Chương 8

Hai ngày nữa là đến giao thừa. Vợ chồng Giang Duy Mình không ăn tết ở nhà, từ lúc Trình Hải Nghiêu chuyển đến X châu dưỡng lão đến giờ đã được bảy năm, hằng năm vợ chồng bọn họ đều sẽ bay đến X châu, chủ yếu là đến để bầu bạn với Trình Hải Nghiêu.

Giang Uẩn Tinh thường không đi theo. Vì cậu không quen với khí hậu nhiệt đới ở X châu, vì hai cậu và con của bọn họ thường sẽ nói những chuyện âm dương quái khí, giễu cợt phẩm hạnh của Giang Duy Minh, vì.......Bởi vì Giang Duy Minh lúc nào cũng không biết mất mặt lấy lòng Trình Hải Nghiêu khiến Giang Uẩn Tinh cảm thấy chán ghét, cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu.

Ở đó không có không khí gia đình gì hết. Cả Giang gia cũng không .

Nhưng may mắn vì ở đây có Giang Hạc Nhất, Giang Uẩn Tinh mới chấp nhận ở lại.

Giang Duy Minh rất hài lòng khi thấy Giang Hạc Nhất tiếp đãi chu đáo hai cha con Phương gia ở phòng triễn lãm hôm đó, nhưng vẫn không đồng ý để Giang Hạc Nhất đến viện dưỡng lão ăn tết với Kỷ Mẫn Tư, bởi ông ta cảm thấy làm vậy là xui xẻo.

Cũng thật thần kỳ. Rõ ràng bản thân ông ta chẳng hề coi trọng ngày lễ này nhưng lại cố chấp mê tín đến nực cười.

Năm nay Giang Uẩn Tinh không muốn đến X châu ăn tết, Giang Duy Minh liền bảo Giang Hạc Nhất ở lại chăm sóc tốt cho cậu. Còn nói chỉ cần anh nghe lời, vậy sớm nhất là mùng chín ông ta sẽ cho anh đến thăm Kỷ Mẫn Tư.

Trong lúc Giang Duy Minh đang bận rộn dặn dò trong điện thoại, Giang Uẩn Tinhlại đang vùi vào lòng Giang Hạc Nhất ngủ trưa, bộ dáng không chút phòng bị, hoàn toàn lệ thuộc vào anh.

Rèm cửa màu trắng bị gió thổi bay, ánh nắng sáng ngời chiếu vào trong phòng, thổi đến chút ấm áp cho căn nhà quanh năm lạnh lẽo. Một tay Giang Hạc Nhất đang cầm điện thoại, vừa cúi đầu đưa mắt nhìn người đang nằm trong lòng, một tay khác vươn ra nhẹ nhàng vén lên sợi tóc rủ xuống của Giang Uẩn Tinh, trong đầu bỗng dưng lại có suy nghĩ, bản thân ông ta chăm sóc Trình Tâm Ny chăm sóc tới trên giường, vậy Giang Duy Minh còn muốn anh chăm sóc thật tốt Giang Uẩn Tinh như thế nào đây?

Buổi tối Giang Uẩn Tinh gọi đồ ship từ tiệm Cựu Nhai Lí. Về cơ bản thì Cựu Nhai Lí không nhận ship hàng, nhưng thực tế chỉ cần có tiền thì mọi chuyện đều dễ dàng.

Sau hôm ăn cơm với cha con Phương Hỉ về, Giang Uẩn Tinh luôn trong trạng thái tinh thần căng thẳng.

Lúc còn ở Cựu Hải Lí cậu đã khóc một lần, giả vờ tội nghiệp muốn Giang Hạc Nhất mau kết thúc bữa ăn lần này, gấp gáp muốn Giang Hạc Nhất về nhà với cậu, còn nói mình hận chết Giang Duy Minh, đều tại Giang Duy Minh giở trò quỷ, làm cậu sợ muốn chết.

Tóm lại thì Giang Hạc Nhất trải qua ngày hôm đó không mấy suông sẻ.

Hơn một năm nay, anh đã không ít lần nhìn thấy vẻ mặt hết sức khó coi của Giang Uẩn Tinh, cũng biết rõ trên thực tế Giang Uẩn Tinh có thể quậy tới mức nào.

Vì vậy, tối đó Giang Uẩn Tinh ôm gối chạy đến phòng anh, bộ dạng nếu anh không chịu cho cậu ngủ lại cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua thì Giang Hạc Nhất cũng không lấy làm ngạc nhiên gì.

Giang Uẩn Tinh không đến quấn lấy anh mới là chuyện khiến anh bất ngờ.

Đêm giao thưa trời mưa như thác đổ, nhưng sáng sớm Giang Uẩn Tinh đã rời nhà, đến gần hai giờ trưa mới về.

Lúc cậu trở về Giang Hạc Nhất đang ở dưới lầu chăm chú đọc sách, nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu. Nhưng hôm đó là ngày Giang Uẩn Tinh an phận nhất, không quậy không quấn Giang Hạc Nhất.

Có lẽ do cậu mang dù không đủ lớn nên mặt và tóc đều bị mưa dội ướt. Cậu tự giác biết hiện tại bản thân hơi có chút chật vật vì vậy sau khi vào cửa, chỉ đứng từ xa gọi Giang Hạc Nhất, sau đó trực tiếp chạy về phòng.

Giang Uẩn Tinh rửa mặt xong, thuận tiện đánh một giấc ngủ trưa, lần thứ hai cậu xuống lầu đã gần bảy giờ tối. Cậu chậm rãi bước đi, trên người mặc bộ áo ngủ đậm màu của Giang Hạc Nhất, cỡ áo quá lớn buộc cậu phải sắn cả quần lẫn tay áo lên.

Mấy ngày trước người giúp việc đã được cho phép về nhà. Hiện tại ở lại cũng chỉ có hai người bọn họ, vậy khi xuống lầu, Giang Uẩn Tinh mới không cố kỵ mà dựa cả người lên người Giang Hạc Nhất.

Giang Hạc Nhất chuẩn bị đứng dậy đi làm chút đồ ăn tạm, tiện tay đẩy cậu ra, Giang Uẩn Tinh lại kêu lên cứ như bị đau thật vậy. Nhưng Giang Hạc Nhất vẫn quay mặt qua nhìn, lại thấy Giang Uẩn Tinh lấy tay che ngực, mặt như bị bắt quả tang làm bộ như không có gì.

Bởi vì bình thường Giang Hạc Nhất không phải người thích hiếu kỳ, cho nên cũng không phản ứng để mặc Giang Uẩn Tinh, anh nhìn thêm một lần, sau đó quay người đi vào phòng bếp.

Bữa cơm giao thừa năm nay khá đơn giản. Trên bàn chỉ có một phần sủi cảo tôm và một phần bánh bao gạch cua. Nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong tủ lạnh, Giang Hạc Nhất chỉ cần nấu, hấp, không cần nhiều kỹ thuật vẫn làm được.

Nhưng Giang Uẩn Tinh vẫn ăn đến vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cậu và Giang Hạc Nhất cùng nhau ăn tết, mặc dù thời tiết rất xấu, khí lạnh tràn ngập trong ngôi nhà bao năm vẫn thế, nhưng bọn họ cùng nhau ở đây, sẽ không sợ bị bất kỳ ai quấy rầy.

Hơn nữa còn khó thấy Giang Hạc Nhất hiếm khi xuống bếp, tất cả những món được nấu đều là món Giang Uẩn Tinh thích.

Vì vậy Giang Uẩn Tinh tự cho rằng đây là bữa cơm năm mới thoải mái, vui vẻ nhất mà cậu từng được ăn.

Bữa tối do Giang Hạc Nhất phụ trách, sau khi ăn xong Giang Uẩn Tinh liền xung phong phụ trách việc dọn dẹp. Cậu cực ít có cơ hội làm việc nhà, nhưng chuyện rửa chén cậu vẫn làm được.

Lúc Giang Uẩn Tinh rời khỏi phòng bếp đã cách lúc cậu bắt đầu thu dọn chén đũa được bốn mươi phút. Cậu đi tới bên cạnh Giang Hạc Nhất, chủ động đặt tay lên khăn lông trên đầu anh, giúp anh lau khô tóc.

Giang Hạc Nhất ngồi trên ghế sofa, ngọn đèn trên cao phản chiếu ánh sáng lên hàng lông mi anh, mơ hồ hiện ra một vẻ ôn hòa hư ảo.

Bàn tay rảnh rỗi không bận việc, Giang Hạc Nhất cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.

Giang Uẩn Tinh đứng sau anh, trên màn hình Giang Hạc Nhất hiển thị nội dung gì, cậu vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy rõ ràng.

Giang Hạc Nhất trả lời tin nhắn từ trên xuống, ấn vào từng chấm đỏ hiện lên trên mỗi tin nhắn. Giang Uẩn Tinh quang minh chính đại nhìn anh trả lời tin nhắn của Dương Diệu Chi, thầy giáo ở trường, đàn anh từng làm việc chung hôm triển lãm, cùng với người bạn ngoại quốc thuê chung phòng mới quen ba tháng.

Trả lời xong tin nhắn cuối cùng, đột nhiên lại có thông báo mới hiện lên, người gửi là Phương Du.

Giang Uẩn Tinh ngay lập tức dừng tay, đi vòng ra trước mặt ngồi lên đùi Giang Hạc Nhất, khăn lông màu trắng vẫn còn nằm trên đầu anh.

Cậu đè tay cầm điện thoại của anh xuống, tiếp đó vòng tay mình lên cổ anh, ý đồ hết sức rõ ràng quấn lấy Giang Hạc Nhất bắt đầu hôn.

Môi Giang Uẩn Tinh có chút lạnh, mới nãy trong lúc rửa chén cậu núp trong bếp ăn một viên tuyết đường, vì vậy môi có hơi đỏ.

Cậu đưa đầu lưỡi liếʍ lên môi Giang Hạc Nhất, hơi thở dồn dập tràn ngập mùi hương thảo và mùi sữa thơm.

Độ ẩm trong phòng càng tăng do thời tiết bên ngoài, khắp nơi đều bốc lên mùi ẩm ướt. Giang Uẩn Tinh dùng sức hôn Giang Hạc Nhất rất lâu, lúc tách ra đã có chút thở hỗn hển.

Giang Hạc Nhất vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra dựa vào ghế, tay trái thuận thế lấy khăn trên đầu xuống.

Tay phải chạm vào màn hình điện thoại, định mở khóa, liền bị Giang Uẩn Tinh thần sắc khẩn trương ấn lên ghế sofa.

Giang Uẩn Tinh thậm chí còn rất tự động ấn khóa điện thoại, gương mặt ửng đỏ lộ ra vẻ mặt Giang Hạc Nhất rất quen thuộc, tựa như rất đáng thương vì phải chịu oan ức lớn: "Không cho xem!" Giọng của đã bắt đầu run run: "Anh đừng xem tin nhắn của Phương Du, cũng, cũng không được trả lời cô ta. Em không muốn...Em không muốn, cô ta sẽ cướp anh đi!"

Đôi lúc Giang Hạc Nhât sẽ cảm thấy rất thú vị, vì sao Giang Uẩn Tinh lại luôn lo lắng anh sẽ bị ai đó cướp đi?

Rõ ràng từ nhỏ đến lớn không có người nào muốn anh.

Nhưng những lúc như vậy lại khiến Giang Hạc Nhất có loại ảo giác hưng phấn, bởi vì xa lạ, cho nên rất mới lạ. Giang Hạc Nhất cho rằng mình không cần thiết phải chối bỏ thứ cảm giác ấy.

Anh đối diện với đôi mắt ướŧ áŧ của Giang Uẩn Tinh, để mặc cho bàn tay mềm mại lành lạnh nâng mặt mình, mặc cho cậu xít lại gần hôn mình, mặc cho cậu vô lý hàm hồ nói: "Anh đừng để ý cô ta, được không anh? Cầu xin anh, anh chỉ cần nhìn em là đủ rồi..."

Tuy chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng Giang Uẩn Tinh đã bắt đầu lộ ra thần sắc ý loạn tình mê. Ngoài miệng thì nói lời cầu xin, nhưng thân thể lại không an phận cạ Giang Hạc Nhất.

Cạ đến anh cứng lên, vật kia như một thanh hung khí áp sát mông cậu, cậu lại làm như có chút sợ hãi nâng eo, lặng lẽ cách xa anh.

Giang Hạc Nhật lười quan tâm cậu đã muốn còn ngại hay gì đó, anh chỉ cảm thấy bộ dáng phóng đãng còn giả vờ thuần khiết của cậu thật sự rất thiếu làm.

Lửa đã nổi lên rồi, vậy dĩ nhiên không cần phải dập làm gì nữa. Giang Hạc Nhất cười như không cười nhìn sắc mặt ửng đỏ của Giang Uẩn Tinh, sau đó trực tiếp ôm lấy cậu, bước chân vững vàng đi lên lầu, nhưng biên độ lại không gấp chút nào, ngược lại người trong lòng liên tục lắc lư, một bên rêи ɾỉ một bên hôn lên cằm và cổ anh.

Giang Uẩn Tinh muốn làm trong phòng của cậu.

Lúc được ôm lên lầu, cậu bỗng nhiên nghĩ lại, hình như mỗi lần đều là tự cậu không biết xấu hổ xông vào phòng của Giang Hạc Nhất.

Mặc dù không ôm quá nhiều hy vọng. Nhưng cậu vẫn hỏi Giang Hạc Nhất "Được không anh?", Giang Hạc Nhất không hề trả lời, cuối cùng vẫn chọn vào phòng Giang Uẩn Tinh.

Giang Hạc Nhất ngồi lên giường Giang Uẩn Tinh, mà Giang Uẩn Tinh thì đang chôn mặt vào giữa hai chân anh, ra sức khẩu giao cho anh.

Giang Uẩn Tinh vốn không xa lạ gì với loại chuyện này. Thời gian Giang Hạc Nhất còn bị khóa trên giường, vì để khiến Giang Hạc Nhất cứng lên, cách cậu có thể nghĩ ra cũng chỉ có cách này.

Dưới sàn nhà được lót thảm dày, cảm xúc mềm mại,. Nhưng quỳ hồi lâu vẫn sẽ cảm thấy đấu gối tê dại phát đau.

Giang Uẩn Tinh cố gắng phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ anh, vòm họng bị đâm đến nhô lên, nhưng vẫn còn một đoạn không thể ngậm được.

Chóp mũi đuôi mắt cậu đều nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt, bộ dáng ngoan ngoãn ngậm nuốt tính khí chọc người yêu thương, ngón tay trắng lạnh chạm vào phần dươиɠ ѵậŧ không thể ngậm hết, hình ảnh vô cùng tương phản với dươиɠ ѵậŧ dữ tợn hung bạo của Giang Hạc Nhất.

Tốc độ đâm rút bỗng tăng nhanh, cảm giác tê dại cứ lặp đi lặp lại trên hông Giang Hạc Nhất, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân cũng không còn chịu nổi mà run rẩy bắn ra. Âm thanh nghẹn ngào của cậu bị dươиɠ ѵậŧ Giang Hạc Nhất chặn lại, đôi mắt mềm ướt mở to cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng.

Thậm chí còn bị Giang Hạc Nhất vươn tay vỗ nhẹ lên gò má ê ẩm, rồi sau đó dưới cái nhìn ướŧ áŧ của cậu, Giang Hạc Nhất nhấn điều khiển trong tay, trứng rung trong hậu huyệt ngay lập tức rung với tần số chấn động.

Giang Uẩn Tinh theo bản năng muốn rút miệng ra, nhưng mới vừa hơi nghiêng mặt liền bị Giang Hạc Nhất nâng gáy, ngón tay thân mật mập mờ cắm vào tóc Giang Uẩn Tinh, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng bỏng đâm thẳng vào, đến nổi cậu muốn nôn, rất nhanh liền ép đến tan vỡ, nước mắt cũng rơi.

Dường như nước mắt của cậu đã khiến Giang Hạc Nhất mềm lòng, anh siết chặt tóc Giang Uẩn Tinh ra vào vài lần, sau đó bắn một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng vào cổ cậu rồi mới chịu rút ra.

Gần như không có thời gian nghỉ ngơi, Giang Uẩn Tinh chỉ kịp há miệng hô hấp, liền bị kéo ngồi lên đùi Giang Hạc Nhất. Trứng rung "ong ong" được kéo ra khỏi hậu môn, rồi bất ngờ thay thế bởi dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng to lớn đi vào.

Bị đồ chơi tìиɧ ɖu͙© kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ, nay lại còn bị Giang Hạc Nhất bất ngờ cắm vào càng phóng đại cảm giác sung sướиɠ lên gấp bội, Giang Uẩn Tinh ngửa cổ, không thể khống chế bật ra tiếng rêи ɾỉ, tiếng khóc thút thít cũng bật ra, nghe vô cùng dâʍ ɭσạи, cũng yếu ớt cực kỳ, dễ dàng khiến người ta nảy sinh du͙© vọиɠ muốn chà đạp cậu.

Dươиɠ ѵậŧ của Giang Hạc Nhất ra vào rất mạnh bạo, dùng toàn lực đè ép lên vách thịt của Giang Uẩn Tinh, chỉ trong chốc lát Giang Uẩn Tinh đã cảm thấy rất thoải mái, tựa như rất thích mà rêи ɾỉ ư a. Đôi môi đỏ mọng sáp tới gần Giang Hạc Nhất đòi hôn, Giang Hạc Nhất liền điên cuồng hôn đáp lại cậu, thậm chí còn ngậm nhẹ môi dưới sưng đỏ, khẽ cắn một lúc mới buông tha.

Nhưng vừa kết thúc nụ hôn, sự chú ý của Giang Hạc Nhất lại bị điện thoại bỗng nhiên sáng lên thu hút. Anh trầm mặc nhìn điện thoại di động vài giây, Giang Uẩn Tinh rất không cam lòng, mặc kệ Giang Hạc Nhất thất thần, cố ý thít chặt miệng huyệt, hai chân quấn lên hông Giang Hạc Nhất, tựa như bất mãn rỉ tai anh nói: "Còn muốn." lại xin Giang Hạc Nhất "Làm chết em đi."

Giang Hạc Nhất phục hồi tinh thần, trên mặt vẫn là biểu tình khó đoán, thế nhưng ánh mắt đã tối đi vài phần.

"Được." Giang Hạc Nhất dùng sức bấm eo Giang Uẩn Tinh, anh cúi đầu, giọng nói lạnh lùng nhưng hơi thở nóng rực phả vào tai cậu, "Con mẹ nó tôi làm chết cậu."