Chương 46

"Sao rồi?"

Lâm Vũ Hà tiến đến dìu Cẩm Thanh ngồi xuống ghế, ôn giọng: "A Lan nói cái gì?"

"Ừm, thai nhi khỏe, đã nghe được tim thai rồi."

Lâm Vũ Hà thở dài, nói: "Khi nãy chị bận họp nên không thể cùng em vào phòng khám được."

"Không sao, lần tới chị đi cùng em cũng được."

Cẩm Thanh vuốt ve bụng của mình, cười thật ôn hòa: "Chúng ta còn nhiều thời gian mà."

Lâm Vũ Hà cũng mỉm cười, nói: "Ngồi ở đây đi, chị đi mua chút gì đó cho em uống."

"Vâng."

Khi Lâm Vũ Hà rời đi, Cẩm Thanh cũng rời khỏi chỗ ngồi, đến bàn làm việc của nàng ấy sắp xếp lại một chút. Hơn một tháng nàng và Lâm Vũ Hà ở cạnh nhau, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp, hoàn hảo như là một giấc mơ, nhiều lúc Cẩm Thanh cũng không tin được nàng lại có thể ở cạnh sư tỷ mình từng thần tượng từ khi nàng còn đang đi học nữa.

Còn đang miên man suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Cẩm Thanh vội đáp: "Mời vào."

Người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nói: "Cô là bác sĩ Lý?"

"À, không, A Lan không có ở đây, cô ấy đang bận họp rồi."

Cẩm Thanh đi ra tiếp đón, nhìn thấy nữ nhân phía sau người vừa nói, liền kinh hãi che miệng: "Khúc Tang?"

Khúc Tang nghiêng đầu: "Ai vậy?"

Phương Hàm cũng không biết, hỏi: "Cô là..."

Vừa vặn lúc đó Lâm Vũ Hà cũng trở về, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Khúc Tang và Phương Hàm.

"Tiểu Tang?"

"Vũ Hà?"

Lâm Vũ Hà kinh ngạc vô cùng, đi đến dìu Khúc Tang ngồi xuống ghế: "Em đi khám thai sao?"

"Ân, bác sĩ phụ trách của em đi họp rồi."

"Là A Lan sao?" Lâm Vũ Hà thở dài: "Họp đột xuất rồi, để chị giúp em khám."

"Cũng được."

Không hiểu sao Cẩm Thanh lại có cảm giác mình là người ngoài cuộc, ủy khuất nhìn xuống bụng của mình, âm thầm nén tiếng thở dài thương tâm.

"Vậy em đi ra ngoài."

"Em ra ngoài sao?" Lâm Vũ Hà nói: "Em nghỉ ngơi ở đây đi, đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm."

Nói xong, Lâm Vũ Hà đưa cốc sữa ấm vừa mới pha, đặt vào tay Cẩm Thanh: "Em uống đi, đừng để hài tử cũng chịu lạnh."

Hốc mắt Cẩm Thanh đỏ lên, cảm động đến mức nước mắt cũng muốn chảy ra, phải cố nén lại.

"Ân."

Xong xuôi, Lâm Vũ Hà nói: "Tiểu Tang, em vào phòng với chị, chị giúp em khám thai."

"Cũng được."

Khúc Tang vịn nệm ghế đứng dậy, nhưng Phương Hàm đã kịp đỡ lấy nàng: "Để em dìu chị."

Cũng không tiện từ chối hảo ý của Phương Hàm, Khúc Tang đành để nàng ấy dìu đi.

Lâm Vũ Hà nhìn lại một lần nữa, chắc chắn Cẩm Thanh không rời khỏi phòng mới an tâm đi vào trong phòng khám.

Mặc áo blouse vào, Lâm Vũ Hà nói: "Em nằm lên giường, vén áo cao lên, cởi cả khuy quần ra."

Phương Hàm nói: "Có thể hay không đổi bác sĩ là omega?"

Lâm Vũ Hà nâng mắt: "Tôi khám thai cho Tiểu Tang từ lúc em ấy mang thai Du nhi đấy."

Phương Hàm đầu hàng, đành để Lâm Vũ Hà giúp Khúc Tang khám thai.

Thực hiện vài thao tác chuyên môn, trêи màn hình hiện lên hình ảnh siêu âm, mơ hồ thấy một khối tròn đang co người.

Phương Hàm kiềm không được nói: "Trông thật giống hầu tử."

Khúc Tang nói: "Trẻ con nào không giống hầu tử bao giờ."

Phương Hàm lại hỏi: "Vậy sao Du nhi lớn lên lại không giống hầu tử?"

Khúc Tang đỡ trán: "Du nhi đã sáu tuổi rồi."

"A!? tại sao hài tử sáu tuổi lại không giống hầu tử nữa?"

Lâm Vũ Hà phát cáu: "Cái đồ đầu đất, trẻ con trong bụng mẹ mới giống hầu tử, sinh ra thì phì nộn, mất đi dáng vẻ hầu tử."

"Thần kỳ như vậy?"

Nhìn thấy dáng vẻ như mới phát hiện điều mới mẻ của Phương Hàm, Lâm Vũ Hà thở dài, tiếp tục kiểm tra vài thứ nữa.

"Đã nghe được tiếng tim thai rồi này."

Khúc Tang vui mừng: "Thật sao? em muốn nghe."

"Hảo."

Thực hiện thêm vài thao tác nữa, cuối cùng Khúc Tang cũng có thể nghe thấy tim con nàng đập, hạnh phúc đến mức hai mắt cũng đỏ bừng lên.

Phương Hàm lần đầu tiên nghe thấy tiếng tim đập của con mình, mở to mắt, vui vẻ không giấu được, cười lộ ra hàm răng trắng bóng.

"Kia là tiếng tim của con chúng ta sao?"

Khúc Tang vui mừng quá nên cũng không để ý hai từ "chúng ta" mà gật đầu: "Ân, là tiếng tim đập của con."

Lâm Vũ Hà kiểm tra một lúc nữa, nói: "Hình như là một tiểu alpha nữ tính nghịch ngợm."

"Là alpha sao?" Khúc Tang dở khóc dở cười, nói: "Du nhi lại muốn tiểu muội muội omega."

"Một omega, một alpha, quá hoàn hảo rồi còn gì."

Lâm Vũ Hà mỉm cười: "Đứa nhỏ này nhất định rất nghịch ngợm."

"Ân."

Khúc Tang muốn ngồi dậy, Phương Hàm liền đỡ nàng, nói: "Cẩn thận một chút."

"Cảm ơn chị rất nhiều." Khúc Tang mỉm cười thật ôn hòa: "Tháng sau em lại đến khám."

"Phải nhớ ngày đấy nhé."

Lâm Vũ Hà đứng dậy, đi ra mở cửa phòng, nói: "Em về cẩn thận, nhớ mặc nhiều áo ấm vào, đừng để bản thân bị cảm lạnh."

"Ân, em nhớ rồi."

Phương Hàm gật đầu một cái thật nhẹ thay cho lời tạm biệt rồi dìu Khúc Tang đi ra ngoài, rất nhanh đã khuất dạng sau cánh cửa phòng màu trắng.

Thời tiết luôn thay đổi thất thường, mới nắng đây trời lại lất phất mưa bay, Phương Hàm thầm ai oán trong lòng, mưa như vậy làm cách nào để ra garage đây?

Khúc Tang xòa đôi bàn tay ra, giọt mưa lạnh lẽo rơi trong lòng bàn tay, cảm giác tê buốt truyền đến não bộ, gần như cả lòng bàn tay nàng cũng đã bắt đầu tê cứng lại. Nhưng Khúc Tang lại thích cái lạnh của mưa, chỉ cần mưa rơi, bao nhiêu phiền não trong lòng nàng đều sẽ tan biến, hết thảy đều hóa thành hải miên.

(hải miên: bọt biển)

Nhìn thoáng qua, vô tình phát hiện đôi vai gầy của Khúc Tang run lên vì lạnh, Phương Hàm vội ôm nàng đứng sát vào trong, đem tay mình nắm chặt đôi bàn tay buốt lạnh của nàng ấy.

"Sao chị lại trẻ con như vậy chứ? nhỡ cảm lạnh thì sao?"

Khúc Tang không trả lời, muốn rút tay lại, nhưng Phương Hàm càng giữ chặt hơn.

Không nói lời nào, Phương Hàm cầm lấy tay Khúc Tang áp lên gò má mình, dùng hơi ấm nơi gò má xoa dịu cái lạnh trong lòng bàn tay nàng ấy.

Khúc Tang cả kinh, mấy lần muốn rút tay lại bị Phương Hàm giữ lấy, chỉ có thể mặc nàng ấy an bài. Đến khi nhiệt độ nơi lòng bàn tay tăng lên một chút, Phương Hàm mới chịu buông ra, đặt nhanh lên mu bàn tay Khúc Tang một nụ hôn.

"Chị ở đây đợi em, em đi lấy xe."

Nói đoạn, Phương Hàm đội mưa chạy ra khỏi bệnh viện, đến garage lấy xe.

Khúc Tang nhìn về một hướng xa xăm vô định, ánh mắt ʍôиɠ lung phức tạp...

...

"Cái này..."

Khúc Tang hình như nghe được âm thanh rất lớn, giống như đang đập phá cái gì đó?

Phương Hàm bước nhanh đến, nhìn thấy nhóm người đang xây lại phòng kho và các phòng bên cạnh, khóe môi hơi cong lên.

"Hình như đang sửa chữa nhà?"

Phương Hàm nói dối không hề chớp mắt một cái: "Ân, không may các phòng bên cạnh đều đã hỏng, nên em sửa lại."

Khúc Tang nhăn mặt: "Nhưng phòng tôi và Du nhi..."

"Cũng đã cũ rồi, tiện thể sửa lại một lần luôn."

Lần này Phương Hàm nói thật một nửa, nhà kho cũng được xây ít nhất bảy, tám năm rồi, mưa lớn thì dột, tường bong tróc sơn, đã quá cũ kỹ rồi.

Khúc Tang nói: "Vậy tôi và Du nhi phải ở đâu đây?"

Phương Hàm nhanh miệng nói: "Trong nhà chỉ còn phòng em chưa sửa, chị và con chuyển về phòng em đi."

Ánh mắt Khúc Tang trầm xuống: "Tôi và con sẽ ra ngoài sống."

"Khoan đã." Phương Hàm lộ ra dáng vẻ đáng thương, tuy biết rằng Khúc Tang không nhìn thấy, nhưng nàng thương tâm là thật: "Chị à, đừng như vậy mà, chẳng lẽ chị muốn phóng viên tập kϊƈɦ trước nhà chúng ta như lúc trước sao?"

Hai chân mày Khúc Tang nhíu chặt, dường như muốn dính cả vào nhau, chán nản thở dài một tiếng.

"Tại sao phải là lúc này sửa nhà chứ?"

Khúc Tang lầm bầm trong cổ họng, rồi nói: "Nếu vậy cũng được, nhưng nên chia phòng ra đi."

"A? chia phòng?"

"Phải, chia ba đi, cô hai phần còn mẹ con tôi thì một phần."

"Ách..." Tuy cách khá xa so với suy nghĩ của Phương Hàm, nhưng nàng vẫn thoải mái gật đầu: "Cũng được, nhưng mà chị và con lấy hai phần đi, dù gì Du nhi cũng còn nhỏ, nên ở thoải mái một chút."

"Tùy cô."

...

Từ trêи xe nhảy xuống, Đăng Du dang hai tay làm đôi cánh, chạy băng băng vào trong nhà, đôi khi gặp vật cản thì lách ʍôиɠ né tránh. Bé rất thích chơi trò này, mỗi lần bé dang cánh tay ra, mẹ sẽ ở đối diện chuẩn xác ôm được bé, cho nên đây cũng là trò chơi mà từ nhỏ đến tận bây giờ bé đã luôn yêu thích.

"Mẹ ơi~"

Đăng Du vừa nói vừa chạy lên trêи lầu, nhưng đột nhiên lại dừng lại, đưa đôi mắt to tròn nhìn mấy công nhân sửa nhà. Bé đưa ngón cái lên môi ngậm, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, phòng của bé và mẹ bị người ta phá rồi sao!?

Nghe thấy tiếng của Đăng Du, Khúc Tang từ trong phòng Phương Hàm đi ra, ôn giọng: "Du nhi, mẹ ở đây."

Đăng Du ngẩng đầu lên nhìn, thấy mẹ liền cao hứng, nhấc chân béo chạy đến ôm: "Mẹ~ mẹ~"

"Hảo."

Khúc Tang cúi xuống ôm Đăng Du lên cao, dùng ngón trỏ vuốt dọc sống mũi bé: "Hài tử ngốc, con có phải vừa đứng ngây ra trước cửa phòng không?"

"Phải a, Du nhi không thấy mẹ, Du nhi rất sợ."

Lần này Đăng Du cũng không phải nói quá, trêи đời này bé chỉ có mẹ, không thấy mẹ nữa, bé không biết phải làm thế nào.

Ý cười trong mắt Khúc Tang càng trở nên nhu hòa, nàng hôn lên trán của bé, dịu dàng nói: "Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh Du nhi mà, vì vậy Du nhi không cần sợ gì cả, có biết hay không?"

Đăng Du gật đầu hẳn hai cái, đem gương mặt nhỏ giấu trong hõm cổ Khúc Tang, ngáp một tiếng rõ to.

"Sao rồi? buồn ngủ rồi?"

"Vâng."

"Mẹ đưa con đi ngủ, được không?"

"Dạ được."

Khúc Tang cười càng thêm sáng lạn, đem Đăng Du ôm vào trong phòng, để bé nằm trêи chiếc giường đôi mà Phương Hàm mới mua.

Đăng Du cũng phát hiện ra phòng này là của Phương Hàm, trợn to mắt: "Mẹ ơi sao con lại nhủ ở đây?"

"Là ngủ."

"Nha, nhủ."

Khúc Tang nhéo mũi bé, ôn giọng: "Con cũng thấy phòng của chúng ta không ở được nữa nên phải qua phòng này."

"Con không muốn, con ghét dì Hàm!"

"Du nhi ngoan, chúng ta chỉ ở đỡ vài hôm thôi, chúng ta sẽ về nhà của mình mà."

"Thật không?"

"Thật."

Tuy hỏi như thế nhưng Đăng Du vẫn tin mẹ của mình, an ổn rúc vào lòng Khúc Tang mà ngủ, cái miệng nhỏ hơi chu chu ra, như đang bất mãn chuyện gì đó.

Ánh mắt Khúc Tang càng thêm ôn nhu, tĩnh lặng như mặt hồ thu không gợn một tia sóng gió nào, chỉ cần bên cạnh nàng còn có Đăng Du, nàng sẽ chẳng quan tâm đến điều gì nữa.