Chương 39

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập khiến Khúc Tang đang dọn dẹp giật mình, nàng vội đặt cây chổi qua một bên, đi ra ngoài mở cửa. Tiếng lạch cạch vang lên, hơi lạnh từ bên ngoài tràn vào khiến Khúc Tang rùng mình một cái, thở ra một làn khói mỏng.

"Xin lỗi, em về trễ."

Phương Hàm bước vào, đóng cửa lại, đem Khúc Tang ôm chặt: "Chị và con ăn cơm chưa?"

"Du nhi đang làm bài."

"Vậy em vào làm chút gì đó cho hai mẹ con ăn."

"Không cần đâu." Khúc Tang đẩy vai Phương Hàm ra, giọng nàng nhẹ bẫng: "Tối rồi, cô về nhà của mình đi, đừng đến đây nữa."

"Chị nói gì vậy, đây cũng là nhà của em mà."

Phương Hàm cởϊ áσ khoác ngoài ra đặt lên ghế salon, nhanh nhẹn xắn tay áo đi vào trong bếp.

Khúc Tang thở dài một tiếng, đi vào trong phòng khách dọn dẹp lại đống bánh kẹo mà Đăng Du vừa bày ra.

Dưới lầu chỉ có hai người, bầu không khí yên lặng dễ chịu diễn ra, đôi khi có vài tiếng lạch cạch từ trong bếp truyền ra, ngoài ra thì cũng không còn âm thanh nào cả. Ánh sáng vàng ấm áp từ trêи tường hắt xuống, mặt sàn được lau dọn bóng loáng, vài ba tiếng kéo bàn ghế lạch xạch, nhưng hoàn toàn không khiến bầu không khí trầm mặc này đỡ tịch mịch một chút.

Chẳng biết bao lâu, Phương Hàm đột nhiên mở miệng: "Ngày mai em đưa chị đến bệnh viện khám thai."

Khúc Tang dừng hẳn động tác ở tay, sau đó lại tiếp tục cúi xuống nhặt vỏ bánh mà Đăng Du để quên bên dưới chân ghế.

"Không cần, mai tôi tự mình đi cũng được, nếu không tôi sẽ gọi Vũ Hà, cô không cần lo."

Hai chân mày Phương Hàm nhíu chặt lại, nàng xoay lại nhìn Khúc Tang, trầm giọng: "Họ Lâm đó cũng có việc của mình, vẫn là để em đưa chị đi thì tốt hơn."

"Không cần." Khúc Tang nói tiếp: "Chúng ta cũng không thân thiết đến mức đó đâu."

Lời Khúc Tang nói rất nhẹ, không nghe ra được tia hỷ nộ nào, nhưng lại có thể khiến Phương Hàm đau đến thấu tâm can. Ánh mắt Phương Hàm giờ chỉ còn lại ảm đạm, nếu có ngày nàng biết bản thân khiến Khúc Tang tổn thương đến mức chết lặng như vậy, nàng thà chết cũng không muốn nhìn thấy nàng ấy mỗi ngày rời xa nàng.

Ngay cả nước mắt rơi xuống, cũng cảm thấy mình không xứng đáng, nếu như những giọt nước mắt của nàng còn giá trị, thì nàng đã chẳng tổn thương Khúc Tang đến như vậy. Nguyên lai muốn bù đắp lại những sai lầm của mình không đơn giản như thế, cả thế giới đón nhận, nhưng người trong cuộc lại hờ hững, rốt cuộc nàng cũng đã biết cảm giác bị bỏ lại phía sau của Khúc Tang rồi. Sáu năm qua chưa bao giờ nàng khiến Khúc Tang vui vẻ, cũng như bây giờ, Khúc Tang đã không còn quan tâm đến cảm xúc của nàng, giống như nàng từng hủy hoại tình cảm chân thành của nàng ấy. Yêu và không yêu, cách nhau một ranh giới rất mỏng manh, bước qua liền yêu đến chết đi sống lại, vượt qua liền xem nhau như người xa lạ. Khi nàng bước vào ranh giới yêu thì Khúc Tang đã bước qua ranh giới ấy, đem nàng và nàng ấy chia cắt giữa hai thế giới khác nhau, không cách nào đến gần nhau được. Cảm giác ấy không hề vui vẻ chút nào, nàng đau, thế nhưng cũng không bằng một phần nỗi đau nàng ấy gánh chịu, tất cả đều là cái giá nàng phải trả cho sai lầm của mình.

Bước đến, vòng tay run rẩy, đem thân thể gầy gò trước mặt ôm lấy, nước mắt tràn mi, vỡ tan.

"Em xin lỗi, em thật sự rất xin lỗi, em không nên tổn thương hai mẹ con chị." Phương Hàm yếu ớt nói trong nước mắt: "Nhưng em cần chị, cần con, chúng ta là một gia đình kia mà."

"Phương Hàm, chúng ta đã không là gia đình từ rất lâu rồi." Khúc Tang giãy ra khỏi cái ôm của nàng: "Từ rất lâu rồi, chúng ta đã không còn là gì của nhau."

"Chị có thể gϊếŧ em, nếu chị muốn, nhưng chỉ cần chị cho em ở gần mẹ con chị, đã rất tốt rồi, làm ơn đừng đuổi em đi..." Phương Hàm thống khổ nói: "Em không biết mình phải sống như thế nào nữa nếu không có mẹ con chị bên cạnh."

"Cô vẫn có thể sống, xem như tất cả đều là giấc mơ đi, tỉnh dậy rồi, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, tôi và Du nhi cũng chỉ là một phần trong giấc mơ ấy thôi."

"Nếu thật sự là mơ, em không muốn tỉnh dậy nữa." Tiếng nói của Phương Hàm nghẹn lại, ôm chặt lấy vai của Khúc Tang: "Em không muốn phải sống xa chị, xa con nữa, nhiêu đó đã quá đủ rồi, em bây giờ rất cần chị và con của chúng ta."

"Từ lúc cô nói muốn tôi phá thai, cô đã không còn là mẹ của Du nhi nữa rồi." Khúc Tang yếu ớt nói: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, cô lại luôn muốn tôi gϊếŧ con, bây giờ cô nói cô không thể sống nếu không có Du nhi, có phải quá hoang đường hay không?"

"Em biết mình đã sai, không cầu ở chị tha thứ, nhưng khi đó em còn quá trẻ để hiểu hết những chuyện đã xảy ra. Em đã nghĩ, con cái chỉ đơn giản là kết quả của tiêu ký, không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào, nhưng khi em nhìn thấy Du nhi, tất cả đều đã thay đổi rồi. Du nhi là con của em, con bé đang chảy trong người dòng máu của em, đó là thân tình, không cách nào có thể xóa bỏ được."

"Nếu như tất cả chỉ đơn giản như vậy, tôi và cô cũng không đi đến bước đường này." Khúc Tang yếu ớt nói: "Cô đã có gia đình của mình, làm ơn, đừng đến đây nữa."

"Em chỉ có một gia đình! Là chị và Du nhi, còn có đứa con sắp chào đời của chúng ta nữa!"

"Nhưng Tiểu Vy đã có thai rồi!" Khúc Tang nói, nàng đau đến không cách nào hô hấp được: "Cô sẽ có con, những đứa con mà cô yêu thương, sẽ có người phụ nữ mà cô cần đến, đối với mẹ con tôi, cô cứ xem như đó là một giấc mộng cũng chẳng sao. Tôi đã quá quen với việc bị cả thế giới quay lưng lại, tôi đã quá quen với việc bị người bên cạnh phản bội, tôi cũng đã quen dần với chuyện tất cả mọi thứ đều là lừa gạt, tôi đã không còn cần ở cô điều gì nữa rồi!"

Tiếng nói của Phương Hàm nghẹn lại: "Tiểu Vy có thai... nếu em nói đó không phải con của em, chị có tin hay không?"

"Tin thì sao? không tin thì sao? Dù gì cô cũng đã cùng cô ta lên giường với nhau, cũng đã từng ở trước mặt tôi nói sẽ sinh con với nhau, các ngươi lúc đó có từng nghĩ nếu tôi sảy thai sẽ không còn cách nào mang thai nữa hay không? Lúc tôi gần như chết ngất đi trong lúc sinh con, thì cô đang vui vẻ cùng ai?" Khúc Tang buông ra một tiếng nức nở nghẹn ngào: "Tôi sống đến bây giờ, chưa từng yêu ai nhiều hơn yêu cô, chưa từng bị ai tổn thương nhiều như bị cô tổn thương. Tất cả mọi thứ trong tầm tay của tôi đều bị cô đạp đổ, ước mơ của tôi chỉ vì một câu nói của cô mà hoàn toàn tan biến, vậy tôi còn có thể trông mong hay tin gì ở cô đây?"

"Em xin lỗi... em xin lỗi..."

"Xin lỗi thì có thể giải quyết tất cả sao?" Khúc Tang thống khổ nói: "Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản xin lỗi là xong, tôi còn có thể đau đớn đến như vậy sao? cô có biết cảm giác mà cả thế giới này không còn chỗ nào để có thể nương tựa là như thế nào không? cô có chịu đựng qua cảm giác mỗi ngày phải trốn dưới gầm bàn sợ hãi từng tiếng sét rền bên ngoài cửa sổ hay không? đều là cô ban cho tôi, đều là cô hủy hoại tôi từng ngày, tôi chưa từng nghĩ sẽ hận cô, nhưng làm ơn đừng khiến tôi phải đau lòng vì cô nữa."

"Em biết những gì em làm khiến chị tổn thương rất nhiều, nhưng xin chị đừng hận em..." Phương Hàm trượt xuống, đầu gối va vào nền đất, đầu cúi xuống: "Em muốn bù đắp, thật sự rất muốn bù đắp cho hai mẹ con, em sai rồi, chị đã từng nói cho dù cả thế giới này quay lưng với em, chị sẽ vẫn mãi ở bên cạnh em sao?"

"Vậy khi cả thế giới quay lưng với tôi, ai sẽ ở bên tôi đây? mỗi ngày tôi phải nhắc mình phải mạnh mẽ hơn, phải kiên cường hơn, nếu không tôi không cách nào nuôi Du nhi được. Rõ ràng là một omega, tôi lại phải làm nỗ lực nhiều gấp đôi người khác, nếu không con tôi phải sống như thế nào đây? con bé đã bị mẹ nó bỏ rơi rồi, nếu tôi không cần con bé nữa, nó sẽ sống như thế nào đây?" Khúc Tang nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống không ngăn lại được: "Cô bất công với tôi, người khác xem thường tôi, cô có biết mỗi lần tôi đến bệnh viện khám thai, đều bị người khác dùng ánh mắt khinh rẻ nhìn tôi hay không? khi người khác hỏi tôi Du nhi tại sao không có ba, cô có biết tôi đều không dám nói một lời nào hay không?"

Phương Hàm cúi đầu thấp hơn, giữ chặt cổ tay của Khúc Tang: "Em xin lỗi, nếu biết có một ngày như thế, em sẽ không bao giờ chọn từ bỏ chị và Du nhi. Gia đình chúng ta vốn hoàn hảo như thế, lại bị em một tay phá hủy, em sai rồi, em không nên như vậy."

"Đều đã kết thúc rồi, Phương Hàm à." Khúc Tang thì thầm: "Ở bên cạnh cô, tôi chỉ có một cảm xúc, chính là chết lặng..."

"Em xin lỗi... em xin lỗi..."

Ngoài xin lỗi ra, Phương Hàm cũng không biết làm gì nữa, nàng níu chặt tay Khúc Tang hơn, sợ mình buông ra thì nàng ấy sẽ không còn ở trong tầm mắt của nàng nữa.

Khúc Tang dứt khoát rút tay lại, đặt một tay trước ngực, tay còn lại đưa ra sau gáy, tháo sợi dây chuyền trêи cổ ra, đặt vào lòng bàn tay của Phương Hàm.

"Tôi chưa bao giờ muốn nợ cô, món quà này, tôi cũng không dám nhận."

Nói xong, Khúc Tang bước đi, bóng lưng yếu đuối gầy gò đôi khi run rẩy, nhưng vẫn kiên cường đi về phía trước.

Phương Hàm ngã ngồi xuống đất, nàng siết chặt sợi dây chuyền trong tay, nước mắt rơi xuống, vỡ tan.

"Là em tổn thương chị... là em không còn xứng đáng với tình yêu của chị..."

========================

"Tiểu Tang."

Khúc Tang giật mình, nàng hỏi: "Vũ Hà?"

"Em làm gì mà ngây người thế?" Lâm Vũ Hà xoay vô lăng, hỏi: "Cả ngày hôm nay em đang suy nghĩ gì sao?"

"Không có gì." Khúc Tang tựa đầu vào cửa kính, nhắm mắt lại: "Em hơi mệt chút thôi."

"Em đang mang thai, đừng nên suy nghĩ quá nhiều."

"Ân."

Suốt đường đi sau đó, các nàng không ai nói với ai câu nào nữa, ai cũng chìm đắm vào trong suy nghĩ của riêng mình.

Bây giờ Khúc Tang chỉ nghĩ, nàng rời xa Phương Hàm rồi, nàng có thấy thoải mái chút nào hay không?

Câu trả lời là không, nhìn Phương Hàm đau khổ như vậy, nàng cũng chẳng thoải mái lên được chút nào. Nàng là người nhìn nàng ấy lớn lên, làm sao không biết Phương Hàm là một người cao ngạo như thế nào, khi nhỏ té ngã đến trầy đầu gối cũng không khóc một tiếng, bây giờ lại vì cầu xin nàng mà khóc đến như vậy. Nhưng nàng đã không thể đáp lại Phương Hàm nữa rồi, vết thương quá sâu, đau đớn quá đậm sâu, nàng không cách nào quên những gì Phương Hàm đã làm cho nàng. Nếu có thể, nàng muốn cả hai giống như sáu năm về trước, xem nhau như người xa lạ, tình cảm nàng giấu trong lòng, vĩnh viễn không để ai nhìn thấu.

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện lúc nào không hay, đến khi bị lay vài cái, Khúc Tang mới giật mình.

"Vào thôi em."

"Ân."

Lâm Vũ Hà đẩy cửa xe bước xuống, sau đó dìu Khúc Tang đi vào bệnh viện cùng mình.

Vừa vặn hôm nay là ngày trực của A Lan và Cẩm Thanh, các nàng đi ra gặp ngay Lâm Vũ Hà và Khúc Tang đang đi vào.

Cẩm Thanh hơi nhìn qua, rồi lại cúi đầu xuống, nước mắt trực chờ ở khóe mi, đợi đến lúc thích hợp sẽ rơi xuống. Ngay cả A Lan nhìn theo, vừa vặn thấy Khúc Tang, liền nhăn mặt, tiếp tục cùng Cẩm Thanh đi ra ngoài.