Chương 8

Nghỉ ở nhà thêm 2 ngày , mình vào viện thăm con. Vì con nằm l*иg kính nên mẹ mình chỉ chờ bên ngoài , đến giờ thăm nom mới được vào. Trừ khi có việc cần bác sĩ mới gọi. Mẹ mình vất vả quá. Ăn trực nằm chờ ở viện cũng mệt mỏi. Mình bảo mẹ về nghỉ đi con cũng đỡ đau rồi. Con ở đây trực cũng được. Anh đi theo mình cũng bảo mẹ mình về nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại lên thay ca cũng dc. Có việc gì cháu đi lại cũng dễ bác ạ. Mẹ mình nghe vậy dặn dò kỹ lưỡng rồi về nhà nghỉ ngơi.

Con mình nằm l*иg kính đúng 1 tháng được cho ra viện. Lúc sinh là 1 ,5 kg giờ ra ngoài đc 3 kg. Bằng đứa trẻ con người ta mới sinh thường. Nhưng dù vậy mình vẫn vui và mãn nguyện lắm rồi. Do mình sinh mổ và mẹ con cách ly nhau , con ko dc ti mẹ từ lúc mới sinh nên khi về nhà mình dỗ thế nào con cũng ko chịu ti mẹ. Hễ cho bú bình thì cu cậu ăn ngon lành. Dù hàng ngày mình vắt sữa theo cữ đầy đặn để duy trì sữa mẹ cho con. Con không chịu bú mẹ mình buồn quá , thành ra lười biếng không chăm vắt sữa nữa , dần dần sữa ít đi rồi thôi. Con mình bú sữa ngoài hoàn toàn. Từ bé chẳng được giọt sữa mẹ nào. Nhưng trộm vía bé ăn sữa ngoài bé cũng hấp thụ tốt. Hợp sữa nên ăn ngon ngủ ngon. Chăm con nhỏ ko quản ngày đêm , bất cứ lúc nào con đói , con tè hay ị mình cũng phải xoay sở rất mệt . Thèm ngủ quá chừng. Có lần vừa đặt mình xuống chợp mắt 1 tý con giật mình dậy khóc thét lên , mình lại lồm cồm bò dậy pha sữa , bế con ru con ngủ.

Con nhỏ vào rồi thì chẳng còn biết thời gian giờ giấc gì nữa. Mẹ mình mấy lần lên thăm con thăm cháu đều muốn ở lại đỡ đần giúp mình đêm hôm , vì biết mình con dại ko đc ngủ nhiều. Mình cũng muốn mẹ ở lại với 2 mẹ con nhưng nghĩ còn hai em ở nhà ăn học , mọi việc mẹ đi vắng thì ai làm thay cho được. Mẹ về nhà còn làm rau trồng rau đi chợ bán kiếm tiền nữa , ở đây cả thì lấy gì ai nuôi mấy đứa ăn học.

Cứ nửa tháng mẹ mình lại lên ở với cháu 3 ngày. Ông ngoại thì lên thăm cháu rồi về luôn trong ngày chứ không tiện ở lại. Vì nhà toàn đàn bà, phụ nữ

Với chật trội , không có phòng nên ông biết ý , mình giữ bố ở lại ko bao giờ bố ở. Luôn viện cớ về xây dở nhà cho người ta nên phải về ngay , tuần sau ông lại lên với cháu.

Từ ngày chồng mình mất , mình có đưa thêm tiền cho mẹ về nuôi em nhưng mẹ mình ko nhận nữa. Bảo mình giờ ko may góa phụ như vậy , bố mẹ thương xót còn chẳng hết , nỡ lòng nào cầm tiền của con nữa. Chắt chiu được thì dành dụm lấy , phòng lúc con cái ốm đau tốn kém lắm con ạ. Với cháu lại ko bú sữa mẹ , bú sữa ngoài toàn bộ , để tiền ấy mà mua sữa cho cháu.

Có những lúc chăm con nhỏ mệt quá mình muốn đưa con về nhà ngoại để mẹ đỡ đần cho nhưng anh khuyên bảo mình không nên. Vì đi đường xa xôi. Nhà mình lại ở quê vùng sâu vùng xa , xa bệnh viện , rồi mọi thứ đồ dùng muốn mua cái gì phải đi lại xa xôi mới mua được. Về ấy bố mẹ ban ngày cũng phải đi làm , cần mua gì thì em nhờ ai đc. Nhỡ chẳng may con ốm đột xuất thì xa bệnh viện như vậy đưa con đi lại em có thấy vất vả không ?

Con sinh thiếu ngày chứ ko như đứa bé khác , ko lơ là dc đâu. Em nghĩ kỹ đi. Nếu em muốn anh sẽ thuê xe đưa em về ngoại , nhưng về quê không quen rồi như nào em lại vất vả ra. Anh ko thể ở nhà em mà đỡ cho em đc.

Thế là thôi. Mình đành ở lại. Hàng ngày có bác giúp việc nấu cơm , đi chợ giặt giũ cho . Khi mình tắm gội , vệ sinh cá nhân thì nhờ bác trông hộ cu cậu. Bác bế ra phòng khách chơi với mẹ chồng mình. Nghe thấy tiếng trẻ con khóc rồi cười mơ mẹ chồng mình vui , cứ ríu rít trò chuyện với cháu. Suốt ngày gọi :

_ Em cò đít nhôm của bà ơi. Đưa đây bà xem em cò nào. Ui cha , cái tay bé xíu sờ thích quá này. Cái má thích quá. Cho bà thơm con 1 cái nào… Mẹ cho em bú no chưa ? Ngoan không khóc để mẹ ngủ nhé. Kẻo mẹ mệt đấy.

Bà yêu em lắm nhưng bà chịu thôi. Bà chẳng làm gì được . Em ngoan nha. Lớn em lấy tăm cho bà. Dắt bà đi chơi nhà ông Hải đầu phố nha…

…..

Mẹ con mình ra viện , ổn định ở nhà rồi mình khuyên anh đi làm lại đi. Giờ có anh là người làm kinh tế chính của gia đình. Dù trước đây có tiết kiệm được chút ít , nhưng miệng ăn đá lở. Cứ ăn mãi rồi cũng phải hết. Không đi làm , lâu dần người ta cũng quên mình đi. Người ta chẳng mượn mình nữa. Anh chần chừ bảo chưa muốn đi. Kệ gần hết tiền thì anh đi làm. Anh sợ đi làm rồi lo mình chăm con vất vả. Mình ko chịu , khuyên anh đi vì ở nhà lâu như vậy mẹ anh sẽ nghi ngờ mình và anh có vấn đề.

Anh bảo chờ cho con cứng cáp lên , cho mẹ chồng mình nguôi ngoai nỗi đau mất anh trai đi rồi anh sẽ nói chuyện với mẹ. Chuyện 2 đứa có tình cảm với nhau.

Anh nộp đơn đi làm trở lại nhưng người ta không gọi nữa. Vì lúc trc xin nghỉ họ thuê người khác vào chạy thế chân rồi. Giờ phải tìm việc làm ở chỗ khác. Chỗ gần không nhận. Anh đành chọn đi xa. Nhận lái xe chở hàng từ Khu công nghiệp Bắc Ninh vào tận trong Sài Gòn. 1 tháng đi 4 chuyến. Cứ sáng thứ 2 bắt đầu đi thì chiều thứ 6 anh về đến nhà. Đc nghỉ 2 buổi thứ 7 và chủ nhật.

Thật tâm thì mình cũng không muốn để anh đi xa như vậy , vì đường xá xa xôi vất vả , nhiều nguy hiểm , và xa nhau cả tuần liền như vậy mình nhớ lắm. Nhưng chuyện cơm áo không thể không đi được. Anh bảo mình yên tâm , cuối tuần anh lại về với 2 mẹ con cơ mà. Anh có đi cả tháng không về đâu. Đc cái chở hàng thôi nên đi nhanh về nhanh ko la cà dọc đường bắt khách như xe khách nên em đừng lo gái gú gì. Anh nghiêm chỉnh 100%. Anh đi làm sao thì về làm vậy , ko mất đi của em tẹo nào cả.

Mình đẻ xong đúng 1 tháng 17 ngày mình mới hết sản dịch. Con thì ko ti mẹ nên mình mất sữa, ngực cũng không bị chảy xệ gì. Chỉ có bụng khi mang thai da căng ra nên hơi to 1 chút và bị rạn da vùng quanh rốn. Lúc trước anh bảo là yêu mình thật lòng nên ko ép chuyện quan hệ , dù giờ đây mình đã sạch sẽ trở lại nhưng chưa dám chủ động gần gũi chuyện đó với anh.

Đêm hôm trước ngày anh đi làm , 2 đứa tâm sự mọi chuyện trên đời. Gần nhau nên cái sự … kia nó cũng phát triển lên. Mình biết rõ là nhu cầu của anh nó trỗi dậy. Dù trước đây mình và anh mới quan hệ 1 lần , nhưng mình có chồng rồi , quan hệ mãi rồi nên mình biết. Khi đàn ông họ ham muốn thì có những biểu hiện như thế nào.

Anh không nói ra nhưng mình biết anh đang thăm dò ý kiến mình xem đã sẵn sàng chưa.

Tính từ lúc mang thai hay phải nằm viện đến bây giờ cũng phải 8 tháng rồi mình cũng chưa tiếp xúc thân thể với đàn ông. Giờ ở cạnh 1 người mình yêu thương thật lòng , anh ấy lại có những hành động thân mật đã khiến mình động tình.

Lần thứ nhất là anh ấy chủ động gần gũi mình. Lần này là lần thứ 2 là khi cả hai đều hướng về đối phương. 1 bên chủ động , 1 bên thì tình nguyện .

Anh đi làm đều đặn . Lúc giải lao thì gọi điện về cho mình , xa nhau có mấy ngày mà đã kêu nhớ nhung không chịu nổi. Có khi mình bận không nghe điện thoại được vì con ngủ hoặc cho con ăn thì anh lại nhắn tin. Hỏi thăm 2 mẹ con , dặn dò mình phải chú ý sức khỏe , tranh thủ con ngủ cũng phải ngủ cùng con , không đc chơi điện thoại rồi thiếu ngủ , mệt mỏi. Anh đi làm xa anh lo lắng , anh không yên tâm.

Đến trạm dừng nghỉ nào , đến quán ăn nào dừng ăn anh cũng nhắn tin về thông báo. Mình cảm thấy ấm lòng và tin tưởng anh lắm. Luôn mong cho đến cuối tuần để anh về nhà. 2 đứa được bên nhau. Dù cu bé con ko phải con đẻ của anh nhưng anh yêu thương lắm. Suốt ngày lo lắng sợ con bị thế này , thế nọ. Bảo em ở nhà ko dc sạch sẽ quá , tắm rửa nhiều quá cho con , con ốm ra đấy không có anh ở nhà mà phải đi bệnh viện là em khổ đấy …

Cứ mỗi lần anh ở trong miền Nam ra lại mua quà cho 2 mẹ con , mua quần áo cho con , mua bánh trái đặc sản ở trong ấy ra cho mẹ chồng mình và mình. Một tháng anh 4 chuyến tất cả. Mỗi chuyến 5 ngày. Người ta trả công 1 lần đi như vậy là 5 triệu. 1 tháng là dc 20 triệu. Anh lái xe đầu kéo ( container ) chở máy móc vào trong ấy rồi đi xe không ra. Đi cùng còn có 1 anh nữa. Anh kia thì vợ con rồi , anh nhà mình thì cũng nói dối có vợ con rồi. Vợ mới đẻ được mấy tháng. 2 anh em bảo nhau lái xe cẩn thận , làm công ăn lương ko dc tắc trách.

Mỗi cuối tuần anh về là 2 đứa cứ quấn quýt nhau , tình cảm lắm. Xa là nhớ ! Là thiếu thốn. Gặp nhau thì bù …..

Mọi chuyện giữa mình và anh mẹ chồng mình vẫn chưa biết gì. Mấy lần vẫn giục anh lấy vợ đi nhưng anh luôn từ chối bảo con chưa muốn lấy vợ. Con chờ hết tang anh cả thì khi ấy con sẽ nói chuyện cưới xin với mẹ.

Lương tháng anh 20 triệu. Mỗi tháng anh biếu mẹ 2 triệu để thuốc thang , trả cho bác giúp việc 4 triệu rồi , còn lại anh đưa mình cầm hết. Mình và anh tuy 2 đứa yêu nhau thật nhưng mọi thứ chưa công khai , mình từ chối không dám nhận tiền của anh , bảo mình vẫn còn tiền , khi nào có việc cần dùng thì mình mượn anh sau. Anh giữ lấy rồi tiêu gì thì tiêu không thì cất đi. Nhưng anh bảo anh chỉ yên tâm để mình em giữ thôi. Đằng nào sau này mình chẳng là của nhau. Em giữ cho anh , không anh đi làm xa , thanh niên ham chơi lỡ có nhiều tiền trong túi rồi anh phung phí hếtt thì sao . Coi như anh nhờ em giữ hộ. Chứ anh đi làm , chủ xe người ta nuôi ăn uống rồi , mọi thứ bao hết từ a đến z rồi. Anh có cần tiêu gì đâu. Rồi mình giữ hộ cho anh. Không dám độnh vào số tiền lương hàng tháng ấy.

Khi cu con nhà mình đc 6 tháng , cứng cáp hơn , mình xin mẹ chồng cho cháu về ông ngoại chơi 1 tháng để thay đổi không khí . Mẹ chồng mình cũng thích cháu không muốn xa cháu 1 tháng , nhưng bà vẫn đồng ý. Vì cháu nội hay ngoại thì ông bà nào cũng đều mến như nhau , hẹn mình hay gọi điện về cho mẹ nói chuyện với cu con kẻo bà nhớ lắm . 2 mẹ con về quê là bà buồn lắm , có 2 bà già ở với nhau lại buồn chân buồn tay. Mình hỏi ý kiến anh , anh cũng đồng ý để 2 mẹ con về nhưng anh bảo xa em 1 tháng vậy anh ko chịu được đâu. Thôi , hay là em về nửa tháng thôi chứ , anh đi làm về cả tháng ko gặp 2 mẹ con anh ngủ 1 mình anh buồn lắm. Mà xuống nhà em thì không tiện . Mình dỗ anh bảo có 1 tháng thôi chứ mấy. Anh đi làm suốt thì sẽ quen và thấy thời gian trôi nhanh thôi mà. Anh bảo ko biết , em cứ cho con về đi , anh thuê xe đưa 2 mẹ con về , nhưng khi nào nhớ em không chịu được thì anh lại xuống thăm em và con đấy.