Chương 15

Linh đến nhà My thì chỉ còn ba My ở đó. Ba My cho biết mẹ của My và Lâm đã đưa My đi bệnh viện. Không kịp hỏi My bị gì, Linh tức tốc chạy đến bệnh viện. Thấy Lâm đang ngồi thất thần trước cửa, Linh tiến lại

"Chị ấy sao rồi"

Ngước nhìn Linh bằng đôi mắt đỏ ngầu những tơ máu. "Em biết rồi, đúng không?"

Linh không hiểu ý Lâm đang muốn nói gì. Cô lướt qua anh, mở cửa phòng bệnh đi vào. Anh nắm ghì tay cô lại, gắt lên "Em biết cô ấy mang thai đúng không, hả?"

Giằng tay khỏi Lâm "Anh điên hả, ở đây là bệnh viện, gắt lên làm gì. Biết thì sao, chẳng lẽ.." Linh không nói hết câu với Lâm, cô mở nhanh cửa đi vào trong. Thấy mẹ của My đang ngồi bên giường bệnh, My thì đang nằm dựa vào giường, đôi mắt ráo hoảnh vô thần. Mẹ của My nghe tiếng mở cửa, liền quay lại. Thấy Linh, bà cũng khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ do Lâm gọi đến nên bà cũng không hỏi nhiều

"Linh hả, lại đây đi con"

"Con chào bác, My, chị ấy sao rồi bác"

Mẹ của My lắc đầu, "Nó vẫn ngồi như vậy từ lúc tỉnh, con lại nói chuyện với nó đi, nó vừa mới...haizz"

Bà dợm bước đi, đến trước mặt Linh, bà nhỏ giọng "Con coi an ủi nó dùm bác, từ nãy giờ nó không chịu nói một tiếng nào với ai hết. Bác ra ngoài một chút, lấy ít nước nóng vào cho nó"

"Dạ" Linh bước lại gần My, nhìn My như một cái xác, Linh đau lòng

"Chị"

My đưa mắt nhìn Linh, thấy người trước mặt mình là Linh, nước mắt cố nén từ nãy giờ, lại không dằn được mà rơi. Linh ôm lấy My, vỗ vỗ an ủi

"Có chuyện gì, nói em nghe được không?"

My vẫn khóc, nước mắt ngắn dài thấm ướt cả vai áo Linh. Cô đã cố chịu đựng, nhưng khi thấy Linh hơn nửa đêm đến đây với mình, cô lại không đựng được nữa. Ủy khuất, đau đớn, tất cả như nước lũ đổ dồn về, khiến cô kiềm nén không được.

Được một lúc lâu sau, My ngưng khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít. Cô vẫn tựa đầu vào vài Linh, để Linh ôm lấy mình. Lấy lại bình tĩnh, cô kể lại chuyện cho Linh nghe.

"Sao anh ta lại... Anh ấy có còn là con người không" Linh nghiến răng, lại siết chặt hai nắm tay. Đẩy My ra khỏi mình, Linh định đứng dậy đi tìm Lâm nói cho ra lẽ. My kéo Linh lại, lắc đầu

"Em đừng đi, anh ấy tâm trạng cũng không tốt gì đâu"

"Nhưng mà..."

"Dù sao thì, mất cũng đã mất rồi, em đừng làm to chuyện. Chị mệt quá"

"Em xin lỗi, chị nằm nghỉ đi" Linh đỡ My nằm xuống, lại nắm lấy tay My không buông "Là em đến trễ, nếu không..."

My cười cười, lắc đầu "Nếu không thì thế nào, mọi chuyện vẫn diễn ra thôi. Không phải lỗi do em, đứa bé, nó không có duyên với chị"

Lấy khăn lau khô nước mắt còn đọng lại trên gương mặt của My, Linh thở nhẹ "Chị, chị yêu anh Lâm nhiều vậy sao?" Linh lại bỏ thầm một câu trong lòng Nếu không sao lại chịu đựng như vậy?

My nhìn vào mắt Linh. Không trả lời. Không rõ cô gái này ngốc khờ, hay muốn thử cô. Nếu cô yêu Lâm, cô đã không phải gánh chịu những thứ như thế này. Cuộc sống đã hài hòa, hạnh phúc. Cô cũng không phải vì sợ cảm giác mắc nợ Lâm, để rồi không muốn nhận lấy thêm bất kì sự chăm sóc nào từ anh, nên không nói ra cô đang mang thai.

Linh lại nói tiếp "Nếu không yêu, chị đừng tiếp tục nữa, chị li hôn đi"

Lâm đứng ngoài cửa, nửa muốn vào, nửa lại sợ đối diện với My. Đến khi anh bước vào, câu nói đầu tiên nghe được lại là Linh đang khuyên My li hôn với anh. Máu nóng lại nổi lên, lại thêm anh chưa thực sự tỉnh hết rượu trong người, anh điên tiết

"Em gái tốt, mày đang nói điên nói khùng gì vậy"

Linh cũng không dằn được cơn tức của mình, trông thấy người anh lịch sự, nho nhã của mình lại có những hành động không khác gì lưu manh. Hết lần này đến lần khác đi tổn thương người mà cô yêu. Lần này lại làm lớn hơn nữa, ngay cả đứa bé chỉ hơn hai tháng, cũng không còn. Cô nhịn đủ rồi.

"Người điên là anh đó, anh xem lại mình đi. Làm chồng làm cha người khác mà như vậy đấy hả?"

"Mày cũng biết tao là chồng cô ấy à? Vậy mày vừa nói gì đó hả em gái? Xúi giục cổ li dị? Để về bên cạnh mày hả, hả haha?"

Linh có chút không tin được vào tai mình. Lâm biết điều gì mà lại nói ra những lời đó. Dù có chút hoảng loạn nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, hỏi Lâm

"Anh lại nói nhăng nói cuội gì nữa?"

"Nói nhăng nói cuội, haha, đừng tưởng hai người làm gì thì người khác không biết. Tôi biết hết, biết tất cả" Lâm không nhìn Linh mà quay mắt sang nhìn My im lặng sững sờ từ nãy giờ. My đã ngờ ngợ Lâm biết điều gì đó, nhưng không rõ rốt cuộc tất cả mà Lâm biết là gì.

Nhìn thẳng vào My, đôi mắt Lâm đỏ ngầu chứa đầy uất hận. Anh thực sự yêu cô, trước đây có thể anh đã từng là một người lăng nhăng, đối với tình yêu không nghiêm túc. Nhưng từ khi trở thành bạn trai của My, anh thay đổi. Anh muốn có một gia đình ổn định. Không muốn sống những tháng ngày lông bông nữa. Cho đến một đêm, anh đứng trước cửa phòng của My, có chút bối rối, anh không dám mở cửa bước vào. Thanh âm phía bên trong phòng làm anh run sợ. Nhưng anh phải mở cánh cửa đó ra, vì trong anh vẫn tin, vẫn hy vọng, âm thanh đó chỉ là ảo giác. Và cuối cùng thì sự thật lại phũ phàng.

Lâm cố lấy lại bình tĩnh, giọng điệu cũng bớt gắt gao hơn

"Em còn nhớ đêm giáng sinh lúc mà trước đó tôi và em đang giận nhau?"

My im lặng, cô đang hồi tưởng lại. Từng dòng kí ức tràn về. Cô giật mình, chẳng lẽ...

Linh thấy vẻ mặt My càng ngày càng không đúng. Cô không biết đêm giáng sinh đó là đêm nào. Bởi anh trai cô và My quen nhau khá lâu trước khi kết hôn, cũng đã trải qua hơn ba lần giáng sinh. Cô làm sao biết được Lâm nói là đêm nào

"Anh..." My ngập ngừng, cô sợ, cô sợ mình thực sự đã tổn thương Lâm.

"Em nhớ đêm đó rồi đúng không?" Lâm cười nhẹ, thái độ My đã chứng tỏ cô nhớ chuyện đêm trước.

"Anh...đã...ở đó sao?" My không dám tin được, My sợ Lâm khẳng định

Linh cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Thái độ Lâm thì càng ngày càng nhẹ nhàng, còn My thì ngược lại. Cô tiến lại ngồi cạnh My, nắm lấy tay đang run lên của My. Nếu Lâm thực sự đã biết, cô cũng không muốn che giấu tình cảm của mình. My bối rối, muốn giật tay khỏi Linh. Nhưng nếu cô đã thực sự thương tổn Lâm, cô không thể lại sai lầm, khiến Linh buồn lòng.

Nếu đã ngửa bài với nhau, thì hãy chơi theo cách ngửa bài đi. Hít một hơi thật sâu, những mảng kí ức trắng đen khiến ám ảnh anh đua nhau chạy về. Khơi gợi nên những nỗi đau sâu thẳm trong lòng. Lâm lại tiếp

"Chính xác là anh ở đó từ nửa đêm đến gần sáng mới trở về. Và hai ngày sau đó, anh cầu hôn em"

Nghe đến đây, Linh đã biết được lúc đó là khi nào. Làm sao cô quên cho được ngày mà Lâm nói cho mọi người trong nhà biết anh đã cầu hôn My và được cô đồng ý. Dường như đêm đó cả nhóm trong hội sinh viên tụ họp lại ở nhà My. Tất cả uống say...

"Trước bữa đó anh chọc em giận nên cả ngày đã không nói chuyện với nhau. Tối lại, anh cảm thấy nếu để em giận như vậy không tốt, nên tìm cách xin lỗi, muốn làm hòa với em. Nhưng cả tối anh liên lạc với em không được, thử gọi cho Minh thì nó nói em cùng nhóm bạn đại học hẹn gặp nhau, cùng ăn giáng sinh. Anh nghĩ phải trễ lắm mới xong nên đã đợi đến gần mười một giờ mới lại phòng em"

Lâm ngưng lại một chút. Anh muốn để cho My thực sự nhớ những gì đã xảy ra. My hoảng sợ thực sự, mắt cô đỏ lên, nước mắt như chực chờ rơi. Cô nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Cô ngước sang Linh, liệu Linh sẽ thế nào khi Lâm kể hết mọi chuyện.

Như nhận thấy ánh mắt My đang nhìn mình. Linh từ nãy giờ tập trung vào Lâm, đưa mắt sang My. Cô hơi nheo mắt, không hiểu My đang muốn nói gì với mình. Lâm cắt ngang cảnh mắt đi mày lại của cả hai bằng giọng kể khàn khàn của mình.

"Lúc anh đến, mọi người thực sự đã ra về, nhưng phòng em lại không khóa, anh lo lắng, sợ em say rồi quên khóa cửa. Anh đẩy cửa vào..."

My lắc đầu, nước mắt theo đó mà rơi ra, cô nghẹn ngào "Anh, đừng nói nữa, xin lỗi, xin lỗi"