Mở cửa, Trang đẩy cửa bước vào, rồi dịch người sang bên cho Linh vào. Thoáng nhìn qua phòng ở của Trang, không lớn, nhưng gọn gàng, có một phòng khách, một phòng ngủ và căn bếp. Trang lấy đồ từ tay Linh, mang vào trong bếp, lại rót cho Linh ly nước mang ra.
"Chị ngồi chơi, đợi em nấu xong rồi cùng ăn"
Linh lắc đầu, tỏ ý từ chối, cô cũng không muốn ăn không ngồi rồi "Chị cũng biết nấu, để chị phụ cho nhanh"
Trợn tròn mắt nhìn Linh. Cô luôn nghĩ Linh không thuộc tuýp người sẽ xuống bếp nấu ăn. Đợi Trang thu hồi ánh mắt của mình thì Linh đã đi thẳng xuống bếp, bày đồ ra, phân loại chúng. Trang cũng vội đi theo.
Lúc sau, Trang bật bếp lên chuẩn bị nấu, lại hơi ngó sang Linh. Cô đang tập trung cắt rau củ.Trang nghĩ gì đó lại thất thần, lắc lắc đầu, dạo gần đây cứ hay lơ đễnh như vậy. Trang không hiểu, cũng không muốn đi tìm hiểu.
"Chị cũng cắt xong hết rồi, ra ngoài đợi em lát đi, đợi nước sôi lên thì mang ra là có thể ăn được"
"Ok, chị không ở đây làm chật chỗ em" Linh dợm bước trở ra, cô ngồi ở ghế sofa ở phòng khách, nhìn trên bàn có vài tập thơ. Linh đưa tay lấy, lật mở ra xem. Là của những tác giả trẻ. Linh nghĩ thầm, cô gái này cũng có sở thích đọc thơ. Có một tác giả mà lúc trước Linh cũng hay thường đọc. Cầm lấy quyển đó, Linh lật từng trang một.
Trang đem nồi ra đặt lên bàn, lại lấy bếp từ ra, kéo dây, cắm vào ổ. Cô chuẩn bị vì có đôi khi cũng có bạn đến nhà chơi, chỉ là không ngờ hôm nay trùng hợp bạn ấy lại là Linh
"Chị cũng thích PV sao?"
Gật gật đầu, "Trước đó chị cũng hay đọc, nhưng gần đây không có thời gian"
"Hmm, thôi để nó qua bên đi chị, ăn được rồi"
Mặc dù có hai người, nhưng bữa cơm cũng tính là vui vẻ. Trang không còn vẻ e sợ Linh như lúc đầu vì Linh không bày ra mặt lạnh. Có lẽ nhờ hôm trước biết được cô là em gái Trà nên Linh không giữ khoảng cách như lúc đầu, mà xem cô như em gái chăng.
Phụ giúp Trang dọn dẹp, rồi ngồi lại một lát Linh mới chào tạm biệt và trở về. Lúc này đường phố đã lên đèn. Trời cũng không còn mưa nữa, nhưng cái lạnh ngoài kia vẫn còn. Linh trở ra xe, đánh hắt xì một cái. Cô mở điện thoại ra, lại có xúc động muốn gọi cho My. Cũng không biết My lúc này đang làm gì. Mấy tháng lúc cô né tránh, cô cũng không cảm thấy nhớ My như lúc này. Chắc là nhờ những thẳng thắn của My, lại nghĩ đến những gì My nhẫn nhịn trong thời gian qua, khiến cô cảm thấy cần phải trân trọng hơn cô gái này. Nhưng suy nghĩ, cô lại thôi, cũng không bao nhiêu ngày thì My sẽ về lại nhà.
Trở về nhà, mẹ Linh và Lâm đang ngồi phòng khách. Bà hỏi Linh đã ăn chưa, sao về trễ. Linh gật đầu, hơi nhìn về phía Lâm nhưng anh không nhìn cô. Thở dài, không trách được anh, cô cũng muốn tìm cách nói chuyện với anh, nhưng không biết nói gì, nói như thế nào, với một tâm trạng như thế nào. Là cô, nguyên nhân khiến cho hôn nhân của anh mình không hạnh phúc, dù là có cố ý hay không. Cô trở về phòng, đi ngang qua chỗ mẹ cô cùng Lâm, chợt nghe mẹ cô nói chuyện với Lâm
"Khi nào vợ con về nhà?"
"Chừng hai ba ngày nữa, khi nào cô ấy về thì về"
Mẹ của Lâm tỏ ra không vui khi nghe Lâm nói chuyện với thái độ dửng dưng không quan tâm như vậy "Hai đứa cãi nhau?"
"Không có, thôi con ra ngoài đây, tối chút con về" không chỉ có Linh không muốn đối diện với Lâm, chính Lâm cũng khó chịu khi nghĩ tới những chuyện đã qua. Mâu thuẫn trong lòng khiến anh không chịu được, một là tự ái của một thằng đàn ông, làm sao chấp nhận được người kia là vợ mình, lại yêu thương người khác, mà người đó, có phải ai đâu xa lạ, một là dù thế nào anh cũng là anh trai của Linh, và My là người anh yêu, anh không phải người máu lạnh để làm việc bất cận nhân tình.
Tắm xong, ngồi trong phòng, Linh mở máy tính xem tài liệu, cô nhớ ra báo cáo phân tích của Trang đưa, từ sáng có chút bận rộn nên vẫn chưa nhìn tới, cô đã đem về nhà xem. Lấy ra đọc kĩ, cô phát hiện cô gái kia có năng lực hơn cô nghĩ, những phân tích không chỉ dựa trên những chỉ số tài chính mà dự án dự kiến sẽ mang lại, lại còn kèm theo phân tích những rủi ro có thể xảy đến. Phân tích được trình bày khá kỹ càng. Xem ra, ngày mai cô phải khen ngợi một chút. Dù công hay tư, cô vẫn nên làm. Với lại, động viên một người đúng lúc sẽ giúp người ta có thêm động lực hơn.
Tắt máy, lại dẹp xong mớ tài liệu, Linh nằm ra giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, thở dài. Cô quyết định bấm gọi cho My. Điện thoại vang lên mà không có ai bắt máy. Lại cố gọi lần nữa, vẫn không được. Linh lại không ngủ được nên mở tiếp máy lên, lần này không phải làm bài, mà online tìm gì đó để xem.
Được một lúc, tiếng tin nhắn chat vang lên, mở tab ra thì thấy là My, Linh mỉm cười
"Lúc nãy đang nói chuyện với ba mẹ, không tiện nghe máy"
Linh gõ nhanh "Chỉ gọi hỏi chị thế nào thôi, đã khỏe chưa?"
"Chị khỏe, em đừng lo"
My lại gõ tiếp một câu "Mai chị về, để ngày sau đi làm"
Cau mày, Linh biết My lại tham công tiếc việc, không quan tâm đến sức khỏe của mình "Khoan hãy đi làm, ai đuổi chị đâu mà sợ"
"Nhưng nếu về cũng tốt, bác gái cũng đã lớn, lo cho chị lại mệt thêm, hay mai em xin nghỉ đi đón chị"
"Nói như chị là gánh nặng"
Phì cười, Linh biết My đang phụng phịu "Chị làm sao là gánh nặng được, được bao nhiêu cân đâu" Linh lại gửi thêm một icon mặt cười.
Không đợi My viết xong câu, Linh lại tiếp một câu "Nếu có là gánh nặng, cũng là gánh nặng ngọt ngào"
My cong cong khóe môi, nở một nụ cười vui vẻ, cô như thể đang được ăn vào mật ngọt. Cảm giác ngọt ngào cứ tràn ngập trong lòng. My tạm thời gác lại những điều khó nghĩ.
"Cảm ơn. Nhưng nói nghiêm túc, chị phải về đi làm, anh Minh đang hối chị, công ty đang khá bận, chị nghỉ thì dồn lại việc cho ảnh, không tốt"
"Cái thằng cha này, aizzz công ty cũng không phải không có người"
"Nhưng việc đó là của chị, được rồi, nói tới đây thôi" My lại nhớ tới Linh muốn đến đón mình, lại gõ tiếp một câu "À mà, mai....Lâm sẽ đến đón chị, em không cần đi"
"Ừm, vậy chị nghỉ sớm, mai gặp"
My trở về cũng đã hơn một tuần, mỗi ngày đều là Lâm đưa đi làm cùng đón về. Lấy lí do là My vẫn chưa khỏe. Mặc dù cả hai không nói chuyện với nhau, tối Lâm lại chủ động đến phòng dành cho khách ngủ. Nhưng ngoài mặt vẫn là như thế, Lâm quan tâm My. Và cái cách Lâm yên lặng, bình tĩnh và tôn trọng My mà không phải sự bốc đồng nóng nảy như hôm trước khiến My càng khó lòng mà đưa ra quyết định li hôn. My lại không muốn để cho mẹ Lâm biết sự bất hòa giữa họ. Bà là mẹ chồng tốt, cô không muốn để bà phải lo lắng, cộng thêm nhớ đến những gì mẹ cô khuyên nhủ. Cô lại chưa thể quyết tâm.
Hôm nay cũng như thường lệ, My và Lâm về cùng nhau, đến nhà, cả hai ngạc nhiên khi thấy có người lạ đang ngồi đó. Vì cũng lâu không có khách đến ghé thăm, lại thấy Linh có vẻ nhiệt tình với người khách này.
Trang trông thấy Lâm và My bước vào, cô gật đầu chào. Linh cũng ngước nhìn hai người. Một tuần qua, Linh cảm thấy mình cực kì mâu thuẫn, cô mong muốn mối quan hệ giữa ba người tốt hơn mà không phải rối rắm như khi ở bệnh viện hôm trước, nhưng lúc thấy My và Lâm tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, Linh lại thấy khó chịu. Điều cô muốn dường như không phải như vầy. Cô biết My không cảm thấy vui vẻ gì với tình trạng hiện tại. Cô lại thấy mình bất lực không giúp được gì. Nếu My thực sự li hôn, sau đó mọi chuyện sẽ như thế nào, cô có thể ở bên cạnh My không, ai sẽ đồng ý cho điều đó. Mà nếu My tiếp tục cuộc hôn nhân với Lâm, cô lại càng nhức đầu hơn. Những suy nghĩ đan xen và rối rắm làm cho tâm trạng Linh như treo căng lên. May mắn là My nói với cô Lâm tỏ ra tôn trọng My, anh ra ngủ riêng, Linh cũng đỡ lo cho My hơn. Và dù My có quyết định thế nào thì, như đã hứa, cô sẽ luôn cùng My. Có lẽ sẽ có mệt mỏi, căng thẳng, khó chịu, nhưng không phải đó cũng chỉ là một trong những cảm xúc, trạng thái tinh thần mà bất kì ai cũng sẽ đối mặt thôi sao, Linh tự nhủ với mình như vậy
Dù là cái cảm giác hai người biết là đối phương yêu mình nhưng chỉ đôi khi được nói chuyện riêng với nhau, lại trông thấy người mình yêu được đưa đón hằng ngày bởi một người khác, nó thật sự dày vò Linh.
Bù lại, trong thời gian qua, Linh lại thân thiết hơn với Trang. Cô xem Trang như một người bạn, một người em mà quan tâm giúp đỡ. Lại biết Trang chỉ ở một mình, cô muốn mời trang về cùng ăn cơm. Như một cách dời đi những suy nghĩ rối rắm của mình.
Lâm cười khó hiểu khi thấy biểu tình ngạc nhiên có phần thất thố của My khi thấy Linh đang cười nói với Trang. Anh đổi dép, gật đầu chào rồi bước về phòng mình. My cũng đi theo anh. Mặc dù hai người không ngủ cùng, nhưng để mẹ Lâm không nghi ngờ, đồ đạc Lâm vẫn để trong phòng chung,
Vào đến phòng, Lâm lại nhận được cuộc gọi. Thấy số máy lạ, Lâm bấm từ chối. Số điện thoại lại gọi thêm lần nữa. Lâm có chút cau có nhưng vẫn nghe máy
"Alo"
....
"Thật sao? Sao anh không nghe tin tức gì trước hết vậy?"
....
"Nhưng là khi nào?"
....
"Ừm, anh đã biết"
Nhận xong cuộc gọi, Lâm trở nên vui vẻ hơn. Không ai khác, là Nancy gọi cho anh. Cô nói cho anh biết do giám đốc điều hành bên đây đã đến tuổi về hưu, phía tổng công ty để Nancy qua tiếp quản một thời gian, đợi có người thích hợp. Nhưng cô không nói chính xác là khi nào cô sẽ bay sang đây. Lâm cảm thấy có lẽ ông trời đang muốn bù đắp cho anh, cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, bù lại cuộc sống ngoài hôn nhân lại đang dần hồng lên. Lâm nghĩ nếu Nancy thực sự sang đây, với anh mà nói chỉ có lợi mà không hại. Về công hẳn anh sẽ dễ dàng hơn trong công việc, và biết đâu lại được thăng tiến. Về tư, anh mỉm cười đầy bí ẩn.
Trang dùng cơm tối với cả nhà Linh, mẹ Linh cảm thấy thích cô, mặc dù cô không nói nhiều như Trà, nhưng đã khá hơn so với ba người trẻ trong nhà. Bà không phải người vô tâm, thờ ơ, bà nhận ra ba người trẻ đều gọi bà là mẹ này không được mấy hòa thuận. Họ chỉ muốn làm bà vui nên luôn cười ngoài mặt. Nếu đã muốn cho bà vui thì bà cũng không muốn vạch trần họ. Người trẻ có suy nghĩ riêng. Nhớ lúc chồng bà còn sống vẫn thường hay nói với bà như vậy, nên bà để họ tự do với suy nghĩ. Khi nào tiện thì họ sẽ nói thôi.
Sợ Trang ngại nên Linh vẫn thường hay gắp thức ăn đưa đến cho Trang. Trong suy nghĩ của cô thì cô chỉ xem Trang như em mình, nhưng trong mắt người khác lại không như vậy. Trang thấy Linh quan tâm mình, trong lòng vui mừng, mặt lại có chút đỏ, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn rồi hơi cúi xuống ăn.
Và trong mắt của My lại càng không như vậy, như My từng biết thì Linh trước giờ ít khi chủ động thân cận cùng ai. Ngoại trừ Vân, Trà thì My không nhớ ra có ai thân thiết đến nỗi mời về nhà dùng cơm. My cảm thấy giữa hai người đó không đơn giản là bạn đồng nghiệp như Linh giới thiệu lúc nãy, chỉ là không biết có phải...
My có chút nuốt không trôi nên rời khỏi bàn sớm. Linh cũng thấy My ăn khá ít, muốn đi theo hỏi nhưng còn có Trang là khách, và Lâm cũng đang ở nên cô hướng nhìn theo một lúc rồi lại thu hồi ánh mắt của mình. Lâm thì ngược lại, anh ăn rất ngon, lại còn hay cười, biểu hiện khá rõ là một người đang rất vui vẻ.
Trời cũng đã tối, Linh đưa Trang trở về, lúc nãy xe của Trang nổ lốp, gửi lại công ty nên Trang lần nữa đi nhờ xe Linh. Trên đường trở về nhà, Linh suy nghĩ rồi chạy sang một hướng khác, ghé lại ở một tiệm ăn, mua một phần cháo rồi quay xe lại về nhà. Về đến nhà, Linh đổ cháo ra tô, đem lên đưa cho My đang ngồi xem tài liệu ở phòng khách.
"Chị tạm ngưng chút đi, ăn thêm miếng cháo"
My tháo kính ra, đặt xuống bàn, mắt ngước lên nhìn Linh, không trả lời cũng không động tay
Linh ngồi xuống bên cạnh "Chị không khỏe sao? Lúc nãy đã ăn không được bao nhiêu, giờ ăn thêm chút nữa đi"
My lại không phản ứng, Linh nóng ruột, hơi lớn tiếng "Chị như vậy là sao? Nếu không thích cũng nói cho người khác biết. Nghĩ cái gì cũng giấu trong lòng, im im lặng lặng, ai biết đường mà chiều"
My hơi đỏ mắt, cô không nghĩ Linh lại lớn tiếng với mình, cảm thấy có chút uất ức "Không cần em chiều" rồi mặc kệ tài liệu đang bỏ trên bàn, cô bỏ đi vào phòng, sập rầm cánh cửa.