Chương 38

"Phương Hàm, cô lại đến?"

Nghe giọng nói khó chịu của Khúc Tang, Phương Hàm cũng không mấy để tâm, tiến vào trong bếp, đem những thứ mình vừa mua được đặt lên bàn. Xong xuôi, Phương Hàm lại đi ra ngoài, đến chỗ Khúc Tang đang ngồi, cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Em vừa mua chút đồ ăn cho chị, nếu đói thì lập tức phải ăn, đừng nhịn đói, bạc đãi hài tử."

Khúc Tang buông ra một tiếng thở dài: "Cô đâu cần phải làm vậy, tôi đã nói tôi tự có thể lo rồi mà."

Chẳng biết câu này Khúc Tang đã nói bao nhiêu lần, nhưng Phương Hàm lại chẳng bỏ vào tai lần nào, ngày nào cũng vậy, đều đến chăm sóc Khúc Tang, thay nàng dọn dẹp nhà cửa.

Phương Hàm giả vờ không nghe thấy Khúc Tang nói gì, nàng hơi cúi người xuống, đặt tay lên bụng Khúc Tang vuốt vài cái, nàng có thể cảm nhận được con nàng đang ở trong này.

Khúc Tang giật mình, định gạt tay Phương Hàm ra, nhưng tay vừa nâng lên, lại nghe tiếng nói của nàng ấy.

"Hài tử, con mau mau ra đời đi, mẹ nhất định sẽ đối tốt với con, chỉ cần con muốn gì, mẹ nhất định sẽ đáp ứng, sẽ yêu thương con, tuyệt đối không để con chịu ủy khuất."

Trước mắt Khúc Tang hóa thành một mảng mơ hồ, nàng chưa từng nghe Phương Hàm nói những lời này với Du nhi khi bé còn đang ở trong bụng nàng. Cảm giác lạ lẫm này khiến nàng khó thích ứng, Phương Hàm quay lại, thái độ khác hẳn so với trước kia, nhưng dù gì thì nàng cũng đã chọn buông xuống rồi, không yêu sẽ không còn đau nữa. Thế nhưng các nàng vẫn còn một ràng buộc, là đứa nhỏ chưa chào đời trong bụng nàng đây, chỉ cần Phương Hàm muốn, đứa nhỏ trong bụng nàng sẽ rũ hết hoàn toàn quan hệ với nàng.

Thế giới này chính là như vậy, alpha chính là người đứng đầu, nếu ly hôn xảy ra, con cái hoàn toàn do alpha nuôi dưỡng, nếu không phải Phương Hàm chối bỏ quyền nuôi dưỡng thì Du nhi sẽ không ở bên cạnh nàng. Bây giờ Phương Hàm muốn nuôi đứa nhỏ trong bụng nàng, nếu nàng dứt khoát tuyệt tình, nàng sợ nàng ấy sẽ dùng đến hạ sách, đem cả Du nhi và đứa con trong bụng nàng trở về Phương gia.

Nghĩ đến đây, lòng Khúc Tang một trận buốt lạnh, nàng đẩy tay Phương Hàm ra, giọng nói run lên: "Cô không cần phải làm như vậy, tôi muốn tự mình nuôi con, hài tử sẽ mang họ của tôi."

Phương Hàm ngẩng đầu lên nhìn Khúc Tang, khóe môi cong lên, vươn tay chạm vào gò má nàng: "Chị muốn gì cũng được, hài tử theo họ ai cũng không quan trọng, đều là con của chúng ta mà."

Khúc Tang nhích người né trách: "Không phải, tôi muốn nói quyền nuôi dưỡng con sẽ thuộc về tôi, cô không cần phải nhọc lòng như vậy đâu."

"Quyền nuôi dưỡng con?" Phương Hàm nhăn trán: "Tại sao lại phải chia ra như vậy? chúng ta cùng nuôi con không phải tốt hơn sao?"

"Cô đang nói cái gì vậy? tôi với cô ly hôn rồi!"

"Ly hôn thì sao? chúng ta vẫn có thể quay lại kia mà, ly hôn đâu phải là kết thúc tất cả."

"Phương Hàm, cô có biết mình đang nói cái gì không?" Khúc Tang mất kiên nhẫn, lần đầu tiên nàng đối với Phương Hàm khó chịu quát một tiếng: "Chúng ta đều đã không thể quay lại nữa rồi, đừng giả vờ không hiểu nữa!"

Trong mắt Phương Hàm lộ ra một tia chán nản, nàng vươn tay đem Khúc Tang ôm vào lòng, tay giữ chặt hai vai đang run rẩy của nàng ấy.

"Buông ra!"

"Nghe em nói, Khúc Tang."

Phương Hàm cúi xuống, bên tai Khúc Tang nhỏ nhẹ nói: "Dù chúng ta không thể quay lại, em vẫn sẽ khiến chị mở lòng ra với em, đừng sợ, em không bao giờ nghĩ ép buộc chị đâu."

Hai vai Khúc Tang càng thêm run rẩy, hơi thở nóng ấm của Phương Hàm phả lên vành tai, tin tức tố của alpha vồ vập tiến đến, khiến tuyến thể sau gáy đã bắt đầu bất an.

Cảm nhận được sự run rẩy của Khúc Tang, Phương Hàm hơi mỉm cười, vươn tay chạm ra sau gáy nàng, vuốt ve tuyến thể vốn đã không còn có thể phản ứng với alpha, nay lại vì tin tức tố của nàng mà run rẩy.

Trong lòng Khúc Tang một trận chấn động, nàng biết rõ tuyến thể của nàng đã không thể hoạt động được nữa, là một nửa tàn phế, nhưng hôm nay lại vì tin tức tố của Phương Hàm mà phản ứng như thế. Lẽ nào cơ thể nàng chỉ có thể cảm ứng với Phương Hàm thôi? lẽ nào trêи đời này nếu không phải Phương Hàm, nàng sẽ không thể yêu ai khác sao?

Phương Hàm ôm trụ lấy hai vai của Khúc Tang, dịu dàng nói: "Hôm nay em có cuộc gặp quan trọng với vài đối tác, em sẽ về nhà khoảng 5-6h, chị không nên vào bếp nấu ăn, em sẽ về làm thay chị."

"Không cần..."

"Thôi nào." Phương Hàm giữ lấy cằm của Khúc Tang, đặt lên trán nàng một nụ hôn, tiếng nói trầm khàn đầy mê hoặc: "Em sẽ về sớm, có lẽ em không đón Du nhi được, nhưng em sẽ tranh thủ về chuẩn bị bữa tối cho hai mẹ con."

Nói xong, Phương Hàm cúi xuống hôn lên môi Khúc Tang, chặn lại lời từ chối của nàng ấy.

Khúc Tang giật mình, muốn đẩy Phương Hàm ra, hai vai lại bị chế trụ, ấn ngã xuống ghế sofa, bị đối phương đè ép phía trêи. Có lẽ đối phương còn biết đến trong bụng nàng có cốt nhục của mình, nên không dùng quá nhiều sức, cách một khoảng tương đối, để nàng có thể dễ dàng hô hấp. Đối phương tham lam duyện hôn hai cánh hoa mềm mại, đầu lưỡi lướt qua viền môi tinh tế một cách trân trọng, không tiến đầu lưỡi vào, chỉ đơn giản là áp sát hai cánh môi lại với nhau.

Hôn một lúc Phương Hàm mới luyến tiếc rời môi, lướt nụ hôn đến gò má hơi ửng hồng của Khúc Tang, đem hương thơm trêи người nàng ấy hít thật sâu lấp đầy buồng phổi.

"Em sẽ về sớm."

Nói đoạn, Phương Hàm đứng dậy, không quên dìu Khúc Tang ngồi lên: "Đón con xong chị nên về nhà ngay, ở ngoài đường rất không an toàn."

Phương Hàm vừa nói vừa vươn tay lấy áo khoác lông bên cạnh giúp Khúc Tang mặc vào, dịu dàng nói tiếp: "Trời đang lạnh lắm, đừng để mình bị cảm lạnh."

Liếc nhìn đồng hồ ở trêи giường, Phương Hàm vội vàng hôn lên trán Khúc Tang một cái, sau đó mới luyến tiếc rời đi.

Nghe tiếng đóng cửa, Khúc Tang vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, tay vô thức chạm vào bụng mình, hơi ấm từ lòng bàn tay của Phương Hàm vẫn còn lưu lại ở trêи đó, khiến nàng cảm thấy có chút bất khả tư nghị.

Âm thầm thở dài một tiếng, Khúc Tang chống người đứng dậy, tay cảm nhận được hơi ấm từ bên cạnh, còn có hương trầm thoang thoảng.

Rốt cuộc Phương Hàm muốn làm cái gì đây?

=====================

Tiệc tối của những doanh nhân thành đạt lúc nào cũng xa hoa và lộng lẫy đến choáng ngợp, không cẩn thận rất dễ bị lạc đường khi đến những buổi tiệc như thế này.

Lúc Phương Hàm đến, mọi người gần như đã có mặt đầy đủ, vài phòng viên chuyển ống kính về phía nàng, ánh sáng từ đèn flash phát ra liên tục khiến nàng có chút khó chịu.

Vài phóng viên có chút tò mò về sự xuất hiện một mình của Phương Hàm, một người đánh tiếng hỏi: "Phương tổng, cô không định tìm bạn đời sau khi ly hôn hai lần à?"

"À, không, tôi sẽ quay lại với vợ của mình."

"Vợ? à, tôi có thể hỏi là vị phu nhân nào không?"

Phương Hàm hơi cười, nói: "Đến một lúc thích hợp tôi sẽ nói, tôi và cô ấy đã có con với nhau, chuyện quay lại chỉ là sớm hay muộn thôi."

Lời nói không rõ của Phương Hàm khiến nhiều người khó hiểu, càng thêm tò mò, muốn biết thêm nhiều thứ về chuyện của Phương tổng bí ẩn này.

Phương Hàm cũng không nói gì thêm, xoay người đi vào trong, nàng không uống một giọt rượu nào cả, vì không muốn về nhà khi cả người đều là mùi rượu, và đặc biệt Khúc Tang không thích mùi rượu nồng nặc.

Một vài doanh nhân tiến đến, cùng Phương Hàm nói vài ba câu, màn trình diễn violin trêи sân khấu cũng bắt đầu.

Một nốt cao vang lên, khiến cả phòng chìm vào yên tĩnh, tiếng vĩ lướt trêи dây đàn thanh thoát, đủ sức đem tất cả sự chú ý của mọi người về phía sân khấu. Phương Hàm cũng nhìn lên sân khấu, vừa vặn phát hiện ánh mắt của Ngô Nhược Hy, cảm nhận được một trận rét lạnh sống lưng, hoàn toàn không cảm thấy được cái gì gọi là phong tình từ những kẻ xung quanh đang tán thưởng.

"Nhìn xem kia là Ngô tiểu thư có phải không?"

"Phải a, xem xem, cô ấy thật sự quá xinh đẹp, cô ấy nhìn ai thế nhỉ?"

"Hình như là nhìn về phía tôi đấy!"

Chẳng biết ai cao giọng nói ra câu đó, khiến nhiều alpha bất bình phản ứng lại, gây ra một màn tranh cãi dữ dội.

Phương Hàm né tránh khỏi nơi thị phi, đến bàn tìm một chút gì đó để uống, xoa dịu cảm giác khô ran ở cổ họng. Vừa vặn Phương Hàm lại nghe hai alpha khác nói chuyện với nhau.

"Ngô tiểu thư này đúng là xinh đẹp và đàn hay thật đấy, chỉ có điều không bằng thiên tài violin Khúc Tang."

"Phải đấy, tôi từng nghe Khúc tiểu thư tấu qua một khúc violin, thật sự là trêи cả tuyệt vời đấy."

"Đáng tiếc cô ấy rời khỏi sân khấu quá sớm, chẳng ai biết cô ấy đi đâu cả."

"Tôi cũng đã từng gặp qua Khúc tiểu thư, cô ấy thật sự là mẫu omega mà các alpha yêu thích, dịu dàng và ưu nhã, nếu gặp lại, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách có được cô ấy."

"Thật đáng tiếc mà."

Hai chân mày Phương Hàm gần như nhíu chặt lại vào nhau, xoay người rời đi, nàng không muốn nghe thêm những lời bày tỏ trần trụi của họ với Khúc Tang như vậy. Lúc này nàng thật muốn nói cho mọi người biết Khúc Tang chính là nữ nhân của mình, chỉ là nếu nàng nói ra, bọn nhà báo sẽ không để yên cho mẹ con nàng ấy, nàng đành phải đợi một lúc thích hợp hơn.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, Phương Hàm không để ý rằng màn trình diễn của Ngô Nhược Hy đã kết thúc, và nàng ta đang tiến về phía nàng.

Lúc Phương Hàm nhận ra là khi tiếng xì xào bàn tán lên đến đỉnh điểm, vài người không tin nổi, bắt đầu bàn luận, càng lúc càng ồn ào.

Phương Hàm thừa biết Ngô Nhược Hy định làm gì, liền lên tiếng trước: "Ngô tiểu thư, dường như cô đi nhầm đường thì phải, Ngô tổng ở bên kia mà."

Gương mặt Ngô Nhược Hy chuyển sang tái nhợt, cái nữ nhân không biết phong tình này, tức chết nàng mà!!!

Phương Hàm còn tận tình nói: "Cô chỉ cần quay đầu lại, đi thẳng là đến chỗ Ngô tổng ngay."

Còn lịch sự nói thêm: "Mời cô."

Hai hàm răng Ngô Nhược Hy nghiến chặt lại với nhau, đành phải xoay người đi về phía của Ngô tổng, nện mạnh giày cao gót xuống sàn.

Phương Hàm âm thầm thở hắt ra một hơi, cũng may, còn day dưa với Ngô Nhược Hy này nàng sẽ không còn đường sống. Nhìn đồng hồ trêи tay, cũng đã gần 6h tối, Phương Hàm cùng vài đối tác thông nhất vài điều nữa rồi xoay người rời khỏi bữa tiệc.

Bước ra ngoài, ánh trăng sáng vằng vặc phủ thứ ánh sáng nhu hòa lên khoảng sân rộng, Phương Hàm ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú nhìn vào ánh trăng trêи cao. Buông ra một tiếng thở dài, làn khói mỏng manh theo kẽ môi thoát ra ngoài, đêm nay thật lạnh, khiến Phương Hàm rùng mình một cái.

Trượt tay vào túi áo khoác, Phương Hàm lấy điện thoại ra, nhập một dòng số, rồi mới áp lên tai.

[Ai vậy?]

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói mềm mại ấm áp của Khúc Tang, Phương Hàm cảm thấy gió lạnh xung quanh cũng bị xua tan một nửa, khóe môi kéo lên một nụ cười ngọt ngào.

"Chị đã đón Du nhi về chưa?"

Khúc Tang sửng sốt, thở dài một tiếng, đáp: [Du nhi về rồi.]

"Chị không có vào bếp đấy chứ?"

Khúc Tang mím nhẹ môi dưới, nói: [Đang trong bếp.]

"Em đã bảo chị đừng vào bếp rồi mà?" Phương Hàm gắt: "Chị mau đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, em về ngay."

[Không cần, tôi tự...]

"Mau ra ngoài ngồi đi!"

Phương Hàm nói như ra lệnh.

Không hiểu sao Khúc Tang lại chọn nghe theo, từ trong nhà bếp đi ra, lên lầu tìm Đăng Du.

Mà Phương Hàm cũng không nán lại quá lâu, nhanh chóng đến garage lấy xe. Trong garage chỉ có ánh sáng vàng chanh hắt từ chiếc đèn hộp vuông ở các cột trụ, không đủ soi sáng cả garage rộng lớn này. Tiếng bước chân vọng lại vô cùng rõ ràng, có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, và tiếng gió thốc vào trong garage. Phương Hàm lấy chiếc khóa ra, ngón tay đè ấn trêи remote nhỏ trêи chìa khóa xe. Rất nhanh đã tìm thấy chiếc xe của mình, Phương Hàm tăng nhanh cước bộ đi về phía đó, tiếng giày nện xuống mặt đất vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Từ xa lại vọng đến tiếng giày cao gót, Phương Hàm thả chậm cước bộ, đưa mắt nhìn quanh, nàng có thể cảm giác được, người đến là một omega. Đằng sau chiếc xe hơi của Phương Hàm xuất hiện một người, dù người này có hóa thành tro, nàng cũng nhận ra!

"Phương Hàm, lại gặp nhau rồi."

"Tiền tôi đưa cho cô không đủ sao?"

Trịnh Tiểu Vy bật cười lớn, đi đến cạnh Phương Hàm, tay ghì chặt bả vai nàng, mặc dù đã mang giày cao gót nhưng vẫn phải kiễng chân lên, thì thầm vào tai nàng.

"Chúng ta dù gì cũng là vợ chồng hợp pháp, chị đừng đẩy tôi đến bước đường cùng."

"Dường như cô sống không tốt lắm."

"Đương nhiên." Trịnh Tiểu Vy than thở: "Cuộc sống này quá khó khăn, số tiền trước đây tôi lấy từ chỗ chị còn không đủ để cho tôi sống nữa, mà một omega chân yếu tay mềm như tôi lại không cách nào tự trang trải cuộc sống của mình được."

"Vậy à." Phương Hàm đẩy mạnh vai Trịnh Tiểu Vy ra, nhàn nhạt nói: "Cô đã chọn một thằng đàn ông khác thì đến tìm hắn vòi vĩnh tiền bạc đi, tôi không phải cái máy in tiền của cô."

"Thôi nào, Phương Hàm, chị đừng nghĩ chị bây giờ có tất cả rồi liền có thể trở mặt với tôi." Trịnh Tiểu Vy nhấc môi, nói: "Tôi có thể đem chuyện của chị và Khúc Tang nói ra, lúc đó chị đừng trách tôi tại sao lại vô tình như vậy."

"Cô muốn nói ra? được, cứ nói, tôi không cấm." Phương Hàm thản nhiên đến kỳ lạ: "Tôi cũng đang rất muốn Khúc Tang trở về bên cạnh đây."

"Chị nghĩ nếu tôi đem chuyện này nói ra, chị còn có thể an ổn sao? nhà báo sẽ không tha cho chị, kể cả mẹ con Khúc Tang kìa. Chị nghĩ sao nếu như nhà báo phát hiện chị bỏ vợ lấy tình nhân chứ? và cả con bé Đăng Du kia nữa, nếu nó biết mẹ nó từng bị chị ngược đãi như thế nào, nó sẽ đối với chị như thế nào đây?"

Phương Hàm cắn chặt răng, tiếng nghiến răng ken két theo kẽ răng thoát ra: "Đồ khốn."

"Tôi đã nói rồi, chị đừng đẩy tôi đến bước đường cùng." Trịnh Tiểu Vy nhếch môi cười: "Tôi có thể trước mặt Khúc Tang bịa đặt một lần, thì cũng có thêm lần thứ hai, chị ta đang mang thai thì phải."

Phương Hàm giận dữ rống to: "Cô muốn làm cái gì?"

Chiến đấu tin tức tố của alpha đối với omega luôn là điều rất đáng sợ, một alpha đang giận dữ sẽ khiến nguồn tin tức tố trở nên cực kỳ mãnh liệt, đủ sức bóp chết một omega tại chỗ.

Trịnh Tiểu Vy hơi lùi lại một chút, đặt tay lên ngực, gấp gáp hô hấp, thân thể thất thố trước mặt Phương Hàm, đủ biết mức độ nồng đậm tin tức tố như thế nào.

Phương Hàm dùng đôi tay như gọng kiềm giữ chặt vai của Trịnh Tiểu Vy, như muốn dùng sức bóp vỡ, gằn giọng: "Cô dám đυ.ng vào mẹ con Khúc Tang xem? Tôi sẽ cho cô sống không bằng chết, đừng nghĩ đến được trở về, tôi còn có thể khiến cô thân bại danh liệt, chỉ có thể chết mới thấy thoải mái!"

Hai vai Trịnh Tiểu Vy run lên sợ hãi, tin tức tố quá mức cường đại, khiến nàng khó lòng bĩnh tình: "Chị... chị buông ra... tôi không..."

"Đừng để tôi gặp cô lần nào nữa!"

Phương Hàm đẩy mạnh vai Trịnh Tiểu Vy ra, lưu loát xoay người đi vào trong xe hơi, đóng mạnh cửa lại.

Trịnh Tiểu Vy ngồi bệt dưới sàn, nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, âm thầm nghiến chặt răng.