn cảm thấy khá hồi hộp. Như cảm nhận được tâm trạng của con gái mình. Ba Vân vỗ vỗ tay trấn an con gái. Khẽ nói nhỏ vào tai Vân "Thả lỏng đi con gái". Vân đưa ánh mắt cảm kích nhìn ba mình, cô thực sự may mắn, ngày quan trọng của cuộc đời, được ba dẫn vào lễ đường, phía đằng kia lại là người cô yêu nhất đang mỉm cười đứng đợi cô.

Ngồi phía hàng khách, Linh nắm chặt tay My, nhìn về phía hai người bạn mình, cô chúc phúc cho họ, lại âm thầm hy vọng cho chính mình cũng sẽ gặp được hạnh phúc như vậy.

My cho Linh ánh mắt trấn an. Cũng đáp lại cái nắm tay của Linh.

Linh cười cười, nghiêng người lại kề sát My, thì thầm "Hôm nay chị rất đẹp", lại sẵn tiện hôn phớt lên tai My

Thoáng chốc My đỏ bừng từ tai đến mặt, hắng giọng giữ bình tĩnh "Em đừng nháo"

Trang ngồi phía bên kia của lễ đường, đưa mắt nhìn sang, lại vô tình bắt gặp cảnh tượng như vậy, cô cảm thấy chua xót. Linh nhìn xung quanh, lại chạm phải ánh mắt u oán của Trang, cô có chút không tự nhiên, vội dời đi ánh mắt của mình.

Vân và Trà đặt tiệc buffet tại một nhà hàng cũng khá gần với lễ đường, phần là vì tiện di chuyển, phần là vì đây là ý kiến của ba Vân. Ba cô nói chủ nhà hàng có quan hệ với mẹ cô. Chính cô cũng không biết là gì, nhưng cô tôn trọng ý kiến ba mình, lại nhận được sự đồng ý của Trà.

Tiệc được bắt đầu một lúc, một cô gái xinh đẹp, có mái tóc xoăn màu vàng, thả nhẹ xuống hai bên vai, diện trên lễ phục màu đỏ nổi bật, cô tiến vào nhìn khắp nơi, đánh giá một vòng rồi tìm kiếm người quen. Sự xuất hiện của cô khiến Trà và Vân khá ngạc nhiên, Vân nhớ ra gì đó rồi vội vẫy tay, mỉm cười chào cô gái. Cô gái tiến lại phía Trà và Vân, đưa quà cưới rồi chúc mừng cả hai. Lại di chuyển về phía mẹ Vân, lễ phép chào hỏi

"Con chào dì, ba con bệnh nên mẹ con phải chăm sóc ông, bà nói con gửi lời xin lỗi tới dì" Nancy nói với mẹ Vân

Mẹ Vân cười cười "Ba con bị bệnh gì, nặng lắm không? Aizz, cũng không có gì mà chị ấy phải xin lỗi" cùng lúc, bà ngoắc tay gọi Vân với Trà sang chỗ bà "Con dẫn chị lại kia ngồi đi, người trẻ mấy đứa ngồi cạnh nhau sẽ quen hơn"

Vân cười, lại dẫn Nancy vào chỗ ngồi. Vô tình chỗ của Nancy là bên cạnh Trang, lại đối diện với Linh. Từ lúc Nancy xuất hiện, Linh đã cảm thấy quen mắt, đến khi Nancy đã thực sự ngồi trước mặt mình, Linh mới nhớ ra. Nancy rõ ràng là cô gái hôm trước đi cùng anh cô. Như cảm thấy cái nhìn không mấy thiện cảm của Linh cho mình, Nancy cũng đưa mắt nhìn sang. Trông gương mặt Linh có phần quen thuộc, Nancy hơi nhíu mày.

My ngồi bên cạnh Linh, hơi nghiêng người hỏi nhỏ

"Làm gì nhìn chằm chằm người ta vậy?"

Nghe My hỏi làm Linh có phần luống cuống, lại nghe trong giọng My có vẻ chua, Linh phì cười, đầu óc cô gái này lại nghĩ chuyện gì đây, dạo trước không để ý, giờ mới phát hiện My cũng hay ghen

"Nào có, chẳng qua người ta ở ngay trước mắt em thôi?

"Phải không?" lí do như vậy làm sao tin được

"Không tin chị sang bên kia ngồi, đổi cô ấy sang đây, em sẽ luôn luôn nhìn chị" Linh được dịp lại cố tình chọc tức ai đó

Ai đó im lặng khẽ kéo váy chuẩn bị đứng dậy. Linh nắm lấy tay "Em đùa, sao dễ dỗi vậy"

"..." ai đó không thèm nói, Linh phì cười, lấy chút bánh ngọt, đút cho My

"Ăn chút đồ ngọt sẽ vui vẻ hơn"

Ai đó hừ một tiếng, ngoan ngoãn há miệng ăn bánh ngọt Linh đưa.

Không khó để Trang nhìn thấy hành động của cả hai người Linh và My, cô đưa tay nâng ly rượu, định uống cạn, một cánh tay khác chặn tay cô. Từ nãy giờ, Nancy thay vì nhìn về phía đối diện, hay để ý đến hai nhân vật chính của buổi tiệc, cô lại dành chú ý hơn tới cô gái nhỏ bên cạnh mình. Giữa đông đảo những người đang vui vẻ, ồn ào, Trang lại khá im lặng, lại uống rượu một mình. Trang lại muốn uống cạn, khiến cô lo lắng. Cô gái nhỏ này dường như không phải người có thể cạn một hơi ly rượu mạnh như vậy.

"Đừng cạn hết, rượu này mạnh lắm" Nancy đưa ly cocktail mình đang cầm nhưng chưa uống cho Trang "Cô gái nhỏ, em uống thứ này đi"

Trang đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, có phải cô ta đang quan tâm quá mức cho phép không. Nhưng vì lịch sự cô vẫn cầm lấy, nói cảm ơn.

Ngồi một lúc, một người phục vụ nhắn có người tìm cô, cô vội đi ra ngoài. Cô biết ngoài vài người trong buổi tiệc ở đây chẳng ai quen biết cô cả, có thể nhắn cô ra ngoài lúc này, chỉ có Vũ. Cô vội vội vàng vàng bước đi.