Chương 136: Kết cục

Vi Nhiễm được Cố Thận Chi chăm sóc mấy ngày, khí sắc có phần chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng nghi thức huyết tế là bí thuật của Cửu Lê, cho nên phải tiến hành tại Cửu Lê. Hoàng đế khăng khăng đi cùng, sau khi bọn người Lý Diên Tư góp lời mấy lần không có kết quả, quyết định để Lý Diên Tư ở lại Kinh Thành, cùng mấy vị đại thần chủ trì, quản lý triều chính.

Tiêu Thần tuổi còn nhỏ, không thích hợp để lặn lội đường xa, Vi Nhiễm gửi gắm nó cho Thái hậu.

Sáng sớm hôm rời khỏi Kinh Thành, Vi Nhiễm vẫn không nhịn được lén lút đi Trường Thu cung thăm nhi tử một chút. Nó đang ngủ say, hai gò má có thịt, khuôn mặt hồng nhuận, cánh tay béo ị giống như là hai đốt ngó sen dính lại với nhau. Vi Nhiễm cúi đầu hôn nó một cái, lại dặn dò Vương thị và Trần thị chăm sóc nó thật tốt.

Từ trong phòng Tiêu Thần lui ra ngoài, Vi Nhiễm đi đến chính điện, trịnh trọng hành lễ với Sài Thị.

"Mẫu hậu, nếu con không về được, Thần nhi phải làm ủy thác cho ngài. Được ngài dạy dỗ nó lớn lên, con cũng yên lòng. Phụ thân và mẫu thân bên kia, cũng xin ngài giúp ta chuyển lời một tiếng. Để mấy vị lo lắng cho con, là con bất hiếu."

Sài Thị vội vàng đỡ Vi Nhiễm lên: "Con cứ yên tâm đi đi. Ai gia chắc chắn sẽ chăm sóc Thần nhi thật tốt. Ngụy quốc công phủ bên kia, con cũng không cần lo lắng. Ai gia sẽ cùng đồng thời chiếu cố." Bà cầm tay của Vi Nhiễm, trịnh trọng nói.

Sau khi Chu Tông Ngạn tranh luận trên triều để Vi Nhiễm có được thân phận Hoàng hậu, Vi Nhiễm cố ý mang theo Tiêu Thần đi Ngụy quốc công phủ một chuyến. Quốc công phủ một nhà sinh ra ba vị Hoàng hậu, theo lý mà nói phải là vô cùng nở mày nở mặt. Thế nhưng ngược lại, trong quốc công lại rất quạnh quẽ, Chu Tông Ngạn hành lễ với Vi Nhiễm xong, hai người trầm mặc một hồi.

Tiêu Thần cười nhìn về phía Chu Tông Ngạn, đưa tay muốn ông ôm một cái, trong miệng còn gọi: "Ngoại ngoại. . . Chủ!"

Chu Tông Ngạn nhìn Vi Nhiễm một cái, Vi Nhiễm tự mình ôm Tiêu Thần cho Chu Tông Ngạn. Nắm tay nhỏ của Tiêu Thần vuốt vuốt gương mặt Chu Tông Ngạn, lúc này Chu Tông Ngạn mới nở nụ cười.

Đứa bé này, thật sự là quá làm người thương yêu.

Phùng thị nằm trên giường, lúc nhìn thấy Vi Nhiễm, biểu lộ đờ đẫn, dường như không nhận ra người.

Hai đứa con gái ruột của bà, một chết một lấy chồng ở xa, đều không ở bên người. Chỉ có mình Vi Nhiễm ở bên cạnh, cũng bởi vì Chu Gia Mẫn mà không gần gũi được.

Vi Nhiễm ngồi xuống bên giường nói chuyện với Phùng thị, Phùng thị hoàn toàn không có phản ứng, cho đến khi trông thấy hài tử Chu Tông Ngạn ôm trong ngực, trong mắt mới lóe lên chút ánh sáng. Chu Tông Ngạn vội vàng ôm hài tử đi đến bên giường, nói với Phùng thị: "A Ninh, đây là tiểu Hoàng tử Hoàng hậu nương nương sinh ra, nàng nhìn một chút, có phải rất đáng yêu hay không?"

Tiêu Thần rất phối hợp cười một cái, trắng trắng múp múp, giống như đồng tử dưới trướng Quan Âm.

Bình thường nó đối xử với cung nhân lạnh lùng cao ngạo, nhưng với trưởng bối và người thân lại cực kỳ nhu thuận lanh lợi.

Phùng thị ôm Tiêu Thần vào trong ngực, nó hơi nặng, Phùng thị gần như ôm không nổi. Nhưng nó không sợ người lạ, đôi mắt sáng lấp lánh. Phùng thị nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên rơi lệ, giống như thoáng cái đã hồi hồn.

Vi Nhiễm nghĩ: Nếu nói nàng không may mắn thì thật ra nàng đã có được rất nhiều. Trên đoạn đường này, luôn có quý nhân tương trợ.

Sài Thị thấy trong mắt Vi Nhiễm lóe lên ánh lệ, duỗi tay ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng trấn an nói: "Nhất định sẽ không có chuyện gì. Ai gia chờ các con trở về."

Canh giờ còn sớm, từ Trường Thu cung đi ra, trên đường đi cũng không có người nào. Vi Nhiễm mặc y phục thường ngày, chỉ choàng một tấm áo choàng, ngay cả Dương Nguyệt cũng không dẫn theo. Nàng lẳng lặng đi, nghĩ đến có thể đây là lần cuối cùng đi trong hoàng cung, bước chân cũng thả chậm rất nhiều. Nàng cũng không phải là mê luyến quyền lực địa vị, mà là tình người trong tòa hoàng cung này.

Nàng chưa bao giờ từng nghĩ xem nơi nào ngoài Cửu Lê như cố hương, nhưng khi phải rời khỏi nơi này, nàng mới phát hiện đã sớm đem nơi này trở thành nhà.

Lúc đến Từ Nguyên cung, Hoàng đế đã ở bên trong chờ nàng. Nam nhân đưa lưng về phía cửa cung, chắp tay hơi cúi đầu đứng đấy, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Rõ ràng là thân ảnh cao lớn vĩ ngạn như vậy, nhưng nhìn thấy lại có chút cô đơn.

Tiêu Đạc mới vừa nhận được một cái hộp không biết đến từ đâu, bên trong chỉ có một chuỗi phật châu. Phật châu là được làm từ gỗ Đàn, bên trên bảy viên ở giữa khắc từng chữ "Chết đi mới biết vạn sự không". Bút tích này hắn vô cùng quen thuộc, gần như là hóa thành tro cũng có thể nhận ra.

Từ sau khi Đại Chu lui binh, Lưu Mân vẫn luôn bệnh nặng, còn biết chuyện Chu Gia Mẫn và Dương Tín. Ông ta đã phái người truy sát Chu Gia Mẫn, đuổi mãi tới sông Phần, Chu Gia Mẫn liền mất tung tích từ đó. Tiêu Đạc nghe được tin tức, còn tưởng rằng Chu Gia Mẫn đã nhảy sông chết rồi, cho nên không để ý nữa. Đó là lý do nàng ta còn sống, xuất gia rồi sao?

Người kiêu ngạo như nàng ta, xuất gia, thật sự là tâm đã chết.

Bả vai bị người nhẹ nhàng đè xuống, Tiêu Đạc lấy lại tinh thần từ trong trầm tư, quay đầu lại, nhìn thấy Vi Nhiễm đón nắng sớm đứng đấy, tư thái mềm mại nhỏ nhắn, một lọn tóc rũ xuống trước ngực. Thân thể của nàng còn suy yếu, nhưng so với trước lúc Cố Thận Chi đến thì tốt hơn rất nhiều.

Tiêu Đạc quay người ôm nàng vào trong lòng, giống như ở trong lòng thế này mới có thể an tâm một chút. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới còn bằng phẳng của nàng, hồi lâu cũng không nói gì.

Dương Nguyệt đi vào trong điện, nhìn thấy hai người ôm nhau, vội vàng quay lưng đi, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, Hoàng hậu, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Tiêu Đạc ôm lấy Vi Nhiễm đi ra ngoài, Dương Nguyệt đuổi theo mấy bước kêu lên: "Hoàng hậu. . . Ngài thật sự không mang theo nô tỳ đi. . ."

"Nguyệt Nương, ngươi ở lại đây, giúp ta chăm sóc Thần nhi thật tốt." Vi Nhiễm quay đầu nói một câu, Dương Nguyệt nghe vậy không đuổi theo nữa.

***

Núi Cửu Lê sừng sững nhiều năm, mặc kệ thế gian thay đổi thế nào, năm tháng ở đây giống như mấy ngàn năm như một ngày. Phí chân trời mây trắng ung dung trôi nổi, bóng râm ở trên sườn núi chuyển đổi qua lại.

Vi Mậu và Vi Khôn nhận được tin tức, sáng sớm tinh mơ đã đứng trên đường lên núi chờ đợi, còn chưa nhìn thấy người, đã nghe được tiếng la của Vương Tiếp: "Khôn thúc, Mậu ca ca!"

Sau đó bọn họ trông thấy Hoàng đế cõng Vi Nhiễm, đi nhanh lên trên núi.

Vi Khôn nhìn Vi Mậu một cái, Vi Mậu hiểu ý, lao xuống đường núi, đi đến bên cạnh Tiêu Đạc: "Hoàng. . . Vẫn để ta cõng Yêu Yêu cho?"

"Không cần giữ lễ tiết, ta cõng nàng là được rồi."

Vi Nhiễm kêu Vi Mậu một tiếng, lấy khăn ra lau mồ hôi cho Tiêu Đạc: "Phu quân, chàng nghỉ ngơi một chút đi?"

Tiêu Đạc lắc đầu nói: "Không có việc gì, nàng rất nhẹ." Là thật sự rất nhẹ, nhẹ như bông, hơn nữa toàn thân đều là xương cốt.

Tiêu Đạc cõng Vi Nhiễm đến trại lớn của Cửu Lê, đặt nàng ngồi trên một tảng đá bằng phẳng. Sắc mặt của Vi Nhiễm có chút trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi, nhẹ nhàng cắn môi. Lúc trước Tiêu Đạc chính là phát hiện sắc mặt nàng không tốt còn cố nhịn, mới cõng nàng đi lên.

Vi Nhiễm cười nói: "Cha, đại ca, con không sao. Tam thúc công đi chậm một chút, còn ở phía sau. Vương Tiếp, đệ đi giúp Ngụy đại nhân một chút?"

Vương Tiếp đáp ứng, lại nhanh nhẹn chạy xuống núi.

Trong trại lớn Cửu Lê hiện tại không có người nào. Quảng trường náo nhiệt trước miếu Vu Thần trước kia cũng trống rỗng. Bởi vì Hoàng đế sắp tới, còn phải thi hành bí thuật, cho nên hai ngày trước Mục Lâm Tu và Hoàng Quan đã lên trên núi, mời tộc dân Cửu Lê xuống núi hoặc là đưa đến mấy cái trại lớn khác rồi bố trí ổn thỏa.

Nhóm tộc dân chỉ cho rằng vua một nước muốn cả nhà đoạn tụ bên nhau, không muốn quá nhiều người ngoài ở đó, nên cũng có thể thông cảm. Vương Tường ôm nhi tử trở về trại Vương thị, nàng cũng không hiểu rõ tình hình thực sự lắm, nhưng thấy thần sắc của công công[1] và trượng phu, liền biết bệnh của Vi Nhiễm rất nghiêm trọng. Lúc này không cản trở, đã coi như là giúp đỡ rồi.

[1]Công công: cha chồng

Cố Thận Chi được Ngụy Tự và Vương Tiếp đỡ, thở hổn hển lên trên núi. Thường ngày đi con đường núi này, hắn nhẹ nhàng như thường, bây giờ lại phải nhờ người giúp mới được.

Vi Mậu và Cố Thận Chi thương lượng một chút nói ra: "Yêu Yêu, con về trước nghỉ ngơi thật tốt đi. Ban đêm chúng ta sẽ đi miếu Vu Thần."

"Gấp gáp như vậy?" Tiêu Đạc lập tức kéo Vi Nhiễm vào trong ngực che chở, "Không thể trì hoãn mấy ngày sao?" Trên đường đi đến đây hắn đều cố gắng thuyết phục bản thân mình, ông trời nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với hắn như thế, cứng rắn mang Vi Nhiễm rời khỏi cuộc đời hắn. Nhưng vừa nghĩ tới bí thuật thất truyền kia, lúc nào cũng có thể sẽ lấy đi tính mạng của nàng, trong lòng của hắn vẫn cảm thấy khủng hoảng.

Cố Thận Chi ở bên cạnh nói ra: "Hoàng Thượng, càng sớm càng tốt."

Tiêu Đạc không nói lời nào, sắc mặt căng thẳng, người xung quanh ngay cả thở mạnh cũng không dám. Suy cho cùng là người làm Hoàng đế, uy thế mười phần, một cái sắc mặt đã có thể chấn nhϊếp người khác.

"Phu quân, ta hơi mệt một chút." Vi Nhiễm ở trong ngực Tiêu Đạc nhỏ giọng nói.

Tiêu Đạc trầm mặc bế nàng lên, Ngụy Tự vội vàng đi theo phía sau bọn họ.

Vi Nhiễm biết trên đường tới đây Tiêu Đạc đều ngủ không được ngon giấc. Có đôi khi trong đêm nàng đau đầu, trằn trọc, có thể cảm giác được hắn vẫn đang nhìn mình. Nàng mở to mắt, hắn lại làm bộ ngủ. Nàng không khỏi nghĩ, lúc trước nương không nói cho cha, chính là sợ cha lo được lo mất như thế này phải không? Nội tâm của Hoàng đế đã vô cùng mạnh mẽ, có lẽ đổi thành cha, hoặc là nam nhân khác, đã sớm sụp đổ rồi.

Tiêu Đạc ôm Vi Nhiễm lên trên giường, Vi Nhiễm khoác tay treo trên cổ của hắn, ra hiệu hắn nằm ở bên cạnh mình.

Tiêu Đạc theo lời nằm xuống, ôm cả người nàng vào trong ngực, nhìn qua ngoài cửa sổ có chút xuất thần. Hắn vẫn không muốn để nàng đi miếu Vu Thần sớm như vậy, hắn còn muốn ở bên nàng nhiều hơn.

Vi Nhiễm đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nam nhân, nói khẽ: "Cả đời này có thể gả cho chàng, là phúc khí của ta."

Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nàng một lát, bỗng nhiên ôm nàng thật chặt, giọng nói khẽ run: "Yêu Yêu, đừng nói chuyện với ta như vậy, xin nàng. . ."

Vi Nhiễm cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Tiêu Đạc, trong mắt không khỏi ngập tràn nước mắt: "Chàng hứa với ta, nếu như ta không thể từ miếu Vu Thần đi ra, thì hãy quên ta đi, được không? Không được vì ta mà yêu chiều Thần nhi, nếu như nó có tài đức, có thể chịu được trách nhiệm thì chàng hãy bồi dưỡng nó thật tốt. Nếu như nó không thành tài, tuyệt đối không nên giao đất nước cho nó."

Tiêu Đạc lắc đầu, Vi Nhiễm chỉ cảm thấy bên cổ mình đã ướt đẫm.

Nàng sờ lấy mái tóc đen dày của nam nhân, thân thể dịch lên, ôm đầu hắn vào trong ngực, giống mẫu thân ôm hài tử, nhẹ nhàng tựa ở đỉnh đầu của hắn: "Tiêu Đạc, chàng biết không? Ta yêu chàng, rất yêu rất yêu. . . Cho nên ta chưa từng hối hận mình là tiên tri. Nếu không phải bởi vậy, ta cũng sẽ không được chàng, nhìn thấy trời đất rộng lớn như vậy."

Thân thể của Tiêu Đạc cứng đờ một chút, bỗng nhiên ngửa đầu hôn nàng. Nước mắt mặn chát xen lẫn trong nụ hôn của hai người, trong đắng chát mang theo có chút vị ngọt. Hai người trên giường cuốn lấy nhau, ánh nắng từ ngoài cửa sổ xuyên vào, chiếu sáng cả căn phòng.

. . .

Màn đêm buông xuống, Vi Nhiễm buông tay của Tiêu Đạc ra, không chút do dự đi theo Vi Mậu và Cố Thận Chi tiến vào Vu Thần miếu. Tiêu Đạc thì bị cấm đoán không cho tiến vào.

Bí thuật Cửu Lê vốn không thể để cho ngoại nhân thấy, mà Tiêu Đạc nếu như nhìn thấy quá trình, sợ rằng sẽ quấy nhiễu người thi thuật. Đây cũng là điều tối kỵ.

Đứng ở ngoài miếu, Tiêu Đạc có thể nhìn thấy tượng đá Xi Vưu to lớn bên trong, phía dưới tượng đá có ánh lay động.

Vi Nhiễm được Vi Mậu đỡ lên trên bàn, bình tĩnh nằm xuống.

Thật ra, đối với sinh tử nàng cảm thấy rất nhẹ nhàng, ngay từ lúc viễn giá[2] ở Hậu Hán xa xôi, đã chuẩn bị xong tinh thần chịu chết. Chỉ là không nghĩ tới, một đường đi đến hiện giờ, nàng lại sợ hãi không nỡ. Dù sao trên đời này, có nhiều người đối xử tốt với nàng như vậy.

[2]Viễn giá: lấy chồng ở xa

Vi Mậu cúi người sờ đầu của nàng: "Yêu Yêu, sợ sao? Yên tâm, đại ca sẽ luôn ở bên cạnh muội."

Vi Nhiễm cười lắc đầu: "Không sợ."

"Vậy ta thi châm, hãy ngủ một giấc thật ngon." Vi Mậu ôn nhu nói.

"Đại ca, hài tử cũng sẽ không có chuyện gì đúng không?" Vi Nhiễm nắm lấy cổ tay của Vi Mậu, khẩn trương hỏi.

Vi Mậu gật nhẹ đầu: "Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ mẫu tử các con."

Cố Thận Chi đang loay hoay với trận pháp trên đất, nghe vậy nhìn thoáng qua vị trí của hai huynh muội. Nàng nằm ở trên đài cao, mặc váy trắng, dưới thân đặt cỏ vong ưu, khuôn mặt bị ánh lửa rọi sáng. Tinh khiết xinh đẹp như vậy, không giống phàm nhân mà giống như là thần nữ rơi xuống nhân gian. Có lẽ nàng vốn dĩ không thuộc về cái trần thế này.

Hắn không có nói cho bất kỳ ai, làm chuyện nghịch thiên như vậy, mình cũng sẽ phải trả một cái giá lớn nào đó. Trên đời này bất cứ chuyện gì, không có công bằng tuyệt đối, nhưng lại có trao đổi đồng giá.

Vi Mậu thi châm, Vi Nhiễm nhắm mắt lại, nặng nề thϊếp đi.

Hắn quay người nói với Cố Thận Chi: "Được rồi. Ngươi thật không có chuyện gì sao?" Hắn đã từng nghe về huyết tế, cũng không biết rõ ràng, lần này chỉ là hỗ trợ Cố Thận Chi để hoàn thành.

Cố Thận Chi đứng ở trước đài cao Vi Nhiễm đang nằm, khuôn mặt trầm tĩnh: "Bắt đầu đi."

. . .

Thời gian trôi qua từng giờ, đối với những người chờ đợi ngoài miếu Vu Thần mà nói, là vô cùng dày vò.

Trong núi ban đêm thổi từng cơn gió lạnh, Tiêu Đạc đứng yên bất động, ánh mắt mãi nhìn tượng đá Xi Vưu và những ánh lửa lay động kia, dường như là sinh mệnh của Vi Nhiễm giống như ánh lửa kia. Hắn thầm cầu nguyện trong lòng: Nếu đại thần Xi Vưu có thể phù hộ Yêu Yêu thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, ta nguyện giảm thọ mười năm.

Vi Khôn ngồi ở trên tảng đá lớn, nhìn Tiêu Đạc đứng ở trước mặt giống như ngọn núi vĩ ngạn, trong lòng có chút tán dương và an ủi.

Lúc trước Cửu Lê và Đông Hán kết thông gia, chỉ vì muốn được một lá bùa hộ mạng trong thời loạn thế. Cũng vì vậy, ông đành hi sinh hạnh phúc của nữ nhi. Không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào, nam nhân này lại là chân mệnh thiên tử của nữ nhi. Làm Hoàng đế cao quý còn có thể vì tình cảm, bỏ xuống quốc sự, tận tâm trở lại Cửu Lê một chuyến, đúng là đáng quý.

Mà ông không biết là, một Hoàng đế khác, cũng đang ở nơi cách bọn họ không gần không xa, yên lặng canh giữ ở trong gió đêm. Chỉ là y không lộ diện, tất cả người ở đây đều không biết.

Bạch ngự y cảm thấy không đáng thay Hoàng đế: "Hoàng Thượng, ngài đã tới, vì sao không lộ diện chứ? Ít ra ngài nên để phu nhân biết. . ."

Mạnh Linh Quân khoát tay áo nói ra: "Trẫm tới đây, chỉ là muốn bản thân có thể an tâm. So với Cố Thận Chi, trẫm làm những thứ này cũng không tính là gì. Chỉ cần Nhiễm Nhiễm bình an vô sự là tốt rồi."

Mạnh Linh Quân nhìn Cố Thận Chi ở trong Tàng Thư Lâu đọc quyển sách kia, y học rộng hiểu sâu, cũng hiểu một chút văn tự Thượng Cổ, mò mẫm, biết đại khái bí thuật kia phải thi hành như thế nào. Đầu tiên chính là muốn hái được một loại thảo dược chỉ sinh trưởng tại vách núi cheo leo, chân của Cố Thận Chi có lẽ chính là bởi vì vậy mà bị gãy. Với lại bí thuật kia, sẽ còn phải trả một cái giá lớn nao đó để cứu người. Nhưng hiển nhiên Cố Thận Chi không có nói ra.

Thật ra ở trong một khoảng thời gian rất dài, Mạnh Linh Quân cảm thấy ông trời quá bất công với bản thân mình.

Rõ ràng là y quen biết Vi Nhiễm trước, ước định cưới nàng trước, nhưng lại bị Tiêu Đạc hoành đao đoạt ái[3]. Dù cho là y thất ước trước, nhưng y cũng không cam tâm. Y không cầu phần tình cảm này được đáp lại, chỉ muốn để Vi Nhiễm biết, trên đời này có người vẫn luôn thích nàng. Cho nên khi đó y mới sai Thẩm Kiêu mang Vi Nhiễm về Thục quốc, hoàn thành giấc mộng của mình.

[3]Hoành đao đoạt ái: Cầm đao đoạt ái tình - đại loại chỉ người thứ ba vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.

Cho đến hôm nay, nhìn thấy Cố Thận Chi làm tất cả mọi thứ, Mạnh Linh Quân mới nhận ra được ý nghĩ của mình rất buồn cười. Y và Vi Nhiễm chí ít còn có thời gian lưỡng tiểu vô sai[4], thanh mai trúc mã, mà Cố Thận Chi có cái gì chứ? Phần tình cảm này, thậm chí chưa bao giờ không muốn cho Vi Nhiễm biết.

[4]Lưỡng tiểu vô sai: hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên

Mạnh Linh Quân hiểu được, tình yêu vĩ đại nhất, là không cho người kia thêm bất kỳ phiền phức nào, sau đó yên lặng bỏ ra mọi thứ vì người đó.

Đối với Cố Thận Chi, Mạnh Linh Quân tự thẹn không bằng.

. . .

Lúc trời mờ sáng, Tiêu Đạc vẫn không nhúc nhích. Hắn đứng suốt cả đêm giống như tượng đá, Ngụy Tự lo lắng nhìn thoáng qua, lại không dám nhìn miệng nói chuyện. Lúc này, Vi Mậu ôm Vi Nhiễm từ bên trong miếu Vu Thần ra. Tất cả mọi người lập tức vây lại, Vi Mậu nói: "Yêu Yêu không sao. Mẹ con đều bình an."

Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Đạc lập tức ôm Vi Nhiễm vào trong l*иg ngực của mình, đưa nàng về nghỉ trước.

Lúc này, hắn không lo được người khác, chỉ biết là thê tử yêu dấu của hắn không có chuyện gì là tốt rồi.

Vi Mậu giống như mất hết sức lực, may mà được Vi Khôn đỡ lấy. Vi Khôn đưa hắn đến bên cạnh nghỉ ngơi, hỏi: "Cố Thận Chi đâu?"

Vi Mậu nhíu mày, kêu Vương Tiếp đến, ghé vào lỗ tai hắn dặn dò hai câu. Vương Tiếp gật gật đầu, chạy vào bên trong miếu Vu Thần.

Chốc lát sau, Vương Tiếp đỡ một người đội mũ trùm đầu màu đen đi tới. Vi Mậu nói ra: "Ngươi vào trong phòng của ta nghỉ ngơi thật tốt. . ."

Người kia giơ tay lên xua xua, yếu ớt nói: "Trực tiếp đưa ta xuống núi đi."

"Thế nhưng mà. . ." Vi Mậu nhìn xem sợi tóc bạc không cẩn thận lộ ra khỏi mũ trùm đầu kia, còn muốn khuyên hai câu nữa. Nhưng Cố Thận Chi lại nói: "Chuyện ta có thể làm cũng đã làm xong, ân tình cũng đã trả hết, lưu lại vô ích. Các ngươi nhớ giúp ta giữ bí mật."

Vi Mậu rất muốn nói, Cố Thận Chi đã sớm trả hết phần ân tình thiếu nợ Lâm Đào, là Vi gia bọn họ nợ hắn quá nhiều, không biết nên trả lại như thế nào. Nhưng lại sợ nói như vậy Cố Thận Chi sẽ khó chịu, không tiếp tục giữ hắn ở lại, để Vương Tiếp tiễn hắn xuống núi.

Mấy tháng sau, Hoàng hậu Đại Chu thuận lợi sinh hạ Lân nhi, Hoàng đế đại hỉ, hạ lệnh dán thông báo ba ngày, tứ hải đều nghe thấy.

Ở Giang Nam xa xôi, Tiêu Thành Chương khẩn trương đỡ La Vân Anh đang mang thai đi trên phố mua đồ, nghe được người đi đường đều đang nghị luận chuyện Đại Chu dán thông báo.

"Ngươi nói Hoàng đế Đại Chu nghĩ gì vậy? Vì cái gì mà sinh hoàng tử thôi còn muốn dán thông báo ba ngày? Giống như sợ trên đời này không có ai biết vậy."

"Ai biết được? Nhưng Hoàng đế Đại Chu vô cùng sủng ái vị Hoàng hậu giống như Thiên Tiên kia, chắc là yêu ai yêu cả đường đó mà. Vị này tiểu Hoàng tử thật là có phúc khí."

"Đúng vậy đó, danh tự cũng hay, Tư Yến."

La Vân Anh dừng lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"A Anh, sao vậy?" Tiêu Thành Chương hỏi.

"Không có gì." La Vân Anh nói, "Nhớ tới một người bằng hữu của ta, y cũng dọn đến Giang Nam rồi."

"Bằng hữu gì? Nam hay nữ?" Tiêu Thành Chương lập tức khẩn trương.

La Vân Anh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, không muốn để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi lên phía trước. Tư Yến, tư là muốn, yến vì yên vui.

Nguyện vọng của Hoàng đế là thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa.

Cũng không biết vì sao, La Vân Anh luôn luôn nghĩ đến: Thận tư chi.

Thận tư chi. Mong muốn được yên vui.