Chương 6

Giang Hạc Nhất chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mở mắt ra lại bắt gặp tình trạng bản thân như thế này.

Đầu đau như muốn nứt, cơn buồn ngủ vẫn còn, anh chỉ có thể theo bản năng dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương để làm dịu đi đau đớn.

Nhưng khi vừa nhấc tay, anh lập tức nhận ra sự thật rằng mình đã bị trói lại.

Cổ tay rất đau, tiếng kêu lanh lảnh khi kim loại va chạm, cùng với phản ứng quái lạ của cơ thể, tất cả những điều đó thôi thúc Giang Hạc Nhất phải tỉnh táo lại.

Anh nâng mí mắt, cảnh tượng hiện ra chính là hình ảnh Giang Uẩn Tinh đang nhấp nhô trên người mình, thân thể cậu ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, gương mặt dính đầy nước mắt.

Trong bất ngờ mắt chạm mắt với Giang Uẩn Tinh, đầu óc Giang Hạc Nhất nhất thời trống rỗng.

Nhưng sau giây phút đình trệ, rất nhanh chóng, một cảm xúc điên cuồng lập tức chiếm lấp đầy chỗ trống.

Giang Uẩn Tinh phóng đảng di chuyển trên người anh, huyệt thịt hút chặt phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của Giang Hạc Nhất, cậu rơi nước mắt gọi anh, bộ dáng nhìn vừa dâʍ ɭσạи vừa đáng thương.

Cảnh tượng ướŧ áŧ tưởng như hoang đường nhưng lại đang thật sự diễn ra ngay trước mắt Giang Hạc Nhất cả người nóng ran, kí ức về đêm hôm qua cùng những hình ảnh hoang đường hiện tại dần dần chồng lên nhau.

Quả nhiên không nên đồng ý đến ăn sinh nhật của Giang Uẩn Tinh.

Đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên sau khi đầu óc anh trở lại rõ ràng bình thường.

Cho dù ngày hôm qua Giang Uẩn Tinh có đến chỗ anh dây dưa, cho dù nhìn cậu ta có bao nhiêu đáng thương oan ức thì anh cũng không nên đồng ý.

Chỗ đó của Giang Uẩn Tinh quá chặt, lại còn không biết xấu hổ kêu rên, cậu không có chút kinh nghiệm kẹp tới da đầu Giang Hạc Nhất tê dại, anh muốn đẩy ra nhưng nhìn lại bản thân đang bị trói, cuối cùng chỉ có thể cắn răng thấp giọng gọi họ tên Giang Uẩn Tinh, dùng lời cảnh cáo để cậu dừng lại hành động của mình.

Đáng tiếc đầu óc Giang Uẩn Tinh đang bị tìиɧ ɖu͙© làm cho mê muội, cậu không thể phát hiện sự tức giận của Giang Hạc Nhất, ngược lại càng tệ hơn cúi đầu ôm cổ anh, hạ thân nhẹ đung đưa, gương mặt mềm lạnh dán vào l*иg ngực ấm áp, giọng điệu ấp úng nói Giang Hạc Nhất quá lớn, còn nói mình mệt quá.

Giang Hạc Nhất cơ hồ giận đến bật cười: "Giang Uẩn Tinh, cậu có biết mình đang làm gì không?"

"Làm anh thoải mái." Giang Uẩn Tinh ngước mắt nhìn Giang Hạc Nhất, cằm nhọn đâm vào ngực anh, dùng giọng mũi nghe có chút ngây thơ không đúng lúc nói: "Thẩm Oánh thật sự rất xấu xa, cô ta bỏ thuốc trong rượu của anh."

Thẩm Oánh là đàn chị của Giang Hạc Nhất. Thời gian trước Giang Hạc Nhất đi theo vài vị đàn anh đàn chị thành lập một hội vẽ tranh, Thẩm Oánh và anh cùng hợp tác, phụ trách một phần công việc trong hội.

Lúc Giang Uẩn Tinh đến tìm anh, Thẩm Oánh cũng có ở đó. Ngày hôm qua Giang Uẩn Tinh đến mời anh tham gia tiệc sinh nhật, không hiểu sao anh lại nghĩ tới Thẩm Oánh bên cạnh, vừa nhận lời vừa nói: "Thuận tiện thì chị cũng đi đi."

Thần sắc Giang Uẩn Tinh có chút quái lạ nhìn cô, nhưng khi Giang Hạc Nhất cho rằng chị sẽ từ chối thì Thẩm Oánh lại trả lời: "Cũng được."

Tai nạn trước mắt chính là vì vậy mà xảy ra.

Tối qua lúc Giang Hạc Nhất làm xong công việc cuối cùng rồi chạy tới chỗ Giang Uẩn Tinh tổ chức tiệc đã gần 0 giờ. Bài hát chúc mừng sinh nhật và bánh ngọt đã sớm chuẩn bị xong, đợi Giang Uẩn Tinh cầu nguyện thổi nến xong xuôi, mọi người liền bắt đầu chia bánh ngọt và thức uống.

Tiệc mừng sinh nhật 17 tuổi của Giang Uẩn Tinh không tổ chức quá long trọng, cậu chỉ mời vài người bạn học đến tham dự. Bọn họ cười đùa muốn Giang Uẩn Tinh lên hát, nhưng cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe Giang Hạc Nhất nói chuyện.

Cậu lấy cho anh một miếng bánh to kẹp đầy nhân và một ly nước ép đào mà Giang Hạc Nhất thích nhất, còn cậu thì ngồi bên cạnh mở to đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn vào Giang Hạc Nhất, đây là lần đầu tiên anh đồng ý đếm tham dự sinh nhật cậu, gương mặt Giang Uẩn Tinh hân hoan nở nụ cười.

Giang Hạc Nhất chúc mừng sinh nhật Giang Uẩn Tinh, Thẩm Oánh vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ bỗng nói: "Trẻ con nên uống nước của trẻ con, còn tôi với cậu nên uống thứ thuộc về người lớn."

Giang Hạc Nhất còn chưa ừ hử đã thấy Thẩm Oánh bước ra ngoài. Lúc trở về trên tay còn nhiều thêm hai ly cocktail màu hồng.

Thứ nước này giống với nước mà Giang Uẩn Tinh đưa cho anh, đều là vị đào, nó mùi trái cây rất thơm, chỉ có điều là vị nồng cay của cồn nhiều hơn nước ép một chút.

Tửu lượng của Giang Hạc Nhất cũng tạm được, anh tùy tiện uống vài hớp, rất nhanh đã cảm thấy choáng váng.

Đến khi tỉnh lại vừa vặn là lúc xuống taxi, người đưa anh về Minh Châu Thúy Uyển chỉ có mỗi Giang Uẩn Tinh.

Đầu óc Giang Hạc Nhất vẫn ổn, có điều bước chân không có lực, mí mắt cũng mở không lên, dọc theo đường đi chỉ toàn dựa vào Giang Uẩn Tinh nửa ôm nửa đỡ, đi có một đoạn ngắn thôi cũng thấy khó khăn.

Về đến nhà, ngay cả việc đơn giản như rửa mặt cũng phải nhờ Giang Uẩn Tinh giúp đỡ.

Giang Uẩn Tinh bận chăm sóc anh đến nổi người đầy mồ hôi, hiện đang ở trong phòng tắm rửa.

Giang Hạc Nhất mặc áo ngủ ngược lại cả người khô ráo đang nằm trên giường, đầu đột nhiên choáng váng, thân thể cũng vô cùng nóng ran, tất cả phản ứng vừa xa lạ vừa quái dị.

Anh dùng một tay cởi núc áo ngủ, vòm ngực rộng mở nhưng cả người vẫn nóng, tính khí cũng bắt đầu có phản ứng, ngóc đầu mãi không xẹp. Gò má Giang Hạc Nhất ửng đỏ, vừa thở hổn hển vừa kéo quần xuống, ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào dươиɠ ѵậŧ đang ngóc đầu.

Trí nhớ đan vào nhau như những thước phim hỗn loạn, Giang Hạc Nhất tạm thời không thể nào hiểu nổi.

Nhưng quá trình có bao nhiêu kịch liệt, bao nhiêu nóng bỏng thì cơ thể Giang Hạc Nhất lại cảm nhận hết sức rõ ràng.

Giang Hạc Nhất bắn, Giang Uẩn Tinh nằm trên người anh run rẫy dữ dội, đỉnh dươиɠ ѵậŧ ướŧ áŧ bắn ướt bụng Giang Hạc Nhất, huyệt thịt nóng ấm co rút vây chặt dươиɠ ѵậŧ anh, cảm giác sảng khoái khiến thắt lưng Giang Hạc Nhất tê dại.

Giang Uẩn Tinh đợi một lúc mới chậm rãi quỳ đứng lên khỏi người Giang Hạc Nhất, miệng huyệt vừa rút khỏi dươиɠ ѵậŧ phát ra tiếng "bóc" rõ ràng, mặt Giang Uẩn Tinh lập tức ửng đỏ.

"Anh bắn nhiều quá. . . " Giang Uẩn Tinh nhỏ giọng lầm bầm.

Cậu chầm chầm xoay người, hạ thấp eo nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ miệng huyệt chảy ra, phần lưng và phần mông phủ đầy vết bóp xanh tím, cả thân thể nhìn quá mức dâʍ đãиɠ, nhưng giọng nói lại hồn nhiên như thường: "Anh dữ quá, còn làm nhiều lần nữa, phía sau của em có phải đã sưng lên rồi không? Đau lắm đó."

Ánh mắt Giang Hạc Nhất lạnh lẽo nhìn qua bên cạnh, anh không nói lời nào, Giang Uẩn Tinh chỉ có thể dùng khăn giấy lau chất dịch dính giữa chân, sau đó trở lại giường, hạ thân trần trụi dựa vào Giang Hạc Nhất đang ngồi ở đầu giường, tựa như dù chỉ là một giây cũng không thể rời khỏi Giang Hạc Nhất.

Không biết mục đích Thẩm Oánh bỏ thuốc anh là gì, nhưng ảnh hưởng của thứ thuốc này đối với Giang Hạc Nhất rất mạnh mẽ, cho dù đã buông thả cả đêm nhưng anh vẫn có thể cảm thấy bụng dưới nóng ran khó chịu.

"Tránh ra." Giang Hạc Nhất cứng rắn nói: "Nếu cậu nhận ra Thẩm Oánh bỏ thuốc tôi thì đáng lẽ tối qua nên đưa tôi đến bệnh viện mới phải."

"——— không được." Giang Uẩn Tinh thay đổi thái độ ngoan ngoãn thường ngày, lần này cậu rất phóng khoáng đáp lời. Cậu không chịu nghe lời còn ôm cổ Giang Hạc Nhất, cả người dán chặt vào anh, gò má mềm mại như có như không chạm vào xương quai xanh anh, "Lẽ ra phải sớm giấu anh đi mới phải, bởi vì những người xấu mơ ước anh quá nhiều."

"Nhưng mà, coi như anh bị con người mưu mô kia bỏ thuốc cũng không sao, em sẽ giúp anh, cho nên hoàn toàn không cần đến bệnh viện."

Lời nói rõ ràng hoang đường đến cực điểm, nhưng vào miệng Giang Uẩn Tinh lại thành chuyện đương nhiên, tùy ý sao cũng được, giống như chuyện này chắc chẳn phải dùng cách thức như thế để giải quyết mới là chuyện tốt.

Giờ khắc này Giang Hạc Nhất rốt cuộc cũng hiểu, đứa trẻ suốt ngày gần gũi anh, đứa trẻ Giang Uẩn Tinh tính khí báo đạo nói muốn chiếm anh làm của riêng, và đây chính là kết quả cho câu nói đó.

Trong hoàng cảnh hết sức hoang đường, Giang Hạc Nhất chợt cảm nhận được nội tâm có chút, có chút cảm giác vui vẻ khó nói ———

Thật là có ý tứ nhỉ.

Trình Tâm Ny hao tổn tâm sức muốn Giang Uẩn Tinh cách xa Giang Hạc Nhất; kết quả Giang Uẩn Tinh không những không nghe lời mà còn một lòng muốn xây dựng quan hệ thân mật nhất với anh. Vì để có thể gần gũi Giang Hạc Nhất, thậm chỉ cả chuyện lên giường với anh trai mình cậu cũng làm được.

Mà Giang Duy Minh ———

Từ khi Giang Hạc Nhất bị bắt ép đưa về Giang gia, ông ta không ngừng nhồi nhét vào đầu Giang Hạc Nhất tư tưởng phải chăm sóc, phải lấy lòng em trai nhiều hơn —— bởi vì ông ngoại của Giang Uẩn Tinh là Trình Hải Nghiêu, là một nhân vật lớn có thể giúp ích ông ta trong nhiều phương diện, bởi vì Giang Duy Mình tự cho bản thân mình đúng, cho rằng Giang Hạc Nhất là con trai lão thì nhất định phải thay lão gánh lấy nghĩa vụ lấy lòng Trình gia, bởi vì Kỷ Mẫn Tư và Giang Hạc Nhất cũng chỉ là những người dân vô cùng bình thường, không thể đem lại cho Giang Duy Minh bất kỳ lợi ích gì nên lão mới làm vậy.

Thế nên trong mắt Giang Duy Minh, mẹ con bọn họ là loại người ông ta muốn đuổi là đuổi, muốn đến là đến, không có chút giá trị lợi. Đối với Giang Duy Minh, có lẽ bọn họ còn không bằng con chó ông ta nuôi.

Vì vậy năm đó Giang Duy Minh mới có thể yên tâm thoải mái vứt bỏ Kỷ Mẫn Tư bị đuổi khỏi nhà vì có thai trước khi cưới, cũng có thể sau mười mấy năm mất tích đột nhiên xuất hiện, tự cho mình quyền làm chủ, hơn nữa còn không thấy thẹn với lương tâm mà ép đưa Kỷ Mẫn Tư đến giam tại viện dưỡng lão, sau lại lấy lý do đó để uy hϊếp Giang Hạc Nhất cũng như bắt ép anh làm bất cứ chuyện gì lão muốn, quả thật vô liêm sỉ đến không còn lời nào diễn tả.

Giang Uẩn Tinh hiển nhiên không trải qua những việc như anh đã từng. Cậu là cháu của Trình Hải Nghiêu, chỉ cần dựa vào thân phận này cũng đủ để Giang Duy Minh có thừa tình yêu thương cậu, quan tâm coi trọng cậu.

Chí ít là sau vài năm Giang Hạc Nhất ở Giang gia nhìn thấy là như vậy. Cho dù thỉnh thoảng Giang Uẩn Tinh có tư tung tác gây họa, Giang Duy Minh vẫn có thể hết sức giả bộ làm một người cha tốt, bày tỏ sự thấu hiểu và bao dung con trai. Khác biệt một trời một vực khi đứng trước mặt Giang Hạc Nhất.

Nhưng dù anh và Giang Uẩn Tinh bị phân biệt đối xử thì đã làm sao? Cuối cùng chẳng phải bọn họ vẫn cùng sống dưới một mái, cùng trưởng thành thành con quái vật u ám vặn vẹo như nhau hay sao?

Bọn họ chảy chung một dòng máu, bọn họ làm ra hành động lσạи ɭυâи trái với luân thường đạo lí, bọn họ thoải mái và tỉnh táo phát sinh quan hệ, đạo đức sao, cảm giác vi phạm đạo đức, cảm giác có tội căn bản không tồn tại trong con người họ.

Năm Giang Uẩn Tinh 17 tuổi nói yêu Giang Hạc Nhất, lúc đó cậu dùng cách thức lạnh lùng cứng rắn trói buộc anh, không biết kiềm chế quấn lấy anh làʍ t̠ìиɦ.

Mà Giang Hạc Nhất sau vài phút kinh ngạc ngắn ngủi, cuối cùng tự mình đắm chìm vào vở kịch hoang đường, đáy lòng quỷ quyệt sinh ra cảm giác sung sướиɠ tựa như đã trả được thù.

Tất cả mọi người đều giựt dây để Giang Uẩn Tinh cách xa Giang Hạc Nhất, thậm chí cố ý quở trách anh trước mặt cậu, nhưng Giang Uẩn Tinh dường như không rảnh quân tâm thứ "lòng tốt" thật giả kia, người khiến cậu để ý vĩnh viễn chỉ có mình Giang Hạc Nhất.

Vào sinh nhật 17 tuổi của mình, Giang Uẩn Tinh cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn chặt lên người Giang Hạc Nhất, giọng nói nghẹn ngào nhưng kiên định nói thích anh, thích nhất Giang Hạc Nhất, cho dù Giang Hạc Nhất không thích cậu cũng không sao, dù sao cậu cũng có nhiều cách để khóa Giang Hạc Nhất bên cạnh mình.

Kiêu ngạo ngang ngược, không biết phải trái biết bao. Nhưng Giang Hạc Nhất vẫn làm bộ như không thèm đếm xỉa tới, anh tỉnh táo, trầm mặc chăm chú quan sát Giang Uẩn Tinh, làm như không nhận ra sự bất an và mơ hồ trong lời nói của cậu.