Lâm ngồi ở nhà, đợi đến giờ tan tầm, không có gì ngạc nhiên khi anh thấy Linh cùng về nhà với My. Bày ra vẻ mặt vui vẻ, anh bước lại phía My, cầm lấy túi xách của cô, dìu cô vào nhà mà phớt lờ đi sự hiện diện của Linh. Linh cũng không mấy bận tâm đến thái độ của Lâm đối với mình thế nào. Cô vào nhà chào mẹ rồi đi thẳng đến phòng mình.
"Lúc trưa đi ăn em không khỏe, giờ đỡ hơn chút nào không? Vào đây ngồi nghỉ một lát, mẹ nấu sắp xong rồi, có cả những món em thích, sướиɠ nha"
My ngoái đầu lại phía Linh, thấy Linh không nói gì mà chỉ hướng nhà bếp rồi đi về phòng của mình. Thấy Linh không tỏ thái độ gì, My cảm thấy yên tâm. Trước khi trở về, My đã dặn Linh, hy vọng Linh đừng cấp nói cho người trong nhà biết chuyện My đang mang thai. Linh đã phản đối vì cô muốn mọi người biết để có thể chăm sóc tốt cho My hơn. Nhưng My đã thuyết phục Linh, cô muốn thêm một thời gian nữa sẽ nói thì tốt hơn. Do chưa nhận được sự đáp ứng của Linh nên My vẫn luôn thấp thỏm
"Em không sao, để em lên phòng tắm trước đã"
Lâm hậm hực, rõ ràng là vào bệnh viện nhưng cũng không nói cho anh biết. Trong lòng cô , rốt cuộc anh có phải chồng của cô không. Lúc nãy điện thoại không bật chế độ chuông, lại đang bàn việc với Vũ nên anh không hay biết những cuộc gọi đến. Đến khi anh kiểm tra điện thoại thì điện thoại cũng đã hết pin từ lúc nào. Vừa cắm sạc, mở nguồn điện thoại lên không lâu thì Minh gọi đến cho anh hay My ngất xỉu vào viện. Anh cuống cuồng chạy đến bệnh viện thì thứ anh thấy lại là cô vợ mình khóc ngất trên vai em gái mình. Anh không tiến vào mà đứng đó quan sát cả hai người họ.
Suy nghĩ anh bị cắt ngang khi nghe tiếng mẹ anh gọi. Anh vào bếp vào bưng lên những đĩa thức ăn. Đặt xong món cuối cùng xuống bàn thì tiếng chuông cửa vang lên, Lâm chạy ra mở cửa.
"Chào anh, còn nhớ tụi em không?" Trà cười chào Lâm, Vân cũng gật đầu chào anh
"A, sao quên được, Vân với Trà đây mà, vào nhà đi hai đứa"
"Ai vậy Lâm?" mẹ Lâm cũng nghe tiếng chuông cửa, bà đi ra "Hai đứa về đây khi nào? Vào nhà đi, ăn cơm với nhà bác luôn"
"Dạ chào bác"
"Dạ chào bác"
Vân và Trà cùng gật đầu chào mẹ Lâm. Trà đưa giỏ trái cây cho mẹ Lâm, rồi thoáng lấy lại
"Thôi để con đem vào trong, sẵn rửa tay ăn cơm luôn hehe"
Sự nhiệt tình, tự nhiên của Trà khiến mẹ Lâm bật cười "Cái con bé này, vẫn y vậy. Vân cũng vào trong rửa tay luôn đi con"
"Ủa Linh nó đâu bác? Nó chưa về hay sao? Nó với..." Trà vừa nói vừa đi ra thì thấy Linh đưa ngón tay lên miệng ra dấu cho Trà im lặng.
"Con nói gì bác nghe không rõ, hỏi Linh hả? Nó đấy"
"Dạ, con cũng mới thấy, nó xuất hiện cứ như ma làm hết hồn"
"Thôi mấy đứa ăn cơm đi, đứng đó làm gì"
Bữa cơm cũng được xem là vui vẻ, ấm áp khi có Trà hay pha trò cùng mọi người. Linh không tính là quá hoạt náo nhưng cũng thi thoảng đá xoáy Trà. Mẹ Linh cũng cười nhiều hơn. Từ khi ba Linh mất, dù bà có cố tỏ ra bình thường trước mọi người thì bà cũng không thường cười như lúc trước. Và nếu có thì trông cũng không mấy tự nhiên. Chỉ có mỗi My, thoáng trầm mặc, chỉ ậm ừ đáp lại khi có ai đó hỏi đến mình.
Lâm gắp vào chén My một miếng cá, My nhìn đến cá lại cảm thấy nhờn nhợt và muốn nôn. Linh để ý đến và khẽ đẩy ly nước sang cho My. My cầm lấy và uống, lại liếc nhìn sang Linh nói "Cảm ơn". Lâm nghiến răng, đỏ bừng mặt nhưng không nói gì, tỏ ra bình tĩnh mà tiếp tục trò chuyện với mẹ của mình và Trà. Vân quan sát thấy tất cả. Cô không khỏi lo lắng cho Linh khi thấy trong mắt Lâm đang hiện rõ nét thù hằn.
Cơm xong, My xin phép về phòng vì mệt. Trà, Vân ở lại một chút cũng xin phép về. Mẹ Linh lại tiếp tục vào phòng thờ mà đọc kinh. Lâm bỏ đi ra ngoài.
Hơn nửa đêm Lâm trở về trong trạng thái say mèm, anh tiến vào phòng, thấy My đang nằm ngủ liền lay dậy. My cảm thấy cực kì khó chịu. Hơi rượu phả vào mũi cô khiến cô choáng ngợp. Cô đang cần nghỉ ngơi nhiều hơn, lại bị chọc dậy nửa đêm thế này.
"Anh làm gì vậy? Say rồi thì ngủ đi, lôi em dậy làm gì" My cau có hẳn, cô càng ngày càng không chịu được Lâm gần gũi với mình.
"Em không nhớ anh à?" Lâm cười cười rồi áp mặt lại gần My hơn, hít lấy hương thơm trên người cô.
Đẩy Lâm ra, My dịch người sang một bên, cách Lâm một khoảng trống "Em rất mệt, anh để yên cho em ngủ được không"
Không mảy may bận tâm đến thái độ xa cách của My, Lâm vẫn áp sát mình lại My, bàn tay lần mò vào áo ngủ của cô mà vuốt ve. Lâm ôm chầm lấy My, thì thầm "Em không nhớ anh nhưng anh rất nhớ em"
My xoay người lại, kéo tay Lâm ra, đồng thời đẩy Lâm xa ra khỏi mình rồi bật người ngồi dậy, cô gắt lên "Anh còn như vậy, em ra phòng khách ngủ"
Lâm cảm thấy nóng nảy, anh đẩy My xuống, gằn lên từng chữ "Ra phòng khách, hay sang phòng con Linh ngủ?"
My trợn mắt lên ngạc nhiên, Lâm đã phát hiện điều gì hay chỉ là ngẫu nhiên mà Lâm lại nói như vậy. Một chút thất thần, cánh tay My bị bắt lấy và bị giữ lên phía trên cao khỏi đầu, Lâm xé toạt áo ngủ của My, người thì đè áp lên người My, mặc cho cô chống cự.
Đang nằm trong phòng đọc sách, Linh nghe từ phía phòng Lâm tiếng động lớn, cô buông quyển sách đang đọc xuống, mở cửa phòng bước ra. Linh đứng trước cửa phòng Lâm, muốn gõ cửa nhưng lại thôi, cô không thể vào trong đó, cô không có tư cách, đây là chuyện riêng của vợ chồng họ. Cô càng không thể nháo lên để cho mẹ cô biết, mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức hơn nữa. Linh đứng bất động ở đó, tay siết chặt đến nỗi móng tay đâm sâu cả vào da thịt Linh. Cô biết trong đó xảy ra chuyện gì, cô nghe cả những tiếng khóc của My. Buổi trưa trông thấy My khóc sau khi hay mình có thai, những giọt nước mắt đau khổ thay vì là hạnh phúc, cô hiểu My đã không thật sự hài lòng với cuộc hôn nhân này. Một lúc lâu sau, Linh thấy My thất thểu bước ra, trên gương mặt còn đọng lại nước mắt. Nhìn vào phía trong phòng, Lâm đang say ngủ không biết gì. My ngạc nhiên khi thấy Linh đứng đó, cô sựng lại bước chân, rồi có chút xấu hổ khi để Linh trông thấy mình trong tình trạng thê thảm như vầy. My không nói gì mà né tránh Linh, đi vào phòng khách. Linh bắt lấy cánh tay My, giữ cô lại. My giũ tay Linh đi, Linh lại giữ chặt hơn, nắm lấy My, kéo My vào phòng mình.
Đến gần tới cửa phòng Linh, chút kí ức vừa nãy làm My sực nhớ ra, Lâm đã có ý nghi ngờ nên My đã đứng lại
"Qua phòng khách"
Linh khó hiểu, nhìn My, tại sao lại không vào phòng cô. Phòng khách đã lâu không có ai ở, chỉ sợ không được sạch sẽ. Nhưng thấy My cương quyết, cô cũng không ép. Cả hai cùng vào phòng khách.
Để My ngồi trên giường, Linh đi rót cốc nước, lại đi giặt ướt chiếc khăn rồi đưa cho My. My nhận lấy sự quan tâm của Linh. Uống một hơi nước rồi nhìn chiếc khăn lắc đầu
"Không, chỉ nó thôi không đủ." Nói xong My đi vào toilet. Linh nghe tiếng nước chảy, biết My đang tắm nên đành ngồi đợi My ra.
Một lúc lâu vẫn không thấy My bước ra. Linh có chút nôn nóng. Cô gõ cửa "Chị xong chưa, sao lâu quá vậy?" Không có tiếng đáp lời, Linh vặn cửa. May cho Linh, My không chốt cửa lại. Bước vào toilet thấy My đang đứng trước vòi sen, không động đậy, mặc cho nước cứ chảy ướt từ đầu tới chân.
Linh vội vàng bước đến tắt vòi sen. Vơ lấy khăn tắm bao lấy My rồi ôm cô ra ngoài. Linh đau lòng khi cảm thấy My trong vòng tay mình nhẹ tênh. Cô biết My gầy, nhưng không nghĩ lại gầy đến mức này. Phải cô đã sai rồi không? Nếu cô trước một bước, kéo lấy My về phía mình thì liệu My có trở nên như vầy hay không?
Linh lấy một cái khăn khác, lau khô tóc cho My, rồi về phòng mình lấy một bộ đồ ngủ mới mang qua cho My mặc vào. My nghe theo như một con rối không có một tí cảm xúc. My co ro người lại khiến Linh đau lòng. Mặc kệ hết thảy, Linh ôm lấy My. My có chút chống cự ban đầu, như ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc, My lại để yên cho Linh ôm lấy mình.
Linh xót xa hỏi "Sao chị lại không bỏ đi ra, nếu không muốn thì tội gì phải chịu đựng"
My lắc đầu không trả lời. Lâm có cho cô chạy được sao, sức của cô sao có thể chống lại được sức của Lâm. Cô lại có thể chạy sao, cô là vợ anh, anh đòi hỏi gần gũi là chuyện hiển nhiên, còn cô bỏ chạy lại chính là bất thường. Và có chạy thì sao, một lần, cũng không tránh được cả đời. Tất cả do cô tự làm tự chịu.
Không nghe được My trả lời, Linh cũng im lặng và chỉ ôm lấy My. Linh chỉ hy vọng đem chút ấm áp từ mình để làm ấm cho My.
Trầm mặc một lúc lâu, Linh lại lên tiếng hỏi
"Sao chị không nói cho anh Lâm biết chị đang có thai, để anh ấy chăm sóc chị mà không đòi hỏi"
"Chị không muốn nợ anh ấy thêm nữa. Em có biết, với chị mà nói, thà rằng anh Lâm đối xử với chị như thế này, chị cảm thấy bớt áy náy hơn"
Linh khó hiểu, ai đời lại mong người khác đối xử không tốt với mình
"Chị có làm gì sai với anh ấy đâu mà cảm thấy áy náy"
My nhìn vào mắt Linh "Chị đã sai, sai ngay từ đầu"
"Chuyện gì chứ?"
"Em thật sự không biết" My vẫn không dời mắt khỏi Linh. Cô muốn để cho Linh nhìn thấy những gì mình đang nghĩ. Cô muốn biết thái độ của Linh ra sao khi biết những điều đó.
"À không, chị không cần nói tiếp" Linh né tránh, Linh sợ câu kế tiếp My nói sẽ khiến Linh cảm thấy hối hận vạn phần. Tự trách mình vạn phần. Linh đỡ My nằm xuống, nói thầm "Chị mệt rồi, nằm ngủ chút đi, cũng không còn sớm gì. Sáng sớm dậy sẽ không có gì nữa"
My cười nhẹ, nếu Linh đã trốn thì cứ để Linh trốn, như lúc trước Linh cũng đã trốn khỏi nhà hết một thời gian còn gì. Để hết thảy theo tự nhiên vậy, như những gì vốn có của nó. My nhắm mắt lại ngủ, cô thật sự mệt mỏi rồi.
Thấy My ngủ yên, Linh thở dài, ngồi bên cạnh vuốt lấy gương mặt My "Chị không phải đang hạnh phúc sao? Sao lại để em cảm thấy mình đã sai thế này"