Chương 14

Hôm nay Linh không phải đi làm, cô bỗng có hứng đi dạo một vòng. Cô đi về trường cũ, nhưng không vào trong mà chỉ đứng phía ngoài, nhìn những sinh viên vội vội vàng vàng ra vào. Cô đã định rủ thêm My đi cùng nhưng hôm nay My phải đi làm buổi sáng, lại có cuộc họp quan trọng gì đó.

Dừng lại ở một quán trà sữa gần đó, Linh bước vào tìm một vị trí gần cửa sổ. Không gian của quán không lớn, lại không quá rộn ràng nhộn nhịp như những quán trà sữa dành cho giới trẻ khác, ở đây có chút cổ kính. Linh gọi một trà sữa, cùng bánh pudding.

Trên bàn trà có một quyển ghi chép nhỏ, Linh tò mò dở ra, bên trong là những dòng chữ khác nhau, ghi lại có ước mơ, có nguyện vọng, có những lời chúc, có cả những lời thổ lộ. Một cô gái trẻ bưng ra trà sữa và bánh đến bàn của Linh, kèm theo một cây bút đưa cho Linh.

"Bạn có thể ghi lại bất kì điều gì mình muốn vào quyển ghi chép này" cô gái vẫn cho là Linh là sinh viên của trường. Trông Linh vẫn còn khá trẻ. Cô gái mỉm cười và chúc Linh ngon miệng.

Linh thích đồ ngọt, lúc trước những khi có thời gian rảnh, Linh thường chạy đi mua vài món bánh ngọt cùng trà sữa về phòng mình, mà cũng có khi Linh mua cả hai phần, rồi đến phòng My. Cả hai sẽ vừa ăn uống vừa xem phim trên máy tính. Mỗi lần như thế, My sẽ đều bảo Linh đừng mỗi lần đều ăn quá nhiều đồ ngọt, không tốt cho sức khỏe. Linh chỉ cười trừ, gật đầu vâng dạ rồi lần sau vẫn ngựa quen đường cũ. My không giống cô , không thích ngọt, nhưng vẫn chiều cô, mỗi lúc cô mang đến đều ăn hết. Nhưng rồi cô cũng không nỡ nhìn My cứ luôn nhẫn nhịn mà ăn đồ My không thích nên sau đó ngoài đồ ngọt, cô lại mua thêm những món My thích. Báo hại cho My, trước đó dáng người được xem là thon thả, từ lúc Linh tiếp cận, My tăng cân lên hẳn.

Mở quyển ghi chép, Linh viết vài dòng trong đó. Chữ của Linh trước đây không đẹp, từ lúc sinh hoạt trong ban chấp hành của hội sinh viên với tư cách là thư ký, Linh thường ghi biên bản và đưa cho My đọc, có khi cả những bài thuyết trình, không đánh máy kịp thì Linh cũng phụ trách viết tay rồi đưa My, Linh muốn My có ấn tượng tốt với mình nên bắt đầu luyện chữ. Mất chừng một tháng để chữ viết của Linh trở nên đẹp hơn. Dù chỉ nhận được từ My lời khen đơn giản nhưng Linh cũng đã cảm thấy không uổng phí công sức của mình.

Ngồi lại chừng hơn một tiếng, Linh thanh toán tiền rồi ra về. Linh lại đi dạo ở trung tâm mua sắm. Thực ra thì cảm giác đi một mình này Linh cũng không thích thú gì mấy. Nhưng cũng mất mấy tháng Linh sống trong cô đơn. Quen sao, Linh không nghĩ mình có thể quen với cảm giác cô đơn, chỉ là đôi khi Linh nghĩ cô không một mình, dù sống giữa cô đơn. Đôi khi cô nghĩ cô đơn là bạn mình. Mua được một ít quần áo, áo khoác, Linh trở ra

"A, chị Linh"

Linh quay lại khi nghe thấy có người kêu tên mình. Nhìn thấy Trang và hai cô gái bên cạnh, Linh gật đầu chào "Trùng hợp vậy, chào em"

"Em cũng thấy trùng hợp thật, chị đi mua sắm hả?"

"Ừm, chị đi dạo một chút, mua một ít đồ" Linh nhìn nhìn lại đồng hồ "Chị phải về đây, em với bạn đi chơi vui"

"Dạ, bye chị"

Linh ra đến cửa trung tâm thì My và Lâm đang song song bước đến. Linh lướt ngang qua hai người nhưng lại không thấy.

Lâm nắm lấy tay My bước vào, My vẻ mặt không khó chịu nhưng cũng không lấy gì là vui vẻ.

"Cũng lâu rồi không về thăm ba mẹ rồi, anh cùng em chọn một ít thuốc bổ với quà để về bên nhà gửi cho ba mẹ"

"Không cần như vậy, về thăm ba mẹ thôi là được rồi"

"Em nói vậy sao được, lâu lâu mới về thăm ba mẹ mà"

"Nhưng thật sự không cần mà" My biết tính ba mẹ mình, họ không thích bày vẻ nhiều trò. Với con cái lại càng yêu cầu những giá trị tinh thần hơn.

Lâm cau mày "Em không chọn cũng không sao, anh tự mua cũng được"

My thở dài, cô không muốn cãi vã với anh, nhất là đang ở nơi công cộng "Thôi được rồi, mình cùng vào đi"

Chọn mua đồ xong, Lâm và My trở ra. Cả hai ăn bữa trưa rồi đi luôn về thăm ba mẹ My trong chiều và ngủ lại một đêm, chiều ngày hôm sau trở về để đầu tuần còn bắt đầu công việc.

Ba My niềm nở tiếp đón cả hai. Ông là một giáo sư đại học, tuy đã về hưu nhưng tiếng tăm của vẫn còn vang trong ngành, có đôi khi có những trường đại học mời ông về thuyết giảng một hai buổi. Mẹ My cũng đã về hưu, bà từng là một cán bộ công chức. Hai ông bà có duy nhất My là con nên luôn hết mực yêu thương. Nhưng yêu thương ở đây không phải là nuông chiều bất chấp tất cả. Cách yêu thương của ông bà là hy vọng My độc lập, có năng lực đảm đương chính cuộc đời mình. Từ nhỏ ông bà luôn đặt niềm tin, hy vọng vào My. Cho My điều kiện giáo dục tốt nhất. Đã từng có ý định cho My đi du học, nhưng mẹ My vì sợ chính mình nhớ con gái không chịu được nên thôi.

Cả hai cùng vào nhà. My đem những túi đồ cất vào trong nhà. Mẹ My nhìn ra con gái mình trông gầy và xanh xao hơn trước. Bà cùng con gái ở trong bếp

"Công việc con nhiều hay sao mà trông ốm hơn trước nhiều vậy? Mặt mày nhợt nhạt xanh xao. Lâm nó không chăm sóc con tốt hả?"

My lắc đầu, cô không muốn nói chuyện cô có thai.

"Công việc thực bận rộn, con có chút thiếu ngủ"

Mẹ My thở dài, từ bé My đã luôn là đứa trẻ có trách nhiệm, dù chuyện học hành hay cho đến công việc, My luôn cố gắng hết sức mình

"Nhưng con cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ, để mẹ hầm canh bổ máu cho uống, haizzz" rồi bà nhìn nhìn, khẽ kéo My lại gần, hỏi nhỏ "Con, không phải đang mang thai đấy chứ, hai đứa kết hôn cả năm rồi còn gì, sao mẹ không nghe động tĩnh gì hết vậy"

Có chút giật mình, My không phủ nhận, cũng không khẳng định mình đang mang thai "Anh Lâm đi công tác thường xuyên, lại mới vừa về, mẹ cũng biết mà"

"Aizz, mấy đứa nhỏ này, chỉ biết mỗi công việc. Con đấy, đang còn trẻ, nên có con sớm, để đến khi có tuổi, mang thai không tốt đâu"

"Dạ con biết rồi"

Trở ra khỏi bếp, My cùng mẹ mang theo mấy món ăn. Ba My đã mở sẵn chai rượu mà ông quý. Ông rất vừa ý với đứa con rể là Lâm nên mỗi khi Lâm và My về nhà, ông luôn sẵn lòng chào đón.

Ba My và Lâm uống với nhau hồi lâu, chai rượu cũng vơi đi khá nhiều. My hơi cau mày, cô sợ Lâm lại say rượu rồi làm ẩu. Nhưng lại không biết làm thế nào. Đang ở nhà cô nên cô không muốn cho ba mẹ thấy hai vợ chồng cô có chút nào bất hòa. My đang cầu nguyện cho chính mình.

Cô cùng mẹ ngồi phòng khách, ăn trái cây và xem tivi. Bà hỏi thăm về công việc của cô, của Lâm. Bà nhớ đến điều gì đó, lại hỏi

"À đúng rồi, con cũng thân với em chồng con mà đúng không? Con bé đó, mẹ nhớ nó cũng lanh lợi, dễ thương, giờ sao rồi, đã có gia đình chưa? Cũng lâu mẹ không gặp nó."

Nghe mẹ nhắc đến Linh, My cười cười đáp "Vẫn chưa, em ấy còn độc thân. Công việc cũng bận rộn lắm mẹ"

"Lại công việc, thật là... Gì cũng cần có gia đình cho ổn định. Như con vậy, mẹ thực yên tâm"

Bà nhìn đồng hồ, rồi ngáp vài tiếng. Nhắc nhở cô đi ngủ sớm, rồi chính mình cũng tự vào phòng ngủ. My gật đầu, chúc bà ngủ ngon. Còn mình vẫn ngồi lì ở phòng khách. Bao nhiêu lời muốn nói, My lại phải luôn dằn lại chỉ vì những câu tương tự như vậy của mẹ mình. Cô hiểu là bậc cha mẹ, luôn muốn con cái mình có cuộc sống hạnh phúc, yên ổn. Cho dù có đôi khi những suy nghĩ của họ không hoàn toàn đúng, nhưng cô lại thực sự không muốn làm phiền lòng họ. Cô quay nhìn phía bàn ăn, ba cô và Lâm vẫn còn ngồi đó. Cô thấy có chút đau đầu, không biết tối nay có chuyện gì xảy ra không.

Lâm có hơi say, anh muốn đi nghỉ sớm nhưng ba vợ lại khá nhiệt tình, giữ anh lại cùng trò chuyện, rồi lại rót, lại uống. Anh nhìn ra phía phòng khách, thấy My đang ngồi xem tivi, anh thực sự rất muốn rời khỏi bàn mà đi đến phòng khách, ngồi cạnh vợ mình.

Đang xem chương trình thì đột nhiên có tiếng điện thoại reo, My cầm điện thoại lên, nhìn thấy là Linh gọi, lại nhìn sang phía Lâm, thấy Lâm đồng thời cũng nhìn mình, cô có chút không tự nhiên, như thể một người đang làm chuyện xấu lại bị bắt quả tang. Cô tắt tivi, đi vào phòng mình nghe điện thoại

"Chị..đã ngủ chưa?"

"Vẫn chưa ngủ, chị vừa tắt tivi, vào phòng nghe điện thoại em đây. Tối nay không có tiết mục gì sao?"

"Không, đang đọc sách, chị đang làm gì?"

"Nghe điện thoại của em thôi"

"Vậy sao, lúc trưa về không thấy chị ở nhà, hỏi mẹ mới nói chị về nhà hai bác. Aizz, sao không rủ người ta đi cùng haha?" Linh biết là không thể, vẫn cứ thích hỏi để nghe My lúng túng

"Hay thật, mẹ cũng vừa nhắc em, em muốn đi thì tự đi chứ"

Linh có chút hoài niệm, trước đây dù không tính là gần, Linh vẫn đôi ba lần trong tháng, cùng My đi về nhà ba mẹ My. Cũng xem như là thân thiết với mẹ My. Nhưng từ khi My kết hôn với Lâm, cô đã không còn liên lạc gì với mẹ My. Vậy mà giờ bà vẫn còn nhắc nhớ đến mình.

"Có thời gian nhất định sẽ đến thăm bác, à ừm...." Linh ngập ngừng...

"Có chuyện gì sao? Mà em gọi chị không phải chỉ hỏi chị đang làm gì phải không?"

"Mmm...anh Lâm ảnh...."

Linh chưa kịp nói hết câu thì phía bên kia điện thoại đã cúp hẳn. Linh hoang mang không biết xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là máy hết tiền, Linh kiểm tra thấy số dư vẫn còn khá nhiều, bấm số gọi lại lần nữa thì liên lạc không được. Linh có chút xúc động đi ngay đến nhà My. Thực ra Linh gọi cho My chỉ vì sợ cô tối nay không ngủ được. Vì Linh biết tối nay My sẽ không có cách nào khác ngoài ngủ cạnh Lâm, bởi My sẽ không để ba mẹ cô biết giữa cô và Lâm mối quan hệ không được tốt như họ nghĩ. Thêm nữa, Linh lại sợ Lâm làm điều gì đó quá đáng.

Linh suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định lấy xe đi đến nhà My, mặc kệ là lúc này đã hơn mười giờ đêm. Cô sợ My lại gặp chuyện giống hôm trước, mà lại không có ai để chia sẻ.

Lâm đột ngột xông vào phòng, giật lấy điện thoại và quăng sang một bên khiến My hốt hoảng. Đôi mắt đỏ ngầu của Lâm làm My thấy run sợ. Anh nắm tay cô lôi mạnh về phía mình, gằn giọng

"Em là vợ của tôi, là của tôi"

Lâm lại dùng bạo lực, ép My chiều theo ý mình. My cắn chặt răng không để mình bật lên tiếng khóc, nước mắt chảy dài trong tuyệt vọng.

Bất chợt My cảm thấy mình đau quá. Từng cơn từng cơn co thắt khiến cô không nhịn được mà than thành tiếng. Lâm cũng nhận thấy điều bất thường từ My. My đổ mồ hôi lạnh, nét mặt nhăn lại vì đau đớn. Nhìn lại dưới thân, dòng ấm nóng đang chảy ra. Lâm hoảng sợ, bật dậy, mặc lại quần áo, lay lay lấy My đang dần hôn mê.