Cơm trưa xong Linh đưa My trở về công ty. Bên ngoài trời bỗng đổ mưa, My ngắm mưa qua kính xe, dòng người đang hối hả chạy nhanh hơn. Mưa khá to, lại có thêm giông gió, cảm giác hẳn rất lạnh lẽo. Nhưng bên trong xe lại khác, My cảm thấy rất ấm áp. Không vì điều gì ngoài việc Linh chủ động chăm sóc mình hơn trước.
Dừng xe lại trước cổng công ty, ngoài trời vẫn không ngớt mưa, lại không thể cho xe đi vào bên trong. Linh nhìn nhìn rồi quay sang dặn My "Chị ngồi ở đây, khoan hãy xuống xe, đợi tôi một lát" rồi tự mình mở cửa xe chạy ra ngoài. Vài phút sau Linh trở lại, trên tay là một chiếc ô, Linh lấy áo khoác trên xe của mình đưa cho My, đồng thời đưa luôn chiếc ô vừa mua "Chị khoác vào đi, từ từ đi vào, nhớ cẩn thận"
Cầm lấy áo cùng chiếc ô, My không khỏi cảm động. Nhưng thật ra thì trong lòng My từ lúc Linh hẹn đi ăn trưa đến giờ vẫn luôn có một nghi vấn. Không nhịn được, bèn hỏi Linh "Có phải vì chuyện tối qua, em thấy thương hại chị nên mới quan tâm vậy không"
Không thấy My có ý rời khỏi xe, rồi lại đột nhiên nghe My hỏi như vậy, Linh ban đầu nghe không rõ, tiếng mưa hơi lớn, xong lại cảm thấy có chút không vui cùng thất lạc . Linh lắc đầu.
"Vậy....là do đứa bé?"
Nhíu mày lại, Linh nhẫn nại lắc đầu "Không phải"
Lại bồi tiếp "Có đôi khi không phải chuyện gì cũng rạch ròi được đâu chị, chị biết mà. Và cũng không cần làm mọi chuyện rõ ràng hết thảy. Vì có những thứ, chị càng cố làm rõ, nó càng rối rắm hơn. Chị cứ để tự nhiên đi, được không?"
"Ừm...chị hiểu" My cầm tay vịn xe, mở cửa bước ra, lại không quên dặn Linh lái xe cẩn thận.
Linh bị ướt sơ mi khi về đến văn phòng mình. Lấy ra một chiếc khăn để lau sơ chiếc áo. Đồng thời sợ bản thân cảm lạnh, Linh ra phòng nghỉ cho nhân viên, pha một ly cà phê nóng cho mình.
Bưng ly cà phê trở ra thì có vài tiếng bước chân đi hướng đến, một bóng người, không rõ vì sao lại va phải cô làm cà phê trong ly đổ ra hơn nửa.
"Xin lỗi, xin lỗi" Trang ngước lên, ánh mắt chạm phải vẻ mặt đang đen lại như than của Linh. Thoáng rùng mình, Trang nhăn mặt lại, cúi đầu xuống, tư thế chuẩn bị chờ nghe phạt.
"Không sao" Linh lạnh lùng trả lời, đồng thời không có hứng uống cà phê nữa, Linh trở lại đặt ly cà phê lên bàn, rồi bước ra khỏi phòng mà nói thêm lời nào.
Trang đỏ mắt lên, không biết vì sao chỉ gặp Linh đúng ba lần trong ngày, lần nào cũng không đủ bình tĩnh, lần nào cũng bối rối. Trước đó cô luôn là người mạnh mẽ, có chính kiến, lập trường của mình, không phải một người yếu đuối, dễ dàng cảm thấy sợ hãi. Nhưng gặp Linh, cô như đánh mất chính mình. Những người bạn của cô cũng ở đó, họ đứng phía sau. Lúc nãy thực ra thì không phải do Trang không cẩn thận, mà do cả nhóm nhốn nháo, bạn nữ đi cùng lại lôi kéo cô khiến cô mất đà, va phải Linh. Linh rõ ràng là khắc tinh của cô.
"Trang, xin lỗi, bồ không sao chứ?"
Trang lắc đầu, không trách được bạn nữ kia, do cô xui xẻo. Cô đi lại, đổ rửa ly của Linh vừa cầm, lại đi pha một ly mới mang ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa phòng Linh, Trang hít một hơi thật sâu, cô nghĩ cô phải làm được, nếu không sợ là những ngày sau này cô sẽ khó sống. Gõ cửa hai tiếng đã có tiếng đáp lời. Cô đẩy cửa bước vào.
Ngước mắt nhìn Trang, Linh khó hiểu "Em có chuyện gì sao?"
Trang đem ly cà phê lại đưa cho Linh, nhỏ giọng "Lúc nãy va phải chị, thật sự xin lỗi, cà phê của chị đây"
"À, không có gì, em không cần để ý, chuyện nhỏ thôi mà"
Cầm lấy ly cà phê, nhấm một chút, Linh cười "Nhưng cũng cảm ơn em, ưʍ...hơi ngọt chút"
Nhìn vẻ chăm chú của Linh uống cà phê, một ít cà phê còn dính lại trên môi. Trang có cảm giác xúc động muốn tiến lại lau vết cà phê. Trang ngẩn người một lúc, đến khi nghe Linh nói Trang hơi giật mình
"A...vâng, lần sau em để ít đường lại"
"A, vậy thì không cần, em làm thực tập cho vị trí nhân viên kinh doanh, không phải thư ký riêng, việc này không cần thiết phải làm, tập trung cho chuyên môn của mình là tốt rồi"
"
Em thực có thời gian" Trang nói thầm trong lòng như vậy, thực sự thì Trang chỉ vâng một tiếng rồi xin phép trở ra.
Tối đến, theo như đã hẹn, Linh đi đến gặp Trà và Vân. Nhưng hôm nay đặc biệt, ngoài Vân, Trà, còn có thêm người khác, người này khiến Linh ngạc nhiên.
"Đến rồi hả cưng, ngồi đi, chị giới thiệu cho, đây là Trang, em họ chị"
"Trùng hợp vậy, chào em" Linh mỉm cười chào Trang, cô cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa gặp cô bé lúc sáng với vai trò là thực tập sinh, giờ gặp lại với vai trò mới, em họ Trà.
"Dạ, chào chị" Trang cũng bất ngờ, mấy ngày qua chị họ về thăm nhà, Trang không có dịp đi gặp, đến hôm qua Trà gọi cho cô, kèm theo hăm dọa, trách móc đủ kiểu khiến cô tối nay không thể không đi. Thực ra nói quan hệ họ hàng thì cũng không xa lắm, ba của Trà là anh của mẹ Trang. Dù ba mẹ Trang đã li hôn, cô về sống với ba và mỗi người một thành phố nhưng Trang vẫn thường liên lạc với Trà, và Trang cũng là người thuộc số ít trong những người ủng hộ cho chuyện tình cảm của Trà ngay từ đầu.
Trà nhìn hai người có vẻ như quen biết nhau "Cả hai biết nhau hả?"
Gật đầu, Linh ngồi xuống cạnh Trà, "Cũng xem như biết nhau, em ấy đang thực tập ở công ty mình, trùng hợp mình là người hướng dẫn trực tiếp"
"Không thể tin được, lại có duyên đến vậy, vừa định giới thiệu cho hai người quen biết lẫn nhau" Trà trầm trồ, cô đang suy tính một điều gì đó.
"Được rồi, cậu đừng làm rộn nữa, Linh uống gì đây?" Vân dằn xuống sự nhiệt tình của Trà. Có đôi khi cô nghĩ mình không khác gì bảo mẫu của cô người yêu này. Nhiều lúc Trà trẻ con vô cùng. Ham vui và náo động đến lạ. Vân vẫn luôn tự hỏi, tuổi tác như nhau, ở cùng nhà, ăn cùng mâm, lại ngủ cùng giường, chẳng biết cớ sao Trà luôn dư thừa năng lượng. Có thể liên tục pha trò cả ngày cũng không mệt. Chẳng lẽ trời sinh sự khác biệt giữa công và thụ là như vậy. Nghĩ tới đây Vân bỗng tự đỏ mặt. Tuy nhiên nói đi phải nói lại, đến khi cần ở Trà sự chu đáo cùng trưởng thành, Trà cũng không phụ sự kì vọng của người khác.
"Cocktail thôi, hôm nay không tới bến cùng hai cậu được"
Trà cảm thấy không vui "Chị không thích cưng rồi nha, mai là cuối tuần, có phải đi làm đâu, nếu có say về nhà sợ bác gái trách thì sang nhà chị, vẫn có chỗ cho cưng"
Linh lắc đầu "Không phải mình sợ chuyện đó, thật sự là hôm nay không được, lần sau bồi thường cho cậu" Linh cần phải giữ tỉnh táo cho mình và phải về nhà. Nhỡ đâu chuyện cũ lặp lại, Linh lại ngủ say, ai bên cạnh My đây. Không phải là Linh lo xa, nhưng đề phòng trước vẫn tốt hơn.
Vân cười cười trấn an Linh. Cô mặc dù không rõ Linh lo sợ điều gì, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến riêng của bạn. "Cậu cũng đừng ép Linh, chính cậu cũng không được uống nhiều, ai lúc sáng vừa than thở dạ dày bị đau không chịu được"
Trà nghẹn lời, ánh mắt nhìn Vân như trăn trối. Vân nghiêm túc nhìn lại khiến Trà cụp mắt xuống, bĩu môi. Linh và Trang nhìn nhau cười, ngầm hiểu, thân phận thê nô là vậy, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ khiến đối phương phục tùng.
Nhóm bốn người trò chuyện vui vẻ, lại cùng đi ăn khuya, đến hơn mười một giờ thì mới chia tay nhau về.
Về đến nhà, thấy My vẫn chưa ngủ, còn ngồi phòng khách mở lap xem tài liệu, Linh đổi dép, tiến lại ngồi bên cạnh
"Sao còn chưa ngủ?"
Nghe tiếng mở cửa, tuy không nhìn ra cửa nhưng My biết là Linh trở về. Không phải My bận việc gì gấp đến nỗi phải làm việc tận giờ này. Chẳng qua là lấy cớ để tránh gần gũi với Lâm. Cô vẫn chưa nói cho Lâm biết chuyện mình có thai, và đồng thời thì cô cũng chưa nói cho mẹ Lâm.
"Có một số tài liệu cần đọc trước, mai công ty chị có cuộc họp quan trọng"
Linh gật gù "Vậy sao? Nhưng cũng không còn sớm nữa, chị định thức đến chừng nào?"
Nhìn lại đồng hồ, có vẻ đã khuya thật. Nhưng My thật sự không muốn vào phòng ngủ lúc này. Cảm giác đặt thân mình xuống nằm cạnh Lâm thôi cũng đủ khiến My mệt mỏi. Nó khiến My cân nhắc rất nhiều cho tương lai sau này. Cô không muốn thời gian còn lại đều phải sống trong sự mệt mỏi đó. Nhưng nếu li hôn, chưa kể đến việc ba mẹ cô sẽ không cho phép bởi ba mẹ cô là những người có tư tưởng truyền thống, hôn nhân mà nói với họ rất thiêng liêng. Cô cũng lo lắng cho đứa con của mình, cô muốn nó có một gia đình trọn vẹn.
Thấy My không đáp lại, Linh trở về phòng mình, tắm rửa thật nhanh trở ra. Linh đi xuống bếp, pha một ly sữa rồi mang lên đặt trên bàn cho My. Bản thân thì ngồi xuống cạnh My
"Uống chút sữa đi, sức khỏe đã không tốt, chị lại không nghe lời"
My mỉm cười, cầm ly sữa lên, uống lấy một hớp
"Chị uống cho hết luôn đi, không sẽ bị nguội, dễ ngán" Linh nhìn chằm chằm My, như sợ My sẽ bỏ dở
My ngoan ngoãn uống hết ly sữa, rồi đặt ly lên bàn, bàn tay giữ lấy tay Linh, cô nghiêng người, tựa đầu vào vai Linh, thì thầm "Cảm ơn"