Chương 7

Đêm tối yên tĩnh là thời gian thích hợp để hoài niệm, chuyện cũ rõ như ban ngày cứ thế mà ùa về.

Trong không gian tĩnh lặng, hô hấp của Giang Hạc Nhất là động tĩnh duy nhất mà Giang Uẩn Tinh cảm nhận được. Kí ức tựa như những thước phim điện ảnh, lúc nhanh lúc chậm trôi qua trong tâm trí Giang Uẩn Tinh, chậm rãi tái hiện lại chuyện xưa.

Bộ phim Giang Uẩn Tinh xem không có âm thanh, nhưng Giang Uẩn Tinh lại không quá quan tâm, bởi lẽ cậu gần như có thể nhớ rõ mỗi một lời nói ở mỗi một khung cảnh.

Buổi xế chiều, dự báo thời tiết nói chiều nay sẽ có mưa kèm theo sét. Giang Uẩn Tinh liên tục nhắn tin cho Giang Hạc Nhất, cũng đã gọi điện thoại, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Cho dù có lo lắng hơn nữa cũng không làm được gì, tất cả chỉ là phí công.

Trên thực tế, hôm nay Giang Hạc Nhất đi đâu, làm gì cậu đều biết rõ. Bởi cậu đã dặn dò tài xế dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải báo về cho cậu.

Buổi sáng Giang Uẩn Tinh tỉnh lại, trong nhà đã chỉ còn mỗi mình cậu.

Giang Duy Minh thường xuyên đi công tác, Trình Tâm Ny cũng thường xuyên đi du lịch nước ngoài, Giang Uẩn Tinh đã sớm tập thành thói quen.

Nhưng cậu không quen với việc không biết chút tin tức gì của Giang Hạc Nhất.

Mặc dù sau khi trưởng thành Giang Hạc Nhất rất ít khi về nhà.

Không biết vì nguyên nhân gì, mà tối qua lúc dùng cơm Giang Uẩn Tinh lại bỗng dưng cảm thấy bản thân cực kỳ cô độc.

Cậu không thể chịu đựng việc này, vậy nên mới quyết định gọi điện cho tài xế Lâm, thúc giục ông ấy mau đưa Giang Hạc Nhất về nhà.

Giang Uẩn Tinh không muốn thừa nhận bản thân tùy hứng, nhưng càng không phủ nhận sự nhung nhớ và lệ thuộc cậu dành cho Giang Hạc Nhất.

Cậu không dám một mình trải qua đêm mưa u tối, cũng không hy vọng Giang Hạc Nhất mạo hiểm trời mưa to mà trở về, cậu lo lắng Giang Hạc Nhất sẽ bị ướt.

Thế nhưng Xuân Hi Viên cách nơi anh ở quá xa, Giang Uẩn Tinh đã phải chờ rất lâu.

Hai giờ bốn mươi phút sáng, tiếng mưa đứt quãng rơi trên cửa sổ thủy tinh đã được đóng kỹ từ trước, vô tình có một hai tia sét giáng xuống phá vỡ bầu trời đêm tĩnh lặng.

Giang Uẩn Tinh vô cớ cảm thấy buồn ngủ. Đôi mắt chua xót khép lại trong bóng tối, cậu len lén dựa gần vào l*иg ngực ấm áp của Giang Hạc Nhất.

Giang Hạc Nhất khẽ động một tiếng, sau khi uống rượu giấc ngủ sẽ sâu hơn bình thường, anh sẽ không nhận ra Giang Uẩn Tinh đang làm gì. Vì vậy Giang Uẩn Tinh bạo gan, vòng tay ôm lấy eo Giang Hạc Nhất, tạm thời không cần lo lắng Giang Hạc Nhất sẽ đột nhiên tỉnh lại mà lạnh lùng đẩy cậu ra.

Đây là loại cảm giác gì?

Giang Hạc Nhất đã từng hỏi cậu như vậy.

Không phải Giang Uẩn Tinh không biết sợ. Cậu rất sợ đau, nhưng lúc đó dù có đau đến rơi nước mắt, cậu cũng không rời khỏi người Giang Hạc Nhất.

Cậu cũng rất sợ sau khi Giang Hạc Nhất tỉnh lại muốn đánh cậu. Nhưng càng sợ Giang Hạc Nhất sẽ rời đi, khiến cậu không thể gặp lại anh. Cho nên trước khi trời sáng, cậu lấy còng tay đã được giấu trong cặp từ lâu, cẩn thận còng tay Giang Hạc Nhất, bàn tay đã xoa bóp eo cậu suốt đêm.

Lúc Giang Hạc Nhất bảo Giang Uẩn Tinh cởi khóa cho anh, còn bảo sau này đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, Giang Uẩn Tinh đã bị những lời anh nói làm cho hoảng sợ, chỉ còn cách dùng Kỷ Mẫn Tư làm lý do uy hϊếp, cậu vô sỉ khóa Giang Hạc Nhất ở trên giường một tuần lễ, thật ra khi ấy không có ngày nào mà cậu không sợ.

Nhưng Giang Uẩn Tinh chưa từng hối hận vì lựa chọn cực đoan của mình.

Rõ ràng Thẩm Oánh thích Giang Hạc Nhất, ít nhất là Giang Uẩn Tinh cảm thấy như vậy.

Thậm chí lúc Giang Hạc Nhất không có mặt, cô ta còn ra vẻ thị uy với Giang Uẩn Tinh.

Thẩm Oánh vô cùng không nể mặt nhắc nhở cậu: Đừng có tối ngày bám theo Giang Hạc Nhất như đĩa đeo chân như thế, cũng đừng cản trở việc Giang Hạc Nhất yêu đương, quen bạn gái. Giọng điệu cứ như cô ta thật sự là bạn gái của Giang Hạc Nhất vậy.

Sự thật thì Giang Uẩn Tinh rất ghen tị với Thẩm Oánh. Bởi vì lý do làm việc chung mà cô ta có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Giang Hạc Nhất.

Còn cậu chỉ có thể nhân lúc được nghỉ mà mặt dày đi tìm Giang Hạc Nhất. Cũng vì lo sợ bản thân quá dính người, sẽ bị Giang Hạc Nhất khó lắm mới hòa nhã với cậu chán ghét, nên phần lớn thời gian Giang Uẩn Tinh đều hết sức tự giác giữ khoảng cách với anh, không dám theo quá sát. Nhưng khoảng cách càng xa, lòng cậu càng cảm thấy không yên.

Người thích Giang Hạc Nhất không chỉ có mình Thẩm Oánh. Giang Uẩn Tinh hiểu rõ điều này, nhưng đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự uy hϊếp mạnh mẽ như vậy.

Cậu thực sự rất sợ Giang Hạc Nhất bị người khác cướp đi, cho nên không chút nghĩ ngợi, làm ra chuyện không màng hậu quả.

Giang Hạc Nhất bị Giang Duy Minh đưa về Giang gia, đến nay đã được năm năm. Ba năm đầu tiên đều là Giang Uẩn Tinh tình nguyện vây quanh Giang Hạc Nhất, không được anh đáp lại là việc quá bình thường, nhưng cho dù có nản chí cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ lui bước.

Thật ra cẩn thận suy nghĩ sẽ cảm thấy rất thần kì. Đều là máu mủ tình thâm, vậy mà ngay từ nhỏ Giang Uẩn Tinh lại không quá thân cận với ba mẹ, nhưng vào lần đầu tiên trông thấy Giang Hạc Nhất, cậu lại cảm nhận được thứ xúc cảm xa lạ nhưng lại khao khát mãnh liệt.

Giang Hạc Nhất tựa như một khối nam châm cực mạnh, trời sinh đã có thể hấp dẫn Giang Uẩn Tình đến gần.

Cho nên Giang Uẩn Tinh luôn thích thời thời khắc khắc ở bên anh.

Giang Uẩn Tinh không biết thứ tình cảm ấy từ đâu đến, nhưng trước giờ cậu là người sống theo cảm xúc, nên dù Giang Hạc Nhất có lạnh đạm và khinh thường cậu hơn nữa cậu cũng không từ bỏ.

Tuy suốt ba năm ấy Giang Hạc Nhất vẫn không thể kiên nhẫn với cậu, nhưng ở một số phương diện anh vẫn bị hành động gần gũi của cậu làm cảm động, thái độ cũng bắt đầu ôn hòa hơn một chút.

Mặc dù chỉ là những thay đổi không đáng kể, nhưng như vậy cũng đã đủ khiến Giang Uẩn Tinh mừng rỡ ———.

Việc đó ít nhất nói lên được, Giang Hạc Nhất không còn ghét cậu như ngày đầu tiên. Giang Hạc Nhất thậm chí còn ngoài dự đoán của Giang Uẩn Tinh, cư nhiên đồng ý đến tham dự tiệc mừng sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.

Con người luôn tham lam, nhưng khi đó Giang Uẩn Tinh rất biết đủ. Phàm là một ánh mắt hay giọng điệu ôn hòa của Giang Hạc Nhất, đối với cậu mà nói đều đủ để cậu lấy làm vui vẻ hết nửa ngày.

Nếu Thẩm Oánh không đột nhiên nói những lời đó, Giang Uẩn Tinh thật sự sẽ không ra tay nhanh như vậy.

Trước lúc ấy, Giang Uẩn Tinh chưa bao giờ trải qua cảm giác bị bất kỳ ai uy hϊếp.

Thế nên Thẩm Oánh chỉ cần động một chút cũng đã khiến cậu kinh sợ, nhất thời đánh mất lý trí. Cảm giác vui mừng kinh ngạc trước đó cũng không đủ dẹp yên sự khủng hoảng trong lòng cậu, dự tính tiếp tục kéo dài tình tiết vở kịch cứ thế tan vỡ, kể cả hành động của Giang Uẩn Tinh cũng trở nên mất khống chế.

Không phải đến hôm nay Giang Uẩn Tinh mới nhận ra mình đã đưa ra quyết định hỏng bét như thế nào. Nhưng coi như Giang Uẩn Tinh cả ngày lo lắng sợ hãi, coi như Giang Hạc Nhất xem cậu như kẻ xấu, coi như bản thân đã hủy đi tất cả ôn hòa hiếm có mà Giang Hạc Nhất dành cho mình, cậu vẫn cho là đáng giá.

Chí ít Giang Hạc Nhất sẽ không bị người khác cướp đi.

Hành hạ lẫn nhau là chuyện không ai muốn, nhưng còn tốt hơn là mất đi tất cả quan tâm lúc đầu.

Cho dù Giang Hạc Nhất có lãnh ngôn lãnh ngữ cũng không sao, cho dù cậu có lộ ra hỉ nộ vui buồn, lộ ra vẻ luống cuống tay chân trước mặt Giang Hạc Nhất cũng không có gì không chấp nhận được. Giang Uẩn Tinh tựa như thôi miên bản thân nói với chính mình: Đây có lẽ chính là hạnh phúc.

Anh có lẽ rất căm ghét mình, nhưng căm ghét vẫn tốt hơn là xem thường.

Giang Uẩn Tinh cũng tự biết bản thân rất cố chấp.

Mưa rơi ngoài cửa sổ dần dần chuyển lớn, nhiệt độ trong phòng dường như thấp hơn rất nhiều, Giang Uẩn Tinh cảm thấy lạnh, vậy nên càng ôm chặt người kia.

Một câu nói mớ rơi vào tai Giang Hạc Nhất, nhưng rất nhanh đã hòa dần vào tiếng mưa rơi, theo nước mưa dốc xuống trôi đi mất.

Đầu năm Dương Diệu Chi có mở một buổi triển lãm tranh. Cùng lúc Giang Hạc Nhất ở Giang gia không có việc gì làm, vậy nên hầu như mỗi ngày đều chạy đến phòng triển lãm.

Dù Giang Duy Minh và Trình Tâm Ny đều không ở nhà, nhưng Giang Hạc Nhất cũng không muốn ở lại ngôi nhà sang trọng ấy. Mọi ngóc ngách trong nhà đều tỏa ra mùi tiền khó ngửi, nồng nặc đến mức buồn nôn.

Tranh vẽ vừa vặn có thể thanh tẩy con người.

Giang Hạc Nhất không ở nhà, Giang Uẩn Tinh dĩ nhiên không yên tâm. Nhưng mặc dù Giang Uẩn Tinh dính người, cũng sẽ không làm chuyện cản trở công việc của Giang Hạc Nhất, coi như cũng rất hiểu chuyện. Giang Hạc Nhất lười nói nhiều, để mặc cho cậu đi theo.

Trước hôm kết thúc triển lãm một ngày, Giang Hạc Nhất hoàn tất cả nhiệm vụ đàn anh giao cho, còn chưa bước ra khỏi cửa, đã đυ.ng phải Phương Hỉ và Phương Du.

Bàn tay nắm ống tay áo anh đột nhiên căng chặt, Giang Hạc Nhất nghiêng đầu liếc nhìn, quả nhiên trông thấy sắc mặt Giang Uẩn Tinh đã có chút nhợt nhạt khó coi.

Cậu cố gắng mở to mắt, ánh nhìn hướng về phía con gái nhà họ Phương đã không giấu được phòng bị. Nhưng khi nghe Giang Hạc Nhất chào hỏi cha con nhà họ Phương, cậu lại biểu hiện khôn khéo hiểu chuyện, rất lễ phép gọi: "Chú Phương" và "Chị Phương Du".

Phương Du đang nghe điện thoại, sau khi chào Giang Hạc Nhất, rất tự nhiên đưa di động tới.

"Hạc Nhất." Phương Du cười nói, "Bác Giang bảo cậu nghe điện thoại."

Giang Hạc Nhất nhận điện thoại, sắc mặt như thường nghe Giang Duy Minh ra lệnh.

"Chăm sóc tốt Phương Hỉ và Tiểu Du cho tôi." Giang Duy Minh nói rõ, "Nếu cậu dám lạnh nhạt với họ, vậy ba tháng kế tiếp cậu đừng mong gặp được mẹ mình."

Giang Hạc Nhất đương nhiên không có trông mông gì vào Giang Duy Minh, đối với việc hất hàm sai khiến của ông ta anh cũng sớm tập quen, chẳng qua anh cảm thấy, từ đầu đến cuối ông ta chỉ biết dùng Kỷ Mẫn Tư để uy hϊếp mình, quả thật không có sáng tạo gì cả.

"Được." Giang Hạc Nhất rất bình tĩnh trả lời, ánh mắt đối diện với Phương Du, biểu tình ôn hòa lễ độ, sau đó mới trả lời Giang Duy Minh, "Đã biết."

Phương Hỉ không có hứng thú với tranh vẽ, lần trước Giang Hạc Nhất đi theo Giang Duy Minh cùng cha con bọn họ xem triễn lãm, từng nghe Phương Hỉ chính miệng nói.

Cho nên hôm nay Phương Hỉ và Phương Du xuất hiện ở đây, chắc chắn là sắp đặt của Giang Duy Minh.

Giang Duy Minh không có liêm sỉ tìm mọi cách muốn lấy lòng Phương gia, thật là có chút khó coi.

Dẫn Phương Hỉ và Phương Du lên lầu xem triển lãm xong, Giang Hạc Nhất dẫn bọn họ đến quán ăn gia đình gần đó thuê một phòng để dùng cơm.

Quán ăn tên là Cửu Nhai Lí, không dễ đặt chỗ. Nhưng Phương Du nói mình đã đặt phòng trước, chỉ cần trực tiếp đi vào là được.

Phòng ăn được trang trí theo phong cách cổ phong. Thức ăn ngon trước mặt nhưng Giang Uẩn Tinh lại không yên lòng chọc chọc cơm trong chén, thỉnh thoảng lén ngẩng đầu, nhìn Phương Hỉ và và Phương Du đang vui vè trò chuyện với Giang Hạc Nhất, trong lòng bất giác cảm thấy chua xót và khó chịu.

"Xem ra chú Giang không lừa tôi." Phương Du vui vẻ mỉm cười, "Tình cảm giữa anh em hai người tốt thật."

"Nhóc Tinh." Phương Du đột nhiên kêu tên Giang Uẩn Tinh, cách gọi rất thân mật, tới nổi khiến Giang Uẩn Tinh có hơi sững sốt, mất một lúc mới phản ứng được. Cậu ngây ngô nhìn Phương Du ngồi đối diện Giang Hạc Nhất, nghe cô tiếp tục nói: "Hạc Nhất với em rất thân thiết phải không?"

Giang Uẩn Tinh không hiểu vì sao Phương Du lại hỏi như vậy, nhưng vẫn theo thói quen gật đầu thừa nhận: "Rất tốt."

Phương Du thấy vậy rất đắc ý nheo mắt cười với Phương Hỉ: "Ba, con nói rồi mà, Hạc Nhất là điển hình của kiểu người ngoài lạnh trong nóng."

"Phải phải phải ———" Phương Hỉ cũng cười, biểu tình có chút cưng chiều, cũng có chút không biết làm sao, "Ba biết con cảm thấy Hạc Nhất tốt, vậy nên nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt."

Phương Hỉ hết sức hài lòng nhìn Giang Hạc Nhất, Phương Du lại đang thưởng thức anh, không chút che dấu sự yêu thích của mình. Bọn họ ở chung với Giang Hạc Nhất hài hòa tựa như một gia đình, mà Giang Uẩn Tinh lại như người bị gạt ra không chút liên quan.

Giang Uẩn Tinh sợ hãi, cũng không muốn bản thân bị đối xử như vậy. Rõ ràng một bàn bốn người, chỉ có cậu và Giang Hạc Nhất là thân mật, liên quan mật thiết với nhau nhất, nhưng vì sao so với bất cứ người nào khác cậu lại là người cách xa Giang Hạc Nhất nhất? Vì sao chỉ có mỗi cậu bị gạt ra khỏi cuộc nói chuyện, dù cố hết sức cũng không thể nào chạm vào ranh giới của Giang Hạc Nhất?

Trái tim an ổn ngủ yên những năm qua của Giang Uẩn Tinh chỉ vì chuyện này mà bùng nổ như núi lửa phun trào san bằng bức tường thành mà cậu đã lừa mình dối người xây lên, trên thực thực tế trái tim cậu chưa từng một lần cảm thấy an toàn. Cảm giác bất an lo sợ dâng trào, len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim hoang mang của Giang Uẩn Tinh.

Lúc Giang Hạc Nhất đến phòng hút thuốc, Giang Uẩn Tinh cũng đi theo, tranh thủ một chút thời gian ở cùng với Giang Hạc Nhất, có thể ở bên cạnh anh, cùng anh hít chung một bầu không khí giúp cậu giảm bớt chút bất an trong lòng.

Giang Uẩn Tinh đã ở phòng hút thuốc không người hôn Giang Hạc Nhất. Nhưng cuối cùng chỉ nếm được mùi thuốc lá khó ngửi, cùng vị nước mắt mặn chát của chính mình.