Chương 22

"Chị sẽ li hôn" câu nói của My lúc trưa lặp đi lặp lại trong đầu Linh. Không phải một câu hỏi, cũng không phải lời thương lượng mà là khẳng định, Linh đã hỏi tại sao My lại đột ngột ra quyết định nhưng My đã không nói gì. Rồi cả hai trầm mặc trong cả bữa ăn. Linh cũng không hỏi thêm được gì.

Cuối tuần, công ty Linh có tổ chức một buổi tiệc nhỏ xem như là chúc mừng một dự án lớn đã hoàn thành, những căn chung cư được bán đi khá nhanh, tiền thưởng dĩ nhiên không nhỏ, làm cho cả phòng kinh doanh của Linh ai nấy đều vui vẻ. Để khuyến khích tinh thần làm việc của mọi người, giám đốc chi nhánh đã liên hệ với bộ phận kế toán, trích một phần ngân quỹ khen thưởng để đặt tiệc trong nhà hàng, cũng nhân dịp thành lập chi nhánh. Là trưởng phòng, Linh hiển nhiên phải góp mặt. Sau một tràng dài những lời nói phát biểu, mọi người bắt đầu nâng ly chúc mừng. Linh cũng cạn không ít. Một người tiến lại gần, nói nhỏ vào tai Linh rồi thay ly bia của Linh bằng một ly nước trà, có thêm đá. Linh cười cười, nói cảm ơn. Nhưng do trước đó đã uống không ít, Linh cảm thấy choáng váng.

"Chị, đi ra ngoài chút đi" Trang kéo tay Linh đứng dậy ra ngoài. Từ lúc tiệc mở, Trang không ngừng để ý đến Linh. Linh cụng ly hết người này đến người khác, gần như ai mang đến Linh cũng không từ chối. Cô xót ruột, đi tìm một ly nước thay cho Linh nhưng Linh vẫn không khá hơn.

Giật tay mình lại, Linh không thích người khác tiếp xúc mình "Không sao, mọi người đang vui, chị ra ngoài không tốt cho lắm"

Trang không quan tâm Linh từ chối, lại kéo mạnh Linh ra ngoài. Do có chút say, Linh giật tay không lại nên cũng thuận theo Trang, đi ra ngoài.

"Em buông được chưa?" trong mắt Linh hiện lên tia lạnh, thể hiện cô đang khó chịu

"Em xin lỗi" biết mình đã chọc giận Linh, nhưng Trang cảm thấy không hối hận vì tự quyết định "Chị đi rửa mặt đi cho tỉnh"

Không nhìn Trang, Linh xoay bước vào toilet, vô tình Linh chạm mặt hai người, Linh vội nấp vào một góc

Một giọng nữ "Em không sao mà, có chút khó chịu muốn nôn thôi, đâu cần anh đi theo dìu thế này"

Giọng nam vang lên, có phần sủng nịnh "Anh lo cho em mà, để anh đưa em đi bác sĩ, bị bao tử mà để lâu không tốt đâu"

Người nữ khẽ nhướng người, hôn lên mặt người nam "Anh tốt nhất"

Bóng hai người khuất xa, Linh mới trở ra. Bước chân còn chệch choạng, một phần vì say, phần nhiều vì có chút không bình tĩnh. Hai người kia, cô chỉ biết được một người, có ai khác đâu, là anh cô. Còn cô gái bên cạnh, nổi bật với mái tóc vàng, hẳn là người ngoại quốc, hoặc là con lai. Linh không biết chính xác quan hệ của hai người, nhưng cũng biết được tám chín phần họ đang quen nhau. Linh vào toilet, phất nước vào mặt mình cho tỉnh táo lại. Đôi mắt cô hồng lên vì khó chịu. Người nào đó đã trước mặt cô và My, tuyên bố người mà người đó yêu là My, sẽ không buông tha My. Quay lưng lại thì tay ôm eo, đi cùng người khác. Linh tức giận, thời gian qua, những áy náy của cô là vô ích, của My là uổng phí. Lâm không đáng. Anh tại sao lại khiến mọi người sống không yên ổn như vậy. Không rõ Lâm đã bắt đầu từ bao giờ, nhưng nếu đã có người khác sao lại còn không chịu li hôn với My. Còn cố ràng buộc My bên cạnh mình làm gì. Linh có chút xúc động muốn gọi cho My biết. Nhưng cô nghĩ lại, phải đợi cô biết chính xác.

Đứng ngoài hồi lâu vẫn không thấy Linh trở ra, Trang nôn nóng, vừa đi lại định mở cửa toilet thì Linh bước ra, thoáng thấy Trang nhưng Linh lờ đi. Trang thấy thất lạc trong lòng. Chẳng qua cô muốn quan tâm người cô thích thôi mà, là sai sao. Ngước mắt lên không cho cảm giác cay xòe nhòe thành nước, Trang đi theo Linh trở vào phòng tiệc của mọi người.

Linh ngồi lại chỗ ngồi của mình, mở điện thoại lên, vẫn không có gì mới. Hôm nay My trở về nhà mẹ, Linh biết mục đích trở về này của My, cô chỉ có thể dùng ánh mắt mà động viên chứ không nói được lời gì hơn nữa. My dường như yếu đuối, nhưng một khi đã quyết định, nghĩa là My đã suy nghĩ kĩ mọi đường. Phía xa ở góc bên kia, giám đốc nói gì đó, rồi đề nghị mọi người nâng ly. Linh đặt điện thoại lại trong túi và cầm lấy ly cũng mình, cạn với đồng nghiệp.

Dường như là một luật bất thành văn, khi đã hứng lên thì chỉ một buổi tiệc thôi không đủ, lại kéo nhau đi thêm. Vẫn quen thuộc là phòng karaoke để tất cả những giọng lè nhè vì say khoe tài. Trong nhà hàng có cả phòng hát nên mọi người cũng không cần di chuyển. Linh hiển nhiên không ngoại lệ, cô cũng nối gót theo đồng nghiệp. Phòng có vẻ chật, một nhóm đã ra giữa điên cuồng mà vừa hát vừa nhảy, một nhóm chen nhau ngồi lại trên ghế. Linh là một trong những người ngồi trên ghế.

Được hồi lâu, nhóm những người hăng hái nhảy nhót cũng ngồi sụp xuống sàn, tựa đầu hết vào nhau. Những bản nhạc sôi động được thay dần bằng những bản tình ca nhẹ nhàng hơn. Thấy không khí hơi trầm xuống, giám đốc đưa mắt nhìn một vòng, anh kêu lên

"Trưởng phòng, em ngồi đâu rồi?"

Không hiểu giám đốc kêu mình để làm gì, biết là anh đã say, nhưng vẫn nên trả lời anh, Linh định mở miệng thì người kế bên, Hồng, đã chỉ điểm "Ở đây giám đốc ơi"

Giám đốc đưa tay vẫy "Lên đây, tặng mọi người một bài." Lại quay qua mọi người "Vỗ tay nào"

Nhận lấy mic từ một người đồng nghiệp, Linh cũng không biết phải chọn bài gì. Đâu đó có người đã chọn sẵn một ca khúc, Linh cứ thế mà hát.

Trang hơi mơ màng nhìn về phía Linh. Tai lắng nghe từng âm điệu trầm ấm từ giọng hát của cô. Không phải lần đầu tiên nghe, nhưng khác với lần trước. Trước đó, Linh chỉ hát vì My, lúc này, tuy cũng không phải vì cô, nhưng ít ra cô có thể ảo tưởng ca khúc đó dành cho mình.

Hát xong, Linh lại trở về chỗ ngồi của mình, cảm thấy nóng ở cổ, Linh hớp một chút nước, lại ngồi lắng nghe những đồng nghiệp của mình. Ai hát thì hát, ai không hát, ngồi tại bàn thì giám đốc lại giục mời bia nhau, Linh cũng không từ chối được, hết ly này lại ly khác. Uống đến tận khuya mới tàn tiệc mà về.

Linh bước loạng choạng ra xe, cơn buồn ngủ kéo đến một cách vô thanh vô thức, Linh lắc lắc đầu, cố giữ cho bình tĩnh để lái xe trở về, nhưng dường như không thể, cô ngồi trên xe, hơi ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại.

Nhìn qua kính xe, thấy Linh tựa vào ghế mà ngủ, Trang lo lắng, vội gõ cửa hòng đánh thức Linh dậy.

Cảm giác mơ mơ màng màng, lại nghe như có tiếng động, Linh hơi nhướng mắt. Trước mắt lại như mơ hồ, cô mệt quá, mi mắt nặng trĩu, lại không thể mở mắt lên được. Trang lo lắng, đi vòng sang phía Linh ngồi, thử nắm mở cửa xe. May mắn cho cô, Linh chỉ kịp ngồi vào chỗ ngồi, ngay cả cửa khép lại cũng không kín. Trang lay lay Linh dậy, nhưng Linh không có dấu hiệu gì sẽ tỉnh ngay được. Cô lại không thể lái xe. Trang đành đưa Linh trở ngược ra ngoài, gọi taxi đưa Linh trở về.

Đến trước cửa nhà Linh, Trang nhấn chuông nhưng không ai mở cửa, lại quên mất túi xách Linh trên xe cô. Thở dài, cô cảm thấy mình hậu đậu vô cùng. Trang thử nhấn chuông một lần nữa, vẫn không có ai. Không có cách nào. Trang lại gọi taxi, đưa Linh về nhà mình. Cô cũng thấm mệt, không muốn lại vòng vèo nữa.

Đẩy cửa trở vào, Trang dìu Linh lên giường của mình, vừa đặt Linh nằm xuống, cô cũng ngã người đèn lên người Linh. Hương bạc hà thoang thoảng lại xộc vào mũi cô, dù Linh uống khá nhiều bia, nhưng không hiểu sao, mùi hương tuy nhẹ vẫn còn đọng lại.

Nhìn vào gương mặt đang gần kề trước mình, hơi ửng đỏ, môi mỏng cong lên, Trang bị mê hoặc, có một âm thanh trong cô thúc giục cô chạm vào nó. Cô kề sát hơn nữa, đến mức có thể cảm nhận cái ấm từ hơi thở của Linh phả vào mình. Trang lắc lắc đầu cố xua ý nghĩ này. Nhưng đôi môi kia lại mấp máy gì đó, hơi dẫu lên, lại như khıêυ khí©h cô. Trang cúi đầu xuống dần, môi nhẹ nhàng chạm lấy môi Linh, nhưng sợ Linh tỉnh giấc nên cô cũng không dám làm liều. Hai cánh môi chạm nhau rồi lại nhanh chóng rời ra. Trang đỏ bừng mặt, tim đập nhanh khiến cô như ngộp thở. Đưa tay giữ lấy tim mình, cố giữ bình tĩnh.

Cảm giác men say từ bia đốt nóng cả người Linh, lại như có một luồng hỏa khí chạy xuyên trong người cô, cô hơi động người, cựa quậy, một cúc áo vô tình bung ra, mảng da thịt trắng muốt như trêu trọc Trang. Trang hít sâu một hơi. Cô không thể, cô phải giữ bình tĩnh. Trang loạng choạng bước vào toilet, muốn dùng nước lạnh làm dịu đi cơn nóng trong mình.

Trang trở ra khỏi toilet, nghe tiếng điện thoại ngoài phòng khách, cô vội nghe máy, kết thúc cuộc gọi, cô thở dài, đi vào phòng, nhìn chằm chằm vào Linh đang ngủ.

Linh cảm thấy như mình đang đi giữa lòng núi lửa. Lửa nóng không ngừng thiêu đốt lấy Linh, cô nóng rát, cực kì khó chịu. Từng tế bào trong cô như bị đốt cháy, tan chảy. Cô nhăn chặt mày, cố mở mắt ra để cầu cứu ai đó. Cô thấy My đang đứng nhìn mình. Cô cất giọng kêu lên nhưng thanh âm khàn khàn lại không nghe rõ được gì. My vẫn đứng đó, không chút động đậy. Nóng nảy, Linh đưa tay nắm lấy tay My, kéo về phía mình, ôm chầm lấy.

Hôm nay trở về nhà, My muốn thẳng thắn với ba mẹ mình trước khi đưa đơn li hôn cho Lâm. Nói không lo sợ là không phải, My không tập trung gần như cả ngày. Cô không biết nên bắt đầu từ đâu, và như thế nào. Có nên nói thẳng, trực tiếp hay không, hay phải viện dẫn lí do cho ba mẹ thông cảm rồi mới tiếp tục. Nhưng cô có lo sợ ra sao, cô vẫn phải nói. Ngày này sớm muộn gì cũng phải đến. Hôn nhân của cô đã quá rõ ràng là cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nếu buộc cô dành toàn bộ thời gian còn lại của cuộc đời để duy trì một điều không có ý nghĩa này, quá lãng phí. Hơn hết, cô cũng muốn cho Linh một đáp án thuyết phục, cho dù có trả giá, cô cũng cam nguyện.

Thấy con gái đột nhiên trở về nhà, lại không có con rể đi cùng, ba My cảm thấy khác lạ. Cơm tối xong, cả nhà ngồi ở phòng khách ăn trái cây, ông hỏi My

"Lâm đâu? Sao nó không về chung với con?"

"Thời gian gần đây anh ấy rất bận, con cũng ít gặp mặt" My thành thật mà trả lời. Lâm tuy có về nhà, nhưng thường xuyên đi sớm về muộn, cơm cũng không ăn ở nhà. Cô gặp mặt cũng ít.

"Công việc của nó có trục trặc gì sao?" ba My lại hỏi tiếp, trong khi mẹ cô ngồi quan sát con gái mình. Bà ngờ ngợ My sẽ làm gì đó. Không tự nhiên cô lại tự mình trở về mà không có lí do gì.

"Con cũng không rõ, anh ấy không bao giờ nói" cô hoàn toàn không biết chuyện công việc của chồng cô, cô không quan tâm, mà thậm chí chuyện riêng, như bạn bè, đồng nghiệp, cô cũng không biết. Ngược lại, nếu hỏi về Linh, có lẽ cô có thể trả lời rành rọt được.

Cô lại tiếp lời, không muốn để ba mình hỏi thêm "Thực ra hôm nay về thăm ba mẹ, con có chuyện muốn thưa, con muốn...."

Chưa đợi My nói hết câu, mẹ cô ngắt ngang lời, sợ lời kế tiếp của cô là lời mà bà không muốn nghe

"Con nói với Lâm, kêu nó đừng mãi lo công việc, phải biết nghỉ ngơi. Cả con nữa, trông đỡ hơn lần trước về, nhưng vẫn gầy"

My thở dài "Dạ con biết", cô ngước nhìn mẹ mình, thoáng có chút do dự khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo từ bà. My hít thật sâu, tự cổ vũ chính mình "Thực ra con muốn thưa với ba mẹ, con muốn....."

Mẹ My trở nên gắt gỏng "Con thôi ngay đi"

Nhìn hai mẹ con, ba My cau mày. Gương mặt nghiêm nghị của ông thoáng chốc trở nên cứng nhắc hơn. Vợ và con ông đang có chuyện gì đó giấu ông. Ông cực kì ghét điều này

"Bà làm gì vậy, để con nó nói" đưa mắt sang My "Con nói tiếp đi"

Hơi run sợ trước giọng điệu nghiêm túc của ba mình, nhưng My biết, đã đi tới nước này, cô có lùi bước cũng chẳng đổi được bình yên. Chỉ có thể tiến về phía trước, họa may mới có được ánh sáng.

"Con muốn li hôn"

Ba My nghĩ mình nghe nhầm, ông nhìn thẳng vào My, hỏi lại để xác định "Con nói gì?" con gái mà ông đào tạo theo khuôn phép từ nhỏ, lại ở trước mặt ông, nhấc lên hai chữ li hôn. Hôn nhân không phải chỉ đơn giản là một tờ hôn thú, có chữ ký của cả hai, thích thì ký, không thích thì vứt. Thứ mà ông thấy rõ ràng là con gái ông có một người chồng tốt, một gia đình hòa thuận, lấy cớ gì để con ông muốn li hôn.

"Con muốn...li hôn với anh Lâm"

Mẹ của My khó chịu hẳn ra, bà nhìn sang chồng mình, sợ ông lại tăng huyết áp đột ngột, lại nhìn sang My, mỗi bận bà liên lạc, không phải cô đều trả lời tốt lắm sao. Sao đột nhiên lại trở chứng như vậy. Ai đã kí©h thí©ɧ cô? Linh chăng?

Ba của My lúc này như muốn nhìn xem rốt cuộc trong đầu con gái mình nghĩ gì. Đang êm ấm, sao lại trở nên khác thường "Tại sao?"

"Dạ con... chúng con không hợp, không thể tiếp tục sống chung được nữa"

"Là do con, hai do cả hai?" ông không đề cập đến lỗi của Lâm, ông chỉ muốn biết thực sự do cả hai không hợp, hay do con gái ông. Con gái ông kết hôn được bao lâu? Chỉ hơn một năm, lại vội vàng muốn li hôn. Trong khi cuộc hôn nhân này do con gái ông tự chọn lấy. Nếu nói không hợp, đánh chết ông cũng không tin. Không phải con gái cùng con rể ông quen nhau một hai ngày rồi cưới, cả hai đã quen nhau mấy năm trời mới tiến đến hôn nhân. Ông không tin được lí do con gái ông đưa ra. Còn nếu lỗi do chính con gái ông....

"Là.. do con"

"Con thế nào? Có người khác bên ngoài"

"Con..." My không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, ba My bỗng chốc trở nên nóng giận "Đây là thứ ba mẹ dạy cho con hả My?"

"Con xin lỗi..." My đã nghẹn ngào, phản ứng của ba cô không ngoài dự liệu của cô.

"Con đừng nói nữa, ba mẹ sẽ không cho phép con li hôn" mẹ cô xen vào. Bà cương quyết không muốn con mình bước trên con đường này.

"Ba mẹ, con xin ba mẹ, con thật sự không thể"

"Mẹ không cho phép, con nếu muốn li hôn, đợi mẹ chết đi rồi muốn làm gì làm" mẹ My lạnh giọng

"Mẹ..." nước mắt đã ướt nhòe, cô dù cố không để mình khóc, nhưng sự cương quyết của mẹ cô khiến cô cảm thấy cực kì oan ức. Tại sao bà lại buộc cuộc đời cô với cuộc hôn nhân không hạnh phúc đó. Tại sao cô phải hằng ngày chịu đựng sự ràng buộc vô lí đó. Tại sao cô yêu lại không được đường đường chính chính mà yêu. "Con xin lỗi, nhưng con thật sự không thể tiếp tục được nữa, con đã quá mệt mỏi, con muốn được giải thoát, mẹ à"

"Con muốn được giải thoát?" mẹ My lại tiếp "Để sống chung với con Linh hả?"

"Con...." Mẹ cô hỏi khiến cô không thể tiếp tục nói được. Ba cô thì khó hiểu, nhìn sang vợ mình "Bà biết chuyện gì?" ông cảm giác âm thanh xung quanh bỗng lùng

Mẹ My một lúc nóng nảy, lại lỡ lời, quên mất phải giấu đi chuyện bà biết "Tôi..."

"Nói thật cho ba biết, rốt cuộc đã có chuyện gì? Hả?"

My khóc nấc lên, nói không thành lời. Mẹ cô cũng im lặng. Bà cũng không biết phải trả lời chồng mình ra sao

"Nó không nói thì bà nói, làm sao liên quan tới con Linh gì ở đây?"

"Tôi.."

"Nói nhanh" ba My. Mẹ cô chần chừ rồi cũng nói những gì bà nghe được trong bệnh viện. Bà vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của chồng mình, không ngoài lo lắng của bà, sắc mặt ông dần thay đổi, hơi thở trở nên gấp gáp, huyết áp lại tăng cao khiến ông ngất đi. My vội vàng bấm gọi cấp cứu.

Xe cấp cứu đến, cô với mẹ cô đưa ba cô đi bệnh viện. My ngồi ở ghế chờ, cô co rúc lại, nhìn về phía mẹ của mình, cô muốn đi lại chỗ bà, an ủi bà, nhưng ánh mắt lạnh băng của bà khiến cô không đủ can đảm. Cảm giác thất lạc xâm chiếm lấy cô. Cô cần hơi ấm hơn bao giờ hết. Cô dợm bước ra ngoài, nhấc điện thoại lên, bấm gọi cho Linh. Cô muốn nghe lấy giọng Linh, để tiếp thêm nghị lực cho mình. Để cô biết cô không chỉ một mình. Nhưng điện thoại không liên lạc được. Lại có email mới. Cô mở ra xem, phút chốc, cả thế giới quanh cô như sụp đổ, cô buông thỏng điện thoại, bỏ mặc chính mình đang ngồi bệt dưới sàn lạnh lẽo.