Chương 137: Ngoại truyện 1

Sáu năm sau, đêm trước khi Thế Tông Hoàng đế muốn lại chinh phạt Hoài Nam.

Lúc mới đăng cơ, bọn Lý Diên Tư đã góp ý với Hoàng đế, muốn thống nhất thiên hạ, phải trước nam sau bắc. Bắc Hán đã là nỏ mạnh hết đà, lại có Liêu quốc ủng hộ. Chính quyền phương nam ngày càng ** xa hoa lãng phí, nhất là vùng Hoài Nam, từ sau nạn đói thời Thái tổ, trăm họ tràn vào Đại Chu liên miên, đến nay nơi đó chưa khôi phục được nguyên khí.

Hai năm trước Thế Tông chinh phạt Hoài Nam, Thái hậu bỗng nhiên bệnh nặng, vừa vặn hai bên lâm vào cuộc chiến đấu gian khổ, Thế Thông liền khải hoàn hồi Kinh. Từ đó về sau, Trương Vĩnh Đức và Lý Trọng Tiến lần lượt ở Hoài Nam tác chiến, tình hình chiến đấu giằng co, không có chút tiến triển nào, Thế Tông Hoàng đế quyết định ngự giá thân chinh.

Ngày hôm nay thời tiết sáng sủa, Vi Nhiễm dắt hai hoàng tử đi Trường Thu cung thỉnh an Thái hậu.

Tiêu Thần càng lớn lên càng rất giống Hoàng đế, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, tuổi còn nhỏ nhưng rất có tư thái. Sài Tư Yến (Hoàng tộc họ kép là Sài, giữ nguyên tên gốc để thuận tiện cho việc kể chuyện) đôi mắt và mũi lớn lên tương đối giống mẫu thân, hết sức xinh đẹp, một đôi mắt to tròn sáng lấp lánh.

"Mẫu hậu. . ." Sài Tư Yến đi mệt, duỗi ra hai cánh tay nũng nịu, "Muốn ôm một cái."

Vi Nhiễm cười một tiếng, cúi người bế nó lên. Nó khoác tay lên cổ mẫu thân, dán ở một bên mặt nàng nói ra: "Mẫu hậu, có phải ngài cãi nhau với phụ hoàng không? Tối hôm qua phụ hoàng cũng không ở chỗ mẫu hậu."

Đêm qua, Hoàng đế đến Từ Nguyên cung thăm hai đứa bé, chỉ ngồi trong chốc lát rồi đi ngay. Thật ra cũng không phải đại sự, chỉ là Vi Nhiễm nhắc đến chuyện thân chinh Hoài Nam, Hoàng đế nghe lại không vui. Vi Nhiễm vốn cảm thấy giao Hoài Nam cho hai vị tướng quân là Trương Vĩnh Đức và Lý Trọng Tiến hoàn toàn có thể lấy được, Hoàng đế lại nhất định phải ngự giá thân chinh, cũng không phải người trẻ tuổi mười mấy hai mươi mấy tuổi nữa, trên người có chút ốm đau chung quy cũng không tốt, lỡ như có gì sơ xuất. . .

Hơn nữa Vi Nhiễm còn nghe nói Hoài Nam đưa mấy mỹ nhân tiến cung, nữ tử Giang Nam, thích gảy đàn yêu hát, xinh đẹp mọng nước, lại là tuổi mười mấy như hoa, Hoàng đế thỉnh thoảng gọi các nàng đến nghe hát.

Hai phu thê tranh chấp mấy câu, Hoàng đế nổi nóng, liền thở hổn hển rời đi.

"A Yến!" Tiêu Thần kêu nó một tiếng, Sài Tư Yến mấp máy miệng nhỏ môi hồng, rủ mắt. Nó rất sợ đại ca.

"Không có chuyện gì đâu. Phụ hoàng chỉ là công việc bề bộn, cho nên mới không ở lại." Vi Nhiễm sờ lấy cái đầu nhỏ của Sài Tư Yến nói.

Chờ ba mẫu tử đến Trường Thu cung, lại nhìn thấy nghi trượng và thái giám của Hoàng đế canh giữ ở cổng. Thái giám vừa nhìn thấy Vi Nhiễm, liền nhiệt tình chào đón: "Hoàng hậu nương nương tới? Hoàng Thượng đã tới một lúc lâu rồi đó ạ."

Vi Nhiễm vừa nghĩ tới đêm qua hắn vô tình rời đi, lại không biết có gọi mấy nữ tử Giang Nam kia không, trong lòng lập tức không thoải mái. Hiện giờ nàng không muốn gặp Hoàng đế. Nàng không giả vờ rộng lượng được, càng không cách nào không để tâm được.

Nhưng người cũng đã đến dài Thu cung, không có đạo lý quay người rời đi, chỉ có thể kiên trì đi vào.

Sài Thị ngồi ở trên điện, đang nói chuyện với Hoàng đế. Nam nhân ba mươi mấy tuổi, như mặt trời ban trưa, chính là thời điểm có mị lực nhất. Trên cằm của hắn phủ một lớp rau, mặt mày lại càng lộ vẻ tuấn lãng. Tiêu Thần và Sài Tư Yến chạy đến trước mặt Sài Thị quỳ lạy hành lễ, Sài Thị vội vàng bảo hai huynh đệ đứng lên, để Thu Vân đi lấy điểm tâm cho bọn nó ăn.

Tiêu Thần lại quay sang nghiêm trang hành lễ với Tiêu Đạc, Sài Tứ Yến thì trực tiếp vịn đầu gối của phụ thân, mắt nhỏ phát sáng.

Tiêu Đạc vốn đang nhìn Vi Nhiễm, Vi Nhiễm lại quay đầu chỗ khác, hắn đành phải thu hồi ánh mắt, cười cười, ôm nhi tử ngồi lên đùi: "Tiểu gia hỏa, dính người như thế sao hả?"

"Phụ hoàng, Triệu tướng quân đưa cho đại ca một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm, con cũng muốn." Sài Tư Yến ngây thơ nói.

Tiêu Thần ở bên cạnh nói: "Đệ đứng cũng không vững, cưỡi ngựa cái gì?"

Sài Tư Yến bĩu môi, mong đợi nhìn phụ thân.

Tiêu Đạc không chịu được nhất là dáng vẻ tội nghiệp này của nó, giống như từ một khuôn đúc ra với nương của nó, liền dùng bàn tay sờ đầu của nó, dỗ dành nói: "Chờ con đến tuổi của ca ca, phụ hoàng sẽ đưa cho con một con, được không?"

Lúc này Sài Tư Yến mới vui vẻ, tiến đến một bên má của phụ thân, hôn một cái thật kêu.

Tiêu Đạc lại hỏi đại nhi tử ngồi bên cạnh về bài tập. Sau khi Tiêu Thần hiểu chuyện, không còn thích cười như hồi bé nữa, mà như một tiểu đại nhân, thành thục hơn hài tử cùng lứa nhiều. Thật ra nó cũng muốn giống như đệ đệ, ỷ lại trong ngực phụ thân nũng nịu, nhưng nó là huynh trưởng, phải làm gương cho đệ đệ, không thể thích gì làm nấy.

Vi Nhiễm hỏi Sài Thị: "Mẫu thân hôm nay thân thể có tốt hơn không ạ?"

"Tốt hơn nhiều rồi. Con đừng chạy tới chỗ ai gia suốt như vậy, hậu cung còn nhiều chuyện phải xử lý nữa." Sài Thị đôn hậu cười nói.

"Trong hậu cung không có ai, con dâu không vội. Con dâu đang nghĩ, có nên thừa dịp lần thọ thần này của mẫu hậu, giúp Hoàng Thượng mở rộng hậu cung một chút hay không đây?"

Sài Thị sửng sốt một chút, vô thức nhìn về phía Hoàng đế, vẻ mặt Hoàng đế đang tràn đầy kinh ngạc.

Đang êm đẹp, sao bỗng nhiên nhắc đến chuyện này?

"Yêu Yêu. . ." Tiêu Đạc mở miệng kêu lên, Vi Nhiễm lại không nhìn hắn, "Hoàng Thượng thích mỹ nhân Giang Nam, thích nghe bài hát của Giang Nam, có thể thoải mái, không cần giấu thần thϊếp. Nếu không truyền đi, người bên ngoài tưởng rằng thần thϊếp không có năng lực dung nạp người khác. Hôm nay ở chỗ mẫu hậu, Hoàng Thượng dứt khoát nói thẳng thích người nào, thần thϊếp lập tức sẽ phát điệp chỉ cho nàng làm cung phi."

Tiêu Đạc đặt Sài Tư Yến lên trên mặt đất, nhanh chóng đứng lên, đi đến trước mặt Vi Nhiễm: "Hoàng hậu, lát nữa nàng đến Tư Đức điện đi!"

Vi Nhiễm không đáp, Tiêu Đạc liền nói ra: "Đây là thánh chỉ!"

Vi Nhiễm đành phải hành lễ nói: "Thần thϊếp tuân chỉ."

Sài Thị nhìn phu thê hai người một cái, gọi hai tiểu gia hỏa ra vườn hoa phía sau chơi. Bà đã sớm nghĩ thoáng, Hoàng đế không thể nào có hứng thú với nữ nhân khác được, bởi vậy cũng không phí tâm với mấy chuyện này. Hoàng hậu đột nhiên nói ra, chắc là tức giận với Hoàng đế cái gì đó rồi.

. . .

Vi Nhiễm căn bản không muốn đi Tư Đức điện gặp Hoàng đế, thế nhưng là thái giám đi theo nàng, nàng đi đâu, thái giám cũng theo tới đó, tránh cũng tránh không xong. Cuối cùng không có cách nào khác, chỉ có thể đi Tư Đức điện.

Đi vào trong điện, nàng liền quỳ trên mặt đất, buồn bực không nói lời nào.

Hoàng đế để bút xuống nhìn nàng, vừa bực mình vừa buồn cười. Thì ra đêm qua nổi giận với hắn, là ăn dấm. Hắn còn nói đang yên đang lành, làm sao bỗng nhiên nổi nóng chứ.

"Tới đây." Hắn gọi một tiếng, người trên điện lại quỳ bất động.

Tiêu Đạc nói: "Rốt cuộc là ai nói cho nàng, trẫm gọi những nữ nhân kia là tới nghe hát?"

Vi Nhiễm rũ mắt, bờ môi hơi cong lên, quả thật giống lúc Sài Tư Yến ủy khuất y như đúc.

"Nhan sắc của thần thϊếp xuống cấp, chẳng lẽ Hoàng Thượng không phải chán ghét thần thϊếp sao?"

Tiêu Đạc buồn cười, đứng lên đi đến trước mặt Vi Nhiễm. Bóng đen cao lớn bao phủ tại đỉnh đầu của Vi Nhiễm, Hoàng đế ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, sau đó nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cằm của nàng, nhìn xung quanh một chút: "Trẫm không nhìn ra nhan sắc của Hoàng hậu xuống cấp, chỉ nghe được vị chua thật là lớn."

Vi Nhiễm muốn đẩy tay của hắn ra, nhưng hắn lại cầm lấy cổ tay của nàng, kéo nàng một cái chui vào trong ngực: "Được rồi, trẫm chờ qua thọ thần của mẫu hậu sẽ đi Hoài Nam, vẫn không được à? Những ca nữ vũ nữ kia, ngay cả một ngón tay của nàng cũng không sánh nổi, trẫm chỉ là hỏi tình huống của Hoài Nam một chút thôi."

Râu mép của hắn đè ở một bên tóc mai của nàng, râu vừa dày vừa cứng, khiến cô đau đớn. Nàng dùng tay hung hăng đấm đấm l*иg ngực của Hoàng đế: "Chàng cố ý có phải không? Chàng chính là muốn cho ta ăn dấm."

Tiêu Đạc cười to, dứt khoát bế nàng lên, nhanh chân đi về phía tẩm điện: "Trẫm thật sự thích xem dáng vẻ nàng ăn dấm, nhưng càng thích dáng vẻ nàng bị đặt dưới thân trẫm hơn."

. . .

Hoạn quan dẫn cung nữ đứng ở ngoài Tư Đức điện, sắc trời đã tối, trong cung bốn phía cũng đã đốt đèn.

Lý Diên Tư và Triệu Cửu Trọng đến Tư Đức điện cầu kiến, thái giám cười theo nói: "Hoàng Thượng lúc này, chỉ sợ đang bận."

Lý Diên Tư và Triệu Cửu Trọng liếc nhìn nhau, trong đại điện không có thắp đèn, ngược lại bên cạnh cửa sổ tẩm điện, lộ ra ánh sáng yếu ớt. Hoàng đế lúc này ở tẩm điện, chỉ có khả năng đang sủng hạnh nữ nhân. Trong hậu cung chỉ có một mình Hoàng hậu, hơn nữa cung nữ bên cạnh hoàng hậu giờ phút này cũng đều đứng ở ngoài điện.

Lý Diên Tư lập tức hiểu rõ, cười xấu hổ hai tiếng: "Đã như vậy, tối nay bọn ta lại đến."

Hắn giật giật cánh tay của Triệu Cửu Trọng còn đang ngốc lăng, Triệu Cửu Trọng kịp phản ứng, nói ra: "Trước mắt bọn ta đi Thính Lậu viện chờ đợi."

Thái giám cung tiễn hai người rời đi, nhẹ nhàng đẩy cửa điện khép hờ ra, khom lưng đi vào đốt đèn.

Hắn vừa thắp nến, vừa nghe được tẩm điện bên kia truyền đến tiếng nữ nhân khóc rưng rức, còn có tiếng Hoàng đế ôn nhu thì thầm. Một lát sau, tiếng nói liền thấp đi, đổi thành tiếng thở dốc khiến người ta mặt đỏ tới mang tai. Thái giám thắp đèn xong, vội vàng lui ra.

Hoàng Thượng vẫn thích sủng hạnh Hoàng hậu tại Tư Đức điện nhất, đã nhiều năm như vậy, trừ phi là tiểu nhật tử[4] của Hoàng hậu, hoặc là chính vụ thực sự quá bận rộn, nếu không chủ yếu hàng đêm sủng ái không biết mỏi mệt. Làm cho thái giám cũng nhớ rõ tiểu nhật tử mỗi tháng của Hoàng hậu là lúc nào.

[4]Tiểu nhật tử: nguyệt sự

Từ sau khi sinh Nhị hoàng tử, bụng của Hoàng hậu vẫn luôn không có động tĩnh, Hoàng Thượng vẫn muốn một tiểu công chúa sao?

Bên trong long sàng, Vi Nhiễm gối lên ngực Hoàng đế, cầm một cánh tay của hắn. Một cái tay khác của Hoàng đế thì vuốt ve một lọn tóc của nàng, hai người đều không nói gì.

"Yêu Yêu, hai ngày trước Lý Trọng Tiến viết thư nói với trẫm, Cố tiên sinh đang ở Giang Nam, mai danh ẩn tích, nhận nuôi mấy đứa bé, dạy y thuật, dạy đọc sách."

Vi Nhiễm hơi ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế: "Hắn có khỏe không?"

"Lý Trọng Tiến không có gặp mặt hắn, chỉ có điều nghe nói thân thể của hắn không tốt lắm. Ngày thường hắn rất khiêm tốn thận trọng, càng rất ít khi lộ diện, có lẽ Lý Diên Tư có cách gặp hắn. Trẫm mới biết được hai người bọn họ vẫn luôn liên lạc riêng với nhau."

Vi Nhiễm trầm mặc một lúc: "Đại ca và cha đều không nói đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết Tam thúc công chắc chắn không khỏe. Nếu không vì sao phải gấp gáp rời đi như vậy? Nhất định là sợ chúng ta biết cái gì đó, sẽ áy náy trong lòng."

Tiêu Đạc sờ tóc của nàng nói ra: "Đã như vậy, nàng càng không thể cô phụ tâm ý của hắn. Chỉ cần ngươi sống thật tốt, rất nhiều người cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, bao gồm cả trẫm."

Vi Nhiễm giật giật đôi môi, mặt tựa ở trong lòng bàn tay rộng lớn của Hoàng đế. Nàng không biết mình có tài đức gì, mà được nhiều người yêu thương không cầu lợi như vậy.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!" Thái giám ở ngoài trướng kêu một tiếng.

Tiêu Đạc nhíu mày đáp: "Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ đó?"

"Vị kia, vị kia đã vào Kinh rồi!"