Chương 37: Không Phải Một Chỗ 1

Không bao lâu, một mùi hương tỏa ra không khí, con gái nhà họ Vương nhìn chằm chằm vào khoai sọ ở trong nồi, hung hăng nuốt ngụm nước miếng.

Nhưng nàng ta không nhúc nhích, mà mong chờ nhìn chằm chằm bọn người Từ Nguyệt cách đó không xa.

Từ Nguyệt dùng nhánh cây làm đũa đâm vào một củ khoai sj, lột vỏ ngoài ra, há to mồm cắn một cái.

Trong miệng mềm, hơi ngọt, không mềm thơm ngọt như khoai của sau này, nhưng đối với Từ Nguyệt ăn cám gạo rất nhiều ngày mà nói thì khoai sọ trong miệng này đã là mỹ vị.

“Lộc cộc…”

Nhìn bộ dáng hưởng thụ kia của Từ Nguyệt, ba cái bụng Từ Đại, Từ Đại Lang, Từ Nhị Nương hợp thời kêu lên tiếng.

Khác hoàn toàn với Từ Đại Từ Nhị Nương có lễ nghi ưu nhã khắc vào trong xương cốt khác biệt, Từ Đại Lang không để ý nước sôi bỏng tay, trực tiếp thò tay vào lấy khoai sọ ở trong nồi.

May mắn là Từ Nguyệt phát hiện nhanh, một đũa lấy tay của hắn ra, vội vàng đưa cho hắn khoai sọ ở trong tay mình, lúc này tay Từ Đại Lang mới miễn bị phỏng.

“Ca ca, ăn cái gì phải dùng đũa!” Từ Nguyệt nghiêm mặt nhỏ nghiêm khắc nhắc nhở: “Nước sôi sẽ làm phỏng tay của ca, ca có hiểu không?”

“.”

Từ Đại Lang vùi đầu điên cuồng gặm, một củ khoai sọ vốn lớn như quả đấm cũng bị ăn hết ngon lành, giương mắt nhìn chằm chằm vào Từ Nguyệt, trong mắt to ngập nước viết: Còn muốn!

Từ Nguyệt ngửa đầu hít sâu một hơi, mới đem đè xuống cảm giác ở cổ họng, tức giận dùng đũa đem lấy hết khoai sọ ở trong nồi ra.

Tất cả là 12 của khoai sọ, mỗi người 3 củ.

Từ Đại ưu nhã hất tóc mái ra, cất 3 củ khoai sọ vào trong ngực, bóc vỏ, từng miếng nhai kỹ nuốt chậm, con mắt híp lại, bên trong ẩn ngấn lệ chớp động.



Mẹ nó đây mới là đồ cho người ăn!

Từ Nhị Nương không lên tiếng, yên lặng ăn xong 3 củ khoai sọ, xoa chống bụng, nằm ở bên trên chiếc nệm rơm mà Từ Đại làm, nhìn lên bầu trời nhiệt liệt kiêu dương, hạnh phúc muốn để thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này.

Từ Nguyệt còn nhỏ, cũng không dám lập tức ăn quá nhiều, chỉ ăn một củ khoai sọ, còn lại hai củ thì cho con quỷ chết đói Từ Đại Lang 1 củ, còn 1 củ thì cất vào trong ngực làm lương thực dự trữ.

Nhìn người nhà ăn no xong nằm xuống, Từ Nguyệt nâng mặt bánh bao thở dài một hơi, đi đến bên cạnh hồ nước, đào hố dẫn nước, gỡ búi tóc, thư thái gội đầu.

Nhân tiện cũng rửa sạch sẽ khuôn mặt nhỏ của mình.

Đứa trẻ có tuổi mụ là 6, đầu tròn vo, lông mày nhàn nhạt, hai mắt thật to, cái mũi cái miệng nho nhỏ, làn da bị phơi rám nắng, gương mặt phình lên, mang theo một chút bụ bẫm.

Nếu so với những đứa trẻ khác thì vẻ ngoài của cô bé tốt hơn rất nhiều.

Từ Nguyệt gương mặt nhỏ hoàn toàn xa lạ ở trong nước thì có chút sững sờ.

Mọi thứ ngày hôm qua như cận kề trước mắt, tưởng như chỉ là một giấc mộng xa vời, khi tỉnh giấc mộng, lại là hiện thực phũ phàng.

Nhưng. Vẫn phải tiếp tục sống thật tốt.

Từ Nguyệt, cố lên, mình có thể!

Chạng vạng tối, mấy người Vương Thị ra ngoài săn thú trở về.

Vừa về đến liền ngửi được mùi thơm của thức ăn, nhìn thấy những cục màu đen kia thì bất ngờ.

Ai có vợ con ở đây thì đều được ăn những củ khoai sọ nóng hổi mà vợ mình mừng rỡ đưa cho, cảm giác sàn sạt mềm mềm, còn có vị hơi ngọt khiến cho mấy người bụng đói cảm thấy rất vui.