Chương 9: Quân Lưu Dân 1

Rất nhiều thiếu nữ trong thôn ngay cả bộ quần áo cũng không có, bình thường trốn ở trong chăn, cũng không ra cửa, cũng không tiếp khách, chỉ có đến lúc xuất giá, mới có thể có được một bộ xiêm y mặc ra cửa.

Nữ tử có thể được một thân xiêm y mới xuất giá, chính là của hồi môn thể diện nhất.

Trong thời đại lạc hậu của dòng chảy tiền bạc này, vải thậm chí còn tốt hơn so với vàng bạc châu báu, lụa và các loại vải lụa khác cũng là tiền tệ cứng của mấy tên thương gia.

Từ Nhị Nương vừa bóp mũi vừa lấy từ trong rương gỗ rách tản ra khí tức mục nát ra một khối ga trải giường "phong cách hiện đại", xếp quần áo của hai chị em thành một đống đặt ở đầu giường.

Từ Nguyệt trong phòng ngoài phòng dạo một vòng, thấy cha mẹ chị gái không đựng nồi chén gạo lại, đoán được bọn họ có thể không chú ý tới giá trị của mấy thứ này, yên lặng cất toàn bộ năm cái chén gốm rách trong nhà, một cái hũ sành nấu cơm nấu thức ăn đi, đặt ở trong cái sọt cha mẹ đặt thức ăn.

Còn lại chính là chiếu và chăn ngủ, đêm nay còn phải ngủ một đêm, sáng mai thức dậy thu dọn là được.

Chuẩn bị tất cả thỏa đáng, cái nhà này thật sự là nghèo đến không có gì để lấy, Vương Thị tắt lửa, buộc cửa lại, mỗi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Đây là một đêm không trăng, cả thôn trang một mảnh tối đen, gió ở ngoài vù vù thổi vào trong phòng, tựa như thế gian này chỉ có một nhà này còn sống.

Từ Nguyệt bửng tỉnh khỏi sự bất an, nhìn thấy bóng cây ngoài cửa sổ lay động, giống như quỷ mị giương nanh múa vuốt nhào tới.

Dưới sự ảnh hưởng của sự ưu tư bất an khó hiểu này, Từ Nguyệt ban ngày nhìn thấy người chết đều không cảm thấy sợ hãi, đột nhiên sợ hãi ôm lấy Từ Nhị Nương bên cạnh.

Động tĩnh lớn như vậy, Từ Nhị Nương bừng tỉnh, đầu tiên sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, hai tay vỗ nhẹ lưng muội muội trong ngực, khẽ dỗ dành: "Ta ở đây, ta ở đây.”

Nghe được tiếng trấn an ôn nhu, cảm xúc bất an mãnh liệt trong lòng Từ Nguyệt lúc này mới chậm rãi ổn định lại.



Đúng lúc này, gió bên phòng bỗng nhiên lớn lên, thổi đến cửa phòng cách vách vang lên tiếng "kẽo cà kẽo kẹt", không biết tại sao, Từ Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến lão đầu cách vách kia.

Sự bất an mãnh liệt vừa mới đè xuống lại dâng lên!

"Tỷ, muội muốn sang phòng bên cạnh xem một chút." Từ Nguyệt nhỏ giọng cầu xin: "Tỷ đi cùng muội được không?”

Từ Nhị Nương ừm một tiếng, cô bé tựa như người trời sinh đi lại được trong bóng đêm, bóng cây quỷ mị giương nanh múa vuốt chỉ có thể trở thành bối cảnh chói rọi vĩ đại của cô bé.

Từ Nguyệt nhìn Từ Nhị Nương đứng lên mang giày cho mình, bỗng nhiên cảm thấy cô bé cũng không xa lạ như vậy.

Hai tỷ muội mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài, Từ Đại và Vương Thị cách vách thật ra đã sớm bị hai người đánh thức, cũng đi theo.

"Cha, mẹ?" Từ Nguyệt không nghĩ tới việc cha mẹ cũng bị đánh thức.

"Hai đứa nhóc các con hơn nửa đêm chuẩn bị làm gì? Ban đêm nguy hiểm như thế nào, con không biết sao?” Vương Thị nhíu mày chất vấn.

Từ Đại cũng không vui nhìn hai tỷ muội, con nít phải ra dáng con nít, có việc phải báo trước với người lớn.

Từ Nguyệt biết bọn họ lo lắng cho sự an toàn của mình, nói hết sự bất an trong lòng ra.

"Con nghĩ tới đi xem lão đầu kia thế nào rồi, một mình ông ta, có chút đáng thương." Từ Nguyệt nói như vậy.

Nhưng trên thực tế, cô bé đã có một linh cảm xấu.