Chương 3

Lục Mẫn Tuyết khẽ vỗ vai mẹ Lục Viễn, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời nhịn không được châm chọc, "Nhưng mà, chú từ chối con..."

“Cái gì?” Mẹ Lục Viễn lại ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy khϊếp sợ. Lúc này, Lục Viễn đang muốn lên lầu cũng lấy lại tinh thần, xoay người tiến lên kéo cô từ trên ghế sô pha lên, giọng điệu gượng gạo nói, "Đi theo chú!"

Lục Mẫn Tuyết không muốn đi, nhưng thoạt nhìn Lục Viễn rất tức giận, cô cảm thấy nếu không đi, có thể bản thân sẽ chết rất thảm, hơn nữa... Cô không từ chối được, Lục Viễn kéo cô rời đi.

Chỉ còn lại mẹ Lục Viễn và ông cụ Lục hai mặt nhìn nhau, mẹ Lục Viễn vừa lau nước mắt vừa tức giận nói, "Lục Viễn, con là đứa thối tha, con dựa vào cái gì mà từ chối Mẫn Tuyết nhà chúng ta? Đã lớn tuổi đến vậy rồi, sắp thành một ông già luôn rồi, Mẫn Tuyết nhà chúng ta có chỗ nào không xứng với con, với tính tình thối tha của con mà Mẫn Tuyết có thể thích con đã là không tệ rồi... Hu hu hu, ba ba... Mẫn Tuyết thích Tiểu Viễn..." Mẹ Lục Viễn vừa khóc vừa hô với ông cụ Lục. Thoạt nhìn không hề giống phu nhân đoan trang tao nhã ngày thường.

Nhưng người nhà họ Lục đối với bộ dạng này của bà đã thấy từ lâu nhưng không thể trách, bởi vì mẹ Lục Viễn kích động thì lập tức dễ dàng khóc ngay.

Ông cụ Lục gật đầu, "Ba nghe được." Lập tức chậm rãi đi tới, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười hài lòng, cười nói với mẹ Lục Viễn, "Tuy rằng đây là chuyện của bọn nhỏ, nhưng nếu Mẫn Tuyết thật sự có thể ở bên cạnh Tiểu Viễn, vậy thật sự là chuyện vô cùng viên mãn.”

“Đúng vậy!" Mẹ Lục Viễn lau nước mắt, lập tức đứng lên đỡ ông cụ: "Mẫn Tuyết là đứa nhỏ chúng ta chăm bẫm từ bé tới giờ, từ nhỏ đến lớn con bé luôn ưu tú và ngoan ngoãn, không có ai không thích con bé, huống chi cha mẹ đều là người cống hiến vì quốc gia, nói tốt cũng là gia đình có công với đất nước, cho nên con vẫn luôn do dự rốt cuộc nhà trai như thế nào mới có thể xứng đôi với Mẫn Tuyết của chúng ta đây... Nếu hai đứa nó thành đôi, ít nhất có chúng ta ở đây, đúng không ba?"

"Ừ, con nói không sai, cha mẹ của Mẫn Tuyết cha mẹ là người cống hiến vì quốc gia, nhà trai tuyệt đối không thể phụ lòng con bé! Hiện tại..." Ông cụ Lục nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, "Chỉ hy vọng bọn nó có thể nói chuyện đâu ra đấy với nhau!"

“Lục Viễn, đau quá... Anh nhẹ tay chút đi!” Nói xong, Lục Mẫn Tuyết bị hắn đẩy lên ghế sô pha trong phòng.