Chương 12

Trời gần sáng, Linh tỉnh dậy trước, cả đêm cô ngồi gục bên cạnh My. Có chút nhức mỏi, cô đứng dậy vươn vai, rồi rời khỏi phòng khách mà về phòng mình. Vệ sinh cá nhân xong, cô quay trở ra bếp nấu cháo cho bữa sáng. Trông thấy Linh đang ở bếp, mẹ cô hơi bất ngờ.

"Đang nấu bữa sáng hả con, sao nay có hứng vậy?"

Linh cười hiền với mẹ mình "Con không ngủ được, dậy sớm một chút nấu bữa sáng luôn, bảo đảm ngon"

"Vậy sáng nay mẹ chỉ ngồi đợi món cháo của con, à để mẹ pha cà phê cho anh hai con, nó có thói quen sáng uống cà phê" mẹ Linh đi lại tủ tìm hộp cà phê.

Lâm cũng thức dậy, anh cũng không có thói quen dậy muộn. Nhìn thấy bên cạnh không có bóng dáng My đâu, anh day day trán, cảm giác còn chút nhức đầu vì tối qua say. Hồi tưởng lại, anh có chút lo lắng, tối qua hành động của anh có khác gì cưỡng bức. Dù trước đó My luôn tỏ ra khá gượng ép, không có hứng thú khi anh gần gũi nhưng ít ra cũng không chống đối quá mức như tối qua. Anh cũng thường dỗ dành hơn là tỏ thái độ cứng rắn như tối qua.

Lâm gõ cửa phòng khách, khi thấy không có tiếng đáp lại, anh đẩy nhẹ cửa bước vào. My đang ngủ say, gương mặt có chút ửng hồng. Anh tiến lại gần, ngồi xuống cạnh My, đưa tay lên trán, khẽ vén những sợi tóc lòa xòa phủ xuống trán My. Lâm cầm lấy tay My, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Đã từng muốn bảo hộ, che chở cho My, đã từng nói yêu thương và hy vọng bằng tất cả chân thành của mình sẽ cảm động được My, sẽ xây dựng một gia đình nhỏ của cả hai. Nhưng cuối cùng thứ anh làm cho My là gì. Là những ích kỷ, ghen tuông, và tệ hơn là phản bội.

Cảm giác như có người đang nhìn mình khiến My lờ mờ tỉnh giấc. Thấy Lâm đang chằm chằm nhìn làm My nhớ lại những gì xảy ra tối qua. My rút tay lại, lùi về sau một khoảng

Lâm nhìn ra sự hoảng sợ cùng chán ghét trong mắt của My. Anh trấn an "Anh chỉ vào xem em dậy chưa thôi, anh..anh xin lỗi...chuyện tối qua.."

My cắt ngang lời Lâm "Chuyện tối qua đừng nhắc tới, anh ra ngoài trước đi, em rửa mặt xong rồi ra sau"

"Được rồi, hay là em về phòng mình chuẩn bị đi làm luôn đi, để anh đưa em đi làm" Lâm bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài. My xếp lại chăn rồi trở về phòng mình. Tối qua cô ngủ thật say, có lẽ do có Linh bên cạnh, đến nỗi Linh rời phòng lúc nào cô cũng không hay.

Mùi thơm từ nồi cháo khiến My cảm thấy ấm áp, cô có thể đoán được đó là do ai nấu. Trước đây Linh cũng hay sang phòng cô rồi lăn xăn vào bếp nấu cho cả hai cùng ăn. Lâu dần khiến cô quen hẳn, đến nỗi những khi trở về thăm ba mẹ, không được ăn những món do Linh nấu cũng làm cho cô cảm thấy có chút bức bối trong người. Sáng nay cô thực sự có một bữa sáng thật ngon. Bữa sáng xong, chào mọi người đi làm, Linh thoáng có chút chần chừ, định đợi để đi cùng My, nhưng khi thấy Lâm cũng ăn xong nhưng chưa vội đi, cô hiểu Lâm cũng đang đợi My nên đành bước đi trước. Linh cảm thấy có chút thất lạc.

Đến công ty, nhận được thông báo từ giám đốc là sẽ có nhóm sinh viên thực tập, cần Linh hướng dẫn. Linh vào phòng họp, có tất cả 5 sinh viên thực tập, trong đó có ba nam, hai nữ. Theo phân công thì nữ sinh tên Trang sẽ làm việc dưới sự chỉ dẫn trực tiếp từ Linh. Linh giới thiệu sơ về tổng công ty và công ty, đồng thời hướng dẫn sơ những việc mà Trang sẽ làm khi là thực tập sinh của công ty.

Công ty mà Linh đang làm việc là một công ty lớn, bao gồm nhiều những công ty nhỏ, phụ trách theo từng mảng, lĩnh vực mà chủ yếu liên quan đến ngành xây dựng, từ sản xuất nguyên liệu, đến thương mại, nhưng chuyên môn chính là xây dựng, phụ trách thầu những khu chung cư.

Linh cùng giám đốc công ty đang đau đầu vì sắp tới có khá nhiều công việc nhưng lại thiếu người. Nhân việc có những thực tập sinh, Linh cũng muốn giao bớt một phần việc cho những thực tập sinh này. Bấm máy nội bộ, Linh gọi Trang vào phòng làm việc của mình

"Dạ, xin chào trưởng phòng" Trang có chút lo sợ khi đứng đối diện với Linh. Trông Linh rất nghiêm túc và khó tính khi làm việc.

"Em ngồi đi, đợi tôi một lát" Linh đang soạn lại trong những hồ sơ của những dự án sắp tới cần được thẩm định lại tính khả thi cũng như lợi nhuận. Cầm ra hai hồ sơ, Linh ngước hỏi Trang "Em có học phân tích, thẩm định dự án đầu tư đúng không?"

"Dạ, có" Trang trả lời với giọng hơi run. Cô cố giữ bình tĩnh nhưng khí tràng từ Linh khiến cô cảm thấy lạnh người

"Vậy cầm lấy hai hồ sơ này về, thẩm định lại tính khả thi của nó"

"Dạ, vâng" Trang đưa hai tay nhận lấy hồ sơ từ Linh. Linh có thể cảm nhận được cô gái này đang sợ sệt. Cô cười trong lòng, chẳng lẽ nhìn mình giống quỷ lắm sao, chỉ nói chuyện bình thường thôi cũng khiến người khác sợ như vậy.

"Ba ngày"

"Dạ?"

"Ba ngày sau viết báo cáo đưa cho tôi. Em, làm được không?"

Trang gật đầu, điều này hẳn sẽ không làm khó được cô. Lúc trước bên cạnh việc học, cô cũng xin theo chân một thầy trong trường, phụ trách một số công việc từ những công ty bên ngoài thuê làm.

"Dạ còn gì nữa không trưởng phòng?"

"Không, em có thể đi được rồi"

Trang thở phà nhẹ nhỏm, cô xoay lưng bước ra khỏi phòng. Tay vừa đưa nắm cửa thì nghe tiếng Linh vọng ra "À, sau này đừng gọi tôi là trưởng phòng, cứ kêu tôi là chị được rồi, với lại, đừng sợ sệt quá như vậy, tôi cũng là người bình thường thôi, không làm gì em đâu"

Xoay người lại nhìn Linh, Trang gật đầu chào "Dạ, trưởng... a chị, em đã biết"

Ra khỏi phòng, Trang thấy mình lấm tấm mồ hôi. Chị Hồng, trước đây từng là trợ lý của Linh trong dự án với công ty My, đi ngang qua trông thấy gương mặt tái mét, lại đầy mồ hôi của Trang, chị bật cười

"Em sao vậy? Linh nó làm gì em sao?"

"Dạ, dạ không"

Vỗ vỗ vai Trang, chị an ủi "Bị mặt lạnh của Linh làm cho em sợ hả? Thấy vậy chứ dễ thương, dễ chịu lắm, lúc trước Linh mới chuyển về công ty cũng khiến mọi người hiểu lầm, nhưng làm việc chung mới biết lạnh lạnh chỉ là vẻ ngoài của em ấy thôi"

Trang gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý. Cô cũng hy vọng "sếp" đầu tiên này của mình không quá khó tính, làm khó mình. Cô cũng mong muốn sau khi kết thúc khóa thực tập này, cô được giữ lại công ty này làm việc.

Ngồi ăn trưa ở căn tin, nhóm bạn của Trang bắt đầu chia sẻ, kể nhau nghe về những người hướng dẫn trực tiếp của mình. Đến lượt Trang, khi mọi người hỏi về Linh, Trang thành thành thật thật kể "Chị ấy mới giao cho hai hồ sơ, yêu cầu ba ngày nữa nộp báo cáo"

Một nữ sinh xen vào "Bọn này đang hỏi cảm giác của bồ về sếp, thấy chị ấy có dễ không kìa, tính tình sao? À chị ấy cũng còn trẻ, chắc mới tốt nghiệp không lâu"

"Trang cũng không rõ lắm, trẻ thì trẻ thật, nhưng cảm giác có vẻ khó"

"Trời ạ, sao không cho chị ấy hướng dẫn mình, khó mà đẹp cũng được, đẩy mình ngay cho giám đốc, nhìn vừa già vừa khó, lại là đàn ông nữa chứ" một nam sinh khác than thở

Trang cười cười không nói gì. Cô khẽ liếc mắt nhìn xung quanh căn tin, như muốn tìm thấy bóng Linh nhưng không thấy. Cô không ý thức được trong vô tình, Linh đang thu hút sự chú ý của cô.

Ngồi trong phòng làm việc mà không chú ý đến đã đến giờ ăn trưa, bỗng tiếng tin nhắn điện thoại làm Linh giật mình. Mở tin nhắn ra xem, Linh bật cười, tin nhắn hình. Là Trà, đang chu môi, kèm theo lời nhắn hẹn cô tối nay đi ăn vì mai hai người ấy sẽ rời đi để về lại công ty, tiếp tục công việc. Linh gửi lại tin nhắn đồng ý. Rồi lật mở danh bạ, cô bấm gọi cho My

My đang lấy túi xách, rời khỏi bàn làm việc, chuẩn bị đi ăn trưa. Vào tới thang máy thì điện thoại vang lên. Là Lâm. My chần chừ, bấm nghe. Lâm hẹn cô đi ăn trưa nhưng cô từ chối, cô bảo không muốn đi vì trong người không khỏe. Thực ra thì, trước một bước Linh đã hẹn My. Và My đang đi xuống cửa công ty đợi Linh đến.

Lâm đậu xe ở gần công ty My, thấy My bước ra cửa, lại thấy Linh đi lại đón, Lâm đập tay vào vô lăng. Anh lái xe ngược lại, quay về công ty. Bao nhiêu cảm giác áy náy, có lỗi từ lúc sáng lại thoáng chốc vụt mất. Cảm giác hờn ghen thiêu đốt cả người Lâm. Anh rất tức giận, cực kì tức giận. Anh định trong bữa ăn trưa, báo cho My một tin tốt rằng anh vừa được thăng chức, làm giám đốc kinh doanh. Nhưng giờ không còn ý nghĩa. Lâm bực mình quay trở về.

"Chị còn mệt không? Lúc sáng thấy chị ăn cũng nhiều, khỏe hơn rồi đúng không?" Linh quay sang My, khẽ hỏi cô

My cười cười, gật đầu "Chị khỏe. Sao nay có hứng cùng chị đi ăn trưa?"

"À....ừm..." Linh ngập ngừng, cô muốn tìm lí do cho hợp lí

"Ha ha" My cười to, cô thấy gương mặt Linh đỏ lên "Có gì mà ngập ngừng"

"Aizz, thì bác sĩ đã bảo chị phải chú ý ăn uống, không phải người ta lo chị bỏ bữa nên mới nói chị cùng đi là gì. Làm gì mà cười to vậy" Linh dẫu môi

"Cảm ơn" My bỗng nghiêm túc, không cười nữa. Không nhắc thì thôi, hễ nhắc đến My lại cảm thấy mâu thuẫn. My đã có ý muốn bỏ đi đứa bé trong bụng này ngay khi nghe Linh cho biết mình đang mang thai, nhưng lại không đành lòng nào, vì dù sao đây cũng là một mạng sống, hơn nữa lịa alf con ruột của chính mình.

Thoáng thấy My trở nên yên lặng, Linh quay sang "Chị sao vậy?"

"Không có gì, mình đi đâu đây?"

"Ưʍ... Chị muốn đi đến quán cũ không? Lúc trước mình cùng mấy anh chị khác trong hội thường hay đến đó ấy"

"Được"