Chương 33

Quý Thanh Dương chật vật tránh được phát súng đầu tiên của Tống Khắc Phong. Trong lòng hắn ta kinh hoàng, hoàn toàn không nghĩ ra làm thế nào mà Tống Khắc Phong tìm được hang núi này trong thời gian ngắn. Nếu không phải người chỉ dẫn xác định Tống Khắc Phong chỉ là một cảnh sát bình thường thì hắn ta sẽ nghi ngờ rằng người này cũng có chỗ dựa thần kỳ như Thế Giới Mộng Tưởng giống hắn ta.

Tuy nhiên, sau khi cảm giác khϊếp sợ và căng thẳng ban đầu qua đi, Quý Thanh Dương lại nở một nụ cười. Đây không phải là một cơ hội trời cho sao? Có trời mới biết hắn ta chán ghét cái tên chó dữ luôn đi theo sau mình như thế nào, thậm chí ngay cả trong giấc mơ hắn ta cũng muốn gϊếŧ Tống Khắc Phong. Bây giờ thì tốt rồi, trong hang núi chỉ có hai người bọn họ, cho dù sau đó có cảnh sát nghe thấy tiếng động tới tiếp viện, nhưng trong thời gian ngắn ngủi ấy đã đủ để Quý Thanh Dương sử dụng thẻ tấn công màu đen của Thế Giới Mộng Tưởng gϊếŧ chết Tống Khắc Phong nhiều lần.

Vì thế một giây sau, Quý Thanh Dương lấy ba tấm thẻ đã được chuẩn bị sẵn từ trong túi áo ra. Điều này làm cho trong lòng Tống Khắc Phong vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn ta vang lên hồi chuông báo động lớn, theo bản năng hắn chắc chắn ba tấm thẻ kia có vấn đề, giơ súng bắn về phía Quý Thanh Dương đang cầm thẻ. Nhưng hắn vẫn chậm hơn một bước. Hắn trơ mắt nhìn thấy ba tấm thẻ hai đen một đỏ biến mất trong nháy mắt, sau đó viên đạn mà hắn rõ ràng bắn trúng vào cổ tay Quý Thanh Dương lại giống đυ.ng phải một tấm màn che không nhìn thấy, không xuyên qua cổ tay Quý Thanh Dương mà ngược lại phát ra một tiếng vang rồi rơi thẳng xuống đất.

Con ngươi Tống Khắc Phong đột nhiên co rụt lại.

Chính là loại sức mạnh kỳ lạ này.

Hắn có thể chắc chắn sức mạnh quỷ dị mà Quý Thanh Dương dùng để ngăn cản viên đạn giống với khi hắn ta biến thành cao thủ võ thuật lúc trước, tốc độ có thể so với sức mạnh của tia chớp. Hắn vẫn đang suy nghĩ xem phải là đồ vật như thế nào mới có được sức mạnh kỳ diệu như thế, bây giờ nhìn thì có vẻ là ba tấm thẻ có màu sắc khác nhau kia sao?

Nếu vậy thì tình huống bây giờ không ổn lắm. Quý Thanh Dương dùng ba tấm thẻ đó, viên đạn của hắn đã không còn hiệu quả với hắn ta, vậy hai tấm thẻ còn lại có tác dụng gì?

[Ai ui, Quý Thanh Dương tốn rất nhiều tiền luôn. Ba tấm thẻ vừa rồi của hắn ta gồm thẻ áo chống đạn đen cấp một 300 đồng Mộng Tưởng, nỏ gϊếŧ người cỡ nhỏ cấp một 500 đồng Mộng Tưởng, thẻ tán thủ quán quân cấp hai 800 đồng Mộng Tưởng, tổng cộng 1600 đồng Mộng Tưởng. Người bình thường không thể trả nổi số tiền này. Chậc, nhất định hắn đã ký kết khế ước.]

Tiếng máy móc của 006 vang lên bên tai Mặc Dương, cậu lặng lẽ nhớ tên của ba tấm thẻ mà Quý Thanh Dương sử dụng, nhưng cậu để ý đến "ký kết khế ước" mà 006 nói hơn.

"Ký kết khế ước gì?"

006 giả vờ như không nghe thấy câu hỏi.

Mặc Dương cười ha hả một tiếng.

006 hơi chột dạ, nhưng cuối cùng nó vẫn chống đỡ được áp lực không tiết lộ ra mà chỉ tỏ vẻ: "Đó là thứ chỉ có kẻ thua cuộc mới ký kết, ký chủ tuyệt vời như vậy, nhất định không dùng được đâu!]

[Nhìn kìa, hai người bọn họ đã đánh nhau rồi!]

Khi súng của Tống Khắc Phong không thể tạo thành uy hϊếp với Quý Thanh Dương, còn trong tay Quý Thanh Dương lại có thêm một cái nỏ có thể gϊếŧ người. Khi mũi tên được bắn đi, vị trí của thợ săn và con mồi bắt đầu thay đổi. Quý Thanh Dương như không hề sợ hãi xông về phía Tống Khắc Phong, còn sau khi phát đạn thứ hai của Tống Khắc Phong vào trán Quý Thanh Dương cũng bị thứ gì đó vô hình ngăn lại, hắn trực tiếp ném súng trong tay xuống đất rồi lao về phía Quý Thanh Dương như một con mãnh hổ.

Quý Thanh Dương nhìn Tống Khắc Phong, trong nháy mắt hắn ta cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn ta nhanh chóng nhớ tới bây giờ hắn ta đang trong trạng thái vô địch, hắn ta có nỏ gϊếŧ người, còn có kỹ xảo tán thủ quán quân, thậm chí còn đao thương bất nhập! Hắn ta không tin như vậy còn không gϊếŧ chết một người người bình thường như Tống Khắc Phong!

Khi Tống Khắc Phong vung quyền tới, Quý Thanh Dương ngay cả tránh cũng chẳng buồn tránh, tay phải bắn vào trán Tống Khắc Phong. Mãi đến lúc này Tống Khắc Phong mới phát hiện trong tay Quý Thanh Dương không biết từ lúc nào mà có thêm một cái nỏ cỡ nhỏ màu đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Trực giác nhạy bén được tôi luyện trong thời khắc sinh tử khiến chân phải của hắn không hề do dự đạp mạnh nó ra, trực tiếp lật người nghiêng sang một bên và tránh thoát được cái nỏ màu đen kia. Trương Trí lén lút đi theo tới đây ở đằng sau nhìn mũi tên gần như lướt qua da đầu cậu ta và rồi đâm thẳng vào vách tường hẹp trong hang núi, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi.

Vừa nãy cậu ta suýt chút nữa bị treo rồi!

Nếu không phải cậu ta bị vấp ngã ở khúc rẽ của hang núi, cậu ta nhất định sẽ bị mũi tên từ cái nỏ kia bắn chết!

Trương Trí lập tức không dám lộn xộn nữa, sau đó cậu ta nhìn thoáng qua cái góc có vẻ hẻo lánh, suy nghĩ một chút, cậu ta muốn chuyển tới đó ngồi xổm.

Nhưng mà...

Có điều khiến Trương Trí cảm thấy đầu óc cậu ta không đủ dùng, thậm chí cảm thấy vô cùng kinh hãi, cậu ta phát hiện cậu ta vậy mà không chen vào được!

Không đúng! Nơi này rõ ràng trống không cơ mà! Tại sao cậu ta lại cảm thấy như thể đang có một người ngồi xổm ở đây chứ!

Vẻ mặt Trương Trí sợ hãi nhìn chằm chằm vào vị trí Mặc Dương đang ngồi xổm, nếu không phải lúc này thật sự không thích hợp để cười nhạo, tổng giám đốc Mặc thật muốn chụp lại dáng vẻ ngu xuẩn của tên cảnh sát này, có lẽ có thể khiến Tống Khắc Phong đen mặt suốt một năm.

Chỉ là cái khúc rẽ này không thể ngồi xổm được.

Mặc Dương nhẹ nhàng, linh hoạt xoay người áp sát Trương Trí đi vào trong hang núi, sau đó tìm được ghế sô pha lười ở phía sau, tiếp tục ngồi xổm xem kịch.

Còn Trương Trí vẫn đang nhìn khúc rẽ của hang núi như nhìn thấy quỷ, do dự một lúc lâu cậu ta mới giơ ngón trỏ lên chọc nhẹ vào chỗ đó một cái, mãi cho đến khi ngón trỏ của cậu ta đυ.ng phải vách hang núi, cậu ta cũng không chọc được cái gì cả.

"Ơ?"

Trương Trí nhanh chóng ngồi xổm xuống, thần kỳ phát hiện ra cậu ta thế mà lại có thể ngồi xổm ở chỗ này. Vị trí này vừa đủ để che giấu một người, vừa quan sát được tình huống trong hang núi lại vừa chú ý tới tình hình ở ngoài cửa hang được.

Trương Trí: "..." Có phải hôm nay tôi chưa tỉnh ngủ, hoặc đầu bị tuyết rơi đóng băng quá mức lợi hại?

Khi Trương Trí còn đang nghĩ mãi không ra ở khúc rẽ, Tống Khắc Phong đã đè Quý Thanh Dương ra đánh.

Biểu cảm trên mặt Quý Thanh Dương càng ngày càng sợ hãi, hắn ta nhìn Tống Khắc Phong đối diện giống như đang nhìn một ác ma bất khả chiến bại. Mười phút trước, hắn ta tràn đầy tự tin có thể gϊếŧ chết cái tên cảnh sát đáng ghét vẫn luôn đi theo hắn ta, nhưng còn bây giờ, hắn ta càng ngày càng cảm thấy cuối cùng người bị gϊếŧ chết sẽ là bản thân mình. Đây là loại người đáng sợ và ngoan cường như thế nào chứ? Ngay cả khi hắn ta có kỹ năng và sức mạnh của tán thủ quán quân, có nỏ, mũi tên, áo chống đạn, cho dù cánh tay phải và thắt lưng của Tống Khắc Phong đều trúng tên, cho dù mỗi một lần tấn công của Tống Khắc Phong không thể làm hắn ta bị thương trong khi hắn ta lại có thể đánh Tống Khắc Phong đến mặt mũi bầm dập, nhưng người này càng đánh người này lại càng mạnh hơn, càng đánh thì ánh sáng trong mắt hắn lại càng sáng hơn! Đến cuối cùng, Tống Khắc Phong giống như có thể dự đoán được bước tiếp theo hắn ta sẽ làm gì, đòn tấn công của hắn ta không còn hiệu quả nữa. Sau đó, cả phòng tuyến tâm lý lẫn động tác tán thủ của Quý Thanh Dương đều bị Tống Khắc Phong tàn nhẫn đánh nát, hắn ta đã bại trận.

Lúc Quý Thanh Dương ngã xuống vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao hắn ta lại bị thua? Rõ ràng hắn ta có nhiều lá bài tẩy như vậy, trong khi Tống Khắc Phong chỉ là một người bình thường cơ mà?

Tống Khắc Phong bắt chéo hai tay của Quý Thanh Dương ra sau lưng, hai chân đặt ở trên đùi hắn tạo thành áp chế tuyệt đối, một tay khác đấm mạnh vào đầu Quý Thanh Dương, mỗi lần đấm hắn sẽ mắng một câu.

"Rác rưởi!"

"Cặn bã!"

"Mày chạy hả?"

"Sao giờ không chạy nữa đi?"

"Sau khi ông đây rút lui từ bộ đội đặc chủng chưa từng thấy qua tên tội phạm gϊếŧ người nào kiêu ngạo như mày!"

"Gϊếŧ người khác rất sảng khoái phải không? Nhìn những cô gái tuổi vị thành niên khác bị mày hành hạ đến chết có phải cảm thấy rất có thành tựu đúng không? Mẹ nó, mày có bản lĩnh tìm những cô gái tuổi vị thành niên kia sao lại không tìm tới ông đây? Ông đây sẽ chơi với mày!"

"Mày cho rằng mày có thêm sức mạnh kỳ quái kia là có thể muốn làm gì thì làm đúng không? Không ai có thể trừng trị mày đúng không? Phi!"

"Ông đây nói cho mày biết, cho dù mày có lên trời, chỉ cần mày làm chuyện xấu ông đây cũng có thể ngồi tên lửa làm gãy đôi cánh của mày! Con mẹ mày đừng có tự cho mình là ông chủ của thế giới!"

"Còn nữa, cuối cùng tao cho mày một lời khuyên. Con người ấy, làm gì thì vẫn phải dựa vào chính mình. Không phải đồ của mày thì cho dù có đưa cho mày, mày cũng không thể phát huy được bao nhiêu tác dụng."

"Ha ha, dám lấy cái loại tán thủ và võ thuật trò trẻ con ra đánh với ông đây, lúc ông đây dùng thuật cận chiến cơ bản gϊếŧ người, con mẹ mày còn đang chơi bùn đấy!"

Ầm!

Một quyền cuối cùng rơi xuống, Quý Thanh Dương bị đánh tới mức miệng và mũi đều tràn ra máu tươi, toàn bộ đại não đều mê man, dường như hắn ta nghe thấy tiếng kêu sắc bén và tiếng máy móc cảnh báo vang lên trong đầu.

Hắn ta nghĩ, có lẽ hắn ta sắp phải chết rồi.

Hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng được tinh thần lực và giá trị thể lực của hắn ta đang nhanh chóng xói mòn.

Nhưng, cứ chết như vậy thì thật không cam lòng.

Rõ ràng hắn ta có vũ khí từ Thế Giới Mộng Tưởng, rõ ràng hắn ta đã vượt ngục thành công, nếu như, nếu như không có Tống Khắc Phong, không có Tống Khắc Phong đi theo hắn ta giống như chó hoang thì trong tương lai, hắn ta nhất định có thể trở thành một sát nhân điên cuồng gϊếŧ người mạnh mẽ không gì sánh nổi, khiến cho cả thế giới đều phải chấn động sợ hãi!

Không cam lòng! Không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng!

Hắn ta muốn chết, nhưng nếu hắn ta chết thì Tống Khắc Phong cũng không thể sống!

Còn gì nữa đây?

Còn có cái gì có thể gϊếŧ chết Tống Khắc Phong nữa đây?

Quý Thanh Dương dùng cái đầu mơ màng của hắn ta giãy dụa lần cuối cùng.

Lúc này, Trương Trí đã cầm súng đi tới bên cạnh Tống Khắc Phong và Quý Thanh Dương: "Thầy ơi! Bây giờ khắp người anh toàn là máu! Anh buông hắn ra giao cho em đi! Em bắn hắn một phát súng gây mê là được. Em đã thông báo để những người khác chạy tới đây, anh vẫn nên đi nghỉ trước đi."

Ngay khi Trương Trí muốn tiến lên thêm một bước nữa, Quý Thanh Dương bỗng nhiên cười một tiếng, trong nháy mắt da đầu của Tống Khắc Phong đều muốn nổ tung, hét lớn một tiếng rồi nhảy ra khỏi người Quý Thanh Dương và đẩy ngã Trương Trí sang bên cạnh.

Đúng lúc này, một ngọn lửa không tên bùng cháy dữ dội từ trong tay Quý Thanh Dương bắt đầu lan ra, gần như chỉ trong nháy mắt đã thiêu đốt hơn nửa hang núi!

"Đệch mợ. Ông nội mày nữa!"

Mặc Dương ngồi xổm sau ghế sô pha lười rốt cục không nhịn nổi nữa, bùng nổ văng tục và nhảy ra ngoài.

"Mẹ nó chứ, ông đây phải tiêu ít nhất năm mươi vạn mới có được căn cứ bí mật tốt đấy!"

"Ông đây phải lén lút trong đêm hôm khuya khoắt suốt nửa năm mới cõng được những món đồ này trên lưng, mày lại dùng một ngọn lửa đốt hết của tao!"

[Ký chủ, ký chủ đừng mắng nữa! Chết tiệt, ký chủ à, cậu mau chạy đi! Đồ con rùa Quý Thanh Dương này dùng dùng bình thiêu đốt cấp ba đấy! Đặc điểm lớn nhất của thứ này chính là nước bình thường không thể dập tắt nó được a a a! Dính vào sẽ bị đốt thành tro a a a!]

Trong nháy mắt, lửa giận ngập tràn của Mặc Dương bị lời nói của 006 dập tắt. Cậu quyết đoán quay đầu bỏ chạy, giữa đường đương nhiên cậu cũng nhìn thấy cảnh sát Trương Trí đang kéo Tống Khắc Phong chạy ra ngoài một cách khó khăn, trên người hai người họ đều bị dính lửa, từ nét mặt của bọn họ có thể thấy bọn họ đang phải chịu đựng vết bỏng lớn đầy đau khổ.

"Thầy ơi, anh chịu đựng một chút! Chỉ cần đi ra ngoài rồi lăn một vòng trong tuyết là được! Anh nhất định phải kiên trì lên!"

Lúc này Tống Khắc Phong đang liếc nhìn toàn bộ bên trong hang núi, rõ ràng vừa nãy hắn nghe thấy tiếng của Mặc Dương. Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng chạy ra ngoài, Quý Thanh Dương không biết cuối cùng dùng loại vật gì, hắn chưa từng thấy ngọn lửa nào cháy mãnh liệt như vậy.

Khó khăn lắm mới chạy ra ngoài được, Trương Trí mang theo Tống Khắc Phong, hai người điên cuồng lăn lộn trên tuyết. Nhưng điều làm cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi chính là cho dù có tiếp xúc với nước tuyết lạnh lẽo, ngọn lửa hừng hực trên người bọn họ hoàn toàn không có xu thế ngừng lại, ngay cả chậm lại cũng không.

Lúc này đùi phải của Tiểu Trương đã bị đốt không nhìn ra hình dạng gì nữa, cậu ta không nhịn được gào thét đau đớn, sau lưng Tống Khắc Phong cũng bốc lên khói đen, sắc mặt của hắn mệt mỏi đến đỉnh điểm.

Bởi vì Mặc Dương chạy nhanh nên không bị ảnh hưởng. Bây giờ cậu nên quay đầu bỏ đi không do dự, dù sao trước đây cậu cũng cái tên chó nghiệp vụ Tống Khắc Phong đuổi theo rất mệt mỏi. Nhưng cuối cùng cậu đã bước vào Thế Giới Mộng Tưởng.

"006, có tấm thẻ nào có thể dập lửa không?"

Quả cầu 006 vô cùng ngạc nhiên: [Không phải chứ ký chủ, cậu định cứu tên cảnh sát đó và tiểu đồ đệ của hắn sao?]

Mặc Dương chậc một tiếng: "Có cái rắm, tao chỉ không nỡ bỏ vàng của tao thôi. Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa, thẻ nào có thể dập lửa?"

006 lúc lắc quả cầu, trong lòng chửi bới ký chủ của nó nói một đằng làm một nẻo. Sau đó, nó lại nghĩ tới 110 và cười hì hì: [Mua bình chữa cháy cấp ba là được. Không đắt đâu, cũng chỉ có 1500 đồng Mộng Tưởng thôi!]

Tổng giám đốc Mặc nheo mắt: "1500 đồng Mộng Tưởng? Sao mày không đi cướp luôn đi?"

006 không hề áy náy: [Chậc, dù sao cứu vớt cũng khó hơn so với phá hủy một chút mà. Thế Giới Mộng Tưởng của chúng tôi không lừa người, cậu có thích mua hay không thôi.]

Mặc Dương mạnh mẽ nghiến răng, cuối cùng vẫn mua một tấm thẻ bình chữa cháy cấp ba, sau đó quay lại thế giới thật với tâm trạng tồi tệ.

Lúc này, bởi vì bị lửa đốt nên Tiểu Trương gần như đã hôn mê, còn Tống Khắc Phong tuy rằng đang cố gắng chống đỡ nhưng ý thức cũng sắp đến giới hạn. Hắn nằm trên tuyết suy nghĩ, chẳng lẽ hôm nay là ngày chết của hắn sao?

"... Đáng tiếc... Mình vẫn chưa bắt được tên Mặc Dương kia."

Mặc Dương: À!

Sau đó, cảnh sát Tống bị trùm đầu và xịt bột dập lửa đầy người.

"Phù, khụ khụ khụ! Cái, cái thứ gì đấy!" Tống Khắc Phong muốn tránh né đòn tấn công nhưng bởi vì sức cùng lực kiệt nên không thể rời đi, chỉ có thể bị xịt khắp mặt đều trắng bệch. Nhưng hắn nhanh chóng kinh ngạc phát hiện, ngọn lửa trên người và đằng sau lưng đều bị bột phấn màu trắng này xịt tắt.

Sau đó, hắn khϊếp sợ nhìn một cái bình chữa cháy hình dạng kỳ quái ở giữa không trung đang xịt vào chân Tiểu Trương. Ngọn lửa mà cho dù Tiểu Trương có chui vào trong hố tuyết cũng không có ngừng cháy vậy mà lại dập tắt trong nháy mắt. Bình chữa cháy này quả thật giống như khắc tinh của ngọn lửa làm thế nào cũng không dập tắt được kia.

Tiếp theo, Tống Khắc Phong nhìn thấy bình chữa cháy từ từ lắc lư vào trong hang núi, khoảng chừng hơn mười phút sau, ngọn lửa trong hang núi cuối cùng cũng được dập tắt. Sau khi dập xong, ngoài bình chữa cháy ra còn có thêm một cái ba lô nhỏ dính mẩu đất vụn tinh xảo đi ra ngoài.

Bình chữa cháy và ba lô nhỏ lắc lư một trái một phải, như thể là... Có một người đang dẫn bọn nó theo.

Lúc này tinh thần của Tống Khắc Phong đã đến giới hạn, hắn nhìn bình chữa cháy và ba lô nhỏ dừng trước mặt hắn, há miệng nói bằng giọng khàn khàn nhưng chắc chắn:

"Cậu là Mặc Dương."

Trên tuyết trống trải rốt cục truyền đến âm thanh trả lời.

"Cảnh sát Tống, nhớ kỹ anh nợ tôi một cái bình chữa cháy đắt tiền, ngoài ra còn có hai mạng."

"Có rảnh nhớ rõ phải trả lại. Sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa."

Tiếp đó, Tống Khắc Phong trơ mắt nhìn bình chữa cháy đập mạnh vào đầu hắn, sau khi chật vật né tránh thì không thấy cái ba lô nhỏ kia đâu nữa, chỉ có một dãy dấu chân mờ nhạt để lại trên tuyết.

Tống Khắc Phong muốn đứng lên đuổi theo người nọ, nhưng tinh thần và thân thể mệt mỏi suốt mấy ngày nay của hắn đều đã đến giới hạn, trong những tiếng ong ong, cuối cùng hắn hoàn toàn ngã xuống.

Mấy phút sau.

Một đốm sáng màu trắng bay ra từ trong hang núi. Đốm sáng ấy lúc sáng lúc tối, dáng vẻ giống như sắp không chịu đựng nổi nữa. Nó bay quanh Trương Trí và Tống Khắc Phong đang hôn mê vài vòng thật nhanh, giữa đường dường như hơi rối rắm, nhưng đến cuối cùng nó vẫn chui vào trong trán Tống Khắc Phong.

[Người chỉ dẫn 110 năng lượng không đủ sắp tan rã... Bật chế độ tìm kiếm khẩn cấp.]

[Tìm kiếm cơ thể sống 1, 2.]

[Kiểm tra tinh thần lực, giá trị sinh mệnh, ý chí lực, giá trị thiện ác ẩn giấu.]

[Loại bỏ những người tầm thường.]

[Cơ thể sống 1, tinh thần lực ưu tú, sinh mệnh ưu tú, ý chí lực quá cao...]

[Tích tích tích! Giá trị tuân thủ chính nghĩa quá cao! Giá trị uy hϊếp quá cao! Điều kiện không phù hợp để chỉ dẫn!]

[...]

[Mẹ nó, sắp phải chết đến nơi rồi, còn nợ cái tên 006 yêu tiền muốn chết kia 100 điểm năng lượng, tôi quản cái khỉ gió hắn nguy hiểm hay không nguy hiểm chứ!]

Thế là hai ngày sau, khi đại đội trưởng Tống tỉnh lại từ trên giường bệnh đặc biệt, hắn nghe được một âm thanh máy móc như u linh mang theo oán niệm vô cùng:

[Xin chào ký chủ mới, vì tính mạng của cậu và của tôi, xin vui lòng nhanh chóng vào Thế Giới Mộng Tưởng làm ruộng để trả lại tiền.]

Tống Khắc Phong: "?"

Cái quái gì vậy? Nghe nhầm rồi sao?

Đội trưởng Tống vỗ mạnh vào đầu mình một cái, khiến cho y tá vừa bước vào để kiểm tra hắm trực tiếp kinh hãi kêu lên: "Bác sĩ, mau tới đây đi! Hình như bệnh nhân có hành vi tự làm hại mình!"

Đội trưởng Tống: "..." Tôi không phải, tôi không có tôi, tôi chỉ là nghe thấy tiếng kỳ lạ mà thôi.

[Ký chủ, xin vui lòng chấp nhận sự lựa chọn của số phận. Bạn có muốn làm giàu trong một đêm? Bạn muốn được vạn người mê? Chỉ cần bạn bước vào Thế Giới Mộng Tưởng, bạn có thể đi đến đỉnh cao của đời người đó!]

Tống Khắc Phong: "..." Đây là đa cấp, tao có thể trực tiếp bắt mày đến cục cảnh sát đấy, mày có tin không?

[À. Thế nên mới nói giá trị chính nghĩa quá cao thật rắc rối.]

[Vậy đi kí chủ, cậu muốn vững vàng, chính xác, tàn nhẫn bắt được các loại tội phạm? Muốn bắt đại lão Mặc Dương vào tù? Bước vào Thế Giới Mộng Tưởng, cậu có thể trở thành cảnh sát lợi hại nhất trên thế giới đó!]

Trong phút chốc, hai mắt Tống Khắc Phong đột nhiên sáng lên.