Chương 42

Người đàn ông Phượng Tiểu Tiểu ôm kia nhìn như thế nào cũng không giống người bạn trai của cô ấy, cho dù trên mặt Phượng Tiểu Tiểu bị một vết sẹo to ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy, nhưng nhìn bộ dạng bên ngoài của cô ấy cũng chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi. Nhưng người đàn ông cô ấy ôm kia lại có gương mặt của một ông già, nào có bộ dạng khôi ngô tuấn tú như cô ấy nói?

Sau khi Tôn Bất Quai cùng Lưu Mỹ Nhân nhìn thấy mặt người bạn trai của Phượng Tiểu Tiểu trên mặt biểu tình không nói lên lời, các cô ban đầu còn đặc biệt cảm động với tình yêu của Phượng Tiểu Tiểu bất chấp vi phạm quy định của thôn dũng cảm xông vào cấm địa, nhưng hiện tại các cô hoài nghi, Phượng Tiểu Tiểu có phải bị thiếu thốn tình thương của cha hay không mới đi chọn một người bạn trai như vậy?

Loại nghi ngờ này của Mặc Dương sau khi tìm được Từ Soái lập tức bắt đầu biến thành hoảng sợ.

Nhận thức của Mặc Dương về người chơi ở Thế Giới Mộng Tưởng trong hai ngày này không phải rất quen thuộc, nhưng gương mặt của Từ Soái xấu theo một phong cách riêng của gã trong ký ức của cậu vẫn còn mới nguyên. Đôi mắt híp kia, cái mũi bẹt cùng với cái miệng rộng, cho dù là già đi hai mươi tuổi thì vẫn khiến người khác nhận ra như cũ.

Cho nên, Mặc Dương đi đến trước mặt ông lão da khô quắt thoạt nhìn bốn mươi năm mươi tuổi đang co rúm ở góc trong cùng của vòng phì nhiêu đất, lúc dùng giọng điệu chắc chắn kêu “Từ Soái”, Từ Soái mới vẻ mặt phức tạp nhìn lên không mặt của Mặc Dương, một lúc lâu mới nói: “Các người sao có thể tìm đến nơi này?”

Âm thanh của gã khàn khàn, hoàn toàn không còn giọng điệu như trước.

“Ôi trời! Sao lại như thế này! Anh là Từ Soái!” Tôn Bất Quai hét ầm lên. Bộ dạng của Từ Soái cho dù có xấu như thế nào, thì trước kia bề ngoài của gã cũng chỉ mới hai mươi ** tuổi, nhưng hiện tại người đàn ông vừa già vừa xấu trước mắt này nói thế nào cũng là hơn năm mươi tuổi? Từ Soái mới mất tích có một ngày thôi sao có thể phát sinh biến hóa đáng sợ như vậy?

Sở dĩ việc đầu tiên Từ Soái làm không phải là lao tới chỗ Mặc Dương bảo bọn họ đưa gã ra ngoài, chính bởi vì không muốn nghe những lời nói tràn ngập trào phúng cùng thương hại này. Cặp mắt khô khan, ánh mắt sâu kín của gã nhìn chằm chằm vào Tôn Bất Quai: “...Tao chính là từ Soái, làm sao, làm bẩn mắt của mày à?”

Tôn Bất Quai nháy mắt lập tức ngậm miệng. Cô ta cảm thấy được Từ Soái hiện tại vô cùng nguy hiểm.

Mộ Dung Thanh nhanh chóng tiến lên nói sang chuyện khác : “Được rồi, nếu đã tìm được người rồi, chúng ta phải nhanh rời đi nơi này. Bằng không thời gian càng dài càng dễ bị phát hiện, còn có, những người khác ở nơi này làm sao bây giờ? Chúng ta dẫn bọn họ đi hay là…”

Phượng Tiểu Tiểu ở phía sau nói: "Không thể dẫn bọn họ rời đi."

Mọi người kinh ngạc nhìn lại, lúc này Phượng Tiểu Tiểu không vội vàng cứu bạn trai của chính mình như lúc trước, vẻ mặt của cô ấy lạnh nhạt âm trầm đến thần kỳ: "Những người này đều là tội nhân phạm tội trong làng, không có sự cho phép của trưởng thôn và tế tư, chúng ta tuyệt đối không thể thả bọn họ ra ngoài."

"Hơn nữa, bọn họ đã tự mình nhận tội, cho dù các người có dẫn bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ không rời đi. Bọn họ cần phải ở trong này chuộc lỗi, thẳng đến khi được tha thứ."

Trần Viên Viên cảm thấy Phượng Tiểu Tiểu quả thật không nói lý: "Cô nói như vậy chẳng phải là rất mâu thuẫn sao? Chẳng lẽ người yêu của cô vô duyên vô cớ bị nhốt lại đây sao? Còn có, đồng đội của chúng tôi làm sai việc gì? Hắn mới đến đây được có một ngày mà thôi? Thôn của các người dựa vào cái gì mà phán định một người có tội?"

Phượng Tiểu Tiểu mặt bình tĩnh không trả lời câu hỏi của Trần Viên Viên: "Dù sao người đã tìm được rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nếu như các người có ý muốn dẫn những người này đi thì cũng tùy các người, chỉ cần các người nói có thể đả động đến họ. Tôi đã tìm được A Lang, tôi phải nhanh rời đi mới được."

Nói xong cô ấy lập tức kéo người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi ra ngoài, Mặc Dương chặn cô ấy lại: "Đợi chút, trạng thái hiện tại của bọn họ là xảy ra chuyện gì? Chúng tôi phải dùng phương pháp gì mới có thể khiến hắn khôi phục lại bộ dạng lúc trước?"

Phượng Tiểu Tiểu dừng lại, cuối cùng vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua A Lang còn có những người khác trong vòng phì nhiêu của đất: "Chỉ cần nhiều bồi bổ cho họ những đồ có thể khôi phục khí huyết cùng mạng sống là được rồi." Chính là, những thứ đã mất đi bổ như thế nào cũng không thể khôi phục lại như ban đầu.

Sau đó Phương Tiểu Tiểu kéo bạn trai của cô ấy rời đi. Mặc Dương và Hoán Một bọn họ ở trong vòng phì nhiêu của đất tỉ mỉ tìm kiếm một lần, cũng không tìm được Lý Đại Gia, bọn họ cũng thử dẫn theo những người khác trong vòng phì nhiêu của đất cùng đi, nhưng những người này giống như bị vòng nuôi thành gia súc ngu ngốc, quả thật giống như những lời của Phượng Tiểu Tiểu cho rằng bản thân mình có tội không chịu rời đi. Điều này khiến cho đám người Mặc Dương không nói lên lời, đồng thời đáy lòng cũng sinh ra tràn đầy nghi ngờ cùng đề phòng.

Sau đó, bọn họ vừa mới ra khỏi vòng phì nhiêu của đất, lập tức nhìn thấy một đám người dân thôn Phượng Hoàng cầm đèn l*иg đỏ đứng ở bên ngoài.

Ông bác trưởng thôn và tế tư Phượng Chiêu đứng ở trên cùng, trên mặt hai người mang theo mỉm cười. Nhưng nụ cười vào ban ngày khiến cho người khác say mê thì giờ đây bị ánh đèn đỏ chiếu sáng lên trong đêm đen, lại vô cùng quỷ dị.

"Các vị khách tôn quý, có thể nói cho chúng tôi biết, các bạn tại sao tự ý đến cấm địa của thôn chúng tôi không?" Âm thanh của Phượng Chiêu ôn hòa mềm mại, cực kì giống như tiếng nỉ non bên tai.

Tôn Bất Quai và Lưu Mỹ Nhân thấy Phượng Chiêu có hơi khống chế không được chính mình, các cô vẫn sợ Phượng Chiêu tức giận, hoặc là sợ hãi không khí lúc này, mỗi người một câu lập tức khai Phượng Tiểu Tiểu ra.

"A Chiêu cậu đừng tức giận, chúng tôi tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bạn của chúng tôi, lúc chúng tôi lo lắng sốt ruột Phượng Tiểu Tiếu nói còn có một nơi bạn của chúng tôi có thể là ở đó. Sau đó cô ấy gạt chúng tôi đi tới nơi này.”

"Đúng vậy, chúng tôi vốn nghĩ cô ấy có ý tốt, nhưng cô ấy hoàn toàn không nói cho chúng tôi biết nơi này là cấm địa không được tới, cô ấy sau đi vào tìm được một người đàn ông sau đó dẫn người đàn ông đó chạy rồi. Chúng tôi ở bên trong tìm thấy bạn của chúng tôi."

"A Chiêu, Phượng Tiểu Tiểu lợi dụng chúng tôi. Chúng tôi tuyệt đối không có ý nghĩ muốn đi đến cấm địa! Các người đừng tức giận..."

Tôn Bất Quai và Lưu Mỹ Nhân quả thật mang tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Phượng Tiểu Tiểu, Trương Tiêu Dao Trần Viên Viên đám người cũng không nói gì. Mặc Dương không thích loại nói trốn trách trách nhiệm, cậu đi đến trước mặt Phượng Chiêu, mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện: "Chúng tôi đi vào cấm địa quả thực là sai, nhưng các người có thể giải thích một chút về việc vì sao vô duyên vô cớ bạn của chúng tôi lại ở trong cấm địa của các người không? Hơn nữa, hắn vì sao biến thành bộ dạng của hiện tại? Chúng tôi tới nơi này du lịch, cũng không có thấy thông báo sẽ bị đối đãi như thế này?"

Phượng Chiêu liếc mắt nhìn Từ Soái hai mươi tuổi đã già, cười khẽ một tiếng.

"Trong cấm địa của chúng tôi, cũng là nơi chúng tôi xử tử tội nhân."

"Bạn của các cậu bị bắt nhốt vào trong đó, vậy đương nhiên là vì cậu ấy phạm tội rồi."

Từ Soái nghe thấy vô cùng tức giận: "Tao đến thôn của các người mới có một ngày! Mày nói xem tao phạm phải tội gì? Mày nói đi?"

Phượng Chiêu nhìn lão già Từ Soái vọt tới phía trước, liếc mắt một cái rồi hờ hững dời đi. Vóc dáng của anh ta cao gầy, mặt mày như tranh vẽ, cùng Từ Soái lưng còng, mặt mày đứng đối diện mà so, thật thị giác đánh sâu càng mãnh liệt.

Anh ta không trả lời vấn đề của Từ Soái, ngược lại phía sau lưng anh ta đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo: "Anh xấu!"

"Bộ dạng xấu xí ở trong thôn chúng tôi là một tội anh không biết sao?"

Từ Soái mở to hai mắt nhìn, giống như nghe thấy lời nói vô cùng nực cười, sau đó âm thanh mềm mại của Phương Mộng Mộng xuất hiện: "Bộ dạng anh xấu thì thôi đi, nhà của chúng tôi có ý tốt thu lưu anh, anh lại có ý đồ gây rối chị gái của tôi! Hừ, cũng không biết lấy một chậu nước soi lại bộ dạng của chính mình, anh còn không xứng bằng một cọng tóc của chị tôi!"

"Tôi không có quấy rồi cô ta! Đó là do chính cô ta nguyện ý mà!"

"Đầu óc của anh bị hỏng à! Anh nhìn mặt mũi của chị tôi xem! Rồi nhìn lại chính mình! Chị của tôi bị ma nhập mới đi chọn anh! Trong thôn nhiều chàng trai theo đuổi chị tôi như vậy mà chị ấy còn không đồng ý, làm sao người mới tới đây có một ngày lại còn xấu, chị tôi sao có thể nhìn trúng anh? Không phải anh cưỡng ép thì làm sao nguyện ý! Cho nên, anh làm nhục chị tôi, anh có tội!"

Lời nói của Phượng Mộng Mộng như một cái chốt mở, gần trăm người đứng đằng sau đều bắt đầu cùng hô, nói không chút nể tình "Có tội!" "Có tội!".

Âm thanh đồng đều trầm thấp ở trong đêm tối dần dần dồn dập, vang dội, không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh người chơi.

"A...! Tôi không có tội! Tôi không có tội! Tôi không xấu! Tôi không xấu!"

Cuối cùng, Từ Soái cũng không chịu nổi cái áp lực tinh thần này, gã ta ôm chặt lấy đầu của chính mình điên cuồng gào to, lúc Mặc Dương cảm thấy không đúng giơ tay kéo gã, gã thế nhưng ngã thẳng xuống mặt đất, cặp mắt nhỏ căm phẫn vẫn còn mở ra.

Trần Viên Viên và Lưu Mỹ Nhân đều che miệng lại.

Chu béo nhanh chóng chạy lại đặt tay trước mũi gã, hơn nửa ngày mới nhẹ nhàng thở ra: "Vẫn tốt vẫn tốt, còn sống."

Mặc Dương ngẩng đầu nhìn thẳng Phượng Chiêu, cắp mắt sắc bén như dao.

Phượng Chiêu lại như không có gì là không ổn. Anh ta thậm chí còn mỉm cười giơ tay định chạm vào mắt của Mặc Dương, nhưng nửa đường một miếng tôm chiên xù vừa vặn ném qua.

Phượng Chiêu nghiêng cổ, cùng Hoán Một không biết từ khi nào đứng bên cạnh liếc nhau một cái, anh ta có hơi không vui cau mày, rồi sau đó thu hồi ánh mắt nói: "Xem ra các cậu đều không biết phần cảm kích này, chúng tôi sẽ không truy cứu vấn đề các cậu đến cấm địa. Chỉ hi vọng trong mấy ngày sau các vị đừng lại làm một số chuyện không tốt đẹp, tuy rằng chúng tôi nhiệt tình hiếu khách, nhưng đồng nghĩa, quy định của thôn chúng tôi cũng rất nghiêm khắc."

Phượng Chiêu nói xong thì cầm theo đèn Phượng Hoàng trong tay xoay người rời đi, những người khác không nói một lời cũng theo anh ta rời đi. Nhiều người cùng nhau đi lại như vậy, lại không có lấy một tiếng bước chân, người chơi nhìn thấy mà da đầu phát run.

"Về cái rác rưởi kia, người thôn Phượng Hoàng không chào đón hắn. Vậy cho hắn ở chỗ này đi."

"Rác rưởi" là chỉ ai, mọi người trong lòng đều hiểu rõ.

Thẳng đến khi nhóm người thôn Phượng Hoàng rời đi, mọi người mới thở nhẹ ra một hơi. Không khí vừa rồi thật sự áp lực quỷ dị quá mức, khí thế của tế tư Phương Chiêu cũng quá mạnh.

"Trời ơi, cái thôn này cuối cùng là cái dạng gì thế? Lúc trước tôi còn muốn ở nơi này thời gian sinh hoạt dài hưởng thụ một chút, hiện tại nghĩ lại tôi bước vào còn chưa bị định tội là một điều vô cùng may mắn!" Trương Tiêu Dao sờ soạng mặt của mình, lại cực kỳ đồng tình nhìn thoáng mặt của Từ Soái đang nằm trên mặt đất. Mặc dù ở trong thế giới hiện thực người có bộ dạng xấu cũng bị ngầm kỳ thị, nhưng thôn Phượng Hoàng thật sự có hơi quá đáng. Nơi này giống như "khuôn mặt đẹp" vượt lên tất cả, giá trị nhan sắc là chính nghĩa? Hắn ta im lặng nhìn thoáng qua Mặc Dương, đột nhiên cảm thấy theo sát Dương Hắc Khuyển siêu cấp đẹp trai trong trò chơi này, chắc có thể thuận lợi hơn chút, không thấy đại tế tư vừa rồi rất dễ dàng tha thứ cho cậu ta sao?

"Chậc, thật không ngờ thôn dân ở thôn Phượng Hoàng có một mặt như vậy. Hành động lần này của chúng ta nhất định khiến bọn họ có lòng cảnh giác, sau này muốn lại làm cái gì sợ là sẽ bị nghiêm mật giám sát. Những chúng ta vẫn chưa tìm được Lý Đại Gia, hơn nữa, tôi hiện tại bắt đầu nghi ngờ, một cái thôn như vậy, vậy hai cây hoa Phượng Hoàng tình yêu ngàn năm không đổi là bởi vì nguyên nhân này mà không tàn không? Cô gái Phượng Tiểu Tiểu bộ dạng giống như không đáng tin cậy." Mộ Dung Phung mặt bình tĩnh, cầm một cái quạt không biết lấy từ đâu ra phe phẩy. "Việc lần này có thể không đơn giản."

Tôn Bất Quai, Lưu Mỹ Nhân nghe câu nói này đều nhịn không được mà nhíu mày: "Sớm biết như vậy, tối ngày hôm nay chúng tôi không tới. Dù sao tin tức với đáp án chúng tôi đều biết rồi, trực tiếp kết thúc trò chơi này không phải là tốt rồi sao? Hiện tại thì hay rồi, mức độ thiện cảm của thôn dân đối với chúng ta chắc chắn giảm đi rất nhiều."

Mộ Dung Phong ha một tiếng, ánh mắt nhìn Tôn Bất Quai cùng Lưu Mỹ Nhân tràn ngập trào phúng: "Hai người cũng thật thú vị, có phải nghe không hiểu tiếng người không? Tôi vừa mới nói những lời Phượng Tiểu Tiểu nói sợ là không thể tin toàn bộ, cái bộ dạng như lệ quỷ vừa nãy của thôn dân trong thôn, còn có mới đi vào vòng phì nhiêu đất có một ngày mà già đi hai mươi tuổi, cô cảm thấy hai cái cây hoa Phượng Hoàng kia có thể đại diện cho tình yêu tốt đẹp sao? Các cô gái à, tỉnh lại đi, đây không phải là trò chơi yêu đương, đây là trò chơi giải đố hồi hộp! Trong đó sẽ có loại chết người!"

Tôn Bất Quai và Lưu Mỹ Nhân bị Mộ Dung Phong thẳng mặt nói như vậy vẻ mặt không tốt đứng bật dậy, Tôn Bất Quai tính tình nóng nảy hơn: "Anh mới là người không hiểu tiếng người? Người ta nói rõ ràng cấm địa không thể đi vào rồi. Chúng ta còn tự ý đi vào còn có lý hay không? Đổi lại thành nhà của anh nơi không thể cho người ngoài vào mà còn tự ý xông vào, trên mặt anh còn có thể mỉm cười giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện không? Hơn nữa đây là trò chơi giải đố hạng nhất! Anh còn gây sức ép cái gì, nói thế nào cũng không thể nào người chết trong trò chơi, sau khi thoát ra trò chơi tinh thần bị thương nặng được?"

Tôn Bất Quai nói xong trợn mắt xem thường lôi kéo Lưu Mỹ Nhân rời đi, lúc gần đi còn ném một câu: "Dù sao tôi chỉ cần giữ sức để thông quan là được rồi, tôi không am hiểu trò chơi giải đố này, sau này chỉ chuyên môn trò chơi yêu đương tích góp tiền. Tôi hỏi qua người chỉ dẫn, chỉ cần có thẻ thông qua của ba loại trò chơi hạng nhất, thì có thể lựa chọn chuyên về một thể loại trò chơi. Vì vậy việc của trò chơi này về sau tôi và Lưu Mỹ Nhân sẽ không tham gia nữa, các người đều không cần đến tìm chúng tôi, chúng tôi cái gì cũng không biết làm."

Lời nói việc này không liên quan đến mình thật sự khiến cho người nghe xong nổi giận, Mộ Dung Phong soạt một cái mở ra cây quạt hung hăng phẩy, lập tức quay đầu lải nhải với Mặc Dương và Chu béo: "Tôi thật sự không hiểu nổi hai cô gái kia làm sao vào được Thế Giới Mộng Tưởng này! Cái loại dễ dàng lợi dụng tuyệt đối có thể đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh thậm chí thần khí xưng bá thiên hạ, đến trong tay các cổ dứt khoát trở thành máy đặc biệt để chơi game yêu đương! Các cô ấy cho rằng mình là ai? Thiếu các cô ấy thì chúng ta không làm ăn được gì sao? Đúng là, kẻ ngốc không sống quá được ba ngày trong kịch truyền hình!"

Mặc Dương, Chu A Bì cùng Trương Tiêu Dao tuy rằng cũng cảm thấy hành vi của Tôn Bất Quai và Lưu Mỹ Nhân có hơi ngu xuẩn, nhưng đây là lựa chọn của chính các cô ấy, ai cũng khó mà nói cái gì. Ngược lại Trần Viên Viên nghe lời Mộ Dung Phong nói thì trả lời lại: "Đừng dùng giọng điệu kỳ thị như thế, ít nhất tôi không coi Thế Giới Mộng Tưởng thành trò chơi yêu đương. Anh nói các cô ấy ngu xuẩn, Anh tự mình đứng trước mặt tôi nói ra những lời này, cũng không thông minh đến đâu."

Sau đó Trần Viên Viên xoay người rời đi.

Những người đàn ông còn lưu lại cảm thấy tiếp tục ở đây cũng không phát hiện thêm được cái gì, càng đừng nói đến người trong thôn còn để lại bốn người đàn ông cường tráng nhìn họ chằm chằm. Bọn nọ đưa Từ Soái đang ngất xỉu vào trong nhà đá cũ nát bên cạnh vòng phì nhiêu của đất, người này ở trong trò chơi trên cơ bản là vô dụng rồi, có thể nằm thông qua trò chơi hay không, phải xem mệnh của gã.

Lúc sau mọi người về tới nhà của Phượng Mộng Mộng và Phượng Diễm, vốn dĩ bọn họ cho rằng sẽ bị trừng mắt làm lơ, kết quả người trong hai nhà này giống như việc ở cấm địa chưa từng xảy ra, vẫn nhiệt tình mỉm cười với bọn họ như cũ.

Mặc Dương nhìn thấy Phượng Mộng Mộng hồn nhiên lãng mạn cười ôm lấy cánh tay của chính mình, nghĩ tới lời nói mỉa mai Từ Soái xấu chính là có tội lúc trước, Mặc Dương gỡ cánh tay của Phượng Mộng Mộng ra, dưới ánh mắt khó hiểu của Phượng Mộng Mộng nói: "Xin lỗi, tối ngày hôm nay cô thật sự không đẹp, tôi không thích, quay về nghỉ ngơi trước đi."

Phượng Mộng Mộng nghe thấy lời nói này cả người như bị sét đánh, giống như nhận một đả kích vô cùng lớn. Chờ sau khi Mặc Dương vào trong phòng cậu mới nghe thấy Phượng Mộng Mộng âm thanh không chút che giấu khóc lớn. Cậu an tĩnh ngồi ở trên giường, làm như không nghe thấy.

Bạn có thể lựa chọn không thích người xấu xí, đây là quyền tự do của bạn, nhưng bạn chỉ trích bộ dạng của họ xấu cũng không thể đẹp hơn bọn họ ở chỗ nào.

Trong giấc mơ, Mặc Dương cảm thấy chính mình giống như ngửi thấy mùi hương thơm nồng nặc như mùi ở vòng phì nhiêu của đất, cậu lập tức đứng ở trong hai cây hoa Phượng Hoàng ở cổng thôn, hai cây Phượng Hoàng ở trong mơ của cậu rõ ràng là dữ tợn không có nửa phần mỹ cảm, chúng nó giống như sống vậy, cành cây tươi tốt vươn ra quấn chặt lấy cậu, như thể muốn cậu thành một bộ phận trong đó vậy.

Mặc Dương mạnh mẽ mở ra hai mắt, lại nhìn thấy ngoài cửa sổ chợt lóe lên một cái bóng đen. Lúc này trời còn chưa sáng, cậu lại cảm thấy cả người đau nhức kinh khủng, giống như chuyện xảy ra trong mơ thành sự thật vậy. Cậu đang sửa sang lại cảnh trong mơ thì bị một cục đá ném trúng, Mặc Dương nhặt cục đá ở trên giường lên, nghĩ thầm không chừng lạy bảy cái cậu có thể gọi được thần bí lên giúp đỡ.

Có điều, hiện tại cậu có thể xác định cái bóng đen kia thực sự là một người sống, hơn nữa người kia... Chắc là một người nào đó trong vòng phì nhiêu của đất.

Dù sao, kinh hoảng nhìn thoáng qua, gương mặt đầy sẹo kia cũng rất sốt ruột.

Lúc này là rạng sáng năm giờ.

Mặc Dương ngủ không được lập tức tính toán đi ra ngoài thôn xem mặt trời mọc, tiện thể nhìn xem cây hoa Phượng Hoàng có khó coi như hai cây ở trong mơ không.

"Xảy ra chuyện gì?"

Âm thanh của Mộ Dung Phong và Trương Tiêu Dao vang lên rất nhanh.

"Mỹ Nhân! Mỹ Nhân không thấy rồi! Cô ấy đêm hôm qua còn ngủ ở bên cạnh tôi!"