Chương 16

Lâm tỏ ra không nghe My nói gì, giọng lại đều đều tiếp tục

"Anh bước vào, cảnh tượng ngổn ngang trong phòng cũng đủ hiểu nơi đó vừa có buổi liên hoan. Nhưng có âm thanh gì đó, đánh thẳng vào lòng anh"

Lâm lại ngừng một chút, lúc này nước mắt của My đã ướt nhòe cả gương mặt. Linh cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang. Đêm đó rõ ràng là cô ngủ lại ở phòng My. Cả nhóm những người từng phụ trách trong hội sinh viên của trường hẹn nhau. Lúc đó cô học năm cuối, còn Lâm và My thì đã đi làm. Linh nhớ, sáng dậy Linh có chút mệt mỏi sau say. My thì vẫn còn nằm cuộn người bên cạnh cô. Nhưng, tất cả đều bình thường mà. Chuyện động trời gì đã xảy ra sao?

Đưa mắt sang nhìn Linh, Lâm cười cười. Cô em gái tốt này. Anh đã từng rất thương yêu, nhưng tại sao lại trớ trêu đến thế này. Giờ lại trưng ra vẻ mặt không nhớ gì.

"Linh biết thứ anh nghe được là gì không?"

Có gì đáng nghe nhỉ. Nhưng cô không nói, chỉ lắc đầu. My thì đã thực sự khó chịu. Nhìn vào mắt Lâm đang dần đỏ hoe, cô biết mình đã làm tổn thương anh. Anh thực sự là một người bạn trai tốt, và hẳn là một người chồng tốt, nếu không vì cô... Cô ngồi tựa hẳn vào giường, cơ thể như mất hết khí lực.

"Những tiếng sột soạt, tiếng thở dốc, tiếng ngâm"

Linh trợn tròn mắt khi nghe Lâm nói. Có ngốc thì cô cũng biết những thứ đó đại biểu cho điều gì. Cô đưa mắt sang nhìn My như muốn My phủ nhận hộ cô những suy nghĩ trong đầu cô. Nhưng My lại không chiều cô như mọi lần. My nhắm mắt lại mà không phải là đưa cho cô một ánh mắt cổ vũ.

Lâm lại tiếp tục. Anh cũng như mất hết khí lực, nhưng anh cũng muốn, hai người kia, hai người khiến anh đau đớn, phải đối diện với những gì mình gây ra.

"Linh không nhớ gì sao? Hay em thật sự say đến nỗi, làm chuyện không thể tha thứ được mà cũng không biết"

Linh bấu chặt móng tay mình vào lòng bàn tay. Cô định phản bác lại lời Lâm thì My nắm tay cô lại, ý bảo đừng làm gì hết.

"Em giữ nó lại làm gì, để nó nói những thứ trong lòng nó đi. Haha" Lâm lại mất bình tĩnh "Nói tiếp đi Linh, em gái tốt"

"Anh..."

"Không nói thì để tôi kể tiếp cho hai người nghe"

"Tôi bước vào phía trong, nhìn xuyên qua khe hở từ bức rèm che. Tôi thấy được gì? Ha ha. Là hai người các người, ôm hôn nhau. Quần áo trói buộc cũng vứt bỏ cả. Ha ha ha" Lâm ngửa mặt lên cười dài "Một người là em gái tôi, một người là bạn gái tôi, có đánh chết tôi tôi cũng không ngờ được giữa hai người lại có cái quan hệ chó má đến vậy"

"À mà không đúng, dường như là em đấy em gái, thể lực em mạnh hơn thì phải, em ép buộc cô ấy. Nhưng nói sao nhỉ, lại dường như em cũng thích thú, đúng không vợ anh?"

"Đủ rồi" My muốn Lâm thôi ngay hành động tra tấn tinh thần kiểu này. Cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô vừa mất đi đứa con của mình, nỗi đau vừa thể xác vừa tâm hồn ấy đã tra tấn cô đến muốn chết đi sống lại. Lâm lại khơi dậy cảm giác áy náy trong cô. Và bàn tay Linh đang cầm lấy tay cô lúc này trở nên lạnh ngắt. Cô biết Linh đang cảm thấy bối rối. Và tự trách. Cô đã không muốn nói cho Linh biết hành động của Linh hôm đó. Có nhiều lí do, mà hơn hết vẫn là cô không muốn Linh suy nghĩ quá nhiều, vì những hành động trong lúc say của mình lại cảm thấy tự trách và có lỗi với Lâm.

Linh đưa ánh mắt như van nài, xin ở My một lời phủ nhận. Nếu thật sự cô đã từng làm chuyện đó với My, cô hơn gì anh mình, cô từng trách anh mình đã có những hành động lưu manh, hèn hạ, còn cô, cô thì sao. Mà ít ra thì My là vợ của anh cô, còn cô và My lúc đó, cô chỉ là em gái của bạn trai My, lấy tư cách gì, lại hành động như vậy. Ha ha, cô thật sự muốn cười to, cười thẳng vào mặt mình. Sỉ vả chính mình.

Cô đã gây ra chuyện gì vậy. Cô đã từng muốn yên lặng thủ hộ bên cạnh My. Muốn đem lại nụ cười cho My, nén lòng mình mà chúc phúc. Miễn sao My được hạnh phúc. Nhưng nhìn lại cô đã làm gì. Chiếm lấy My, để My luôn cảm thấy có lỗi với Lâm. Mà chính cô lại không hề biết đến điều này. Những áy náy khiến My luôn chịu đựng Lâm hành hạ, không phải vì ai khác, không phải vì điều gì khác, mà chính bởi sự ngờ nghệch của cô. Rồi thì thế nào. Cô đã bỏ trốn, bỏ lại My đối diện với Lâm. Đến khi My tìm cô thì cô lại lạnh lùng, hờ hững. Cô trách tại sao My lại không hiểu được tình cảm cô dành cho My, lại đi kết hôn với Lâm. Cô tự cảm thấy mình là người bị ủy khuất, đáng thương nhất. Nhưng cô lại không biết, chính mình đẩy My vào con đường bất nghĩa.

"Tôi thực sự yêu em, em biết không? Tôi thực sự yêu em. Nên dù trông thấy hai người như vậy, tôi vẫn tin đó chỉ là do em say, mất kiểm soát. Rồi tự mình bước trở ra, ngồi ở một góc trước cửa phòng em đến gần sáng. Hôm sau trở về nhà, tôi suy nghĩ mình nên làm thế nào. Tôi không muốn mất em, tôi vẫn quyết định cầu hôn em. Tôi vui mừng thật sự khi em đồng ý"

Lâm bỗng ngây ngô cười, như nhớ lại khoảng khắc My gật đầu đồng ý.

"Nhưng rồi thì thế nào" rồi đột ngột Lâm lại trở giọng "Hai người các người không có chút sỉ diện, lại còn qua lại với nhau. Em kết hôn với tôi rồi, nhưng vẫn không quên được nó, đúng không? Lúc nào cũng tỏ vẻ lãnh đạm với tôi." Lâm lại đưa mắt nhìn sang Linh, lại nhìn chằm chằm xuống tay Linh "Tôi không hiểu, nó có năng lực khiến em vui vẻ sao?"

"Ngay cả con tôi, em cũng không cho tôi biết sự tồn tại của nó. Em chán ghét sự xuất hiện của nó em cố tình, cố tình, để nó......đúng không? Giờ thì tốt rồi, nó đã không còn. Nhưng cả hai nghe rõ cho tôi, tôi không bao giờ để cho hai người ở bên nhau. Nhớ lấy. Và em, em nợ tôi một đứa con.."

Nói xong, Lâm bỏ trở ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại My và Linh. My gục xuống, dù cô có khéo léo đến thế nào, cuối cùng cũng làm tổn thương người khác. Linh cũng không khá hơn. Cô cảm thấy lạc lõng. Nếu như trước đó, cô tràn đầy ý chí chiến đấu, muốn bảo vệ người cô yêu, có quyền vịn vào tình cảm của mình. Nhưng hiện tại, cô không biết mình phải xử lý như thế nào trước sự tình phát sinh thế này.

My kéo tay Linh, nhắc nhở "Nhanh đuổi theo anh ấy, Lâm đang kích động, lỡ xảy ra chuyện gì...."

Linh từ chối "Không sao đâu, giờ mà ảnh thấy mặt em, không chừng còn kích động hơn" cô khàn giọng, nói bằng giọng mũi. Cô sớm đã khóc ướt mặt "Sao chị lại giấu em?"

My hơi nghiêng người sang Linh, lắc đầu "Nói với em để em tự trách mình hay sao? Vốn không phải lỗi của em, chị đã có thể đánh cho em tỉnh, chỉ là..."

"Chị yêu em, đúng không?"

My chần chừ, rồi gật đầu

"Vậy sao lúc trước, em nói chị cùng em, chị lại từ chối, em đã nghĩ chị thực yêu anh Lâm"

"Nên sau đó em mới bỏ đi" My cười cười "Thực ra khi đó, chị không rõ bản thân mình muốn gì, nghĩ gì. Chị lại thấy Lâm không có lỗi gì cả, nếu cùng em, chị thấy mắc nợ Lâm nhiều hơn"

"Cả năm nay, cùng anh ấy, chị có vui vẻ sao?"

"Không tính là khó qua. Thực ra anh ấy biết chăm sóc, quan tâm, chỉ là chỉ trừ lúc anh ấy say, đòi hỏi ở chị."

Linh choàng tay qua, ôm lấy My. Cô biết My vừa mới trải qua cơn đau đớn vì mất đi đứa bé. Lại chịu thống khổ từ tinh thần. Cô vẫn đang cảm thấy mình như một kẻ tội đồ, nhưng cô phải đối diện với tất cả, ít nhất cô phải ở cạnh My lúc này chứ không phải là trốn chạy bỏ mặc My. Cô không biết rồi anh mình sẽ làm gì, không biết rồi mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào. Nhưng dù có khó khăn đến đâu, cô cũng phải cùng My vượt qua.

"Nếu em là người buộc chuông, hãy để em tháo nó"

Không hiểu ý của Linh là gì, My ngước nhìn hoang mang. My lại sợ Linh bỏ đi "Ý em là gì?"

"Chị đừng lo, em sẽ không rời bỏ chị, sẽ bên cạnh, cùng chị"

Mẹ My sau khi lấy nước nóng xong, bà lại đi ra ngoài gọi cho ba My báo cho ông biết tình hình của My. Ba My nghi hoặc khi chẳng lẽ Lâm không biết My đang mang thai hay sao. Sao lại cư xử thô lỗ đến vậy. Còn My, không lẽ con gái mình cũng không biết mình có thai hay sao. Nghi ngờ của ba My cũng đồng thời chính là nghi ngờ của bà. Lúc nãy khi My đã tỉnh, bà cố hỏi nhưng My không nói gì. Bỗng chốc bà chợt nhận ra, thì ra giữa bà và con gái có khoảng cách. Con gái bà không như trước đây, hay tâm sự cùng bà. Bà lo sợ có điều gì đó không ổn đã xảy ra nhưng con gái bà lại che giấu không cho bà biết.

Nghe điện thoại xong, mẹ My trở về phòng bênh, bước đến trước cửa bà đã nghe Lâm nói lớn tiếng, định mở cửa đi vào nhưng linh tính mách bảo bà chuyện kế tiếp Lâm nói, sẽ giải đáp thắc mắc của bà. Bà đã không vội vào trong, mà đứng phía ngoài nghe thấy tất cả. Bà giữ chặt l*иg ngực mình, cảm giác hít thở không thông. Hóa ra có chuyện như vậy. Bà thật vô ý khi không nhận ra rằng hôn nhân của con gái bà không hạnh phúc, và có cả một mớ lộn xộn trong mối quan hệ giữa ba người trẻ bọn họ.

Bà nép sang một bên khi Lâm mở cửa. Suy nghĩ một chút bà đi theo Lâm, bà gọi để Lâm dừng lại.

"Con đi đâu đó? Vợ con nó còn nằm trong phòng bệnh"

Lâm có chút không biết trả lời mẹ vợ như thế nào. Anh hơi ậm ừ

"Lại ghế đá đằng kia, mẹ có chuyện muốn nói"

"Thực ra lúc nãy mẹ đã nghe hết những gì con nói"

Mở to mắt ngạc nhiên nhìn mẹ của My, Lâm không biết phải nói gì. Đành im lặng đợi bà nói tiếp

Bà lại nói bằng giọng chầm chậm, đều đều. "Mẹ không nghĩ My nó lại như vậy, nó có lỗi với con. Con yên tâm, mẹ sẽ không cho phép nó li dị với con"

Lâm nhìn mẹ của My bằng một ánh mắt biết ơn. Lúc nãy nói chuyện cùng với My và Linh, nhìn thấy cách hai người họ bảo vệ nhau, anh cảm thấy như cả thế giới chống đối lại với mình, có chút tuyệt vọng.

"Nhưng mẹ cũng hy vọng con sau này đối xử với My tốt hơn, mẹ không muốn thấy con gái mình chịu tổn thương. Nó có lỗi với con, là nó sai, nhưng con không thể vì nó sai, lại đi hành hạ nó. Con là chồng, chứ không phải kẻ thù mà vịn vào sai lầm của đối phương để đả kích". Với một người mẹ mà nói, dù con cái mình có sai phạm đến nhường nào, thì vẫn luôn là con của mình. Bà răn dạy, nghiêm khắc với con mình, nhưng không phải bà muốn con mình chịu khổ, nhất là vì người khác.

"Dạ, con xin lỗi mẹ"

"Thôi được rồi, con cũng mệt mỏi, về lại nhà đi, ba con cũng đang lo lắng, con về nói cho ông ấy biết tình hình"

Nói chuyện xong với Lâm, mẹ của My quay lại phòng bệnh, bà hít thở sâu, kiềm chế cơn giận của mình. Đứa con bà kì vọng, đặt hết niềm tin, lại có những hành động vượt ngoài sức tưởng tượng của bà. Nhưng bà biết, không thể quá cứng rắn, phải từ từ mà khuyên con bà. Bà gõ nhẹ cửa rồi bước vào phòng, lúc này My đã nằm xuống giường, còn Linh đã chuyển sang ngồi trên ghế.

"Lúc nãy, mẹ có gặp Lâm" bà ngưng lại, khẽ đưa mắt thăm dò cả hai. Thật không sai, cả hai có tia rung động, bà lại tiếp "Mẹ khuyên nó về nghỉ, nhưng nó nói nó phải đến công ty, không nghỉ làm được, nên chắc chỉ tạt ngang sang nhà cho ba con hay, rồi lại trở về"

"Dạ"

"Con xin phép nghỉ đi, ở lai đây nghỉ ngơi khi nào khỏe rồi hẳn về. Mẹ cũng nói Lâm lựa lời mà nói cho bà sui gia bên đó" rồi bà quay sang Linh "Con không đi làm sao?"

Linh ngập ngừng, cô nhận ra địch ý từ ánh mắt của mẹ My. Cô lại đưa mắt nhìn sang My, My nhíu mi, rồi cũng gật gật "Ừm..Linh, em cũng về đi, ở đây có mẹ chị.."

Linh cũng thấy mình ở lại không hợp lí, liền mỉm cười chào mẹ My ra về.

"Thôi con nghỉ ngơi đi, cũng mệt cả đêm rồi"

My cũng khá mệt, liền nhắm mắt lại. Mẹ My đưa mắt nhìn My, khẽ thở dài, vừa đau lòng, vừa không biết phải làm thế nào.