Chương 138: Ngoại truyện 2

Tiêu Đạc và Vi Nhiễm sững sờ nhìn nhau, đồng loạt từ trên long sàng ngồi dậy.

Tiêu Đạc không chắc chắn dò hỏi: "Ngươi nói đó là. . . ?"

"Kỳ Vương và Thục thái phi. . ." Thái giám thấp giọng.

Tiêu Đạc mừng rỡ, lập tức xuống giường, đè bả vai của Vi Nhiễm xuống nói ra: "Nàng cứ từ từ rửa mặt sạch sẽ, trẫm đi trước."

Vi Nhiễm gật nhẹ đầu, nhìn thấy hoàng đế cũng chẳng quan tâm mang giày ngược, choàng quần áo đã lập tức chạy ra khỏi điện.

Tiêu Thành Chương đứng ở bên ngoài cửa cung chờ đợi, ngửa đầu nhìn cung điện rộng lớn đã được sửa chữa, nhớ tới vừa nãy đi qua tân đô thành, một diện mạo phồn hoa có thứ tự, trong lòng cảm khái vô hạn. Dưới sự quản lý của đại ca, Đại Chu quả nhiên là thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.

Tiết thị dắt tiểu nữ nhi, La Vân Anh ôm tiểu nam hài, hai tiểu gia hỏa nhìn thấy binh sị mặc áo giáp ở cửa, có chút sợ hãi.

Lúc trước, khi Tiết thị rời khỏi hoàng cung, trong lòng còn có chút bất bình, những năm này ở Giang Nam ngậm kẹo đùa cháu, con trai con dâu hiếu thuận, bà cũng không cầu cái gì hơn nữa. Lo lắng duy nhất chính là người Tiết gia, nghe nói sau khi Tiết Cẩm Nghi gả cho Lý Trọng Tiến, cũng sinh một nam hài nhi, hiện giờ là cáo mệnh phu nhân Nhị phẩm.

Lần này thọ thần của Thái hậu, Hoàng đế phái người tìm kiếm bọn họ khắp bốn phía, muốn hoàn thành tâm nguyện của Thái hậu là một nhà đoàn viên.

Đợi một hồi, một đám cung nhân từ bên trong cửa cung đi ra, Hoàng đế thình lình đi theo sau bọn họ.

Tiêu Thành Chương vốn là kích động vạn phần, không nghĩ tới Hoàng đế sẽ đích thân ra nghênh đón bọn họ, sau đó mới nhớ tới mình bây giờ là thứ dân, vội vàng muốn kéo thê mẫu quỳ xuống. Một đôi cánh tay hữu lực giơ tới, hợp thời ngăn cản động tác của hắn: "Không cần đa lễ, cùng trẫm đi vào rồi nói."

La Vân Anh ôm nam hài có chút vất vả, nhẹ nhàng giật giật tay áo của Tiêu Thành Chương. Tiêu Thành Chương quay đầu, muốn nhận lấy nam hài, nhưng Tiêu Đạc lại nói ra: "Đưa trẫm ôm nó một cái, đây chính là Tiêu Hàm?"

Tiêu Thành Chương vội vàng nói: "Đúng vậy."

Nam hài còn nhỏ, chưa từng thấy Tiêu Đạc bao giờ, sợ người lạ núp ở trong ngực mẫu thân.

La Vân Anh cúi đầu nói: "Hàm nhi, đây là hoàng bá phụ của con, cũng là người lợi hại nhất dưới gầm trời này. Không phải con muốn học cung ngựa sao? Hoàng bá phụ rất lợi hại đó."

Tiêu Hàm mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Đạc. Nhìn thấy Hoàng đế uy nghiêm cười hòa ái với mình, thì không sợ nữa, ngoan ngoãn để Tiêu Đạc ôm.

Nó ở trong ngực của Tiêu Đạc, chỉ cảm thấy vị hoàng bá phụ này cao lớn vĩ ngạn, hoàn toàn không giống cái ôm của phụ thân, liền to gan nắm lấy ngọc bội hoa văn hình rồng bên hông Tiêu Đạc chơi đùa.

Tiêu Đạc thấy nó thích, trực tiếp tháo xuống, nhét vào trong tay nó: "Cho con."

"Hoàng Thượng, việc này không được!" Tiêu Thành Chương vội vàng nói.

"Chất nhi nhà mình, không có gì không cho được." Tiêu Đạc cười nói.

"Hoàng bá phụ, con cũng muốn. . ." Nữ hài nhi được Tiết thị dắt bỗng nhiên mở miệng. Nó lớn tuổi hơn, lá gan cũng lớn hơn.

Tiết thị vội vàng giật giật tay của nó, La Vân Anh cũng trừng nó một cái, nhưng nó lại không sợ. Nó đã sớm nhìn ra, vị hoàng bá phụ này cũng hung dữ như vẻ bề ngoài.

Tiêu Đạc suy nghĩ một chút: "Trên người trẫm không có đồ vật của nữ hài nhi, lát nữa gặp bá mẫu của con, để nàng tặng con, được không?"

Nữ hài nhi hưng phấn gật nhẹ đầu.

Lúc này Tiêu Thần hết giờ học, nắm tay Sài Tư Yến từ đối diện đi tới. Nhìn thấy nhiều người như vậy, có chút bất ngờ.

Sài Tư Yến nhéo nhéo tay của Tiêu Thần, ngây thơ hỏi: "Đại ca, nam hài nhi phụ hoàng ôm là ai vậy?"

Tiêu Thần nhíu nhíu mày, không nói gì, bởi vì nó trông thấy trong tay nam hài kia đang cầm ngọc bội tùy thân của phụ hoàng.

Tiêu Đạc cũng đã nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ, lớn tiếng nói ra: "Hai đứa, tới đây."

Tiêu Thần và Sài Tư Yến nghe lời đi đến trước mặt Tiêu Đạc hành lễ.

Tiêu Thành Chương từng gặp Tiêu Thần rồi, khi còn bé còn từng ôm nó, không nghĩ tới một cái chớp mắt đã lớn như vậy. Hắn cười vươn tay, muốn đè vai của nó lại: "Thần nhi. . ."

Tiêu Thần lại cau mày né tránh: "Đừng đυ.ng vào ta."

Tiêu Thành Chương lúng túng thu tay lại, tự trách mình nhất thời quên đi thân phận và quy củ: "Điện hạ thứ tội, thảo dân thất lễ."

Tiêu Đạc trách mắng: "Tiêu Thần, đây là thúc phụ của con, thái độ của con là gì đó!"

La Vân Anh vội vàng hoà giải: "Hoàng Thượng, không nên trách điện hạ. Nhiều năm như vậy ngài ấy cũng không gặp bọn ta lần nào nữa, khó tránh khỏi cảm thấy xa lạ một chút."

Tiêu Thần rất ít bị phụ thân răn dạy, trong lòng cảm thấy ủy khuất, quay đầu chỗ khác không nói lời nào. Nó vốn không thích người khác đυ.ng vào, ngoại trừ hoàng tổ mẫu, phụ hoàng mẫu hậu, đệ đệ ra, trong cung này có thể tiếp cận nó cũng chỉ có hai nhũ mẫu chăm sóc nó từ nhỏ. Ngay cả Triệu Cửu Trọng nó sùng bái nhất cũng không dám đυ.ng vào nó.

Sài Tư Yến ngẩng cái đầu nhỏ lên, nói với Tiêu Đạc: "Phụ hoàng bớt giận, ca ca không phải cố ý." Lại nói với Tiêu Thành Chương, "Thúc phụ đừng giận ca ca nhé."

Dáng dấp của nó hết sức xinh đẹp, nói chuyện chậm rãi, nãi thanh nãi khí, rất đáng yêu.

Tiêu Thành Chương ngồi xổm xuống, cười nhìn nó: "Nhị điện hạ, thảo dân không tức giận. Thảo dân trông thấy hai vị điện hạ, không biết trong lòng vui vẻ cỡ nào đâu."

Sài Tư Yến lộ ra hai hàng hàm răng nhỏ, cười lên càng giống Vi Nhiễm.

Lúc đầu, Tiết thị nhìn thấy thái độ của Tiêu Thần không tốt như thế, trong lòng còn có chút không vui. Nếu không phải là nhi tử của mình thành toàn, lấy đâu ra một nhà bọn họ ngồi ở vị trí cao? Lúc này nhìn thấy Sài Tư Yến nhu thuận đáng yêu lại bình thường trở lại. Hài tử hoàng gia vốn không dễ làm, nhất là hoàng trưởng tử, lại càng được kỳ vọng cao hơn.

Đại Chu bây giờ được cai quản tốt như thế này, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc lực cường thịnh, cũng coi như không phụ mong đợi của tiên đế.

Một đoàn người đến Trường Thu cung, Vi Nhiễm đã đỡ Sài Thị đứng tại cửa cung. Tiêu Thành Chương nhìn thấy Sài Thị, vội vàng mấy bước đi qua, quỳ trước mặt Sài Thị: "Thái hậu. . . Trọng Hòe tới thăm ngài."

Sài Thị kích động rơi lệ, cúi người nắm lấy bả vai của Tiêu Thành Chương: "Tốt, tới là tốt rồi, tới là tốt rồi."

Tiết thị và La Vân Anh dắt một cặp nam nữ quỳ gối sau Tiêu Thành Chương, Sài Thị vội vàng nói: "Mau dậy đi, tất cả các ngươi đứng lên."

Trong cung rất lâu không có náo nhiệt như vậy, người trong Trường Thu cung đông đúc, ngay cả Tiết Cẩm Nghi cũng mang theo hài tử tiến cung.

Vi Nhiễm nhìn thấy Tiêu Đạc và Tiêu Thần đều không thấy, vừa nãy sắc mặt của Tiêu Đạc đã không tốt lắm, bèn cúi đầu hỏi Sài Tư Yến ngồi trên đùi: "Yến nhi, trên đường tới đây đã xảy ra chuyện gì?"

Củi nghĩ yến ghé vào một bên tai của Vi Nhiễm nói một phen, cuối cùng nói ra: "Phụ hoàng nổi giận với ca ca."

"Con qua chỗ Tiết di và thẩm mẫu bên kia nhé, mẫu hậu đi tìm bọn họ, được không?" Vi Nhiễm dụ dỗ nói.

Sài Tư Yến khéo léo nhẹ gật đầu, từ mình bò xuống đi qua.

Vi Nhiễm tìm tới hậu hoa viên Trường Thu cung, phát hiện Tiêu Thần quỳ trên mặt đất, Tiêu Đạc đang chắp tay đứng trước mặt của nó, vẻ mặt uy nghiêm. Nhi tử còn nhỏ với phụ thân cao lớn tạo thành chênh lệch rõ ràng.

Tiêu Thần đưa tay lau nước mắt, trong trí nhớ của Vi Nhiễm, trưởng tử chưa bao giờ yếu thế, cũng chưa từng khóc.

Nàng không đi qua, mà trốn ở sau trụ đứng, im lặng quan sát.

"Lúc ngươi còn nhỏ, thúc phụ ngươi yêu thương ngươi như vậy, vì làm cho ngươi một con ngựa nhỏ bằng trúc mà hắn đích thân chạy đến ngoại ô Kinh tìm người. Hắn là Kỳ Vương cao quý, vì thiên hạ bách tính, giang sơn xã tắc, tự nguyện từ bỏ thân phận. Ngươi cảm thấy hắn là thường dân, cho nên không xứng đυ.ng vào ngươi, phải không?" Tiêu Đạc nghiêm nghị hỏi.

Tiêu Thần vừa khóc vừa nói: "Không phải phụ hoàng, nhi thần, nhi thần. . ." Nước mắt của nó rơi xuống không ngừng, nghẹn ngào, vô cùng bất lực.

Tiêu Đạc thở dài, ngồi xổm người xuống, ôm nó đứng lên, lau nước mắt cho nó: "Nam tử hán đại trượng phu, đừng khóc sướt mướt như vậy. Sai chính là sai, nhận sai là được."

Tiêu Thần ghé vào vai của phụ thân, lâu rồi chưa từng gần gũi với hắn như vậy: "Nhi thần sai rồi, nhi thần đi xin lỗi thúc phụ."

Tiêu Đạc vui mừng vỗ vỗ lưng của nó, từ trong ngực xuất ra một khối ngọc bội Kỳ Lân cho nó: "Không phải con thích ngọc này nhất sao? Trước kia cứ quấn lấy trẫm đòi. Đây là trẫm lén khắc cho con, tuyệt đối đừng nói cho mẫu hậu của con, nếu không nàng sẽ lại càm ràm trẫm."

Nói cho cùng Tiêu Thần vẫn còn con nít, vui vẻ nhận lấy, yêu thích không buông tay: "Tạ ơn phụ hoàng! Nhi thần nhất định cố gắng quý trọng."

Tiêu Đạc vỗ vỗ đầu của nó, nở nụ cười.

Chờ Tiêu Thần đi, Tiêu Đạc mới quay lưng lại, cúi đầu ho khan hai tiếng.

Vi Nhiễm lúc này mới từ sau trụ đứng đi ra ngoài, ôm lấy eo hắn từ phía sau.

Tiêu Đạc đã sớm biết nàng ở nơi đó, sờ lấy cánh tay của nàng: "Hoàng hậu khi nào cũng học được nghe lén góc tường rồi? Trẫm làm phụ thân, cũng không phải tệ lắm đúng không?"

Tiếng nói của Vi Nhiễm rất thấp: "Ngươi mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy, còn hao tâm tốn sức cho hắn khắc đồ vật. Muốn ta nói cái gì tốt?"

Tiêu Đạc xoay người ôm Vi Nhiễm vào trong ngực, cúi đầu hôn nàng: "Ai bảo nàng sinh hai đứa con trai đều làm người khác yêu thương như thế chứ? Yêu Yêu, bao giờ nàng lại sinh thêm cho trẫm một nữ nhi nữa, trẫm đã thật sự thỏa mãn."

Vi Nhiễm nhón chân lên, khẽ cọ đôi môi của Hoàng đế: "Ta cũng nghĩ vậy. Có phải phu quân phải càng thêm chịu khó một chút nữa không?"

"Ba hoa. Ban đêm tiếp tục ngủ lại Tư Đức điện."

Đế hậu hai người đang ở trong hậu hoa viên ôm nhau, Thu Vân đi tìm đến, cúi đầu nói ra: "Thái hậu nói có thể khai yến, mời Hoàng Thượng và Hoàng hậu mau qua đó."

Dùng cơm xong, một đám hài tử rất nhanh đã chơi thân, đang ở trong hoa viên chạy băng băng chơi đùa. Tiêu Hàm nhỏ nhất, các ca ca tỷ tỷ đều nhường nhịn nó. Sài Thị nhìn thấy nhiều hài tử hăng hái bồng bộc, nụ cười trên mặt không ngớt, con người thật sự giống như cũng trẻ ra trong thoáng chốc.

Bà và Tiết thị ngồi ở dưới hiên nói chuyện, nhớ về Tiên đế, hai người nói với nhau về những năm nay trôi qua như thế nào.

Tiêu Đạc và Tiêu Thành Chương ở bên trong đình đánh cờ, Vi Nhiễm thì cùng La Vân Anh và Tiết Cẩm Nghi ngồi trong hoa viên, hàn huyên trò chuyện về hài tử của mình.

"Dương Nguyệt gả cho Chương Đức Uy?" La Vân Anh thật bất ngờ.

"Đúng vậy, hôm qua ta vừa đi thăm, lại sinh một đứa con gái nữa." Tiết Cẩm Nghi cười nói.

La Vân Anh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Ta thế nào cũng không nghĩ tới, hai người kia sẽ ở bên nhau."

"Cái này có là gì? Ngụy Tự cũng cưới tức phụ, ngược lại là Lý Diên Tư, nói mình quá bận, vẫn luôn cô đơn. Hoàng Thượng và Hoàng hậu mấy lần muốn làm mai cho hắn, nhưng hắn đều cự tuyệt." Tiết Cẩm Nghi lắc đầu, cảm thấy lấy tài hoa của Lý Diên Tư, không người kế tục thực sự thật là đáng tiếc.

La Vân Anh bỗng nhiên che miệng, quay lưng đi nôn khan hai lần, Tiết Cẩm Nghi ngồi ở bên cạnh nàng vội vàng vỗ lưng của nàng: "Biểu tẩu, không phải tẩu lại. . ."

La Vân Anh đỏ mặt khẽ gật đầu.

"Không ngờ biểu ca lợi hại như vậy."

Vi Nhiễm cũng vui mừng thay La Vân Anh, lôi kéo tay của nàng, cười ái muội. Mặt La Vân Anh càng đỏ hơn, Tiêu Thành Chương ở trước mặt người khác áo mũ chỉnh tề, đến trên giường, cũng không phải dùng sức giày vò nàng? Lúc nàng gả cho người trượng phụ trước, trượng phu bệnh nặng chưa từng chạm vào nàng, vẫn là tấm thân hoàn bích. Mấy năm này chẳng lo chuyện gì, cũng chỉ có sinh con cho Tiêu Thành Chương.

"Đúng rồi Hoàng hậu, ta đã gặp Cố tiên sinh. Hắn thu dưỡng mấy đưa cô nhi, nhậm làm nghĩa tử, cuộc sống rất tốt. Hắn còn muốn ta nhắn với ngài một câu."

Vi Nhiễm vội vàng ngưng thần lắng nghe, La Vân Anh nói: "Thác thân dĩ đắc sở, bình sinh bất tương vi."

Tiết Cẩm Nghi thầm nói: "Có ý gì vậy?" Những người này nói chuyện vẻ nho nhã, nàng luôn cảm giác mình đầu không đủ dùng.

Vi Nhiễm cười nhàn nhạt: "Được, ta biết rồi."

Hắn nói đã tìm được thiên đường của bản thân, không muốn gặp lại cố nhân.

Nếu hắn vui vẻ, đây là ước nguyện của hắn, nàng đương nhiên sẽ thành toàn.

Một tháng sau, thọ thần của Thái hậu đã qua, Hoàng đế chuẩn bị thân chinh Hoài Nam. Triệu Cửu Trọng đang ở Tư Đức điện bẩm báo các hạng công việc xuất chinh với Hoàng đế, Hoàng đế lại không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng trôi về phía tẩm điện bên kia, dáng vẻ tựa hồ rất lo âu.

Gần đây Hoàng hậu ăn uống không ngon, cả người đều mệt mỏi mệt mỏi. Trước đó hành sự xong, hắn theo thường lệ ôm nàng đi lau rửa thân thể, thấy trên đùi nàng có màu đỏ máu, hắn bị dọa gấp gáp gọi ngự y đến đây. Tính ra, nguyệt sự tháng này của nàg giống như lại chưa đến nữa? Có phải. . .

Ngự y đã đi vào cả buổi trời rồi, còn chưa có kết quả? Qủa thật gấp chết hắn rồi.

Triệu Cửu Trọng tựa hồ cũng phát hiện Hoàng đế mất tập trung, nói một hồi thì dừng lại không nói nữa, hai nam nhân cùng nhìn về phía tẩm điện bên kia.

Ngự y xách theo cái hòm thuốc, đi ra khỏi màn trướng, quỳ gối trước mặt của Hoàng đế, bái nói: "Hoàng Thượng, Hoàng hậu có tin vui!"

Hoàng đế lập tức đứng lên, chỉ vào ngự y: "Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa?"

"Hoàng hậu đã có thai hơn tháng rồi ạ, bây giờ lão thần kê cho nàng đơn thuốc an thai." Ngự y nhìn Triệu Cửu Trọng đứng ở trên điện một chút, lại nhỏ giọng bồi thêm một câu, "Chỉ là Hoàng Thượng, khoảng thời gian này, phải kiêng chuyện phòng the."

"Trẫm biết. Yêu Yêu, Yêu Yêu!" Tiêu Đạc không quan tâmTriệu Cửu Trọng còn đứng ở trên điện, hào hứng bừng bừng xốc màn trướng lên đi vào. Màn trướng chưa khép lại, Triệu Cửu Trọng trông thấy Hoàng đế khôi ngô ôm lấy nữ nhân nhỏ nhắn trên long sàng, nâng nàng vui mừng xoay vài vòng.

Nàng mặc quần áo trong màu vàng phớt đỏ, tóc chưa buộc, dung mạo thanh khiết. Hai cánh tay mảnh khảnh chống ở trên bả vai của nam nhân, cúi đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu.

Không biết nàng thấp giọng nói câu gì, Hoàng đế ôm nàng vào trong ngực gấp gáp hôn lên, hai người cùng nhau ngã xuống trên long sàng. Triệu Cửu Trọng không dám nhìn nữa, thu hồi ánh mắt, cùng ngự y thối lui ra ngoài điện.

Triệu Cửu Trọng và Tống Oánh cũng coi là cầm sắt hòa minh, thế nhưng lúc ở trên giường, luôn vô thức coi Tống Oánh thành người trong lòng nọ. Có khi ra tay không có nặng nhẹ, sẽ hay đả thương Tống Oánh. Tống Oánh cũng không trách hắn, luôn luôn ôn nhu quan tâm, sau khi sinh nhi tử, hai người càng như hòa hợp gắn bó.

Triệu Cửu Trọng gần như đã quên đi phần tình cảm chôn sâu ở đáy lòng kia. Cho tới hôm nay trông thấy Hoàng đế nâng nàng lên, trên mặt nàng là dáng vẻ hạnh phúc dạt dào, mới lại một lần cảm thấy toàn thân khô nóng, hận không thể là người đang ôm nàng.

Nhưng đó là nữ nhân cả một đời này hắn cũng không chiếm được.

Bởi vì Hoàng hậu có thai, Hoàng đế lại dời thời gian chinh phạt Hoài Nam trễ hơn hai tháng, cho đến sau khi cái thai được ba tháng ổn định, mới đạp bước vào hành trình chinh phạt.

Tình hình chiến đấu kịch liệt, đại quân ở Hoài Nam hơn sáu tháng. Chúng tướng cũng nhìn ra được, Hoàng đế lòng chỉ muốn về, muốn nhanh chóng kết thúc chiến sự.

Ngày hôm đó trời mới vừa tờ mờ sáng, Ngụy Tự đã chạy tới trước soái trướng, kích động quơ quơ tin cấp báo trong tay hô: "Hoàng Thượng, trong kinh truyền tin đến, Hoàng hậu sinh rồi! Là một tiểu công chúa, mẫu nữ đều bình an!" Hắn biết Hoàng Thượng trông mong rất lâu, mấy ngày nay lại càng thời thời khắc khắc chờ truyền tin binh trong Kinh.

"Phanh" một tiếng, bên trong giống như có vật gì đổ xuống, truyền đến một tiếng chửi mắng trầm thấp. Hoàng đế mặc quần áo trong, vén tấm mành màu đen lên: "Mau, cho trẫm nhìn xem."

Hắn xem phong thư, nhếch miệng lên, lại nhìn mấy lần, xác nhận mỗi một chữ.

Tiểu công chúa của hắn, rốt cuộc đã đến!

Ở Kinh Thành xa xôi, Tiêu Thần và Sài Tư Yến tiến đến trước cái nôi của muội muội, bốn cái mắt nhỏ nhìn chằm chằm sinh mệnh mới còn đỏ rực bên trong. Đây là tiểu muội của bọn nó, tiểu công chúa mẫu hậu vừa mới sinh mấy ngày. Tiểu công chúa tính tình lớn, nhìn thấy hai người ca ca thì oa oa khóc lớn, giống như không thích bọn nó.

Phùng thị vội vàng bế tiểu công chúa lên, ngồi ở bên giường Vi Nhiễm nói: "Hoàng hậu, hình như công chúa đói bụng rồi."

Vi Nhiễm chống tay từ trên giường ngồi dậy, để nhũ mẫu dẫn hai tiểu Hoàng tử hiếu kỳ ra ngoài điện, cởϊ áσ cho hài tử bú.

Phùng thị thấy sắc mặt của nàng còn chưa khôi phục thì nói ra: "Trong cung có rất nhiều nhũ mẫu, con đừng để bản thân quá mệt mỏi."

"Mẫu thân, con không sao." Vi Nhiễm cười nói.

Phùng thị cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho nàng, hai người thấp giọng nói chuyện, sợ quấy nhiễu đến hài tử.

Một lát sau, Sài Thị cũng đến Từ Nguyên cung, khoát tay ra hiệu Phùng thị không cần đa lễ, nói với Vi Nhiễm: "Hoàng Thượng biết được con sinh tiểu công chúa, vô cùng vui mừng, đang gấp gáp trở về. Nghe truyền tin binh nói, Hoàng Thượng thực sự thật vui mừng, lúc leo lên ngựa trở về, leo liên tục ba lần, suýt chút nữa ngã xuống."

Vi Nhiễm nghĩ đến bộ dạng lúc đó của Tiêu Đạc, âm thầm buồn cười, còn hỏi: "Hoàng Thượng không có sao chứ?"

"Không có việc gì không có việc gì, chỉ là sốt ruột trở về gặp hai mẫu tử các ngươi." Sài Thị đưa thay sờ sờ tiểu công chúa, có thể tưởng tượng được Hoàng đế chắc chắn sẽ coi nữ nhi này như bảo bối.

Lịch sử ghi chép thời kì Thế Tông Hoàng đế tại vị, nam chinh bắc chiến, thành tích về văn hóa giáo dục và võ công sáng rực. Chỉnh sửa chế độ cũ, tuyển chọn quan lại có tài, thu lấy bốn châu Hậu Thục, đoạt Giang Bắc, mười bốn châu Hoài Nam, phía Bắc đánh đổ Khiết Đan, quốc lực Đại Chu cường thịnh, nhất thống thiên hạ cho hậu thế, thiết lập cơ sở vững chắc.