Chương 37

Đã hơn hai tháng kể từ ngày giữa Cẩm Thanh và Lâm Vũ Hà phát sinh quan hệ đó, các nàng gặp nhau cũng xem như người xa lạ, ngay cả liếc nhìn một cái cũng không có. Điều này càng làm A Lan nghi ngờ, sớm đoán ra được đứa nhỏ trong bụng Cẩm Thanh là của Lâm Vũ Hà, chỉ là không có bằng chứng để chứng minh, nên vẫn yên lặng đến tận bây giờ.

Được vài hôm, Cẩm Thanh lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, tiểu phúc lúp ló dưới lớp đồng phục bác sĩ trắng, nếu không che giấu, nhất định sẽ bị người khác biết được.

Lần đầu mang thai, lại phải chịu nhiều áp lực như vậy, Cẩm Thanh mỗi ngày đều phải cố gắng thật nhiều, nàng chưa bao giờ từ bỏ, cũng không nghĩ đến chuyện từ bỏ. Chỉ là, gặp lại Lâm Vũ Hà, tim sẽ đau, vài lần lướt qua, đều lén lút nhìn nàng ấy, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng đến đau thắt cõi lòng.

Nhưng như vậy chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều khiến Cẩm Thanh sợ hãi, chính là nàng ấy đã yêu một người khác, yêu nhiều đến mức không dám rảnh rỗi vì sợ sẽ nhớ đến.

Cô gái mà Lâm Vũ Hà yêu, là đại tiểu thư của Khúc gia Khúc Tang, từng là một thiên tài violin và là nữ diễn viên ballet tài năng. Hoàn hảo đến vô khuyết là những từ mà Cẩm Thanh dùng để miêu tả Khúc Tang, tài năng và xinh đẹp, lại ôn nhu hiểu lễ, không chỉ nàng cảm thấy nàng ấy mà hoàn hảo, mà tất cả mọi người ai cũng đều cảm thấy như vậy.

Lâm Vũ Hà yêu Khúc Tang mặc kệ nàng ấy đã từng mang thai, sinh con cho ai đi nữa, yêu chính là yêu, không cần quản đúng hay sai.

Còn tình yêu mà Cẩm Thanh dành cho Lâm Vũ Hà rất khác biệt, rất cao thượng, tình yêu của nàng trong sáng đến mức mà ngay cả ý nghĩ chiếm lại ánh mắt của đối phương cũng không có. Cẩm Thanh từ nhỏ đến lớn luôn thích sống tự lập, tự làm tự chịu, chưa bao giờ nghĩ đến việc đổ hết lỗi lầm lên người Lâm Vũ Hà, ngay cả bắt nàng ấy chịu trách nhiệm với mình, nàng cũng không hề yêu cầu đến.

Chỉ là, tim vẫn sẽ cảm thấy đau, l*иg ngực vẫn sẽ buốt nghẹn. Lúc trước đều là loại tình cảm mơ mơ hồ hồ, đem hâm mộ nhập cùng ái thượng lên nữ tiền bối của mình, sau lại trở thành cảm giác day dứt đến khó tả, như là một cơn ác mộng kéo dài đằng đẵng. Có lẽ nàng đã sai rồi khi chọn đường con đường gian nan này, một mình bước đi, thật không dễ chịu chút nào.

Mệt mỏi bủa vây khiến Cẩm Thanh không còn chút sức lực nào, nàng vịn tường thở dốc một phen, tay liên tục vuốt phần bụng dưới đang đau đớn. Một ca phẫu thuật kéo dài 3 tiếng hầu như không để nàng thoải mái một chút nào, tay chuyển lên ngực, hổn hển thở, nàng bắt đầu cảm thấy buồn nôn rồi.

A Lan vừa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Cẩm Thanh đang dựa tường thở dốc, liền chạy đến đỡ lấy nàng.

"Cậu làm sao thế?"

"Mình... thật khó chịu..." Cẩm Thanh đã không đủ sức để nói cho thật rõ ràng: "Bụng mình đang đau, hài tử có sao hay không?"

"Bình tĩnh lại, cậu hít thở thật sâu vào, mình sẽ đưa cậu đến phòng của mình, ở đó có vài trang thiết bị có thể kiểm tra tình trạng thai nhi."

"Cảm... cảm ơn cậu..."

Cẩm Thanh còn chưa kịp điều hòa lại hơi thở thì nhìn thấy Lâm Vũ Hà từ trong phòng làm việc đi ra, vung tay ném về phía nàng một xấp giấy tờ.

"Cầm lấy, cuộc họp bắt đầu sau nửa giờ nữa."

Cẩm Thanh mím mím môi, nhìn qua A Lan, yếu ớt nói: "Mình phải chuẩn bị vài thứ cho cuộc họp rồi."

A Lan bất mãn quát: "Thật quá đáng, chị ta có quyền gì mà đối xử với cậu như thế chứ!?"

"Mình không sao, mình đi trước, một lát chúng ta sẽ gặp lại."

A Lan thở dài, gật đầu: "Được rồi, nhớ phải đến tìm mình để xem tình hình thai nhi nhé?"

"Ân, mình nhớ rồi."

Nhìn theo bóng lưng của Cẩm Thanh, A Lan thở dài một tiếng, đành xoay người đi về phòng làm việc của mình.

===================

Tiếng chuông đồng hồ vang lên đánh thức Khúc Tang, nàng trở mình, tay vươn ra chạm vào mặt giường ấm áp, chống đỡ thân thể ngồi dậy. Một mùi hương ngọt ngào xông thẳng vào trong phòng, Khúc Tang nhăn trán, đây dường như là mùi thơm của thức ăn.

Thức ăn...

Khoan đã!?

Trong nhà chỉ có nàng và Du nhi, ai ở trong bếp chứ!?

Khúc Tang vội vàng đi giày vào, tay quờ quạng vịn vào bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

Mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn xông thẳng vào mũi, Khúc Tang càng tăng nhanh cước bộ hơn, đến cầu thang mới từ từ thả chậm tốc độ lại.

Nghe tiếng bước chân truyền từ nhà bếp đi ra, Khúc Tang có chút căng thẳng, nói: "Vũ Hà? Là chị à?"

Không có tiếng đáp lại, Khúc Tang cảm thấy lo lắng, hơi lùi lại một chút, cảnh giác nói: "Ai đấy?"

Đối phương vẫn không trả lời câu hỏi của Khúc Tang, mà lại chuyển sang đề tài khác: "Chị dậy rồi sao? nếu dậy rồi thì chị đi thay đồ đi, để em gọi Du nhi dậy."

"H... Hàm?"

Phương Hàm ôn giọng: "Hôm nay chị đừng đi làm, ba tháng đầu rất quan trọng, nên giữ sức khỏe thì tốt hơn."

Khúc Tang nhíu chặt đôi chân mày của mình, lạnh giọng: "Không dám phiền cô, tôi tự có thể lo cho cuộc sống của chính mình, mà sao cô lại có thể vào được đây chứ?"

"Chị đã từng đưa cho em chìa khóa."

"Sau này cô đừng đến đây nữa."

Phương Hàm vờ như không nghe thấy, tiến đến dìu Khúc Tang ngồi xuống ghế, tiếp tục ân cần: "Ngồi ở đây, đợi em chuẩn bị một chút."

Khúc Tang định đứng lên lại bị Phương Hàm ấn xuống, mấy lần như vậy, cuối cùng cũng đành từ bỏ, đợi xem nàng ấy định làm cái gì.

Phương Hàm rời đi chuẩn bị một ít nước nóng, sau đó mới quay lại dìu Khúc Tang đứng lên, nói: "Em đã chuẩn bị nước nóng rồi, dùng nó để rửa mặt tắm rửa thay cho nước lạnh đi."

Khúc Tang đẩy Phương Hàm ra xa mình, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Tôi không cần cô lo."

Nói xong, Khúc Tang xoay người đi lên lầu, đến phòng ngủ của Đăng Du, nàng phải đánh thức con bé, con bé phải dậy trước khi muộn học. Mò mẫm nhấn vào công tắc đèn con mèo, Khúc Tang ngồi xuống bên giường, lay người công chúa nhỏ của nàng.

"Du nhi, dậy thôi, sáng rồi con."

Đăng Du xoay người trêи giường vài cái, rồi lại rúc đầu vào ngực của Khúc Tang, cất giọng nói ngái ngủ: "Mẹ sáng hảo, muội muội sáng hảo."

Khúc Tang nhịn không được mỉm cười: "Sao con lại gọi muội muội? nếu lỡ là đệ đệ thì sao?"

"Nga, Du nhi cũng chỉ thích muội muội thôi, cứ gọi muội muội, có khi Du nhi sẽ có muội muội nha~"

Khúc Tang hơi cười, cúi xuống ôm công chúa nhỏ của nàng lên: "Ngoan lắm, bây giờ công chúa đi thay đồ đi nhé."

"Vâng."

Đăng Du bước xuống giường, ì ạch đi vào trong nhà tắm, vừa đi vừa gãi cái ʍôиɠ nhỏ của mình.

Khúc Tang ở lại giường xếp lại chăn cho Đăng Du, rồi mới trở về phòng mình tắm rửa thay quần áo.

Chẳng mấy chốc cũng chuẩn bị xong, Khúc Tang đi ra đã nghe tiếng líu ríu của Đăng Du.

"Mẹ ơi~~~"

Khúc Tang dang tay đón lấy đứa nhỏ béo tròn đang nhào vào lòng mình, cười thật ôn nhu: "Du nhi hảo."

Đăng Du tìm mọi cách trèo lên người của Khúc Tang, hai tay ôm chặt lấy vai của nàng, bắt nàng bế lên cho bằng được.

Chẳng bao giờ Khúc Tang từ chối yêu cầu nào của Đăng Du, nàng dùng sức ở cánh tay để giữ Đăng Du ở trong lòng. Bé đã nặng hơn so với trước khiến Khúc Tang có chút chật vật khi ôm, một lúc mới có thể tìm tư thế thoải mái, tay nàng cũng đã bắt đầu tê mỏi rồi.

Lúc hai người đi xuống cầu thang, Phương Hàm vừa vặn nhìn thấy, liền vội vàng bước đến, muốn thay Khúc Tang ôm Đăng Du, nhưng bé lại ngoảnh mặt đi chỗ khác.

"Mẹ ơi, sao dì đó lại ở đây vậy?"

Khúc Tang không cần hỏi cũng biết người mà Đăng Du nói là ai, nàng lảng tránh sang vấn đề khác: "Hôm nay mẹ đưa Du nhi đi học, cô Vũ Hà bận rồi."

"Vâng."

"Để em đưa Du nhi đi học cho." Phương Hàm vội nói: "Em hôm nay đi xe đến."

"Không dám phiền Phương tổng, tôi tự có thể đưa con mình đi được."

Hai chữ "Phương tổng" hoàn toàn đem trái tim Phương Hàm bóp nghẹn, nàng cảm giác như bị vạn tiễn xuyên tâm, tâm can cũng đã rỉ máu. Nữ nhân trước mặt vốn đã không còn là Khúc Tang yêu nàng như trước kia nữa, Phương Hàm nhớ đến lời Lâm Vũ Hà nói, Khúc Tang sẽ không bao giờ hận nàng, chỉ là sẽ không bao giờ yêu nàng nữa. Nghĩ đến đó thôi cũng khiến tim Phương Hàm đau buốt, nàng nhắm mắt lại, cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt vô tình cùng lời nói tàn nhẫn của Khúc Tang, nhưng như thế đâu bằng một phần nỗi đau mà nàng mang đến cho nàng ấy.

Thấy Khúc Tang lướt qua, Phương Hàm vội đưa tay giữ lấy, nàng rất sợ, nếu một ngày nào đó Khúc Tang thật sự rời bỏ nàng, nàng không biết phải sống thế nào.

"Khúc Tang."

Khúc Tang hơi xoay người lại: "Chuyện gì?"

"Nếu em nói, em muốn chúng ta quay lại với nhau, chị sẽ như thế nào?"

Trong mắt Khúc Tang lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó lại thản nhiên nói: "Không thể."

"Có thể!" Phương Hàm cao giọng: "Chúng ta có thể quay lại với nhau, chỉ cần chị nói đồng ý, chúng ta sẽ như lúc trước, sẽ..."

"Như lúc trước? cô thì vui vẻ với Tiểu Vy, còn tôi sẽ từng ngày bị cô làm tổn thương, có phải hay không?"

"Chị à, em..."

"Phương Hàm, chúng ta kết thúc rồi, đã không còn lại gì kể từ sáu năm trước, từ ngày cô nộp đơn ly hôn lên tòa và từ chối chịu trách nhiệm với Du nhi, chúng ta đã là hai người xa lạ rồi!"

Giọng Khúc Tang không nhanh không chậm, thản nhiên đến kỳ lạ, nhưng mỗi câu chữ mà nàng thốt ra chính là một ngày một tháng nàng chịu đựng đau đớn xé tâm can. Đã không còn là Khúc Tang của ngày trước nữa rồi, nàng đã không xem Phương Hàm là cuộc sống nữa, cũng chẳng chọn chờ đợi nữa rồi.

"Tại sao hai chúng ta phải trở thành như thế chứ?" Phương Hàm thống khổ nói: "Là em sai, trước nay em chưa từng làm được gì cho hai mẹ con, nhưng em đang từng ngày bù đắp lại, tại sao không cho em một cơ hội? tại sao cứ muốn chúng ta là hai người xa lạ chứ?"

"Chúng ta quay lại để làm gì?" Khúc Tang hỏi, lại nói: "Sáu năm qua tôi cũng đâu cần cô bù đắp gì vẫn có thể nuôi Du nhi lớn như vậy, bây giờ, tôi tự có thể nuôi đứa con trong bụng mình mà không cần đến cô. Phương Hàm, cô trở về đi, như sáu năm trước, quên đi sự tồn tại của mẹ con tôi đi, về với cuộc sống mà cô đã chọn đi."

Nói xong, Khúc Tang lại bước đi, đến cửa, nàng nói: "Cô về nên đóng cửa lại, và để lại chìa khóa ở trêи bàn đi."

Nhìn theo bóng lưng khuất sau cánh cửa, tim Phương Hàm rỉ máu, nàng ngồi sụp xuống, kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng.

Tất cả, kết thúc rồi sao?