Chương 5: Ngoại tổ

Bữa tiệc hôm nay không quá bảy, tám bàn, phần lớn đều là thần tử có công phò vua, hơn nữa cũng sắp cuối năm, theo cách nói của thánh thượng, cũng không có người ngoài, chỉ xem như là một bữa tiệc gia đình, không cần phải ràng buộc bởi mấy cái lễ tiết quân thần như thế.

Sau khi qua ba tuần rượu, không khí trong điện liền hào hứng hẳn lên, lúc nâng ly cạn chén, mọi người đều cảm khái về những gian khổ ngày xưa khai quốc, cho nên lúc này mới có được Đại Lương của hôm nay.

Đương kim thiên tử Tề Huân xuất thân từ tầng lớp bình dân, mặc dù đã làm hoàng đế gần 30 năm, nhưng sau khi uống bảy tám lạng rượu, cũng tránh không được lộ ra một chút tục tằng của đám dân quê, nhìn chúng thần trong bữa tiệc, ông đặt ly rượu xuống: "Cả nhà các ngươi đều đoàn viên, ta thật sự trở thành người cô độc."

Như thường lệ, bên trái ông có một chiếc ghế trống, dành cho tiên hoàng hậu, cũng chính là vợ cả của Tề Huân.

Tề Huân nhìn chỗ trống một lúc lâu, thở dài một hồi, thái tử và Yến vương liếc mắt nhìn nhau, đi về phía ông, một trái một phải, cả hai đều cúi đầu hét lớn: "Cha."

Làm như đang an ủi.

Tổng cộng có bốn người con trai, lão Nhị chết sớm, lão Tam được phong làm chư hầu, nếu không được triệu thì không được vào kinh, cho nên phụng bồi bên người chỉ có hai người này.

"Lão đại, lão Tứ." Tề Huân đặt tay lên vai con trai, "A Vũ cũng không còn! Đám tàn dư Thạch Hải kia, bắt được bọn chúng, chặt thành từng mảnh cho ta!"

Nghe được cái tên này, tay của Quý Căng Ngôn run lên. A vũ, chính là công chúa Lâm An, mẫu thân của nàng.

Ba năm trước, công chúa Lâm An và Phò mã Đô úy Quý Tư đã bị gϊếŧ khi trên đường đến Lâm Thao thăm người thân, kể từ đó, nữ nhi Quý Căng Ngôn duy nhất của bọn họ được nuôi dưỡng dưới gối của tổ phụ Quý Hành Giản, thỉnh thoảng ngày lễ ngày tết mới có thể vào cung, bởi vậy nàng và ngoại tổ Tề Huân cũng không quá thân thiết .

"Căng Ngôn, ngoại tổ còn nhớ hôm nay là sinh nhật của con." Nghĩ đến công chúa và Phò mã bởi vì Đại Lương mà chết thảm, lúc nhìn thấy ngoại tôn nữ của mình, Tề Huân ngoại trừ yêu thương, còn nhiều thêm một chút áy náy, "Sau này ở lại trong cung, ở bên cạnh ngoại tổ nhé?”

Quý Căng Ngôn lập tức chân tay luống cuống, cụp mắt xuống, nàng chần chờ một lát rồi trả lời: "bên người thánh thượng còn có hai cậu làm bạn, nhưng... Tổ phụ ông ấy, chỉ có một mình Căng Ngôn."

Nghe nàng từ chối, Tề Huân lại cũng không kinh ngạc, chỉ là có chút thương cảm, cả ngày đi theo lão cổ hủ Quý Hành Giản kia, tính tình ngoại tôn nữ càng thêm gò bó, còn chẳng thân thiết với ông.

"Không vội không vội, chuyện này chờ qua năm rồi nói sau!" Ông nhíu mày lại, quyết định tạm thi hành kế hoãn binh, còn bóp bả vai Yến vương: "Đúng rồi, nói đến lễ mừng năm mới, lão Tứ cũng nên đi Bắc Bình làm chư hầu đi."