Phiên ngoại: Ngày xuân

"Dạo gần đây cậu còn hay nằm mơ không?"

"Có."

Phòng tư vấn gọn gàng sạch sẽ, Giang Uẩn Tinh ngồi đối diện Lưu Tư Vực, thành thật gật đầu.

"Nhưng không thấy những thứ kỳ quái như lúc trước, ví dụ như ác mộng." Giang Uẩn Tinh hiếm thấy bổ sung thêm một câu, "Chỉ mơ thấy một vài hình ảnh về cuộc sống trước kia."

Lưu Tư Vực trông rất vui mừng vì thái độ thẳng thắn thành khẩn của cậu, sự cổ vũ đầy tràn trong ánh mắt: "Ví dụ như?"

"Mơ thấy người tôi thích." Giang Uẩn Tinh mím môi, bộ dáng có chút thẹn thùng.

Tạm dừng vài giây, dường như có hơi buồn rầu, cậu dùng giọng điệu oán giận nói với Lưu Tư Vực: "Lần đầu chúng tôi gặp nhau, anh ấy mười lăm tuổi, nhưng nhìn đáng sợ lắm."

Khi ấy Giang Uẩn Tinh mười ba tuổi, cho đến bây giờ chưa từng có ai dám dùng thái độ lạnh lùng đối xử với cậu như vậy. Nhưng vì bản tính hiền lành và bao dung của mình, Giang Uẩn Tinh sẽ không so đo với Giang Hạc Nhất lúc nào cũng trông như muốn đánh nhau tới nơi.

Giang Hạc Nhất khác với những người luôn vây quanh cậu. Giang Uẩn Tinh biết, có vài người tiếp cận cậu là vì gia thế của cậu, nhưng cũng có một vài người thật sự muốn làm bạn với cậu. Nhưng Giang Hạc Nhất không giống bất kì ai trong số đó.

Giang Hạc Nhất hoàn toàn mặc kệ cậu.

Thật ra vào lần gặp đầu tiên, Giang Uẩn Tinh đã nhạy bén cảm nhận được sự chán ghét mà Giang Hạc Nhất dành cho cậu. Chính vì từ nhỏ Giang Uẩn Tinh đã được cưng chiều, yêu thương, vậy nên mới không thể nào hiểu nổi thứ xúc cảm xa lạ này.

Cho dù đã biết Giang Hạc Nhất không thích mình, Giang Uẩn Tinh vẫn không thể kìm lòng mà chú ý đối phương.

Là một học sinh chuyển trường, ở trường mới Giang Hạc Nhất không có bạn bè. Cộng thêm thân phận xấu hổ của anh ở Giang gia nên càng không ai bằng lòng làm bạn với anh.

Mỗi lần Giang Uẩn Tinh đứng trong vòng vây của bạn bè là mỗi lần cậu nghĩ đến cảm giác cô độc khi Giang Hạc Nhất chỉ có một mình. Nhưng chính vì Giang Hạc Nhất không quan tâm đến bất kì điều gì, Giang Uẩn Tinh mới càng cảm thấy anh cực kỳ giỏi.

Biết rõ Giang Hạc Nhất không cần có bạn, nhưng điều kỳ lạ là Giang Uẩn Tinh lại rất muốn tới gần anh.

Giang Uẩn Tinh biết rõ việc Trình Tâm Ny hết sức căm hận Giang Hạc Nhất. Bởi vì trên đời này sẽ không có người phụ nữ nào có thể thật sự bình tĩnh, không hề so đo với việc chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ.........

Cũng vì điều đó mà Giang Uẩn Tinh cảm thấy bản thân chính là phản đồ tội ác tày trời.

Cậu luôn để ý đến Giang Hạc Nhất. Muốn Giang Hạc Nhất có thể sống tốt hơn một chút, không cần bị người làm ngầm coi thường, cậu chủ động gọi anh là anh hai, không muốn nhìn thấy Giang Hạc Nhất phải cô độc dù ở nhà hay ở trường, cậu chủ động tìm anh cùng làm bài, chia xẻ đồ ăn vặt, nếu có người lắm miệng, nói bậy bạ về Giang Hạc Nhất, Giang Uẩn Tinh sẽ là người đầu tiên đứng ra bênh vực anh.

Có nhiều lúc, Giang Uẩn Tinh cảm thấy Giang Hạc Nhất không có trái tim. Cậu làm nhiều việc bảo vệ anh như vậy, vậy mà Giang Hạc Nhất vẫn làm như không thấy cậu, mỗi lần chạm mặt ở trường, cả hai chưa bao giờ chào hỏi nhau.

Nhưng có đôi khi Giang Uẩn Tinh lại cảm thấy sự trả giá của mình không uổng phí. Một lần nọ cậu bị thương khi đang học thể dục, lúc ấy Giang Hạc Nhất cũng vô tình đi ngang, nhìn thấy anh cậu liền gọi một tiếng anh hai và anh đã ôm cậu đến phòng y tế, thỉnh thoảng cậu sẽ quấn quít lấy Giang Hạc Nhất, nói với anh cậu muốn ăn cao quy linh, nhưng phải xếp hàng rất lâu, lúc ấy Giang Hạc Nhất tuy rằng không mấy bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ thay Giang Uẩn Tinh cực ghét phơi nắng đi mua cao quy linh.

Giang Hạc Nhất khác với tất cả những người Giang Uẩn Tinh từng gặp, vì dù cho anh có đối xử tốt hay hủy hoại cậu, đều là hành động không hề có mục đích.

"Có đôi khi anh ấy đối xử với tôi rất không tốt." Giang Uẩn Tinh nhìn ngắm bản thân trên tấm kính lớn sau lưng Lưu Tư Vực, lầm bầm nói, "Cũng có đôi khi đối tốt với tôi. Nhưng mà, khó hiểu ở chỗ, mặc kệ anh ấy đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ chỉ càng thích anh ấy hơn."

Lưu Tư Vực rất có kiên nhẫn nghe cậu nói hết, Giang Uẩn Tinh nói xong xuôi thì mặt mày cũng đỏ lên, rồi lại như đang kiểm điểm bản thân nói với Lưu Tư Vực: "Tôi có hơi khó chịu."

Lưu Tư Vực cười cười, nói khá tốt, lại hỏi tiếp những vấn đề liên quan đến cảm xúc và giấc ngủ của cậu rồi hẹn ngày tái tư vấn, cuối cùng mới hơi không yên lòng tạm biệt Giang Uẩn Tinh.

Giang Uẩn Tinh ra khỏi phòng tư vấn, trông thấy Giang Hạc Nhất đứng ở cuối hành lang. Anh đứng đối diện cửa sổ, cúi đầu xem điện thoại, một tay khác kẹp lấy điếu thuốc lá.

Gió lạnh thấu xương thổi từ cửa sổ vào, khiến Giang Uẩn Tinh có chứng sợ lạnh hắt xì một cái. Giang Hạc Nhất bị tiếng động của cậu thu hút quay đầu lại nhìn, vứt thuốc lá vào thùng rác. Đưa tay chỉ vào lỗ mũi đỏ ửng của Giang Uẩn Tinh, ý bảo cậu tiến lại.

Giang Uẩn Tinh nắm chặt áo khoác, chạy chậm về phía Giang Hạc Nhất, ngoan ngoãn ngẩn đầu nhìn Giang Hạc Nhất, nhẹ giọng gọi: "Anh hai."

Giang Hạc Nhất buông mắt nhìn cậu, sau đó cởϊ áσ khoác của mình ra ném cho Giang Uẩn Tinh. Gió lớn thổi tung tóc của Giang Hạc Nhất, Giang Uẩn Tinh ôm áo khoác sửng sốt một hồi, định nói với anh "Không cần đâu." , mới vừa chuẩn bị đưa trả lại đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng áp chế của Giang Hạc Nhất, đành phải ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, sau đó rất hiểu chuyện nói với anh "Cám ơn anh hai."

Đêm nay hai người không ăn cơm ở nhà, địa điểm dùng cơm là quán ăn kiểu Trung do Lưu Tư Vực giới thiệu.

Phòng ăn riêng của nhà hàng không nhiều, khoảng cách mỗi phòng cũng khá xa, không gian yên tĩnh, đồ ăn này kia ăn cũng ngon, rất thích hợp với Giang Uẩn Tinh có chứng sợ đám đông.

Có thể vì đồ ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của Giang Uẩn Tinh nên hiếm có một ngày cậu ăn nhiều hơn mọi khi, đến lúc ra khỏi nhà hàng, tâm trạng của cậu thoạt nhìn cũng rất tốt.

Quay lại xe, bỗng nhiên cậu lại quấn quít dính lấy Giang Hạc Nhất muốn hôn môi, tuy rằng Giang Hạc Nhất cảm thấy phiền, nhưng vẫn không cự tuyệt cậu.

Thuận lợi đạt được tâm nguyện, Giang Uẩn Tinh vui vẻ cười mãi. Trên đường về lại có chút kẹt xe, nhưng vì tâm tình Giang Uẩn Tinh lại tốt, trên xe còn mở bài hát cậu yêu thích, vậy nên suốt chặng đường đi cậu vẫn rất hào hứng.

Đậu xe vào bãi, hai người đứng chờ ở thang máy. Giang Uẩn Tinh nắm tay Giang Hạc Nhất, nhẹ giọng nói với anh sáng mai mình muốn ăn sáng.

Cửa thang máy mở, Giang Uẩn Tinh có chút bối rối trừng mắt, trốn sau lưng Giang Hạc Nhất, tựa như gặp tai họa khi trông thấy Lê Triết bỗng nhiên xuất hiện ở Minh Châu Thúy Uyển.

Hành động của Lê Triết cũng khác thường y hệt Giang Uẩn Tinh. Ánh mắt cậu ta dừng trên mặt Giang Uẩn Tinh đang núp sau lưng Giang Hạc Nhất, thời gian dừng lại cũng không lâu.

Khi thang máy chuẩn bị đóng, cậu ta đưa tay cản lại, sau đó bước ra ngoài, không nói một lời lướt qua Giang Uẩn Tinh và Giang Hạc Nhất.

Trong thang máy không có người ngoài, Giang Uẩn Tinh không thèm quan tâm đến camera có đang hoạt động hay không, trực tiếp nhào vào lòng Giang Hạc Nhất.

Giang Hạc Nhất hỏi cậu bị sao vậy, cậu lại không trả lời, chỉ nhẹ lắc đầu.

Về đến nhà, Giang Uẩn Tinh vẫn không yên lòng bước lòng vào phòng ngủ, lấy quần áo đi tắm.

Cậu ngây ngốc trong phòng tắm một lúc lâu. Đợi đến khi rửa mặt xong xuôi, tóc của Giang Hạc Nhất cũng đã khô.

Ánh sáng trong phòng vừa phải, Giang Hạc Nhất tựa đầu vào giường, Giang Uẩn Tinh cởi dép leo lên giường, im lặng dựa vào người anh.

Giang Hạc Nhất cầm điện thoại xem tin tức, Giang Uẩn Tinh nhìn theo anh, quang minh chính đại nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt di chuyển theo ngón tay của Giang Hạc Nhất, nhìn anh trả lời tin nhắn.

Cậu thấy Lưu Tư Vực gửi tin cho Giang Hạc Nhất, "Hôm nay em trai cậu tương đối phối hợp." , "So với những lần gần đây, hôm nay cậu ấy nói nhiều hơn một chút."

Giang Uẩn Tinh có chút đắc ý, không biết vì điều gì, nhưng lại rất chờ mong được nghe Giang Hạc Nhất khen ngợi mình. Nhưng ý cười trên môi duy trì không được vài giây đã nhanh chóng biến mất.

Giang Hạc Nhất tìm trong album ảnh một tấm hình gửi của Lưu Tư Vực gửi cho cậu ta, mới vừa ấn gửi đi, Giang Uẩn Tinh đã bò đến, truy hỏi anh đang làm gì.

Giang Hạc Nhất tắt điện thoại đặt lên tủ đầu giường, mắt lạnh nhìn Giang Uẩn Tinh, không hề có ý muốn giải thích.

"Sao anh hai lại như vậy. . . . ." Giang Uẩn Tinh vòng tay lên cổ Giang Hạc Nhất, thương tâm oan ức lên án, "Anh hai không chịu chụp hình em, dựa vào đâu lại chụp cho bác sĩ Lưu?"

Mắt cậu hồng hồng trông rất tội nghiệp, cứ như Giang Hạc Nhất đang ăn hϊếp cậu vậy đó. Giang Hạc Nhất cảm thấy buồn cười nhưng không biểu hiện ra ngoài, anh nắm cằm Giang Uẩn Tinh, hỏi cậu: "Là vì ai không chịu phối hợp trị liệu, khiến tôi bị Lưu Tư Vực bóc lột đến như vậy?"

Giang Uẩn Tinh sững sờ nhìn không ra hỉ nộ ái ố trên mặt Giang Hạc Nhất, sau khi phản ứng lại, mới khó tin hỏi: "Là bởi vì em sao?" Giang Uẩn Tinh không nghĩ tới nguyên nhân này, lập tức áy náy nói, "Xin lỗi anh hai, sau này em sẽ ngoan ngoãn phối hợp, sẽ không như vậy nữa."

Giang Hạc Nhất không trả lời, bình tĩnh nhìn cậu. Giang Uẩn Tinh có chút nao núng dán sát vào người anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. Thấy Giang Hạc Nhất không cản mình, cậu mới đánh bạo quỳ lên, ôm vai Giang Hạc Nhất, chủ động hôn môi anh.

Môi lưỡi triền miên khiến hai má và tai Giang Uẩn Tinh hồng lên, cậu hôn đến nhũn cả người, xương cốt như vụn ra dựa vào người Giang Hạc Nhất, thần sắc vừa thẹn thùng vừa nói ra lời phóng đãng: "Anh hai, chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi."

Không đợi Giang Hạc Nhất đáp lời, Giang Uẩn Tinh đã thò tay vào quần anh, thủ pháp điêu luyện xoa nắn dươиɠ ѵậŧ. Lúc ở phòng tắm cậu đã có chuẩn bị, nhưng khi ngón tay của Giang Hạc Nhất đâm vào cậu vẫn cảm thấy rất đau. Bàn tay đang giúp Giang Hạc Nhất thủ da^ʍ xụi lơ, chỉ có thể mềm nhũn ghé lên vai anh. Bị bàn tay của anh làm tới chỉ có thể rêи ɾỉ.

Giang Hạc Nhất chống một tay lên đầu gối cậu, để cậu nằm xuống giường. Sau đó tách hai chân Giang Uẩn Tinh ra, tiến vào, vừa di chuyển vừa mắng tao hóa.

Giang Uẩn Tinh nhanh tay che miệng, liên tục lắc đầu, tựa như làm vậy có thể giữ được trong sạch cho mình, phủ nhận lời nói của Giang Hạc Nhất. Giang Hạc Nhất cười nhạo gạt tay cậu ra, thấy cậu không an phận liền trực tiếp lấy cà vạt cột tay cậu lại. Giang Hạc Nhất rút ra, sau đó đâm vào sâu nhất, giống như muốn đâm hư Giang Uẩn Tinh, làm cho cậu không thể nào rên khóc được nữa.

"Làm chết em." Giang Hạc Nhất cúi người liếʍ hôn bả vai mẫn cảm của cậu, hạ thân hung ác ra vào, đôi môi chạm vào vành tai sưng đỏ, cố ý nói với Giang Uẩn Tinh "Kêu lớn lên cho cả tòa nhà đều biết em bị làm như thế nào."

Lúc kết thúc đã gần rạng sáng, Giang Uẩn Tinh đỏ mặt nằm trên giường thở dốc, bộ dáng dâʍ ɭσạи bị làm đến mất tỉnh táo.

Giang Hạc Nhất cầm lấy di động, không báo trước bật camera, tách một tiếng, khiến Giang Uẩn Tinh sợ tới mức né sang một bên.

Cậu nơm nớp lo sợ nhìn không rõ sắc mặt của Giang Hạc Nhất, anh đưa điện thoại vừa chụp cậu lên, hỏi: "Vừa nãy không phải hỏi tôi tại sao không chụp hình cho em phải không?"

"Cho em." Giang Hạc Nhất khẽ cười, "In tấm này ra làm tranh đi, thế nào?"

Ảnh chụp cả người Giang Uẩn Tinh nhuốm màu hồng nhạt, ánh mắt mê ly, hai chân hơi mở ra, dưới thân là huyệt khẩu hồng hồng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ nơi đó chảy ra, da^ʍ mĩ đến mức Giang Uẩn Tinh không dám nhìn lần hai.

Cậu vừa bối rối vừa sợ hãi muốn ôm Giang Hạc Nhất, đáng tiếc cơ thể vẫn không có sức. May mắn Giang Hạc Nhất tiến tới gần một chút, thành toàn cho ý định của cậu, để cậu tùy ý ôm mình, Giang Uẩn Tinh chui rút trốn vào lòng Giang Hạc Nhất. . . .

Tâm tình Giang Hạc Nhất có vẻ khá tốt, khẽ nói: "Cứ vậy đi, lần sau có triển lãm, tôi sẽ đem bức tranh. . . . . ."

"Không muốn! Không muốn!" Giang Hạc Nhất còn chưa dứt lời, Giang Uẩn Tinh đã nghẹn ngào cắt lời anh, "Anh hai không được để người khác nhìn thấy em như vậy. . . . Cầu xin anh. . . . . "

"Em không muốn à?"

"Không muốn, em không muốn!"

Giang Uẩn Tinh khóc rất đáng thương, Giang Hạc Nhất còn tự hỏi một phen, cuối cùng đồng ý với cậu: "Được rồi."

Dừng một chút, còn nói, "Vậy em nói xem, lúc nãy em và Lê Triết là thế nào."

Tiếng khóc thút thít của Giang Uẩn Tinh bỗng ngưng lại. Thân thể trong lòng Giang Hạc Nhất cũng thoáng căng cứng. Im lặng một lúc, Giang Hạc Nhất lãnh đạm lùi về sau, Giang Uẩn Tinh sợ hãi ôm chặt anh không buông, nói "Đừng đi."

"A Triết. . . . . . . . .A Triết cứu em." Giang Uẩn Tinh khó mở miệng, tốc độ nói rất chậm, câu chữ còn ngắt quãng, "Chính là, lúc đáp máy bay, cậu. . . .Cậu ấy nói với em, dù sao em cũng là. . . . . .Là đồng tính, anh hai, anh hai không thích em, chi. . . . .Chi bằng đi theo cậu ta. . . . . . ."

Giang Hạc Nhất lau nước mắt trên má cậu, giọng nói không chút bận tâm: "Vậy sao."

"Ừm." Giang Uẩn Tinh nhẹ gật đầu, lại nói, "Em cảm thấy rất kỳ quái, nên lén trốn đi."

Giang Uẩn Tinh siết chặt vòng tay ôm Giang Hạc Nhất, nói với anh: "Em chỉ thích anh hai, anh hai cũng không thể. . . .Không thể để người khác em, hức, em. . . ."

Giang Uẩn Tinh nói chuyện không đầu không đuôi nhưng Giang Hạc Nhất vẫn hiểu cậu muốn nói gì. Anh vỗ về hai má cậu, nói: "Yên tâm." Khi Giang Uẩn Tinh chuẩn bị cọ mặt vào tay anh, liền nói thêm, "Lừa em thôi."

Đến khi rửa mặt xong Giang Uẩn Tinh đã sắp mở mắt hết nổi. Giang Hạc Nhất ôm cậu quay về giường, cậu vẫn như gấu Koala dính chặt trên người anh.

Giang Hạc Nhất tắt đèn, đắp mền, mơ mơ màng mang cảm nhận Giang Hạc Nhất dựa vào mình, nỉ non: "Anh hai. . . . . ."

Trên người Giang Hạc Nhất có mùi thơm sữa tắm, Giang Uẩn Tinh ôm lấy anh, giống như ôm lấy cả mùa xuân.

Rạng sáng ngày mười lăm tháng một, Giang Uẩn Tinh thường xuyên mất ngủ đã có tiến vào giấc ngủ một cách dễ dàng.

Ngày xuân ấm áp tươi đẹp, có cánh hoa nhẹ nhàng chạm vào má cậu, dường như có giọng nói của Giang Hạc Nhất thủ thỉ bên tai.

Thật trịnh trọng, thật trân quý, nhưng lại không muốn để người kia biết, đối phương dùng giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ nói với Giang Uẩn Tinh: Sinh nhật vui vẻ.