Chương 45

"Chị chắc biết rõ omega không có quyền nuôi con đúng không?"

Thân thể Khúc Tang run rẩy: "Cô... cô không được bức tôi..."

"Em sẽ không bức ép chị nếu chị không đẩy em vào bước đường cùng!"

Phương Hàm thở dốc, hòa hoãn tâm tình, nắm lấy bàn tay của Khúc Tang: "Chúng ta là một gia đình, chị à, hãy để em chăm sóc con và chị có được không?"

"Cô đang đe dọa tôi?"

"Em chưa từng nghĩ sẽ dùng đến hạ sách này, nhưng làm ơn hãy để em chứng minh em có thể chăm sóc tốt cho ba mẹ con, có được không?"

Khúc Tang không trả lời, Phương Hàm biết đó là câu trả lời của nàng ấy, liền không nói nhiều nữa, dìu nàng ấy trở về xe, còn nàng thì tiến vào trường xin nghỉ cho nàng ấy.

Lúc bước vào trường, vài lão sư nhận ra Phương Hàm từng đi chung với Khúc Tang, định đến hỏi tình hình Khúc Tang ra sao, lại thấy bầu không khí có chút không tốt nên cũng không dám lên tiếng.

Phương Hàm rẽ đến phòng hiệu trưởng, gõ cửa một cái, bên trong liền truyền đến giọng nam trầm khàn.

"Vào đi."

Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Phương Hàm lịch sự nói: "Chào hiệu trưởng, tôi là Phương Hàm."

"À, tôi từng thấy qua cô, hình như cô là Phương tổng của công ty Phương gia."

"Phải." Phương Hàm ổn trọng nói: "Tôi cũng là mẹ của Du nhi."

"Ý cô là...cô chính là alpha từng ly hôn với Khúc Tang Khúc lão sư?"

"Phải."

"À, hân hạnh được gặp cô, không biết cô đến đây có chuyện gì hay không?"

"Chuyện là Khúc Tang đang mang thai, tôi không định để cô ấy đi dạy nữa, cho nên mới..."

"À, tôi hiểu ý cô rồi, chuyện này thì..."

Hiệu trưởng lộ ra vẻ khó xử: "Khúc lão sư là vị lão sư được nhiều học trò yêu mến nhất ở đây, nếu mà cô ấy không dạy nữa, tôi e là..."

"Tôi có quen với một giảng viên ballet, có khi cô ấy có thể giúp được cho ngài."

"Không phải tôi nói cô giảng viên ballet đó không tốt, chỉ là nếu bọn trẻ không thích, tôi sợ bọn chúng sẽ bỏ lớp mất."

"Nhưng Khúc Tang đang có thai, chẳng lẽ ngài muốn cô ấy mỗi ngày đều phải dậy sớm đến đây dạy bọn trẻ sao?"

"Thật là nan giải." Hiệu trưởng thở dài, nói: "Vậy thôi cũng được, cô giới thiệu với tôi vị giảng viên ballet đó, nếu không thỏa thuận được tôi sẽ tìm người có tâm huyết khác thế chỗ của Khúc lão sư."

Phương Hàm mỉm cười, đứng dậy cúi đầu: "Cảm ơn ngài."

"Không có gì đâu."

=====================

Cảm giác buồn nôn dâng lên đến tận cổ họng, khiến Khúc Tang phải vội vàng buông đũa, chạy nhanh vào phòng tắm, mạnh tay đóng cửa lại.

Phương Hàm cũng buông đũa xuống, mở cửa đi vào trong phòng tắm, sẵn tay lấy chiếc khăn sạch bên cạnh, nhún vào nước ấm. Đợi khi Khúc Tang nôn xong rồi, Phương Hàm liền cầm lấy khăn sạch giúp nàng ấy lau mặt, động tác vô cùng ôn nhu, sợ rằng sẽ làm đau Khúc Tang.

Lau xong xuôi, Phương Hàm đặt khăn vào bồn rửa, vươn tay chỉnh lại mấy lọn tóc rối loạn của Khúc Tang: "Còn khó chịu hay không?"

Khúc Tang khoát tay ngăn Phương Hàm lại, tay vịn ngực, lại một trận nôn mửa, gương mặt nháy mắt chuyển sang trắng bệt.

Phương Hàm đứng bên cạnh cũng sốt ruột theo, loay hoay mãi cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể vươn tay lấy thêm cái khăn khác, đợi để lau mặt cho Khúc Tang.

Mãi một lúc Khúc Tang mới đỡ hơn, dựa lưng vào tường thở dốc một phen, thân thể trượt dần xuống.

Phương Hàm nhanh tay đỡ lấy Khúc Tang, vẻ lo lắng lộ rõ trong mắt: "Chị có sao không? có cần gọi bác sĩ đến không?"

Khúc Tang khoát tay: "Ốm nghén thôi."

Phương Hàm chỉ đành dùng khăn ấm lau mặt cho Khúc Tang rồi dìu nàng đi ra ngoài, sẵn giọng phân phó người hầu: "Mang ít sữa nóng đến."

"Vâng."

Khúc Tang thở hào hển một lúc, nàng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn 1h rồi."

Khúc Tang ngẩn người ra một lúc: "Khi nãy... ai đưa Du nhi đi học?"

"Chị làm sao thế? Hôm nay con bé sẽ ở lớp thanh nhạc từ 9h sáng đến 4h chiều mà."

Ngồi ngốc ra một chút, Khúc Tang cũng nhớ ra Đăng Du có buổi học thanh nhạc từ 9h sáng đến 4h chiều hôm nay, nàng lại quên bén đi mất. Hôm nay chín giờ sáng chính nàng đưa con bé đi học, bây giờ lại hỏi ngược lại Phương Hàm, trí nhớ của nàng càng lúc càng tệ rồi.

Quản gia mang cốc sữa nóng ra, đưa cho Phương Hàm: "Sữa nóng đây ạ."

"Được rồi."

Phương Hàm cầm lấy cốc sữa, khoáy nhẹ vài cái, múc một thìa nhỏ đưa đến bên miệng Khúc Tang.

"Chị ốm nghén không thể ăn thì uống một chút sữa nhé?"

Khúc Tang không còn hơi sức để từ chối, đành mở miệng để Phương Hàm uy sữa, sữa ấm xoa dịu cảm giác buồn nôn trong cổ họng, làm dịu đi mùi tanh nồng khi nãy.

"Để tôi."

Khúc Tang tự mình cầm lấy cốc sữa, nhấp một ngụm nhỏ làm quen với nhiệt độ của sữa, sau đó mới uống một ngụm lớn hơn. Dạ dày trống rỗng được lấp đầy, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, Khúc Tang đặt cốc sữa rỗng lên bàn, thoải mái thở hắt ra một tiếng.

Thấy Khúc Tang thoải mái như vậy, Phương Hàm cũng vui vẻ, vươn tay xoa xoa bụng của nàng, dỗ dành hài tử bướng bỉnh trong đó.

"Ngày mai là ngày khám thai định kỳ của chị phải không?"

Khúc Tang cũng không nhớ ngày khám thai định kỳ của mình là ngày nào, ậm ờ trả lời.

Phương Hàm cũng đã sớm đặt lịch rồi, ngày mai nàng sẽ đưa Khúc Tang đến bệnh viện khám thai định kỳ, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy cao hứng.

"Em đưa chị đi nghỉ nhé?"

Khúc Tang lại lần nữa ậm ờ.

Phương Hàm cúi người xuống, một tay đặt trêи lưng Khúc Tang, tay kia luồn xuống dưới gối, ôm nàng lên.

Khúc Tang cảm thấy dưới chân trống rỗng, hoảng loạn vùng vẫy: "Làm cái gì thế? Mau buông ra!"

"Đừng náo, em ôm chị lên phòng, tranh thủ ngủ một chút đi."

Khúc Tang giãy dụa kịch liệt hơn: "Đã nói buông ra rồi mà!"

"Chị đang mệt, để em ôm thì hơn."

Mặc kệ Khúc Tang giãy dụa như thế nào, Phương Hàm vẫn giả điếc, tiếp tục ôm nàng ấy đi lên lầu. Dùng chân đá nhẹ cửa phòng, Phương Hàm bước vào, cảm giác vào phòng chỉ có một, chính là nơi này quá chật hẹp, không thích hợp để mẹ con Khúc Tang ở chút nào. Trong đầu thầm suy tính một phen, Phương Hàm nhất định phải đem mẹ con Khúc Tang chuyển qua phòng của mình mới được.

Đem Khúc Tang đặt lên giường, Phương Hàm đột nhiên dừng lại động tác, dùng chân cọ lên nệm giường, hai chân mày liền nhíu chặt, nệm giường thô cứng như vậy làm sao mà ngủ thoải mái chứ?

Phương Hàm đành để Khúc Tang ngồi ở trêи ghế, nói: "Đợi em một chút."

Nói xong, Phương Hàm nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, mở tủ quần áo lấy ra nệm giường và drap giường mới, sau đó lại trở về phòng của Khúc Tang, tự tay thay hết tất cả. Lần đầu tiên trong đời Phương tiểu thư lại hạ mình hầu hạ một người, chỉ mới thay chút drap giường đã đổ mồ hôi, mất hơn nửa tiếng để vuốt phẳng lại nệm giường.

Xong xuôi, Phương Hàm mới quay lại bế Khúc Tang lên, vừa vặn phát hiện nàng ấy đã thϊế͙p͙ đi rồi, có lẽ là mệt quá. Cẩn trọng ôm Khúc Tang đang say ngủ lên, Phương Hàm không dám thở mạnh, đem nàng đặt lên giường, kéo chăn lên, đắp lên người nàng thật cẩn thận, không dám mạnh tay sợ nàng tỉnh giấc.

Ngồi ở bên giường một lúc, Phương Hàm bắt đầu thấy nhớ hương thơm trêи người Khúc Tang, liền tham lam cúi xuống, ở bên tóc Khúc Tang hít đầy buồng phổi hương thơm thanh mát ấy. Nhưng vẫn không đủ, Phương Hàm nhích người đến gần hơn, nằm xuống bên cạnh Khúc Tang, đem nàng ôm vào trong lòng, hương thơm dịu ngọt thoang thoảng khắp không gian, tràn ngập khoang mũi. Chỉnh lại tư thế giúp Khúc Tang ngủ thoải mái một chút, Phương Hàm hài lòng mỉm cười, đặt lên trán nàng ấy một nụ hôn, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

...

"Du nhi, đừng chơi nữa con, đi ngủ thôi."

Đăng Du cầm hai chân con mèo trắng lên, nũng nịu nói: "Mẹ ơi để Du nhi chơi với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nữa đi."

Hai cái tên "Tiểu Bạch" và "Tiểu Hắc" này là tên mà Đăng Du đặt cho hai con mèo lông trắng và lông xám của bé. Con mèo bạch mao gọi là Tiểu Bạch, hôi mao là Tiểu Hắc.

Nhưng tại sao mèo xám lại gọi Tiểu Hắc?

Vì Đăng Du để ý thấy vành tai của Tiểu Hắc có một chấm màu đen, cho nên bé quyết định đặt hôi mao miêu là Tiểu Hắc.

Khúc Tang ôn giọng: "Mai con phải đi học đấy, ngày mai lại chơi cũng được mà."

Đăng Du bĩu bĩu môi, đành ôm hai con mèo đặt vào cái nệm nhỏ mà Phương Hàm mua, luyến la luyến lưu nhìn thêm một cái mới chịu quay lại giường.

Khúc Tang ôm Đăng Du leo lên giường, để bé nằm xuống bên cạnh, dịu dàng vuốt ve gương mặt bé.

"Du nhi ngoan, nằm xuống ngủ, mẹ lại kể chuyện cho con nghe."

"Ni~"

Đăng Du ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhích cái ʍôиɠ béo qua lại để tìm một tư thế thoải mái, kéo chăn lên che đến tận cằm.

Khúc Tang vén mái tóc dài của mình ra sau, nằm xuống bên cạnh ôm Đăng Du: "Công chúa của mẹ muốn nghe chuyện gì đây?"

"Nha? Con muốn nghe..."

Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa thu hút hai mẹ con.

Phương Hàm bước vào, đem cửa đóng lại, sau đó đi lên giường, ôm Đăng Du và Khúc Tang vào lòng.

Quá trình này diễn ra chưa đến một phút, Khúc Tang và Đăng Du chưa kịp hiểu gì thì cơ thể đã được bao bọc bởi hương trầm thơm ngát.

Khúc Tang kịp phản ứng, nói: "Này, cô làm cái gì vậy? sao không về phòng ngủ đi?"

"Em muốn ôm vợ và con của mình." Phương Hàm như đùa như thật nói: "Em ngủ không có ngáy đâu."

"Nhưng cô có phòng của mình mà."

"Thôi nào, thôi nào, sáng mai Du nhi phải đi học nữa mà, đi ngủ thôi nào."

Đăng Du lắc cái ʍôиɠ béo, xoay lưng với Phương Hàm, quay qua ôm lấy Khúc Tang: "Mẹ ơi dì Hàm thật đáng sợ, Du nhi sẽ bảo vệ mẹ."

Khúc Tang hơi cười, bẹo bẹo mặt bé: "Hảo, còn muốn nghe kể chuyện hay không?"

"Dạ muốn."

"Vậy..."

Phương Hàm sốt sắng nói: "Để em kể."

Đăng Du lộ vẻ coi thường: "Dì cũng biết kể chuyện?"

"Đương nhiên, khi mẹ còn nhỏ như con, mẹ Tang con cũng kể chuyện cho mẹ nghe."

Đăng Du mở to mắt: "Thật sao?"

"Ân."

Phương Hàm thành công thu hút sự chú ý của Đăng Du, cười cười nói: "Để xem, Du nhi có nghe qua chuyện hai con ếch hay chưa?"

"Chưa nghe qua."

"Vậy mẹ kể cho con nghe, nhưng con phải quay lại đây mới được."

Đăng Du mím mím môi suy nghĩ, cũng quay qua, đối diện với Phương Hàm.

Phương Hàm hài lòng mỉm cười, nói: "Có hai con ếch nọ, cùng rớt xuống một cái giếng, hai con ếch đó đều cố gắng nhảy ra khỏi miệng giếng, nhưng miệng giếng quá cao, chúng không thể nhảy qua được. Vài con ếch khác vây quanh miệng giếng khuyên hai con ếch ấy bỏ cuộc đi, nhưng chúng không nghe, vẫn cố gắng nhảy, và đàn ếch càng la hét khuyên chúng dừng lại nhiều hơn. Trong hai con, có một con đã bỏ cuộc, và chết ở dưới giếng, con còn lại vẫn cố gắng nhảy hơn, và cả đàn ếch lại lần nữa khuyên nó bỏ cuộc. Nhưng con ếch lại nhảy mạnh hơn, cuối cùng nó cũng nhảy ra khỏi giếng, cả bọn hỏi nó không nghe bọn chúng nói cái gì sao, và Du nhi biết con ếch nói gì không?"

Đăng Du nghiêng cái đầu nhỏ, lắc lắc đầu: "Không biết."

Khúc Tang ở bên cạnh ôn giọng: "Con ếch đó bị nặng tai, nó không nghe được đám ếch đó nói gì, nó tưởng đám ếch đang cổ vũ nó, nên nó càng cố sức nhảy hơn nữa."

"Nha?"

Phương Hàm kết luận: "Vì vậy, chỉ cần một lời nói thôi, cũng có thể thay đổi số phận của một người, cho nên đừng bao giờ khuyên họ bỏ cuộc, dù là vì bất cứ chuyện gì đi nữa."

Khúc Tang rơi vào trầm mặc, nàng biết Phương Hàm đang dùng câu chuyện này để ám chỉ nàng đừng nên khuyên nàng ấy bỏ cuộc nữa, câu chuyện tưởng chừng như không có gì đặc biệt lại trở thành lời nhắn nhủ đầy ý tứ của nàng ấy.

Phương Hàm có thể đoán được Khúc Tang đã hiểu ý tứ nàng vừa truyền đạt, liền hài lòng mỉm cười, nói: "Tối rồi, ngủ thôi nào."

Đăng Du yên lặng một chút, lại hỏi: "Vậy con ếch trong giếng...Du nhi có thể đem nó cho mẹ làm ếch xào lăn không?"

Khúc Tang và Phương Hàm không hẹn cùng phì cười, đứa nhỏ này, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn!!??