Chương 41

Câu nói của Hoán Một càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.

Phượng Tiểu Tiểu nói chắc chắn cây hoa Phượng Hoàng từ trước đến nay chưa từng héo bao giờ, hơn nữa còn tỏ vẻ hai cây hoa Phượng Hoàng này còn đại biểu cho sự kiên trinh của tình yêu. Vốn là một ngụ ý vô cùng tốt đẹp, nhưng nếu hai cây hoa Phượng Hoàng này đã từng khô héo, mà truyền thuyết ngàn năm trước nói là sự thật, vậy cuối cùng ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì có thể khiến cho hai cây Phượng Hoàng tướng quân cùng mỹ nhân trồng đồng thời khô héo?

Hơn nữa, nếu phán đoán của Hoán Một chính xác. Như vậy kết luận nguyên nhân cây hoa Phượng Hoàng ngàn năm không tàn lúc trước cũng không hoàn toàn đúng rồi. Cứ như vậy bọn họ háo hức chờ đến trò chơi kết thúc nhận đánh giá qua cửa ít nhất là cấp B, kết quả ngay cả cấp C cũng không đạt được còn không qua cửa, đến lúc đó không chừng có thể sống sờ sờ bị ói chết. Chậc, cái Thế Giới Mộng Tưởng rác rưởi này, quả nhiên trong thế giới trò chơi này chỗ nào cũng có hố.

“...Ha, hiện tại tôi có thể hiểu được vì sao người qua cửa trò chơi lại thấp như vậy.” Chu A Bì hình như cũng đồng ý với quan điểm này, gương mặt béo tất cả đều là buồn bực cùng nghĩ mà sợ. “Ngẫm lại đi, ở lúc tất cả mọi người đều nghĩ chính mình nắm chắc thắng lợi lại phát hiện tin tức họ có được từ đầu đến cuối đều là giả, này thật đúng là…”

“Vậy chúng ta kế tiếp phải làm sao bây giờ? Phải làm sao mới có thể tìm được đáp án đúng đây?”

Mặc Dương nhìn thoáng qua Chu béo: “Gấp cái gì, hôm nay mới là ngày thứ hai của trò chơi, qua đêm nay cũng mới chỉ là ngày thứ ba. Nếu trong trò chơi giải đố bậc khó nhất chính là tìm ra đáp án, vậy không có khả năng cho cậu tìm được đáp án sớm như thế. Trước đây tôi còn mắng, nhà thiết kế phải tệ đến mức nào mới tạo ra cái cây tình yêu ngàn năm tuổi trong trò chơi giải đố. Hơn nữa, manh mối trong lời nói, buổi tối hôm qua không phải chúng ta đã thấy rồi hay sao? Cái chỗ cấm địa kia tuyệt đối đáng giá để chúng ta tìm hiểu.”

“Cho nên, hiện tại việc chúng ta cần làm nhất là trở về nghỉ ngơi lấy sức, ăn chút đồ ngon, sửa sang lại tin tức một chút, sau đó lúc đi khám phá cấm địa tìm người hỏi ít tin tức.”

Chu A Bì nghĩ nghĩ cũng thấy đúng. Hoặc là nói thân thể to tim cũng to, vốn dĩ ban đầu trên mặt cậu ta còn hơi do dự, nhưng hiện tại đã hạ quyết tâm trở về ăn nhiều một ít để tối có sức mà chạy nhanh hơn.

Trên đường trở về, Mặc Dương đột nhiên mở miệng hỏi Hoán Một: “Anh nói xem, người dân của thôn Phượng Hoàng có biết tình trạng hiện tại của hai cây hoa Phượng Hoàng không?”

Trong mắt Hoán Một hiện ra vẻ trào phúng: “Nếu bọn họ không biết, vậy sẽ không có người mất tích.”

Mặc Dương gật đầu.

Có lẽ cô gái thế hệ trẻ giống như Phượng Tiểu Tiểu cũng không biết bí mật của cây Phượng Hoàng, nhưng trưởng thôn cùng tế tư trong thôn Phượng Chiêu tuyệt đối không thể không biết tình trạng nửa sống nửa chết của cây Phượng Hoàng. Mà nếu bọn họ biết tình trạng của cây hoa Phượng Hoàng, lại không có sốt ruột cây Phượng Hoàng có thể tự nhiên héo rũ hay không, còn có tâm tư mà nghênh đón du khách. Phương diện này nếu không có âm mưu mới gọi là có quỷ.

Mặc Dương một đường đều ở khai thông não của chính mình, ý muốn mang những chỗ không hài hòa đào ra gắn lại thành một câu chuyện giải đố.

Lúc bọn họ đi đến trước cửa nhà Phượng Mộng Mộng, Mặc Dương đột nhiên lập tức dừng lại bước chân.

“Đại lão Khuyển?” Chu A Bì quay đầu lại.

Mặc Dương a một tiếng, trong lúc vô tình cong khóe miệng: “Tôi vừa nghĩ ra được một câu chuyện xưa có nội dung rất thú vị.”

Chu A Bì: “?” Cho nên dọc đường đi vẻ mặt nghiêm túc của cậu, quanh thân tỏa ra hơi thở chớ quấy rầy tôi chính là đang nghĩ nội dung câu chuyện? Trong Thế Giới Mộng Tưởng có chức nghiệp tiểu thuyết gia sao? Cái nghề này cũng không dễ kiếm được tiền!

Kết quả đại lão Hoán Một bên cạnh cũng cảm thấy rất hứng thú nhìn lại đây: “Nói một chút?”

Mặc Dương nâng cằm: “Phí mở miệng của tôi cũng không phải rẻ.”

Hoán Một lập tức cười khẽ một tiếng.

Sau đó, Chu A Bì lập tức nhìn đến chiều ngày hôm qua đại lão Dương Hắc Khuyển dùng lời lẽ chính đáng cảnh báo bọn họ không được hiểu lầm, đầy người toát ra hơi thở gay ngồi ở trong viện, chờ Một Bạch Hoàn tự tay làm hai đĩa điểm tâm cho cậu hơn nữa còn pha một bình trà.

Ha hả.

Tình gay của các người trong lúc đó sắp chọc mù mắt tôi rồi, cần bảo tôi không cần nghĩ nhiều?

Mặc Dương cảm thấy mỹ mãn ăn một miếng tôm chiên xù đại lão Bạch Hoàn tự tay làm, sau đó lập tức nói một câu chuyện hoàn toàn không tốt đẹp về hai cây hoa Phượng Hoàng.

“Hừm, câu chuyện chắc là như này, năm đó sau khi tướng quân đến thôn gặp mỹ nhân thì nhất kiến chung tình, bởi vì mỹ nhân chỉ còn lại một vị em gái sống nương tựa vào nhau, cho nên tướng quân nhân tiện dẫn cả em gái của mỹ nhân xuất chinh. Trước khi xuất chinh tướng quân cùng mỹ nhân ở cổng thôn trồng xuống hai cây Phượng Hoàng, tướng quân nói ông ta cùng với mỹ nhân giống như hai cây Phượng Hoàng này luôn làm bạn mà sống.”

“Cuộc chinh phạt của tướng quân rất thuận lợi, địa vị của ông ta càng ngày càng cao, quan hệ với mỹ nhân cũng càng ngày càng tốt, Nhưng mà tốt đẹp như vậy lại khiến cho em gái của mỹ nhân càng ngày càng tâm sinh ghen tị. Nàng vô cùng bực bội, cảm thấy ông trời thật bất công. Vì cái gì là chị em cùng cha mẹ sinh ra, nàng lại không có được nhan sắc mỹ lệ như chị gái? Cho dù không mỹ lệ như chị gái, ít nhất nàng cũng nên là thanh thuần xinh xắn. Đáng tiếc, nàng ngay cả một gương mặt đẹp cũng không có. Nàng là một cô gái xấu xí.”

“Lòng ghen tị qua năm này tháng nọ khiến cho nàng vào một lần lúc tướng quân xuất chinh đã không thể khống chế được mà tự tay gϊếŧ chính mình chị gái, để cho không bị người khác phát hiện, nàng lập tức tự tay lột da mặt của chị rồi dán lên mặt chính mình. Bắt đầu giả dạng thành chị của mình.”

Mặc Dương nói tới đây khóe miệng hiện ra một nụ cười trào phúng. Nụ cười này làm cho Chu A Bì vốn đang kể chuyện cảm thấy có hơi rợn, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, nhưng thật ra Hoán Một còn đang uống trà một chút biểu tình thay đổi cũng không có.

“Theo lý thuyết, đối với việc người bên gối thay đổi, không chắc tướng quân không biết, có thể sau khi tướng quân quay trở về, ông ta nhưng không nhận ra người chị bị em gái giả dạng.”

“Sau đó, cây hoa Phượng Hoàng trong thôn lập tức héo rũ.”

“Bởi vì người chị gái đã chết. Tướng quân cũng thay đổi.”

“Sau lại tướng quân lên ngôi hoàng đế, người em gái trở thành hoàng hậu. Người em gái trở thành hoàng hậu nhớ tới cây hoa Phượng Hoàng trong thôn, nàng phái người đi đến thôn điều ra tin tức. Vốn dĩ nàng tính toán một khi cây hoa Phượng Hoàng héo rũ, lập tức một lần nữa tìm hai cây hoa Phượng Hoàng mới trồng lên, nhưng khiến cho hoàng hậu ngạc nhiên hơn là cao hứng chính là, hai cây hoa Phượng Hoàng kia không có héo rũ, hơn nữa nghe nói chúng nó tới mùa đông rồi hoa nở không tàn, giống như thần tích.”

“Không đúng! Cậu vừa nói cây Phượng Hoàng héo mà, hiện tại vì sao nói cây hoa Phượng Hoàng không có héo?” Chu A Bì đánh gãy câu chuyện của Mặc Dương: “Đây là BUG.”

Mặc Dương cười khà khà hai tiếng: “Này không phải BUG. Là sự thông minh của thôn dân.”

“Cậu nghĩ xem, tướng quân cùng mỹ nhân từ trong thôn của bọn họ đi ra thành hoàng đế và hoàng hậu. Nếu hoàng đế cùng hoàng hậu biết cây hoa Phượng Hoàng đại diện cho tình yêu của bọn họ bị héo rũ, bọn họ sẽ đối đãi với người dân trong thôn như thế nào? Nếu hai cây hoa Phượng Hoàng thành thần tích, bọn họ lại sẽ đối đãi với người dân trong thôn như thế nào?

Chu A Bì bỗng nhiên ngậm miệng.

“Cho nên, hai cây hoa Phượng Hoàng kia cũng không thể đại diện cho tình yêu ngàn năm không thay đổi, mà là sợ hãi cùng ** của tập thể.”

Mặc Dương ngẩng đầu thấy vẻ mặt của Chu A Bì thực sự là rất khó nhìn, cậu mới lại ăn thêm một miếng tôm chiên xù: “Hời, không nên tưởng thật nha. Này chính là tôi phỏng đoán một phiên bản khác của chuyện xưa mà thôi. Nói không chừng những gì Phượng Tiểu Tiểu nói là sự thật, hai cây hoa Phượng Hoàng bị héo rũ là bởi vì tướng quân và mỹ nhân nửa đường sinh một trận bệnh nặng thì sao?”

Chu A Bì: “...”

Tôi tin cái quỷ của anh rồi. Hiện tại trong đầu tôi toàn là thuyết âm mưu!

Chờ Chu A Bì rời đi, Hoán Một cùng Mặc Dương bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Mặc Dương rời mắt mắt trước: “Khụ, phỏng đoán của tôi nói ra rồi. Anh nếu thăm dò việc gì nguy hiểm, chí ít cũng phải thêm thôi. Đừng quên anh vẫn là một người đấu năm cặn bã.”

Tiến sĩ Hoán nhếch mày, nhưng lại không nói cái gì.

Cùng ngày mười hai giờ đêm, tám người chơi cùng Phượng Tiểu Tiểu đúng giờ xuất hiện ở mảnh ruộng kia. Lúc Phượng Tiểu Tiểu nhìn thấy bọn họ còn có hơi lo lắng: “Lúc các người ra cửa không bị người khác trong thôn phát hiện ra chứ? Xác định phía sau không có ai ai đi theo chúng ta? Một mình đi tới cấm địa là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nếu bị phát hiện chúng ta lập tức xong rồi.”

Lưu Mỹ Nhân nghe nói như vậy thì nhăn mày: “Cô nói có phải quá nghiêm trọng rồi không? Chúng tôi chỉ là du khách ở đây mà thôi.”

Phương Tiểu Tiểu liếc mắt một cái lập tức xem thấy suy nghĩ của Lưu Mỹ Nhân, cô ấy che đi vẻ mặt trào phúng nói: “Đừng tưởng rằng các người là du khách thì có thể cầm kim bài miễn tử. Đối với thôn chúng tôi, bất kỳ tánh mạng của người nào cũng không thể quan trọng bằng sự tồn vong của thôn.”

Lưu Mỹ Nhân còn muốn nói cái gì, Phượng Tiểu Tiểu lập tức xoay người đi về phía tây bắc.

Cả thôn Phượng Hoàng dọc theo con sông tạo thành một đường hẹp dài xinh đẹp giống như trăng lưỡi liềm. Nếu dùng một hình để hình dung trong lời nói, vậy chắc là một cái mũi nhọn nằm ngang trên đoạn giữa khúc cong của trăng lưỡi liềm.

Mà phương hướng hiện tại bọn họ đi đến phần đất trống ở trung tâm của trăng lưỡi liềm, vốn dĩ chỗ này có núi đá chống đỡ, nhưng mà, dưới sự dẫn dắt của Phượng Tiểu Tiểu, bọn họ đi qua một con đường nhỏ bí ẩn ở trong núi, sau khi đi qua sẽ lập tức thấy được một ngôi nhà đá vô cùng cũ nát, phía trước nhà đá có một bức tường đá cao chừng ba mét vây lấy địa viện.

Trong viện sau bức tường đá kia lúc có lúc không truyền ra tiếng kêu rên thê lương khiến người ta sởn tóc gáy, làm cho Trương Tiêu Dao cùng Mộ Dung Phong bọn họ theo bản năng lập tức nhíu mày.

“Trong đó là cái gì? Tôi vì sao nghe tiếng kêu bên trong giống như là… Người?” Trần Viên Viên vẻ mặt trắng bệch trợn mắt nhìn Phượng Tiểu Tiểu.

Vẻ mặt úc này của Phượng Tiểu Tiểu cũng không được dễ nhìn, so với mọi người lại kiên cường hơn: “....Bên trong là vòng phì nhiêu của đất. Bên trong giam giữ đều là tội nhân của thôn Phượng Hoàng.”

“Tội nhân? Đã là niên đại vào rồi mà các người còn có loại hình phạt riêng này? Phạm vào tội chẳng lẽ không phải đưa đến tòa án kết tội sau đó mới bắt lại sao?” Tôn Bất Quai theo bản năng nói ra những lời này, sau khi nói xong mới ý thức được nơi này là thế giới trò chơi, có rất nhiều chuyện vốn dĩ không thể dựa theo lẽ thường để phán đoán.

Mà Phượng Tiểu Tiểu lại dùng ánh mắt như xem một đứa ngốc để nhìn cô ta: “Tội nhân trong thôn chúng tôi, đương nhiên là giao cho trưởng thôn cùng tế tư bình phán. Những cái hình thức bên ngoài không thích hợp với thông Phượng Hoàng chúng tôi.”

“Được rồi đừng ở đây làm lãng phí thời gian, ở chỗ vòng phì nhiêu của đất này chỉ có một cặp vợ chồng vừa già lại xấu trông coi, những tội nhân đều ở nơi này lấy mật hoa của cây hoa Phượng Hoàng. Bạn của các người chắc là ở trong vòng phì nhiêu của đất này, vừa vặn chúng ta cũng phải đến nơi đó cứu một người. Các người chọn ra bốn người cùng tôi đi vào cứu một người, còn lại bốn người đánh ngất xỉu cặp vợ chồng già xấu trông coi kia là được. Mau thương lượng một chút, chúng ta hành động càng nhanh càng tốt!”

Tám người nghe thấy Phượng Tiểu Tiểu nói trong nháy mắt có hơi do dự, Tôn Bất Quai cùng Lưu Mỹ Nhân thậm chí đã không nghĩ muốn lại đi chuyến nước đυ.c này rồi, dù sao các cô đã tìm ra đáp án của hai câu đố rồi, vì cái gì nhất định phải mạo hiểm chọc giận thôn dân thôn Phượng Hoàng chỉ để cứu người chơi khác cùng chính mình không có quan hệ làm gì?

Vào lúc này Phượng Tiểu Tiểu đã nhìn ra bọn bọn họ do dự, cô ấy cũng không có tức giận hay sốt ruột. Cuối cùng cô ấy sa sầm mặt nói: “Đều đã đến lúc này rồi, các người đừng nghĩ rút lui không làm! Các người hiện tại muốn lui cũng không được, nếu tôi không cứu được A Lang ra ngoài tôi chắc chắn sẽ nói toàn bộ chuyện các người làm ra ngoài, đến lúc đó toàn bộ các người sẽ bị nhốt tại nơi này hoặc làm thành chất dinh dưỡng! Chỉ khi các người giúp tôi cứu A Lang ra ngoài, tôi cùng A Lang cao chạy xa bay các người mới có thể an toàn mà tiếp tục ở trong thôn, đến lúc đó tất cả các người có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm cho tôi cũng được! Các người còn do dự cái gì?”

Lời nói cuối cùng của Phượng Tiểu Tiểu đã thuyết phục được mọi người, suy cho cùng bọn họ nửa đêm đi ra ngoài tổng chỉ có một cách nói. Đến lúc này Phượng Tiểu Tiểu nói để bọn họ hỗ trợ cứu người, thẳng đến cuối cùng bọn họ mới biết mình bị lừa, hẳn là có thể thông quan. Mà nếu không hỗ trợ Phượng Tiểu Tiểu cứu người thành công, bọn họ sợ là thật sự bị thôn dân thôn Phượng Hoàng căm thù.

Cuối cùng ba người Trương Tiêu Dao, Chu A Bì cùng Trần Viên Viên phụ trách lưu lại trông tường đá cùng cặp vợ chồng già, còn lại Mặc Dương, Hoán Một, Tôn Bất Quai, Lưu Mỹ Nhân cùng Mộ Dung Phong năm người đi theo Phượng Tiểu Tiểu cùng nhau đi vào tường đá giúp cô ấy tìm bạn trai của mình, đồng thời tìm xem Từ Soái cùng Lý Đại Gia có ở bên trong không.

Một phút đồng hồ sau, mọi người bắt đầu đứng lên hành động.

Trương Tiêu Dao cùng Chu A Bì từ phía sau thân thủ lưu loát đánh hôn mê cặp vợ chồng già. Sau đó ba người ở ngay tại cửa xem tình huống. Những người khác nối đuôi nhau đi vào.

Chu A Bì ông bà già xấu xí trong lòng có hơi không được tự nhiên, cậu ta đặt bà già xấu xí trên mặt đất, cúi đầu nhìn bà ta tổng cảm thấy có chỗ nào đó không được hài hòa.

Thẳng đến khi cậu ta nhìn thấy tay của bà già xấu xí.

Kia không phải là bàn tay của một bà lão tám mươi tuổi, nó thoạt nhìn còn trẻ hơn một ít.

Mà lúc này, đám người Mặc Dương tiến vào “vòng phì nhiêu của đất” bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây cả người.

Nếu như nói thôn Phượng Hoàng chỗ nào cũng đẹp, vậy mà trong “Vòng phì nhiêu của đất”, lại là một nơi vô cùng xấu xí đáng sợ.

Tôn Bất Quai gắt gao bưng kín miệng mình mới không có phát ra tiếng thét chói tay.

Lưu Mỹ Nhân cũng lung lay sắp đổ.

Giữa cái tường đá này có tổng cộng năm cái ao nước lớn lớn bé bé, ở trong ao đều là màu đỏ của hoa Phượng Hoàng, nguyên bản hoa ở trên cây Phượng Hoàng rõ ràng vô cùng đẹp, nhưng hoa Phượng Hoàng ở trong ao lại biến thành những thứ đáng sợ, chúng nó không ngừng trộn lẫn cùng với “người” có mặt mũi xấu xí, da khô quắt như vỏ cây ở dưới, từ một cái ao này chảy đến một cái ao khác, cuối cùng bị xử lý thành một chất lỏng màu đỏ tươi như máu đựng trong một cái bình.

Trong tường đá còn có một loại mùi hương đặc biệt, khiến cho đám người Mặc Dương không nhịn được mà buồn nôn. Phượng Tiểu Tiểu nhanh chóng ở trong đống hoa tìm ra được người đàn ông cường tráng thoạt nhìn hơi hiện tuổi, cô ấy kích động ôm lấy người đàn ông hô “A Lang.”

Mặc Dương nhìn người đàn ông kia ít nhất bốn mươi tuổi, da mặt của người đàn ông toàn là nếp nhăn, tâm trạng rớt xuống đáy cốc.