Chương 8: Phải Rời Đi 3

Vương Thị rót nước đun sôi vào trong ống trúc, chứa đầy năm ống, trong đó hai ống là nước có bỏ thêm muối, năm ống nước chỉnh tề đặt ở trong sương lưng.

Từ Đại xắn ống tay áo lên, không để ý phong phạm của công tử thế gia, ông ấy đứng bên bếp nặn cơm gạo cám, nhìn thấy Vương Thị thêm muối vào trong nước, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nữ nhân này đang làm cái quái gì vậy?

Đun sôi nước để uống thì thôi đi, sao còn cho thêm muối vào nước?

Vương thị đang bận rộn không có thời gian quản trượng phu tiện nghi không có tiền đồ này, bà ấy lấy một nửa số thịt đã xử lý lúc trước ra nướng chín rồi gói lại, đây là món ăn thêm cho người một nhà ngày mai, muốn đi nhanh thì phải ăn đồ dinh dưỡng hơn một chút.

Mà một nửa còn lại, Vương Thị dùng hết muối thô trong bình gốm trong nhà ướp lên, dễ bảo quản trong thời tiết nóng bức như vậy.

Gạo cám cũng không còn bao nhiêu, trừ bữa ăn xa xỉ tối nay, gạo cám còn lại chỉ nặn ra hai mươi nắm to bằng nắm tay của đứa trẻ, tính toán kỹ lưỡng, hơn nữa thịt trong giỏ Vương Thị, một nhà năm người miễn cưỡng có thể ăn tầm bốn ngày.

Hai phu thê bỏ toàn bộ thức ăn và nước uống vào trong sọc, xoay người đi vào trong phòng lấy ván gỗ đậy lại.

Đây là phòng ngủ của phu thê nhà họ Từ, cách vách chính là phòng của hai tỷ muội, bình thường Từ Đại Lang ngủ ở trên giường dùng ván gỗ ghép lại ở trong phòng.

Từ Đại đi theo Vương Thị vào phòng, nhìn bà ấy đào ở dưới gầm giường, lấy ra một cái bình gốm, đôi mắt sáng ngời.

Nhưng mà Vương Thị chỉ lấy ra mười đồng tiền lớn từ trong bình gốm, đây chính là toàn bộ gia sản còn lại của nhà họ Từ.

Vương Thị đếm đi đến lại mười đồng tiền lớn này ba lần, cũng không thể đẻ ra thêm một đồng, thẹn quá hóa giận, lại trừng mắt nhìn Từ Đại một cái.



Từ Đại phản bác: "Nếu ba mà là người quản lý gia đình, tuyệt đối sẽ không để cho mẹ con ngươi lưu lạc đến tình cảnh thế này."

Ngụ ý, bà ấy phải trách nguyên nhân chính ấy, đừng kéo trên người Từ Đại chân nhân ông ấy.

Vương Thị lạnh nhạt cười một tiếng, đưa 10 đồng tiền lớn này cho Từ Đại, Từ Đại nhận lấy, cẩn thận cất ở trên người.

10 đồng tiền lớn này, chính là chỗ dựa cuối cùng của cả nhà bọn họ.

Hành động nhỏ này của hai phu thê đã định ra người chủ trì tiếp theo của gia đình này, đối nội nam làm chủ, đối ngoại nữ làm chủ, Vương Thị phụ trách xung phong đánh trận, Từ Đại phụ trách đảm bảo hậu cần.

Đối với người đồng đội trước mắt của mình, Từ Đại vẫn hài lòng, mặc dù không giống nữ nhân lắm, nhưng vì thế mà ông ấy trái lại thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Vương Thị cũng là loại nữ nhân gặp chuyện chỉ biết khóc đến mức không biết trời trăng gì, chỉ dựa vào một mình ông ấy mà kéo đại gia đình này. Thì ông ấy đã lựa chọn tự sát tại chỗ rồi!

Hai chị em Từ Nguyệt ở trong phòng thu dọn xong quần áo cũ của mình.

Mỗi người mặc một bộ áo hai lớp hoa lau.

Hai tỷ muội mỗi người chỉ có hai bộ quần áo, một bộ áo dài mỏng mặc cho xuân hạ, đã mặc trên người.

Còn một bộ áo vải lanh dày mặc vào mùa đông, phía trên đầy mảnh vá, có thể so sánh với mấy tên ăn mày.

Nhưng Từ Nguyệt phát hiện từ trong trí nhớ nhạt nhẽo của tiểu nhóc này, nhóc con như cô bé mặc xiêm y hoàn chỉnh như vậy, đã là đối tượng hâm mộ của bọn nhỏ trong thôn.