Chương 19

Linh ngơ ngác ngồi ở phòng khách nhìn My đóng cửa, rồi nhận ra chính mình vừa nãy có chút nóng giận. Thở dài, cũng không biết vì sao lại không đủ bình tĩnh như vậy. Lại càng không biết My tại sao lại phát ra tính tình như thế. Nhưng thế nào thì người giận cũng phải có người dỗ. May mắn là tối Lâm lại ra ngoài chơi, nếu để Lâm thấy được, Linh hẳn sẽ không có cơ hội mà đi dỗ My

Thu dọn hồ sơ My còn bỏ dở trên bàn, ôm chúng, lại cầm theo cháo, Linh chưa từ bỏ ý định muốn để My ăn thêm một chút. Đến cửa phòng, hơi chật vật vì cả hai tay đều mang đồ, Linh gõ cửa, lại nói vọng vào "Mở cửa cho em đi, hai tay em không tự mở được"

Đứng đợi hồi lâu vẫn không thấy cánh cửa có chút nhút nhích, thở dài, lại gõ lần nữa "Em đứng đây đợi"

Chừng năm phút sau, vẫn không có động tĩnh gì. Linh đành đặt đồ sang bên, nắm cửa mở ra. May mắn My chỉ sập rầm cửa mà không khóa. Khom người cầm lấy hồ sơ lên, lại đi vào phòng, đặt chúng xuống bàn, đóng cửa rồi bấm khóa.

Nghe tiếng động, My biết là Linh vào phòng nhưng cũng không nói gì, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến. Cô vẫn quay lưng lại, nằm im ở đó.

Linh tiến đến giường, không biết mở đầu từ đâu, lại im lặng một lúc. My không nghe tiếng động gì, lại nghĩ Linh đã rời khỏi, bực tức vừa nãy khi Linh vào phòng vừa nguôi xuống, nay lại phát lên. Mở mắt ra, định nói gì đó, thấy Linh vẫn ngồi bên cạnh làm My giật mình, lời định nói liền được nuốt ngược trở lại.

"Rốt cuộc cũng chịu mở mắt"

Ai đó vẫn giữ vững trầm mặc

"Aizz, lúc nãy là em hơi lớn tiếng, xin lỗi chị"

Vẫn không lên tiếng, cảm giác ấm ức chưa nguôi.

Linh hơi bĩu môi, không biết sao lúc trở về thấy My đã khác lạ, nói gì cũng không trả lời. Cô cũng không nhớ mình đã làm gì đắc tội với cô gái này. Giờ lại giận dỗi.

Nhưng phải thừa nhận, cảm giác đi dỗ dành người yêu, thật tốt.

Và lúc người ta giận cũng trông thật đáng yêu.

Linh đột nhiên xì cười khiến My thấy khó chịu. Rõ ràng muốn vào xin lỗi cô, cô vẫn chưa nói gì, lại tự nhiên cười, cô quay sang, nhìn chằm chằm Linh. Cái nhìn có chút uy lực khiến Linh im bặt, nhận ra mình lại tiếp tục chọc giận My, dù không rõ My giận điều gì. Thở dài một tiếng

"Em hơi lớn tiếng thôi mà, tại thấy xót chị thôi, đừng giận nữa"

Quyết tâm giữ im lặng, đợi nghe lời kế tiếp, thực ra thì lời của Linh rất bình thường, nhưng nói ra lại như rót mật vào lòng, khiến cơn tức trong lòng My cũng tan đi. My biết mình tức giận vô lí, cô chưa hỏi rõ Linh về Trang đã vội phát hỏa. Không phải cô không tin Linh, là do cô không tin chính mình. Cô sợ sự im lặng của mình, không đưa ra bất kì quyết định gì đã khiến Linh nghĩ rằng cô vẫn muốn tiếp tục với Lâm, và khiến Linh nản lòng thoái chí. Lại nghĩ Linh thực ra quan tâm cô chỉ vì thấy có lỗi cho hành động trước đó, không phải là thứ tình cảm kia đối với cô như trước nữa. Lúc trông thấy Trang, thấy cả hai nói chuyện vui vẻ, rồi hành động chăm sóc Trang của Linh khiến cô càng nghĩ càng rối. Sự tươi trẻ, vui vẻ. tự do của Trang khiến cô đố kỵ. Nhưng cuối cùng thì Linh lại chủ động vào xin lỗi mình, My đã cảm thấy mình thật trẻ con.

"Không phải vì thấy chị ăn không được nhiều nên em mới cố tình chạy đến quán gần trường lúc trước mua cháo cho chị sao. Lại gặp chị im lặng không nói, nghĩ chị không nghe lời, nên mới sốt ruột mà vô tình lớn tiếng với chị thôi"

Tâm đã mềm ra như nước, nhưng vẫn cố bảo trì im lặng, dù ý cười đã hiện hẳn trên gương mặt. Là con gái mà, ai lại không thích nghe những lời ngon ngọt, lại là nghe người yêu dỗ lại càng thích hơn, tham lam hơn.

Nhìn ra biến hóa trên gương mặt của My, Linh biết cô gái này đã không còn giận cô. Cười cười "Không được giận em nữa".

Đi lại phía bàn, cầm lên cháo, đã nguội, Linh quay ngược lại My

"Em đi hâm nóng lại nha"

My lắc lắc đầu "Không cần, không muốn ăn"

Linh cau mày lại, "Vậy chị muốn ăn gì, hay là uống chút sữa" lại bồi tiếp một câu "Nhất định phải ăn uống chút gì đó, không lại kiệt sức, nếu không tự ăn, em đút" Linh hừ một tiếng rồi không đợi My phản ứng, trở ngược ra ngoài, hâm lại cháo, lại pha ly sữa mang vào phòng cho My. Lần này My ngoan ngoãn, không cãi lại Linh nữa. Cô rời khỏi giường, không muốn Linh mang đến tận giường mà đút.

Ngồi cười cười, lại nghĩ, có đôi khi cũng phải cho cô gái này ăn mềm trước, rồi hẳn cứng sau. Đang khoái chí vì suy nghĩ của mình, Linh lại bị liếc một cái, ngậm lại miệng.

"Xong rồi"

Linh không vội trở ra, ngồi đó nhìn My. Không thấy Linh có ý định đi ra, lại nói tiếp

"Chị ăn xong rồi, em có thể yên tâm đi ra"

Lắc đầu, tỏ ý phản đối

"Còn chuyện gì nữa?"

"Hôm nay chị rất lạ"

My hơi chột dạ, nhưng chỉ thoáng chốc rồi lấy được vẻ bình tĩnh, nhất định không để Linh biết cô ghen "Có sao? Chắc do chị stress, tính tình cũng có chút nóng nãy"

Linh cười cười rồi mở miệng nói

"Chị đừng tạo áp lực cho mình, thật đó, công việc thì từ từ mà giải quyết. Còn chuyện kia aizzz" Linh ôm lấy My, cho My tựa vào ngực mình "Chị cũng đừng suy nghĩ nhiều, em nói rồi, dù chị có quyết định ra sao, cũng có em bên cạnh chị"

"Chị suýt làm em nghĩ chị vì thấy bé Trang đến nhà chơi lại không vui"

My trong ngực Linh bỗng trở nên hơi cứng ngắt, lại có chút ngượng nghịu. Quả thật là cô đã nghĩ quá nhiều. Nếu Linh thay đổi, hẳn đã thay đổi từ lâu. Từ đầu đến cuối, có chỗ nào lại không nghĩ cho cô.

"Bé đó làm chung công ty, là thực tập sinh được em hướng dẫn, làm việc cũng tốt lắm, lúc nãy xe có vấn đề, em cho đi nhờ, thấy bé đó cũng chỉ ở một mình nên mới sẵn tiện mời về nhà ăn cơm"

"Cũng không còn nhỏ gì, bé cái gì" My phụng phịu, kêu người kia là bé, có phải chê cô già hay không.

Cố nhịn cười, Linh đã nghĩ từ lúc trở về, mình vẫn như bình thường, không làm gì khác biệt để My bỗng trở nên như vậy. Chỉ duy có một chuyện. Lúc đầu còn không khẳng định, Linh cố khơi chuyện, lại nghe giọng điệu hơi chua của My, cô càng khẳng định hơn.

"Mmm, Trang là em họ của Trà, Trà trước đó cũng có nhờ em giúp đỡ cho em ấy."

Linh vẫn giữ giọng nghiêm túc, kể đều đều mà không để lộ ra ý cười "Cho nên là, hmmm, em đem Trang làm em gái mà đối đãi, cũng không có ý gì khác"

Cảm giác My trong lòng mình đã thả lõng, Linh cũng không nói tiếp, yên lặng ngồi đó một lúc.

"Cũng trễ rồi, em về phòng mình đi" nhìn lên đồng hồ, My thấy đã gần mười hai giờ

"Thì ra chị là người như vậy, em....quá đau lòng mà"

"Hmm?"

"Ăn no uống no là có thể không cần người, thật là qua cầu rút ván" Linh bày ra bộ mặt đau khổ như người vợ bị chồng mình ruồng bỏ, chọc My phì cười. Linh cũng mỉm cười "Được rồi, cười lên phải tốt hơn không. Chị cũng ngủ sớm" rồi chỉ chỉ vào hồ sơ "Đống hồ sơ đó để đó đi, mai làm sau"

"Biết rồi"

"Vậy, em về đây" Linh dợm bước ra cửa, xong ngoái đầu lại

...

"Em về thật đó nha" vẫn chần chừ đứng ở cửa, tay đặt lên nắm cửa nhưng chưa có ý định mở cửa đi khỏi

"??"

"Aizzz" quyết định buông nắm cửa ra, đi lại chỗ My, hôn lên trán My "Ít ra cũng phải thưởng vì công em lo ăn lo uống bữa khuya chứ, không chủ động thì em tự đi lấy"

"Xì"

"Ngủ ngon" lần này thì Linh xoay nắm cửa, trở ra thật

"Ngủ ngon"

Linh vừa mở cửa bước ra thì Lâm cũng vừa về. Thấy Lâm, Linh có chút cứng ngắc, rồi lại cố giữ cho bình thường. Cô định lướt qua anh thì anh kêu lại. Nhìn tô cùng ly Linh cầm trong tay, Lâm giở giọng trêu đùa

"Ăn khuya hả, tình cảm thật"

"Anh say rồi, đi ngủ đi" Linh ngửi được mùi rượu nồng nặc từ Lâm, có phần lo sợ Lâm tối nay không được như mấy hôm trước, thay vì ngủ phòng khách, sẽ...

"Ha ha, cảm ơn em gái quan tâm anh, đồng thời quan tâm luôn cả chị dâu"

Linh quyết định giữ im lặng. Cô đem đồ xuống bếp, rồi ngồi lại phòng khách, nhìn xem Lâm làm gì kế tiếp. Nhưng Linh hơi lo xa, Lâm sau khi buông ra vài câu, lại lèm bèm rồi tự mình về phòng khách. Linh lại gõ cửa phòng My

"Em đây"

My vẫn chưa ngủ, đi ra mở cửa, lại đang đeo kính, Linh nhíu mày

"Không nghe lời?"

My cụp mắt xuống, nghe tiếng Linh làm cô quên mất phải che giấu chuyện cô tiếp tục xem hồ sơ

"Chị...sẽ không xem nữa"

"Nhớ đó. Mà, à thì, chị ngủ nhớ khóa cửa"

Mỉm cười, My gật đầu, cô biết điều Linh lo lắng.

"Vậy vào ngủ đi, em cũng buồn ngủ rồi" Linh đánh một cái ngáp rồi trở về phòng mình.

Lâm đến công ty từ sớm. Anh xem lại tài liệu cần thiết cho cuộc họp vào buổi trưa. Hôm qua Lâm được ban giám đốc thông báo sẽ có một cuộc họp cấp cao đột xuất. Yêu cầu các thành viên có liên quan phải chuẩn bị báo cáo tình hình hoạt động của bộ phận mình quản lý. Lâm là giám đốc kinh doanh nên không tránh khỏi cuộc họp.

Vào phòng họp, ghế chủ vị còn để trống làm Lâm cũng như các thành viên khác trong cuộc họp có chút bất ngờ. Giám đốc điều hành hôm nay lại không ngồi ở đó. Lâm lại như nhớ ra điều gì, anh mỉm cười. Hẳn là cô ấy hôm nay sẽ đến. Nhớ lại lúc Nancy gọi cho anh đã hơn nửa tháng trước, công việc cứ xoay vòng, khiến anh cũng gần như quên mất.

Mọi người ngồi đợi hơn mười lăm phút, thấy cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, có chút ồn ào hẳn lên. Đến khi cánh cửa phòng họp mở ra, hai người, một nam một nữ bước vào. Người nữ không ai khác, là Nancy, cô vẫn như trước, làn da trắng nổi bật, tóc vàng xoăn nhẹ, đôi mắt xanh lam cuốn hút. Cô đưa mắt nhìn quanh, lại dừng lại một chút ở Lâm, rồi thu hồi ánh mắt của mình. Lúc trước, cô nghĩ mình gặp dịp thì chơi, cũng không muốn ràng buộc gì, không ngờ lại có diệp khiến cô và Lâm lại gặp lại. Người nam đi sau cô là Ivan, trợ lý đặc biệt của cô.

Tan họp, mọi người rời khỏi phòng. Nancy cũng đi đến phòng làm việc mới của mình. Vừa ngồi vào ghế không lâu, như cô dự đoán, điện thoại cô vang lên. Mỉm cười, xem ra lần này Lâm khác lúc trước, lại biết chủ động tìm cô, bắt máy, với giọng điệu quyến rũ

"Hello"

...

"Không phải là muốn cho anh ngạc nhiên sao"

...

"Mmm... tối nay không được, tối mai đi, tại...."

...

"Địa chỉ nhà em"

...

"Ok, bye cưng"

Lâm cúp điện thoại, trên môi nở một nụ cười đầy vui vẻ. Nancy đến, tâm trạng anh thực sự tốt hơn rất nhiều. Từ tối mai, thay vì cùng đám bạn đi uống bia, anh sẽ có thứ khác khiến mình tiêu pha thời gian tốt hơn.