Chương 3: Thúc thua rồi

Trên trên giường la hán bằng gỗ tử đàn, thái tử phi Lư thị và Yến vương đang ngồi đánh cờ ở hai đầu kháng trác (*).

(*) một loại gia cụ ở Bắc TQ, Nhật Bản, Triều Tiên đều có sử dụng gia cụ, cùng phổ thông bàn hình dạng giống nhau, 4 chân, cao khoảng 20-40 cm, dùng cho mọi người ở trên giường ăn cơm, viết chữ sử dụng rất tiện lợi

Quý Căng Ngôn nghiêng người, dịu dàng hạ bái, hành lễ với thái tử phi và Yến vương.

Thái tử phi Lư thị mỉm cười bảo nàng không cần đa lễ, Tề Tranh chỉ nói "à" mà không ngước mắt lên, đang hết sức tập trung nghiên cứu bàn cờ trước mặt.

Ngón tay Quý Căng Ngôn dưới ống tay áo siết chặt.

Thái tử phi đứng dậy, kéo nàng ngồi vào vị trí mình vừa mới ngồi, hai tay đặt tại trên vai nàng: "Căng Ngôn đến chơi thay ta một lát, ta đã ngồi hồi lâu, bả vai có chút mỏi."

"Nào có đạo lý đổi người giữa ván cờ, chẳng lẽ đại tẩu biết mình sắp thua nên muốn thay người, muốn đệ mềm lòng nhường cho tẩu?" Tề Tranh bình tĩnh hạ cờ, sau đó cầm lên một quân cờ trắng, niết trong lòng bàn tay ước lượng chơi đùa.

Thái tử phi đùa với hắn: "Thật hiếm thấy, Yến Vương điện hạ cũng biết thương hương tiếc ngọc sao?"

Tề Tranh chớp mắt: "Đại tẩu quá xấu, đây là cháu ngoại gái của đệ, tẩu không thể bắt nạt cô nương nhà mình."

Mặt Quý Căng Ngôn đỏ bừng, khóe mắt cũng hồng hồng, thái tử phi không để ý đến Yến vương nữa, duỗi tay cởϊ áσ choàng cho nàng: "Trong phòng nóng quá phải không? Nhìn nha đầu này nóng quá kìa."

Bên trong nàng chỉ mặc một chiếc áo dài màu hồng nhạt, phối với váy mã diện màu xanh nhạt cũng rất mỏng. Kỳ thật nàng không nóng chút nào, chỉ là vừa rồi không hiểu vì sao trong lòng nàng bỗng nhiên trào dâng sự xót xa cùng uất ức, mới khiến mặt nàng đỏ bừng mà thôi.

Bầu không khí yên tĩnh hơn rất nhiều, Quý Căng Ngôn ngồi xuống, nhặt một quân cờ nhưng không vội hạ xuống, nàng nhìn bàn cờ một lúc, cũng không nhìn Tề Tranh giống như đang hờn dỗi ở bên kia, tự hỏi: "Làm ván mới hay tiếp tục ván này?"

Tề Tranh chỉ vào mặt bàn, gõ quân cờ: "Này, đừng nói tiểu cữu cữu khi dễ con, cứ mở một ván mới đi."

"Nếu không mở là con thua chắc luôn." Đầu ngón tay của nàng linh hoạt lật cờ đen rồi hạ xuống, vừa rồi hắn hạ cờ ở đâu, nàng liền đặt ở ngay bên cạnh.

Bàn tay có hơi lạnh, mặc dù ngón tay khi hạ cờ trông rất đẹp, nhưng lại run lên một cái.

"Tứ thúc, uống trà đi." Trong phòng không còn ai hầu hạ, Tề Hành bưng một cái chén nhỏ đi tới.

Mặc dù chỉ gọi Tề Tranh, nhưng hắn cũng rót một chén cho Quý Căng Ngôn, sau khi đặt chén lên hai đầu kháng trác, Tề Hành liền dừng lại xem đánh cờ.

Cờ trắng lại di chuyển, cờ đen dí theo, hai quân của Quý Căng Ngôn đều bị gϊếŧ, cờ trắng đã chết ba quân. Còn tưởng điểm mù tưởng là nước đi tuyệt vời, chưa từng nghĩ lại là chim hoàng oanh bắt bướm.

"Tứ thúc, thúc thua rồi." Tề Hành chắc chắc nói.