Chương 39: Cứ Nhìn Ngươi Thì Sao 1

Từ Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía nồi khoai sọ của mấy người Đông Thị Khâu Thị.

Vương Thị nhìn lại theo tầm mắt của cô bé, lập tức liền hiểu ra.

Nàng vỗ nhẹ nhẹ đỉnh đầu Từ Nguyệt, cười khoan dung: "Ấu Nương rất lợi hại, có những thứ này của các con mang về, lại thêm con mồi mẹ đánh trở về, đủ để chúng ta ăn một thời gian.”

Cũng không trách cô bé nói chuyện khoai sọ ở trên núi cho những người khác, mà ngược lại còn tán dương cô bé làm rất tuyệt.

Trong lòng Từ Nguyệt cảm thấy ấm áp, nhưng mà vẫn có chút lo lắng cho những ngày tiếp theo.

Nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”

Từ Nhị Nương cùng đã xử lý xong gà rừng trở về cùng Từ Đại, nghe vậy thì tất cả đều nhìn về phía Vương Thị.

Trong lúc bất tri bất giác, nàng sớm đã trở thành người lãnh đạo của cả gia đình.

Mặc dù, chuyện này cũng có thể bởi vì chênh lệch giá trị vũ lực, nhưng không thể không nói, Vương Thị có một năng lực sinh tồn tuyệt vời, khiến mấy người Từ Nguyệt cảm thấy nàng càng đáng tin hơn người ba Từ Đại này.

Vương Thị phân tích trật tự rõ ràng nói: “Nơi này có nước, còn có thể bắt được con mồi, chúng ta cứ ở lại chỗ này hai ngày, vừa chuẩn bị đồ ăn, vừa đợi để xuống núi.”



Từ Đại cảm thấy là có thể, dù sao thì đồ ăn mới là thứ trọng yếu nhất, lúc trước chạy trốn vội vàng, còn chưa chuẩn bị được cái gì, hiếm thấy có cơ hội như bây giờ, tất nhiên là muốn chuẩn bị thật tốt.

Chỉ là

Ba con 3 người ăn ý nhìn về phía thôn dân thôn Đại Vương trở về từ trong núi, những người này ở đây, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.

Chỗ tốt là nhiều người sức mạnh lớn, trước mắt thì bọn họ có thể giữ lại cái hồ nước.

Nhưng chỗ xấu cũng rất rõ ràng, phải cùng nhau chia hết những tài nguyên còn sót lại cho mọi người ở đây.

Cha con 3 người lo nghĩ sao Vương Thị lại không biết?

Có chỗ được tất có chỗ mất, giống như lúc trước Từ Đại nói, trước khi bọn họ còn chưa mạnh lên, quần thể lực lượng là rất cần thiết.

Không có khả năng nói thời điểm cần thì lợi dụng người ta, thời điểm không cần lại vứt xuống.

Vậy lần tiếp theo thì sao?

Không phải mỗi lần muốn dùng người thì sẽ trùng hợp có nhiều người xuất hiện đồng thời nhường mình lợi dụng như vậy.



“Trong rừng có không ít con mồi, ngày mai mẹ sẽ dẫn bọn họ đi săn, ít nhất thì chúng ta sẽ bảo vệ cái hồ nước này trước, gấp rút chuẩn bị kỹ càng đồ ăn để lên đường.”

Nói đến chuyện này, Vương Thị liền phát sầu vì lọ đựng nước.

Đây là thời đại Viễn Cổ, không có chai nước nén gập lại được, mà bọn họ cũng không xác định được là ở đâu có nước, ít nhất thì bọn họ cũng phải chuẩn bị nước cho nửa tháng.

Nếu mỗi người uống một lít nước để đáp ứng đủ nhu cầu thì năm người chính là năm thăng, nửa tháng là 75 lít nước.

Dựa vào sức của Từ Đại Lang, cộng thêm nàng và Từ Đại chia sẻ, hoàn toàn có thể mang được.

Thế nhưng phải dùng cái gì thì mới chứa được nhiều nước như vậy?

Ông trúc truyền thống thì cũng có trọng lượng rất nặng, phải dùng sức gấp đôi, 300 cân cũng không quá thực tế.

Hơn nữa ống trúc còn có thể bị rỉ nước, nếu đi trên núi gập ghềnh lắc lư thì cũng có thể bị rơi mất một nửa.

Vương Thị lâm vào trầm tư.

Gà rừng trong nồi gốm bắt đầu hầm ra mùi thơm, huynh muội 3 người Từ Nguyệt nhìn chằm chằm vào nồi gốm, dù là bụng đã bị khoai sọ lấp đầy nhưng vẫn là thèm ăn mà nuốt nước miếng.