Chương 17

Trang gõ cửa phòng Linh, rồi đẩy nhẹ cửa bước vào. Linh đang ngửa đầu ra ghế, lấy tay xoa mi tâm. Trang như bị mê hoặc khi nhìn Linh lúc này, Linh hơi ngửa ra sau nên có thể trông thấy mũi thẳng rõ ràng, đôi môi mỏng hơi mím chặt lại, lông mi cong vυ"t. Nghe tiếng bước chân đi vào, Linh ngồi thẳng dậy

"Em gửi chị phần báo cáo"

"Ừm..tốt lắm, em cứ để đó, lát nữa chị xem rồi nói cho em sau"

Trang chưa có ý định trở ra, Linh hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu

"Mmm...chị nhức đầu sao?"

Linh không nói, đợi nghe câu kế tiếp của Trang

"Chị cần thuốc giảm đau không, trong túi xách em có...ưmm....hay là để em mang cho chị vậy"

Trang vội trở ra, không đợi Linh từ chối. Linh hơi cười cười, cô gái này có vẻ nhiệt tình, dù vẫn còn có chút e sợ cô. Linh cảm thấy rõ ràng là chị em, tính của Trà bốp chát thế nào, tính của Trang lại rụt rè thế đó.Chẳng lẽ là chị em họ, không phải ruột thịt thì khác nhau đến vậy sao. Nhắc tới bạn mình, Linh lại thèm cảm giác được chia sẻ cùng họ, ít nhất để Linh không cảm thấy cô một mình như thế này. Những áp lực đè nén, làm sao cô có thể nói với My được, hơn nữa, cô phải là chỗ dựa cho My.

Cầm lấy điện thoại, Linh muốn gọi cho My hỏi xem cô thế nào rồi. Nhưng nhớ tới ánh mắt tràn đầy địch ý từ mẹ của My, cô lại do dự, sợ đang gọi lại có mẹ của My ở đó. Cô không muốn mình lại mang phiền phức đến cho My. Cô bấm soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

Hôm nay My đã trông khỏe hơn, sắc mặt bớt xanh xao đi. Cô cũng sắp được xuất viện, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn. Mẹ cô đang sắp xếp thu dọn giúp cô. Từ hôm qua là cô đã trông thấy thái độ của bà rất khác. Bà như đang có suy nghĩ, bận tâm gì đó, bà không nói, cô cũng không tiện hỏi. Cô lại đang nợ bà lời giải thích cho việc cô phải nhập viện. Khi bà thì đã cố hỏi nhưng cô vẫn chưa nói gì.

Về đến nhà, My ngồi ở phòng khách, cô cũng nằm khá nhiều rồi, giờ lại thích đi dạo một vòng hơn. Nhưng mẹ cô lại không cho phép, nên cô chỉ đành ngồi lại trong nhà. Hôm nay ba cô có một buổi mời giảng nên không có ở nhà. Trong nhà chỉ có mẹ cô và cô. Mẹ cô đang vào bếp, bảo là hầm canh gì đó. Cô cũng muốn nói với bà, thứ mà khiến cô trở nên gầy hơn, không phải do ăn uống, mà do tinh thần mệt mỏi. Nhưng không còn cách nào, nói ra mẹ lại lầm bầm suốt, lại sợ mẹ buồn. Cô ngồi chờ là tốt nhất.

Điện thoại báo có tin nhắn, mở ra xem, là Linh. Linh hỏi cô thế nào rồi, Linh muốn đến thăm cô không. Cô lắc đầu, như thể Linh đang ở kế bên, có thể trông thấy hành động của cô. Trả lời tin nhắn, cô nhắc Linh lo làm việc, đừng bận tâm quá, vài ngày nữa cô về. Có gì thì liên lạc sau. Cô không ngốc, ngay cả Linh cũng nhận ra ánh mắt khác lạ của mẹ cô dành cho Linh thì cô làm sao không phát hiện được. Cô cong cong khóe miệng lên mỉm cười, nhớ tới lúc Linh hơi luống cuống khi bị mẹ cô đuổi khéo, nửa muốn ở lại, nửa không thể. Nhìn lại tin nhắn một lúc, cô lại mở thư mục hình trong máy. Hơn tám phần hình trong đó là có Linh. Từ lúc Linh và cô quen biết đến tận bây giờ. Mà thực ra tất cả đều là lúc cả hai khi còn ở đại học, những lúc tham gia công tác hội. Còn một năm trở lại đây, sau khi kết hôn, cô đã không còn thân cận đến mức cùng nhau chụp chung một tấm hình. Có cả tự chụp, có cả từ những người bạn gửi qua cho cô. Cô đều lưu giữ lại, như một thói quen. My cười tự giễu bản thân, sao lúc đó mụ mị đầu óc. Rõ ràng đã để tâm rất nhiều đến Linh, mà không phải Lâm, lại không sớm một chút nói ra lời thật lòng, thì đã không đẩy mọi chuyện đi quá xa, hại cả một sinh linh vô tội. Bước đầu tiên đi sai, bước tiếp lại không chịu quay lại, tiếp tục sai càng thêm sai, đến mức cả hai đã không bỏ lỡ quá nhiều thời gian, tổn thương lẫn nhau, tổn thương người khác...

Từng biểu tình trên gương mặt của My không thoát khỏi ánh mắt của mẹ cô. Bà bưng lên canh tim heo bổ huyết, đặt lên bàn trà, bà ngồi xuống bên cạnh. My hơi giật mình vì nãy giờ đang suy nghĩ đến thất thần, không biết là mẹ đi đến.

"Con uống canh đi"

My gật gật đầu, bưng lên chén canh. Mẹ My đợi cô uống hết, do dự một lúc rồi quyết định khuyên nhủ con gái

"Nói chuyện với mẹ một chút. Mẹ muốn biết đã có chuyện gì xảy ra"

Biết không thể né tránh mãi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải nói những gì. Im lặng một lúc, My mới mở miệng

"Là con bất cẩn, đã không bảo vệ được con của mình"

"Chỉ như vậy thôi sao? Vậy tại sao con lại giấu chuyện mang thai. Lâm nó nói với mẹ, nó hoàn toàn không biết"

"Con cũng vừa biết không lâu, lại không..."

Mẹ My ngắt ngang lời cô "Đừng nói kiểu như con không có cơ hội. Hai đứa ở chung một nhà sớm chiều gặp mặt thì có đến mức không có cơ hội sao?" ngưng một chút, bà lại tiếp "Bà sui gia bên đó"

My lắc đầu, ngụ ý mẹ của Lâm cũng không biết chuyện cô mang thai.

"Nói thật cho mẹ biết, hôn nhân của hai đứa có vấn đề đúng không?"

"Lỗi ở con, con không tốt, nên...."

"Chuyện xảy ra không phải chỉ lỗi ở một phía. Không phải con là con của mẹ mà mẹ lại bênh vực, mẹ biết Lâm nó cũng có phần lỗi" bà thở dài, ngồi sát lại, nắm lấy tay My "Nhưng nếu con đã chọn cuộc hôn nhân này, đừng bao giờ bỏ lỡ nó. Dù trước đó con có như thế nào, Lâm có ra sao, sau khi kết hôn rồi thì con là vợ nó, phải biết chung thủy với chồng, với cuộc hôn nhân này"

My nghẹn ngào, lời mẹ cô nói làm sao cô không hiểu cho được. Nhưng con tim lại có lí lẽ riêng. Cô phải làm sao khi nằm cạnh chồng mà tim lại lỗi nhịp vì người khác. Cô không cố ý. Đã từng, cô rất muốn điều khiển lại nhịp đập của nó, nhưng không thê. Cũng không phải cô không từng cố gắng vì cuộc hôn nhân này, cô cũng muốn mình yêu Lâm, hoàn thành tốt vai trò một người vợ. Đến ngay cả lúc này, dù đã ngửa bài ra với nhau, Linh cũng khuyên cô nên giải thoát chính mình, nhưng cô vẫn chưa đưa ra bất kì quyết định gì.

Có vài chuyện, không phải cố gắng là được. Càng không phải như người khác vẫn nói, không gì là không thể.

Thấy My im lặng, mẹ cô lại tiếp tục "Có thể con sẽ cho rằng mẹ không hiểu được nổi khổ của con, những gì con đã trải qua, những gì con suy nghĩ. Nhưng mẹ chỉ muốn tốt cho con. Con là đứa con ba mẹ đặt kì vọng rất nhiều, thương yêu rất nhiều. Thứ mà ba mẹ mong đợi luôn là con sẽ có một gia đình yên ổn, hạnh phúc" bà bỗng đổi giọng cứng rắn hơn "Chứ không phải sống một cuộc sống luôn bị người người dè bĩu, dư luận chê cười"

Không rõ mẹ của mình đã biết được những chuyện gì. Nhưng cô biết bà không phải người chỉ nói khơi khơi mà không có chứng cứ. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần. Để chờ tiếp lời kế tiếp của mẹ cô.

"Cho nên, dù thế nào thì, con cũng phải giữ đúng vai trò của mình, đừng làm chuyện gì quá đáng. Hơn nữa, con cũng biết ba con tuổi cũng cao, không chịu nổi đả kích"

"Con...đã biết"

"Được rồi, con về phòng nghỉ đi, lát nữa mẹ gọi con ra ăn cơm sau"

Tan tầm, trời lại mưa. Thật tình thì Linh không thích trời mưa một chút nào. Ai bảo nó thi vị, ai bảo nó lãng mạn. Cô chỉ thấy mưa gây cho cô cảm giác buồn bã, cô đơn. Và ví như lúc này. Cô không muốn về nhà, ở đó có anh cô. Cô không biết mình nên thế nào để đối diện với anh.

Bước chầm chậm ra bãi xe, thấy Trang đang đứng chỗ cổng như đợi ai đó. Linh tiến lại gần

"Em không đi xe sao?"

"Dạ không, em đang đợi tạnh mưa rồi đi xe buýt về"

"À, nhà em ở đâu? Nếu không ngại thì lên xe chị đưa luôn cho về. Trời mưa thế này, không tạnh sớm được đâu"

"Mmmm...vậy em làm phiền chị vậy"

Linh cười "Ha ha, không có gì, em là em gái Trà, cũng xem như em gái chị, không tính là phiền"

Trang ngồi trên xe Linh, hương bạc hà thoang thoảng bay vào mũi cô khiến cô cảm thấy thư thả. Hít hơi thật sâu như muốn gom tất cả vào l*иg ngực

"Nước hoa hương bạc hà, chị thích nó?"

"Cũng không phải thích lắm, sử dụng thường nên quen, không muốn đổi"

Trang gật gật, tỏ vẻ hiểu "Chị dường như là người không thích thay đổi"

Linh nhướng mày, hơi nghiêng đầu như suy nghĩ "Cũng đúng, chị ghét xáo trộn"

"Người ta thường sống vì thói quen, mà cũng thường chết bởi thói quen"

Linh phì cười, cô gái nhỏ này lại nói những câu triết lý với cô. Linh không ý kiến với lời Trang nói, chỉ chuyển sang chuyện khác "Nếu không gặp em hôm trước, chị cũng không nghĩ em với Trà có quan hệ họ hàng đâu. Khác nhau nhiều lắm"

"Anh chị em ruột có khi còn không giống nhau nữa là. Thực ra thì em rất quý chị Trà"

"Ừm, chị cũng quý nó. Nó với Vân là hai đứa bạn thân nhất của chị"

Hơi ngập ngừng, Trang có chút tò mò, nửa muốn hỏi, nửa lại không. Nhưng sự tò mò lại chiến thắng "Mmm chị, chị nghĩ thế nào về chuyện giữa hai chị ấy"

"Chị ủng hộ"

"Vì chị là bạn họ?"

"À, không, đó chỉ là một trong nhiều lí do"

Trang gật gật, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ.

Cả hai lại tiếp tục trò chuyện, đến ngã tư, xe dừng đèn đỏ. Linh nhìn đồng hồ, còn khá sớm. Cô lại không muốn về nhà lúc này. Cô bỗng đề nghị

"Cùng đi ăn tối nha"

Tiếng mưa vỗ vào xe khiến Trang không nghe rõ Linh nói gì, cô quay sang nhìn Linh. Không nghe được câu trả lời, Linh lặp lại

"Mmm, em cùng đi ăn tối nha"

Gương mặt phủ đầy vui mừng, Trang gật đầu đồng ý ngay. Dù sao thì trở về nhà cô cũng ăn cơm một mình. Thỉnh thoảng người kia sẽ đến, nhưng không thường xuyên. Đi cùng Linh thực tốt.

"Đi ăn lẩu đi, lâu rồi chị không đi"

"Nhưng chỉ có hai người ngồi một bàn, hình như sẽ không được vui"

"Ừm, cũng đúng, em rủ bạn em cùng ra cũng được" Linh có hơi tụt hứng, vì thực ra cô cũng không thường đi ăn lẩu ít người. Những trường hợp như vậy, càng đông sẽ càng vui. Cô lại thoáng nhớ tới chuyện cái lẩu đêm giáng sinh, và những thứ sau đó...

"A, trời mưa thế này, chắc tụi nó không đi. Hay là..." Trang ậm ờ vì không rõ Linh đồng ý hay không

"Hửm??"

"Hay là đi siêu thị, mua chút nguyên liệu rồi tự nấu, ở nhà vẫn ấm áp hơn"

Linh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu "Được, vậy đi siêu thị, rồi lại về nhà em"

Trang có chút xúc động muốn té ngửa, vì về nhà cô, căn phòng có mỗi mình cô, thêm Linh cùng lắm thì chỉ hai người. Sao có cảm giác ấm áp của gia đình được. Nhưng cô sợ nếu mình lại đề xuất, Linh lại mất hứng. Cô im lặng ngồi trên xe cho Linh đưa đến siêu thị.