Chương 44

Hoán Một nhìn mảnh mê cung ảm đạm dưới lòng đất này, cũng không lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ hay e ngại gì. Chỗ anh đang đứng có lẽ là một ngã rẽ trong mê cung dưới lòng đất, ở trên tường đá dưới lòng đất có một cây đuốc. Theo cây đuốc đi lên phía trước, là có thể nhìn thấy rễ cây trong đất quấn quanh vách tường đá, những cái rễ cây động đậy nhìn y như mấy con rắn, nhìn bộ dạng này chắc chắn là đang canh giữ cái gì đó.

Đây là nơi nếu mà người có khả năng tâm lý chống đỡ không tốt nhìn thấy cái này sẽ bị dọa cho ngất xỉu hoặc là ghê tởm mà nôn ra. Nhưng khả năng chống đỡ của tiến sĩ Hoán hiển nhiên là vô cùng tốt, anh thậm chí vừa đi vừa từ trong túi lấy ra một con dao giải phẫu, trong bóng đêm vệt sáng chợt lóe, trên tay anh lập tức nhiều thêm một cành rễ cây nhỏ.

Cái rễ cây kia giống như nhận ra được cái gì, giật mình bất an, nhưng có lẽ vì bộ rễ cây của nó quá phát triển, mỗi ngày đều có không ít nhánh đã chịu tổn thương, vì thể dù cho tiến sĩ Hoán cả dọc đường đi đều dùng dao nhỏ cắt lấy làm tư liệu thực nghiệm, những cái rễ cây này cũng không có tụ lại đây tấn công anh. Có thể nói, thủ pháp lấy ra tài liệu thực nghiệm của tiến sĩ Hoán đạt tới đỉnh cao.

Mà càng đi về phía trước, ánh lửa cây đuốc càng ngày càng sáng. Trên đường đi Hoán Một còn nhìn thấy rất nhiều thông đạo hình tròn đủ để những cái rễ cây tiến vào. Hơi ngẫm một chút anh lập tức hiểu rõ cái này tất nhiên là giếng nước giống như trong nhà của Phượng Mộng Mộng, mặt ngoài nhìn qua là cái giếng nước, trên thực tế là cái thông đạo để rễ cây có thể dễ dàng đi đến bất kỳ nhà nào trong thôn để làm việc ác mà thôi.

Lại thêm cái loại mùi thơm ngửi phải có thể làm cho người ta mơ màng sắp ngủ, trực tiếp giải thích Lý Đại Gia và Lưu Mỹ Nhân vì cái gì vô duyên vô cớ mất tích.

Có điều, Từ Soái chắc là không phải những rễ cây này động tay động chân, gã chắc là bởi vì quá xấu mà trực tiếp dị Phượng Kiều bọn họ đánh ngất xỉu ném vào vòng phì nhiêu của đất rồi. Hoán Một nghĩ như vậy, phía trước trở nên rộng rãi hẳn lên...

Nơi này chắc là gian trung tâm của mê cung dưới lòng đất. Nền gạch đá màu xanh đen được xếp chỉnh tề trên mặt đất, xung quanh có chín ngọn đèn dầu đốt thật lớn. Tất cả các nhánh rễ đều hai bên sườn vòng ra, từ thông đạo phía trước mê cung tùy ý sinh trưởng xâm chiếm như vậy, mà ở vị trí thứ nhất trung tâm, là hai cái cây to như kén tằm, ở trước chúng nó là một cái ao hình hoa Phượng Hoàng.

Lúc này Mặc Dương người bị một đường tha tới đây đang nằm trong cái ao hình Hoa Phượng Hoàng kia, thoạt nhìn giống như người đẹp đang ngủ.

Hoán Một chậc một tiếng.

Anh bước đến bên cạnh cái ao hình hoa Phượng Hoàng, cúi đầu nhìn cái tên đang giả vờ ngủ kia: "Có cần tôi cúi xuống hôn tỉnh cậu hay không?"

Sau đó cái người hình như bị choáng váng lập tức mở ra cặp mắt phượng hoàng, trong mắt tất cả đều là ghét bỏ: "Đừng lại gần tôi. Tôi bị kéo lại đây suốt một dọc đường người toàn là bùn đất, còn không thể để tôi tắm rửa sạch sẽ sao?"

Nói xong cậu cực kỳ linh hoạt nhảy thẳng vào làng nước xinh đẹp trong ao, cậu tiện tay cởi xuống quần áo ngủ, quay đầu thì thấy người nào đó đang híp mắt đánh giá mình từ trên xuống dưới, nhướng mày nói: "Như thế nào? Đẹp hơn dáng người của anh đúng không?"

Rồi sau đó cậu đoạt lấy ba lô đầu heo màu hồng phấn, từ trong lấy ra một tấm thẻ quần áo khác, trực tiếp chụp thẳng lên người chính mình, một bộ quần áo mới chỉnh tề lại lần nữa xuất hiện.

Hoán Một cười cười: "Cũng không tệ lắm." Có điều độ mềm dẻo hẳn là phải rèn luyện thêm một chút.

"Được rồi, nơi này chắc là "cấm địa" chân chính thôn Phượng Hoàng không muốn ai biết nhất. Lý Đại Gia và Lưu Mỹ Nhân chắc cũng bị kéo tới nơi này. Chúng tôi khắp tìm thử xem có thể tìm thấy họ không, vận khí tốt, nói không chừng bọn họ còn không có... Xít!"

Mắc Dương vừa nói vừa đánh giá cái mê cung rộng lớn dưới lòng đất này, ngay lúc ánh mắt cậu quét qua hai cái rễ cây Phượng Hoàng thật lớn kia, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Lúc cậu bị kéo tới đây là đưa lưng về phái hai cái nhánh kia, cho nên cũng không nhìn thấy thấy mấy cái giống như kén tằm trên cây. Bình thường kén tằm cũng không thể làm cậu khϊếp sợ, nhưng cái "kén tằm" trên hai cái cây kia bao bọc lấy không phải con tằm đáng yêu mà là hai người cùng Mặc Dương nói chuyện ba ngày trước.

"... Ôi trời, hai người này bọn họ xảy ra chuyện gì vậy? Bị ăn sao? Còn sống không?"

Hai cái kén lớn bao vây lấy hai người còn không phải Lưu Mỹ Nhân và Lý Đại Gia bị mất tích kia sao. Nhưng trạng thái của hai người lại không giống nhau, hiện tại cả người của Lý Đại Gia đều đã bị khảm vào giữa thân cây chỉ còn lại một khuôn mặt ở bên ngoài, nhưng nhìn bộ dạng này chắc là cũng rất nhanh bị nuốt hết toàn bộ.

Mà Lưu Mỹ Nhân còn lại thì nửa thân dưới bị nuốt vào thân cây, từ phần eo đổ lên trên còn bên ngoài. Trên mặt cô ta lộ vẻ vô cùng thống khổ cùng hoảng sợ, lại giống như không có cách nào mở ra được đôi mắt.

"Đừng nói là lúc sau tôi cũng thành bộ dạng giống họ nha." Mặc Dương bị ghê tởm quá sức.

Hoán Một lại nói: "Thực rõ ràng sau khi Lý Đại Gia kia biến mất sau đó sẽ đến lượt cậu. Như vậy xem ra, so với xấu bị ném vào vòng phì nhiêu của đất thì lớn lên đẹp quá có đôi khi kết cục còn không bằng xấu."

Thịnh thế mỹ nhan Mặc Dương trực tiếp đen mặt.

"Như vậy không đúng, bọn họ chẳng lẽ không nên cho tôi một chút đối đãi đặc biệt nào sao? Tôi lớn lên đẹp như vậy mà."

Giọng điệu Mặc Dương đặc biệt đúng lý hợp tình nói.

Hoán Một bên này không có nói gì, đột nhiên có một người âm thanh khàn khàn mở miệng: "Cậu đương nhiên là không giống."

Hai người Mặc Dương nháy mắt đề phòng xoay người, thì thấy được một người đàn ông còng lưng, đứng bên cạnh ông ta là người đẹp có gương mặt vô cùng quen mắt.

"Phượng Băng." Mặc Dương hô tên của người đẹp.

Phượng Băng vẻ mặt lãnh đạm gật đầu: "Thật sự không ngờ tới hai người các cậu có thể tìm được nơi này trước, Xem ra các cậu có bản lĩnh, nhưng các cậu cũng quá xúc động rồi, nếu không phải bởi vì yêu đang ở trạng thái nửa ngủ say để tiêu hóa thức ăn, lúc các cậu bước vào đại sảnh này sẽ có vô số rễ cây đếm không xuể quấn lấy treo cổ. Cây đực sắp tiêu hóa xong rồi, các cậu tốt nhất nhanh chóng rời đi nơi này."

Mặc Dương nhìn Phượng Băng lại không có nửa phần ý thức muốn bước chân: "Hai người làm cái gì? Chúng tôi rời đi nơi này rồi, các người thì ở đây chờ cây đực thức tỉnh sao?" Cậu nhìn người đàn ông còng lưng già nua xấu xí kia: "Còn có, hai lần dùng đá ném tôi lần trước là ông? Ông nhắc nhở tôi như vậy là muốn làm cái gì?"

Người đàn ông im lặng nhìn Mặc Dương một lát: "Tôi chỉ cảm thấy gương mặt này của cậu nhất định sẽ trở thành tế phẩm cho hai cái cây này, không muốn để hai cái cây và Phượng Chiêu càng ngày càng mạnh mà thôi."

"Mặt khác, trực giác nói cho tôi, cậu có thể giúp chúng tôi cùng nhau diệt trừ hai cái yêu thụ này."

Mặc Dương: "Yêu thụ? Cái này không phải thần thụ đại diện cho tình yêu ngàn năm không đổi của tướng quân và mỹ nhân à?"

Phượng Băng tức khắc cười lạnh ra tiếng. Mà người đàn ông kia trấn an vỗ vỗ tay Phượng Băng một chút, ông ta lắc đầu: "Trên đời này làm gì có nơi nào có đồ vật ngàn năm không đổi? Biển cả đều có thể thể biến thành nương dâu, huống chi chỉ là hai cái cây mà thôi?"

"Với lại tình yêu ngàn năm không đổi? Kia nhưng chỉ là một màn phản bội mà thôi."

Mặc Dương từ trong giọng nói của người đàn ông nghe ra được hương vị của một câu chuyện cẩu huyết: "A? Chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi, người em gái của vị mỹ nhân kia thật sự gϊếŧ chết chị của mình, thay thế trở thành hoàng hậu? Sau đó tế tư trong thôn các người vì sợ hoàng thượng và hoàng hậu biết được cây hoa Phượng Hoàng khô héo mà sẽ trách tội xuống dưới, cho nên mới dùng phương pháp dùng người để nuôi cây?"

"Chậc, vậy trải qua ngàn năm, hai cái cây này đã ăn bao nhiêu người rồi?"

Người đàn ông xấu xí khụ hai tiếng, ánh mắt nhìn Mặc Dương có hơi kỳ quái: "Suy đoán này của cậu, tuy rằng cũng không hoàn toàn chính xác, lại cũng không kém bao nhiêu."

"Kỳ thật... người phản bội trước không phải là em gái mỹ nhân, mà là mỹ nhân."

Mặc Dương: "..." Cái biến chuyển này cậu thật đúng là không đoán ra được. Từ từ, để cậu ngẫm lại, vẻ mặt cậu trở nên rất kỳ quái: "Ông đừng nói cho tôi cái vị mỹ nhân kia là Thánh Nữ gì đó được người trong thôn chọn ra để gả cho tế tư đấy chứ?"

Ánh mắt của Phượng Băng lóe lên. Người đàn ông khụ khụ vài tiếng: "Đúng vậy, tên mỹ nhân kia là Hoàng Hoàng, là nữ sử trong thôn, nàng cùng tế tư Chiêu có hôn ước. Nhưng nữ nhân kia vì vinh hoa phú quý, không màng tới có hôn ước với tế tư mà chạy đến cậy nhờ tướng quân. Cậu nghĩ nàng là cùng tướng quân vừa gặp đã yêu sao? Không, nàng chỉ là vì có năng lực của nữ sử nhìn thấy tướng quân nhất thống thiên hạ có mệnh cách đế vương, cho nên muốn làm mẫu nghi thiên hạ mà thôi."

"Nếu như nàng nói thẳng chính mình muốn vinh hoa phú quý vậy tế tư Chiêu cũng sẽ để nàng rời đi, nhiều nhất cũng chỉ là thu hồi năng lực nữ sử của nàng mà thôi. Nhưng nàng cái gì cũng không muốn bỏ, mà khích lệ tướng quân cùng nàng trồng hai cây Phượng Hoàng ở cửa thôn, dùng hay cây Phượng Hoàng làm vòng giới hạn, không cho phép người trong thôn rời đi. Người nào phạm gϊếŧ không tha."

Người đàn ông nói đến đây cười lên: "Loại nữ nhân này... Xứng đáng bị em gái ruột của mình gϊếŧ chết."

Mặc Dương: "..." Cho nên vốn tưởng cho rằng là câu chuyện tình yêu cảm động đất trời, bộ mặt thật thế mà là âm mưu lừa gạt người ta vì vinh hoa phú quý? "Nói như vậy vị mỹ nhân kia cũng coi như gieo gió gặp bão. Nhưng, hai cái cây này sao biến thành như thế này? Không phải vì oán khí của mỹ nhân biến nó thành quỷ đấy chứ? Nếu hai cái cây này là do mỹ nhân và tướng quân trồng, thôn dân đều không thích, vì sao không trực tiếp chặt hay thiêu đi? Còn có cái nơi vòng phì nhiêu của đất kia của các người, vừa nhìn là biết không phải nơi tốt lành gì, có thể giải thích cho chúng tôi chút không?"

Người đàn ông há miệng thở dốc, ngay lúc ông ta hạ quyết tâm muốn nói, bỗng nhiên một tiếng cười khẽ vang lên. Rồi sau đó từ phía sau hai cây đại thụ, chậm rãi đi ra một người.

Đúng là Phượng Chiêu.

Người đàn ông và Phượng Băng trong nháy mắt nhìn thấy Phượng Chiêu sắc mặt đại biến, hoàn toàn không ngờ tới vị tế tư Phượng Chiêu trong thôn lại xuất hiện ở chỗ này, Phượng Băng theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, lại tuyệt vọng phát hiện toàn bộ lối ra đều bị rễ cây rậm rạp phá hủy.

"Bác Lĩnh tuy nói là người biết chuyện, nhưng cuối cùng tuổi lớn cơ thể cũng không tốt. Sự tình cụ thể vẫn là để tôi tới nói, nếu A Khuyển cậu muốn nghe, tôi nguyện ý kể."

Phượng Chiêu vẫn một thân áo bào màu đỏ hoa lệ như cũ kia, anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cây rễ lớn bên cạnh, sau đó những cái rễ cây tự động quần thành một cái ghế dựa để Phượng Chiêu ngồi xuống.

Phượng Chiêu chống cằm ở nơi đó, giống như hồi tưởng lại sự tình trước kia.

"Hoàng Hoàng là một cô gái thực đáng yêu, bởi vì nàng là người lớn lên đẹp nhất trong thôn, cho nên từ rất sớm nàng đã được định làm vợ của tôi."

"Tôi đương nhiên cũng rất thích nàng, cuối cùng nàng thiên chân lãng mạn."

"Chỉ là người khác khen dần dần nàng cảm thấy gương mặt đẹp chính là nàng làm cái gì cũng đều được tha thứ hết thảy. Cũng dần dần làm cho nàng cảm thấy không thỏa mãn với cái sơn thôn nhỏ này, nàng muốn đi ra thế giới phồn hoa bên ngoài. Cho nên nàng theo tướng quân, tôi cũng không ngoài ý muốn. Thậm chí, tôi còn nguyện ý để nàng rời đi, cuối cùng nàng cũng được tính là người của tôi."

Mặc Dương nhìn Phương Chiêu, trong lòng thần thú rít gào. Cho nên tên này là yêu tinh già sống hơn ngàn năm sao?

"Vậy anh còn vì cái gì mà thiết kế nàng? Nàng nói thế nào cũng là nữ sử chắc có sức mạnh đặc biệt đúng không? Người thường không thể dễ dàng gϊếŧ được nàng, trừ phi là người nàng không nghi ngờ."

Phượng Chiêu cười khẽ: "A Khuyển quả thực rất thông minh."

"Tôi nói, tôi nguyện ý để nàng rời đi. Chỉ cần nàng truyền lại sức mạnh huyết mạch nữ sử cho em gái của nàng hoặc là cô gái có tư cách khác trong thôn, nàng có thể rời đi."

"Nhưng lòng người luôn không đủ. Nếu như nàng không còn sức mạnh nữ sử, không còn cách nào trợ giúp tướng quân bước lên ngôi hoàng đế, như vậy làm sao có thể chứng minh không thể thiếu chính mình? Cho nên nàng làm tướng quân phái người vây toàn bộ thôn trang, ai bước ra thôn một bước, để cho những binh lính kia gϊếŧ không tha."

Âm thanh của Phượng Chiêu dần dần lạnh xuống: "Thậm chí nàng còn sợ sau khi nàng đi tôi sẽ trả thù, quay về hạ độc tôi trộm đi bảo vật Phượng Hoàng Hoàn của thôn Phượng Hoàng. Đây là nàng không nên."

"Cho đến anh khiến có em gái nàng đi gϊếŧ nàng?"

Phượng Chiêu cười cười: "Kẻ phản bội phải chịu trừng phạt."

Anh ta đảo mắt nhìn về phía Phượng Băng và bác Lĩnh: "Các người nói xem đúng không?"

Phượng Băng đến lúc này cuối cùng không nhịn được tức giận tiến lên mắng Phượng Chiêu: "Hoàng Hoàng phản bội anh và thôn, nàng bị gϊếŧ đó là chịu trừng phạt đúng tội! Nhưng anh bởi vì muốn tiếp tục sống lại biến cây Phượng Hoàng thành yêu thụ, không ngừng gϊếŧ người không ngừng để cung cấp dinh dưỡng cho anh, thậm chí còn khống chế toàn bộ thôn, anh như vậy không sợ trời phạt sao?"

Phượng Chiêu như nghe được cái gì buồn cười: "Bác Lĩnh, xem ra các người không có nói thật với Băng Nhi."

Người bị kêu bác Lĩnh vị kia vẻ mặt cứng lại, sau đó Phượng Chiêu mở miệng nói với Phượng Băng: "Băng Nhi, cô nghe cho rõ. Cũng không phải là tôi muốn biến cây Phượng Hoàng thành yêu thụ để tiếp tục sống, mà là người trong thôn cầu tôi biến cây Phượng Hoàng thành yêu thụ."

Vẻ mặt Phượng Băng nháy mắt trắng bệch: "Không thể nào! Anh nói bậy gì đó!"

Phượng Chiêu lại không để bụng: "Tồn tại kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì lớn lao cả, đặc biệt là lúc đối diện với một ít người ngu xuẩn lại còn xấu xí thì càng không thú vị. Tôi đã chết, dù sao vẫn có tế tư đời kế tiếp, nhưng tổ tiên của các người ngay lúc đó là trưởng thôn và thôn dân lại cho rằng không có người nào có sức mạnh lớn hơn tôi. Chỉ có tôi mới có thể làm cho thôn vĩnh viễn phồn thịnh. Cho nên, bọn họ cầu tôi giúp thỏa mãn nguyện vọng."

Lúc ấy chiến loạn liên miên, xem mảnh đất này nuôi dưỡng tôi, bọn họ lại lục tục gϊếŧ hết toàn bộ binh lính gác thôn coi như là tế phẩm chất dinh dưỡng, tôi đây thuận tay mà làm thôi."

Phương Chiêu vuốt ve hai cái cây bên cạnh: "Có hoà bình thì khát vọng ấm no, có ấm no thì kỳ vọng giàu sang. Thôn Phượng Hoàng bay ra một con Kim Phượng Hoàng, cho thôn Phượng Hoàng trăm năm phú quý vinh quang. Sau khi hưởng thụ qua loại phú quý vinh quang này, sao có thể nguyện ý mất đi nó?"

"Cho nên, thôn Phượng Hoàng cơ hồ cứ mỗi trăm năm đều sẽ có một tuyệt thế mỹ nhân ra đời, rồi sau đó rạng rỡ toàn tộc."

Phượng Chiêu giống như có hơi mỉa mai nhìn Phượng Băng không thể tiếp thu được, cười hỏi: "Như vậy cô nói xem, những tuyệt thế mỹ nhân mà các đế vương trầm mê vì sao có thể đời đời đều xuất hiện ở trong thôn Phượng Hoàng?"

"Đây chính là vinh quang máu tanh được chồng chất ra từ máu tươi và mạng người."

"Không!"

"Anh nói dối! Trưởng thôn, còn có ông bà nội bọn họ không phải người như vậy!"

"Thôn chúng ta, thôn chúng ta là bởi vì non xanh nước biếc mới sinh ra người đẹp, tuyệt đối không phải, không phải..."

Phường Chiêu lạnh nhạt cười: "Vậy cô vì cái gì phải lặng lẽ hành động?"

"Bởi vì cô hiểu rõ, người trong thôn sẽ không đồng ý hủy hoại hai cái cây yêu thụ, ngừng gϊếŧ người."

"Không có những thứ dùng sinh mệnh tẩm bổ ra hoa Phượng Hoàng, dùng sinh mệnh để chế tạo ra nước hoa Phượng Hoàng, cô nhìn xem, thôn trang này biến thành cái dạng gì?"

Phượng Băng vô cùng thống khổ nhắm chặt hai mắt, Phượng Chiêu càng cười khinh miệt: "Từ bỏ đi, cô không thay đổi được cái gì đâu. Đây chính là lựa chọn của bọn họ."

Ngay lúc giọng nói của anh ta ngừng lại, những cái rễ cây ngăn chặn cửa lặng lẽ tản ra, không biết từ khi nào, thôn dân thôn Phương Hoàng đều đứng ở đồng thời đứng ở nơi đó, bọn họ an tĩnh mà đi tới, trong mắt đều là điên cuồng ác ý không che giấu.

Mặc Dương nhíu mày, vừa định mở miệng, một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra từ trong cung điện dưới lòng đất.

Trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển.

Mặc Dương:"!"