Chương 4: Yến vương phi

Thái tử phi đi tới liếc một cái, không khỏi mặt mày hớn hở: "Tứ đệ, quân trắng vận số đã hết, đệ nhận thua với Quai Quai đi!"

Tề Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tay đưa bếp lò cầm tay cho Quý Căng Ngôn, hắn cầm ly vừa uống vừa đi về phía bàn trà: "Đại tẩu vui như vậy làm gì, cũng không phải tẩu thắng đệ, cho nên ván vừa rồi không tính."

Rõ ràng là đoán được hắn sẽ không chịu thua Quai Quai, Lư thị chọc chọc Quý Căng Ngôn: "Vậy Căng Ngôn thắng đệ, thì bảo nàng tiếp tục trận cá cược này thôi."

"Thái tử phi nương nương, con không biết người đang đánh cược với tiểu cữu cữu, cho nên ván vừa rồi không tính, hay mình chơi một ván khác đi?" Quý Căng Ngôn có chút sợ hãi, vội vàng giải thích.

Nói gần nói xa, nhưng lại nghiêng nghiêng về phía Tề Tranh.

Tề Tranh nhân cơ hội cất quân cờ đi, nháy nháy mắt Lư thị: "Nhìn đi, vẫn là cháu gái đệ hiểu chuyện."

"Đệ nha, đệ nha!" Thấy bàn cờ trống không, Lư thị cười giận: "Ta thật sự không biết Yến vương phi tương lai có thể chữa khỏi tên lưu manh như đệ không nữa."

Nhắc tới hôn sự, Lư thị bỗng nhiên cười thần bí: "Tứ đệ, chẳng lẽ đệ nghĩ tất cả các cô nương đều dịu dàng như Căng Ngôn chúng ta sao? Để ta nói cho đệ biết, trên đời này nữ tử là khó đối phó nhất đấy."

Ngày xưa bộ tộc Tác-ta Ngô thị, sau khi quy thuận Đại Lương đã được thánh thượng an trí tại Tháp Than, thủ lĩnh Ngô Đan Thần được sắc phong làm Vĩnh Ninh Bá, cũng có thể coi là đại tộc ở Hà Tây, trước đó vài ngày Lư thị có nghe thái tử nói, thánh thượng chọn tiểu nữ nhi Ngô gia làm làm Yến vương phi.

Hầu hết nữ tử Tác-ta đều không ết kiềm chế và rất đanh đá, mà tiểu nữ nhi của Vĩnh Ninh Bá gia thậm chí còn tranh cường háo thắng hơn.

Tề Tranh bật cười: "Kết hôn cũng không phải kết thù, nếu thật sự là kẻ thù, làm sao có thể cho phép người khác ngáy ở cạnh giường?"

"Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đệ cứ chờ đi." Lư thị nói không lại hắn, cũng lười tiếp tục tranh cãi với hắn. Yến vương đã gần hai mươi lăm tuổi, trước khi đi Bắc Bình, thánh thượng đã có tính toán của mình, việc chỉ hôn kia cũng chỉ là chuyện mấy năm trước mà thôi.

Trong phòng vui vẻ hòa thuận, thái tử phi cùng Yến vương chọc ghẹo lẫn nhau, Quý Căng Ngôn ngước mắt nhìn thoáng qua Tề Hành, hắn cũng vừa lúc đang nhìn về phía nàng.

Nàng cúi đầu ôm bếp lò một lúc, hơi lạnh trên đầu ngón tay tiêu tán, trong lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp hẳn lên.

Ngoài ra còn có nhiệt độ cơ thể của hắn.

Khi ý nghĩ này xuất hiện, Quý Căng Ngôn lại cảm thấy tim đập nhanh, sắc mặt trở nên có chút nhát gan.

Trong phòng này cũng chỉ có hắn chú ý tới ngón tay lạnh như băng của nàng, sự quan tâm ngầm hiểu lẫn nhau này làm cho tiểu cô nương vui vẻ trở lại.

Tề Hành có thể nhìn ra sự thay đổi trong biểu cảm của nàng.

Nàng đưa tình ẩn tình như vậy, ngay cả những lời lạnh lùng mà mình đã chuẩn bị cũng tan biến từng chút một.

Hôm nay vẫn là sinh nhật của nàng, mà thôi, qua hết năm rồi nói sau.

Sau khi ánh mắt hai người giao nhau, hắn liếc nhìn tách trà còn nguyên trên bàn, cho đến giọng nói của mẫu thân vang lên, hắn mới hoàn hồn

"Sắp đến giờ rồi, nên đi Võ Anh điện thôi."