Chương 38: Không Phải Một Chỗ 2

Vừa nghe nói là con gái nhà họ Từ tìm được ở sườn núi, những thôn dân thôn Đại Vương lên núi đi về tay không cũng lập tức đi lên sườn núi tìm.

Dù là sắc trời sắp đen, sẽ có dã thú qua lại thì cũng không sợ. Bọn họ còn ước gì sẽ có vài con dã thú xuất hiện, đến lúc đó liền có thể nhét đầy cái bao tử.

Vương Thị nhìn bộ dáng vui mừng của mấy người Đông Thị, lại nhìn 3 đứa trẻ nhà mình, ngẩn ra một chút.

Nàng không nghĩ tới, thế mà mấy đứa trẻ trong nhà lại tài giỏi như vậy.

“Mẹ.” Hai tỷ muội Từ Nguyệt mở miệng gọi nàng, con mắt lóe sáng lấp lánh, một bộ dáng chờ đợi được khích lệ, khiến tim Vương Thị tan chảy.

Nàng “ôi ” một tiếng, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, gọi ba đứa nhỏ đi về phía đống lửa, thả con mồi ở sau lưng xuống.

Những thôn dân khác của thôn Đại Vương đều về tay không, có thể là con mồi đều chạy tới chỗ của Vương Thị, ba con gà rừng, bốn con thỏ, trong đó ba con vẫn còn sống.

Vừa nhìn liền biết, cả một nhà thỏ đều bị tiêu diệt.

Từ Đại vắt khô khăn đưa cho Vương Thị lau mồ hôi xoa tay, Từ Nhị Nương lấy ra nước sôi để nguội cho nàng giải khát, Từ Nguyệt đem khoai sọ nấu chín cho nàng, trong mắt hàm chứa hai phần chờ mong.

Nghiễm nhiên là Vương Thị là người được đãi ngộ tốt nhất nhà.

“Hầm gà rừng cho mấy đứa trẻ bồi bổ.” Vương Thị đưa khăn bẩn cho Từ Đại, thuận tiện phân phó nói.

Mấy người Từ Nguyệt lập tức cười.

Từ Đại nghĩ đến mùi vị canh gà, chịu đựng sự ghét bỏ nhận lấy khăn tay, chọn một con gà rừng mập, cầm con dao lên bên cạnh hồ nước.

Lúc này Vương Thị mới cầm lấy đồ ăn mà con gái đưa tới để ăn, cảm giác mềm mại kia không khác khoai tây bao nhiêu, ngon hơn cám gạo rất nhiều, hơn nữa cảm giác chắc bụng cũng vô cùng mãnh liệt.



Chỉ ăn một củ, Vương Thị liền cảm thấy dạ dày đói meo của mình đã thoải mái hơn rất nhiều.

Lại có con gái lớn lấy nước cho, Vương Thị ăn 3 củ khoai sọ, từ lúc xuyên qua đến nay, đây là lần thứ nhất cảm thấy ăn no hạnh phúc.

“Làm sao có thể tìm được?” Vương Thị ăn no xong thì tò mò hỏi Từ Nguyệt.

Từ Nguyệt chỉ vào bốn phía sườn núi nhỏ: "Trong lúc vô tình ở trên sườn núi nhìn thấy, gọi là khoai sọ, mẹ không biết sao?”

Từ Nguyệt vẫn cảm thấy trong mấy người trong nhà, mẹ là người có hành vi và quan điểm không khác mình lắm, cô bé còn tưởng rằng hai người cùng đến từ một thế giới.

Nhưng rõ ràng, từ việc khoai sọ này liền có thể nhìn ra, Vương Thị và cô bé không đến cùng một thế giới.

Bằng không thì, tại sao người của Đại Thiên Triều đã ăn rất nhiều thứ mà lại không biết khoai sọ cho được!

Vương Thị lắc đầu, nàng chưa từng thấy khoai sọ.

Nói thật, những giống loài thực vật ở thế giới này đối với nàng mà nói thì cũng chỉ là những loài vật đã tuyệt chủng trong sác giáo khoa, cũ đến mức không thể nào khảo chứng.

Nếu không có ký ức nguyên thân để lại, cùng kinh nghiệm sinh tồn mà mình tích lũy sau khi chiến đấu khắp nơi thì căn bản là nàng không thể thích ứng với thế giới viễn cổ này nhanh như vậy được.

Vương Thị hỏi: “Ấu Nương, vậy theo con nói như vậy, có phải xung quanh vẫn còn rất nhiều khoai sọ không?”

Nếu thật là như vậy thì vấn đề thức ăn có thể có được làm hoà dịu.

Mà có đồ ăn, bọn họ sẽ có thể nhét đầy bụng, khôi phục thể lực, lấy tốc độ nhanh hơn để an ổn thành trì, làm tốt chuẩn bị phong phú, vượt qua mùa đông giá rét.