Chương 43

Tâm trạng của mọi người không thể nào tốt được. Nếu nói ngày hôm qua Từ Soái và Lý Đại Gia mất tích còn không thể làm cho bọn họ sinh ra bao nhiêu cảm giác nguy hiểm, hôm nay Lưu Mỹ Nhân ngủ ngay bên cạnh Tôn Bất Quai đều có thể vô duyên vô cớ mất tích, vậy khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Trương Tiêu Dao và Mộ Dung Phong cứ lặp đi lặp lại dò hỏi Tôn Bất Quai, Tôn Bất Quai vẻ mặt hỏng mất: "Tôi một chút cảm giác cũng không có, sáng ngày hôm nay lúc tỉnh dậy nhìn sang bên cạnh, vị trí của cô ấy đã trống không rồi. Tôi còn ngủ ở phía bên ngoài giường nữa, cô ấy nếu có động tĩnh gì tôi chắc chắn có thể phát hiện! Lý Đại Gia mất tích cho tới hôm nay còn chưa tìm được, Mỹ Nhân, Mỹ Nhân có phải hay không cũng..."

Mắt thấy Tôn Bất Quai càng nghĩ càng hoảng sợ, phảng phất một giây sao có thể tự hù chết chính mình vậy, Trần Viên Viên ở bên cạnh nói một câu: "Nhiều nhất cũng bị thương nặng thêm một lần, hiện tại có thời gian khóc, còn không bằng mau chóng đi tìm người!"

Nơi mọi người nghĩ đến đầu tiên là cấm địa thôn Phượng Hoàng.

Nhưng dưới tình huống bị cảnh cáo đêm qua, nếu lại lần nữa tự tiện xông vào cấm địa, sợ là bọn họ không có cách tiếp tục ở lại thôn Phượng Hoàng. Tôn Bất Quai là bạn thân của Lưu Mỹ Nhân, nhưng đến lúc này cô ta lại ngậm chặt miệng, hoàn toàn không có ý tưởng vì bạn thân mình mà đi một chuyến tới cấm địa. Cô ta chỉ khóc, vừa khóc vừa bắt Trương Tiêu Dao hỗ trợ tìm người.

Mộ Dung Phong nhìn bộ dạng này của cô ta cười nhạt một tiếng: "Lần trước không phải nói là không muốn cùng chúng tôi sao? Có thể thấy được ai cũng không phải kẻ ngu, cô muốn cùng chúng tôi, vậy cũng phải nhìn xem người khác có đồng ý hay không mới được. Được rồi, vào trong thôn tìm trước thử xem, nói không chừng còn có thể làm như vậy?"

Mọi người tụ lại bên nhau, ai cũng không nói muốn đi đến vòng phì nhiêu của đất nhìn xem.

Mặc Dương đương nhiên cũng không mở miệng, chẳng qua khi Phượng Chiêu và Phượng Diễm đi ra, trực tiếp mở miệng hỏi một câu: "Đồng bạn của chúng tôi ở nhà các người phần lớn mất tích vào ban đêm, lần này mất tích đã là người thứ hai rồi. Các người không nên giải thích cái gì hay sao?"

Phượng Chiêu này đối với đại đa số người đều là bộ dạng đại tế tư của thôn Phương Hoàng đối với Dương Hắc Khuyển đẹp trai giống như có ấn tượng rất lớn, anh ta trực tiếp nhìn Mặc Dương: "Hắc Khuyển cậu muốn chúng tôi cho các cậu loại giải thích nào?"

Mặc Dương nói thẳng: "Lưu Mỹ Nhân có phải bên trong vòng phì nhiêu của đất không?"

Phượng Chiêu nhìn cậu: "Chắc là không ở. Dù sao, Lưu Mỹ Nhân cũng không có phạm tội gì, lại còn là khách nhân. Chúng tôi cũng sẽ không vô duyên vô cớ đưa cô ấy tới vòng phì nhiêu của đất đâu."

Những người khác đều không ngờ tới Mặc Dương lại trực tiếp hỏi ra vấn đề như vậy, nhưng nếu hỏi ra rồi vậy bọn họ cũng mở miệng.

"Không có ở vòng phì nhiêu của đất thì có thể ở nơi nào? Tới nơi này của các người chưa đến ba ngày, chúng tôi lập tức thiếu mất ba người, nói như thế nào các người cũng đến phụ trách giúp chúng tôi tìm được người về chứ? Hơn nữa, anh nói không ở thì không ở sao? Chúng tôi muốn chính mắt nhìn thấy!"

Phượng Chiêu liếc nhìn Trương Tiêu Dao nói chuyện một cái, Phương Diễm bên cạnh cười duyên một tiếng: "Được rồi, anh muốn nhìn thì chúng tôi dẫn anh đi nhìn. Có điều, sau khi nhìn xong cũng không nên ném vấn đề lên đầu chúng tôi. Lúc các người chưa có tới, thôn chúng tôi thật bình yên, ngược lại các người tới nơi này chuyện lạ một chuyện tiếp một chuyện xảy ra, các người hỏi chúng tôi, chúng tôi còn muốn hỏi các người một chút, có phải đã trêu chọc vào thứ gì sau đó đưa đến thôn của chúng tôi hay không. Nếu như vậy các người nên nói ra sớm một chút, miễn cho liên lụy đến người trong thôn chúng tôi."

Phượng Diễm nói xong thì gọi Phượng Minh, để cậu ta cùng Phượng Huy cách vách dẫn nhóm người Mặc Dương đi đến vòng phì nhiêu của đất xem một vòng.

Dù sao hiện tại nơi đó cũng bị người khác biết rồi, cũng không có gì giấu giếm. Hơn nữa sớm hay muộn gì cũng phải chết, hà tất theo chân bọn họ so đo nhiều như vậy làm gì?

Ánh mắt khinh thường cùng vẻ mặt chờ mong của Phượng Diễm Mặc Dương nhìn thấy rõ ràng, cậu trực tiếp nhíu mày. Lại nhìn hai người Phượng Minh Phượng Huy dẫn bọn họ đi xem cấm địa, thái độ của hai người họ giống như loại tùy tiện cho các người lăn lộn, chỉ cần không gây phiền phức cho họ là được.

Mặc Dương lập tức chắc chắn, Lưu Mỹ Nhân và Lý Đại Gia đều đã chết rồi.

Chỉ là hiện tại bọn họ không tìm được thi thể của hai người ở nơi nào, có lẽ vào lúc bọn họ trò chơi kết thúc, nói không chừng không thể tìm thấy được hai khối thi thể kia.

"Tôi có một vấn đề." Mặc Dương đi đến bên cạnh Phượng Minh: "Có thể các cậu một chút không?"

Vốn dĩ Phượng Minh không định phản ứng mấy người cuối cùng nhất định là chết, nhưng sau khi cậu ta nhìn thấy gương mặt của Mặc Dương thì dừng lại một chút: "Cậu hỏi, tôi có thể trả lời một chút vấn đề trong phạm vi cho phép."

Mặc Dương còn cho rằng mình sẽ bị trực tiếp từ chối, nghe được câu nói này cũng không chậm trễ: "Cấm địa của các cậu dùng để làm gì vậy? Tôi năm cái ao nối liền kia bên trong có rất nhiều hoa Phượng Hoàng, còn có chất lỏng màu đỏ nữa."

Phượng Minh nhìn cậu một cái, thấy cặp mắt xinh đẹp của Mặc Dương dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu ta, có hơi chịu không nổi: "... Cũng không có gì. Chính là dùng hoa Phượng Hoàng chế tạo thành nước hoa. Là đặc sản của thôn chúng tôi."

"Tôi ngửi mùi hương cũng khá thơm, loại nước hoa này các cậu bán như thế nào?"

Phượng Minh còn chưa kịp nói lời nào, Phượng Huy bên cạnh lập tức từ chối: "Đây là vật chỉ có người trong thôn chúng tôi mới có thể sử dụng. Cậu muốn dùng, trừ phi trở thành người trong thôn chúng tôi mới được. Được rồi, tới nơi rồi, các người có thể tự mình xem, đừng lề mề ở bên trong quá lâu nhanh lên ra ngoài."

Lần này không cần người khác mở miệng, Tôn Bất Quai lập tức là người đầu tiên chạy vọt vào trong vòng phì nhiêu của đất tìm người, kết quả cô ta tới tới lui lui nhìn hết những người ở trong hồ nước chế tạo nước hoa, cố gắng chịu đựng gương mặt xấu xí ghê tởm của bọn họ cũng không tìm được Lưu Mỹ Nhân.

Mà lúc cô ta từ nơi đó đi ra, Hoán Một, Mặc Dương cùng với Chu A Bì bọn họ đều theo bản năng nhíu mày. Tôn Bất Quai chính mình không có nhận ra không ổn, chỉ có thể chảy nước mắt khóc với mọi người: "Tôi nhìn qua bên trong không có Mỹ Nhân. Các người có muốn lại nhìn xem một lúc không?"

"Ha ha, Bất Quai cô là người hiểu biết Mỹ Nhân nhất, nếu cô xác định bên trong không Mỹ Nhân, vậy cô ta chắc chắn là không có ở bên trong. Chúng tôi không cần phải đi vào nữa." Chu A Bì nhanh chóng mở miệng: "Chúng ta vẫn là ở những nơi khác trong thôn tìm xem, còn có hai vị anh em này, chúng tôi có thể ra thôn tìm một lúc không? Nói không chừng bọn họ đi ra thôn leo núi thì sao?"

Phượng Huy cười cười: "Các người có thể đi ra ngoài tìm người, nhưng tốt nhất trước tám giờ tối phải trở lại trong thôn. Bởi vì sau khi qua tám giờ trong thôn không cho phép người ngoài tiến vào. Được rồi, các người cứ tùy ý, chúng tôi phải đi làm việc."

Phượng Huy và Phượng Minh rời đi rất nhanh.

Dư lại Mặc Dương, Hoán Một, Chu A Bì, Trương Tiêu Dao, Mộ Dung Phong và Trần Viên Viên, Tôn Bất Quai bảy người tại chỗ này tạm thời không biết nên làm cái gì.

Tôn Bất Quai nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Chúng có cần đi ra ngoài thôn tìm một chút không? Nói không chừng bọn họ phát hiện ra cái gì cho nên chạy ra ngoài thôn?" Lúc Tôn Bất Quai nói lời này là nhìn Mặc Dương và Chu A Bì, cô ta cảm thấy thái độ của Trương Tiêu Dao và Mộ Dung Phong không tốt, mà gương mặt kia của Mặc Dương chính là giấy thông hành lớn nhất trong thôn này.

Mặc Dương thật ra không có trực tiếp từ chối, cậu cũng muốn đi ra ngoài thôn xem tình hình. Mặc Dương quyết định đi ra ngoài, Hoán Một và Chu A Bì cũng lập tức đi theo, tới cuối cùng bảy người dứt khoát cùng nhau đi ra cổng thôn, lúc đi qua hai cây Phượng Hoàng ở cổng thôn, Hoán Một ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ cái gì mà đi.

Ngoài thôn chính là một con đường núi cùng ngọn núi lớn không làm sao để khai phá được. Vốn mọi người ra tới nơi tra xét không ôm hy vọng gì, nhưng đi dọc đường núi trong chốc lát, bọn họ lại thấy được hai cái thi thể, người mà bọn họ cho rằng cuối cùng cũng không gặp lại được.

Tôn Bất Quai và Trần Viên Viên vẻ mặt nháy mắt trắng bạch, biểu tình của những người khác cũng không tốt hơn các cô bao nhiêu.

Mặc Dương nhìn thi thể tàn tạ của Phượng Tiểu Tiểu và và người yêu A Lang của cô ấy giống như bị thú dữ cắn xé vậy, cho dù trong lòng sớm đã có dự đoán này, nhưng hiện tại vẫn cảm thấy không quá thoải mái.

Kết quả, tiến sĩ Hoán bên cạnh lập tức móc ra một đôi găng tay y tế, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra hai khối thi thể kia.

Mặc Dương: "..."

Người chơi khác: "..."

Quả nhiên phong cách của người này từ đầu đến cuối luôn không đúng.

Ước chừng mười lăm phút sau tiến sĩ Hoán kiểm tra ra được kết quả, anh ghét bỏ ném đi hai cái găng tay y tế. Giọng điệu chắc chắn: "Bọn họ bị giam cầm trước, rút cạn máu trong cơ thể đến tử vong, sau đó mới bị ném lên trên núi."

Cũng không giống vẻ bề ngoài nhìn qua giống như bị dã thú cắn chết.

Kia chẳng qua chỉ là một cái che đậy qua loa mà thôi.

Mặc Dương nghe xong vậy mà cũng ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra thi thể của Phượng Tiểu Tiểu và A Lang một chút, cậu thấy được trên thi thể của họ có dấu vết giam cầm bị dây thừng thô ráp siết chặt.

"Mẹ nó, đã sớm biết đám người dân Phượng Hoàng kia có quỷ, đến cả người trong thôn chính mình cũng gϊếŧ, bọn họ có phải quá điên rồ rồi hay không?" Mộ Dung Phong không nhịn được mà mắng một câu: "Mặt của Phượng Tiểu Tiểu còn bị bọn họ phá, thật là... Cái thôn kia cuối cùng là thôn gì vậy?"

"Dù sao cũng không phải thôn thiện lương tốt đẹp gì. Tôi đột nhiên cảm thấy bốn chữ "mỹ nhân rắn rết" này vô cùng phù hợp với tình huống của thôn này. Nhưng hiện tại làm sao bây giờ? Phượng Tiểu Tiểu cũng bị gϊếŧ, kẻ gϊếŧ người cuối cùng là ai? Tôi sao cảm thấy như cả cái thôn này đều là kẻ gϊếŧ người?" Trương Tiêu Dao chà xát cánh tay. "Cái này khiến cho tôi về sau đối diện với người đẹp như thế nào đây?"

Mặc Dương vào ngay lúc này lắc đầu: "Người trong thôn không phải kẻ gϊếŧ người, bọn họ chỉ là đồng lõa của kẻ gϊếŧ người mà thôi. Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, trở về thôi. Buổi tối ngày hôm nay mọi người tốt nhất là ngủ hai với nhau đi, thật sự lo lắng thì làm một cái ký hiệu buộc lên dây thừng. Hy vọng sáng mai thức dậy sẽ không thiếu ai."

Lời nói của Mặc Dương khiến cho vẻ mặt mọi người giữa sân đều trở nên khó coi, có điều mọi người biết cậu nói chính là sự thật. Chỉ có thể một đám người mặt âm trầm đi trở về thôn Phượng Hoàng. Lúc đi đến cửa thôn bọn họ thấy Phượng Chiêu cùng bốn cô gái xinh đẹp đi theo phía sau anh ta, đôi mắt Phượng Chiêu chỉ nhìn một mình Mặc Dương, sau đó anh ta vuốt ve thân cây nhẹ giọng nói: "A Khuyển, chúng tôi thật sự rất thích cậu, cậu thật sự không muốn trở thành người dân trong thôn chúng tôi sao?"

Mặc Dương bị anh ta kêu cho da đầu tê dại: "Không được, tuy rằng nơi này của các người non xanh nước biếc người đẹp, nhưng tôi càng thích nhà của mình hơn. Sắc trời không còn sớm trở về ăn cơm đi ngủ đi."

Phượng Chiêu nhìn bóng dáng rời đi của Mặc Dương, thở dài: "Đáng tiếc. Vốn dĩ cậu ấy không cần trở thành tế phẩm."

Bốn người đẹp đi theo sau anh ta cùng nhau mở miệng: "Chúng tôi hiểu ngài thương tiếc gương mặt đẹp của cậu ta, nhưng không phải tất cả mọi người đều có cái phúc khí đó. Cậu ta nhất chắc chắn trở thành một phần máu và gương mặt của chúng ta, ngài không cần phải thương cảm."

Phượng Chiêu gật đầu: "Đúng vậy, việc đã định sẵn, ai có thể sửa được?" Phượng Băng mím môi, cúi đầu, trong cặp mắt lạnh lẽo kia hiện lên vẻ tức giận cùng mỉa mai.

Thức ăn thực phong phú gà vịt thịt cá đủ các loại, đáng tiếc trong lòng mọi người đều có tâm sự, ăn cũng không được nhiều lắm.

Lúc sắp sửa đi ngủ, Mặc Dương, Hoán Một, Chu A Bì và Trần Viên Viên ngủ chung một phòng, vốn dĩ Mặc Dương cho rằng Trần Viên Viên sẽ ngủ chung một phòng với Tôn Bất Quai, kết quả cô ấy nói thẳng mình không tin Tôn Bất Quai, thà tình nguyện ngủ dưới đất cũng không muốn đi cách vách, cuối cùng thì ngủ trên sô pha phòng Mặc Dương, Chu A Bì béo cũng chiếm lấy một cái ghế sô pha khác, ngẩng đầu hâm mộ nhìn đại lão Hoán Một mặt không đổi xốc chắn leo lên giường nằm.

Chậc chậc, thế này còn nói không có gì không cần nghĩ nhiều. Đã cùng chung chăn gối rồi, còn đắp chung chăn gấm thêu Phượng Hoàng, bốn bỏ năm quả thực cũng đã xem như kết hôn rồi?

Bên này bốn người đi ngủ, bên kia Phượng Kiều cười nhạt với Phượng Mộng Mộng: "Em đừng ở đó mã si tâm vọng tưởng. Dương Hắc Khuyển kia tuyệt đối là tế phẩm tốt nhất, Phượng Chiêu đã cho cậu ta cơ hội gia nhập thôn, là chính cậu ta không cần. Vậy chỉ có thể đi chết. Bọn họ cho rằng ngủ cùng nhau thì có thể tránh thoát được sao? Thật nực cười, ở trong thôn trang này, ai có thể trốn được? Cho dù là hai vị kia, hiện tại cũng chỉ là hai con rối trong tay người khác mà thôi."

Phượng Mộng Mộng cắn cắn môi, trong mắt đều là không nỡ. Cô ấy thực sự rất thích Dương Hắc Khuyển, cảm thấy cậu là một người không tồi để phó thác cả đời.

"Được rồi, nói câu này không dễ nghe, cho dù cậu ta có đồng ý ở lại em cho rằng cậu ta sẽ là người của em sao? Cậu không bị đại tế tư thu thì cũng là người của bốn người nữ sử Phượng Băng bọn họ. Hiện tại em còn chưa tới một năm không uống nước hoa Phượng Hoàng còn có thể bảo tồn được cái mặt này sao, ngẫm lại đi, nếu cậu ta nhìn thấy gương mặt kai của em, cậu ta sẽ thích em sao? Không bị em hù chết là may."

Phượng Mộng Mộng có hơi hoảng hốt sờ mặt chính mình, phát hiện nó vẫn còn mềm mại mới thở nhẹ một hơi.

"...Thôi, cho dù em không có được cậu ta, em cuối cùng cũng có thể có được khuôn mặt đẹp của cậu ta, cũng nên thấy đủ. Cứ như vậy đi."

Sau đó, Phượng Kiều và Phượng Mộng Mộng tắt đèn đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm.

Hương thơm nồng đậm của hoa Phượng Hoàng dần dần bao trùm lấy toàn bộ thôn Phượng Hoàng. Đương nhiên bao gồm tất cả Mặc Dương bọn họ.

Cửa phòng không biết từ bao giờ lặng lẽ không tiếng động mở ra, cành cây mềm mại âm thầm kéo dài lại đây, giống như con rắn quấn lấy cơ thể của Mặc Dương, sau đó kéo cậu xuống giường, hướng ra bên ngoài mà bò đi.

Ngay lúc Mặc Dương bị kéo xuống giường, người bên cạnh cậu Hoán Một giống như đã ngủ lại mở ra hai mắt, anh bình tĩnh xốc chăn lên, có hơi chán ghét phẩy phẩy mùi hương thấp kém quẩn quanh chóp mũi, sau đó đeo ba lô đầu heo đen của chính mình, nhân tiện cầm theo ba lô đầu heo hồng phấn của Mặc Dương, đi theo cành cây.

Đi ra sân, Hoán Một phát hiện cành cây này thế mà đều từ miệng giếng trong viện Phượng Mộng Mộng trườn ra, những cành cây rậm rạp nhét đầy miệng giếng, thoạt nhìn khiến người ta buồn nôn.

Mặc Dương bị cành cây kéo tiến vào trong giếng. Hoán Một đứng bên cạnh giếng nhìn thoáng qua, chờ sau khi toàn bộ cành cây đều đã rút vào, anh mới ghét bỏ bĩu môi, trực tiếp đi theo nhảy vào.

Khởi điểm là nước giếng lạnh lẽo, nhưng khi xuống sâu ước chừng mười mấy giây sau, giếng thông đạo lập tức từ thẳng biến thành cong, Hoán Một theo khúc cong mà bơi qua, chừng khoảng hai mươi giây sau, anh đã đặt chân lên một mảnh đất khác.

Đây là một mảnh rất lớn, như là một tòa mê cung dưới lòng đất vậy. Khắp nơi rậm rạp che trời lấp đất, chính là những nhánh màu nâu của rễ cây phát triển vô cùng sinh sôi.