Chương 32

Lúc Mặc Dương ra khỏi viện nghiên cứu Quân khu 9, bên ngoài trời những bông tuyết đã rơi dày đặc. Cậu khép mình trong chiếc áo khoác dài, suy nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu để thư giãn một chút.

Nói ra có hơi nực cười, nhưng thành phố này rõ ràng là nơi cậu sinh ra và lớn lên, khắp nơi ký ức đâu đâu cũng có. Nhưng sống đến tận bây giờ, lại lăn lộn đến kết cục không còn nhà để về. Cậu lặng lẽ đi trên con đường lớn bằng phẳng, cuối cùng lấy điện thoại di động bắt đầu tìm kiếm tin tức trên Internet.

Lúc đang định bấm vào trang web tìm kiếm thì nhìn thấy biểu tượng hội thoại màu xanh lục, Mặc Dương hơi khựng lại, bấm vào biểu tượng đó thì thấy trong ba người liên hệ duy nhất, tin nhắn của một người đã đạt đến 99+.

Cậu cuối cùng cũng nhấp vào tấm ảnh đại diện kia, hàng chục tin nhắn không biết mệt mỏi lần lượt được gửi đến mỗi ngày cho cậu.

[Ngư đầu, cậu đang ở đâu? Cậu thực sự đã bắn chết người trong công ty sao?]

[Thật sự bốc đồng như vậy sao? Không phải định tự mình động thủ đó chứ? Thuê ** gϊếŧ người không được sao?]

[Chết tiệt đã bảo cậu để** đi rồi mà, vậy mà lại đi tìm cái tên họ Tề kia? Cậu không sợ bị truy nã phải không?]

[Bọn họ quả nhiên bắt đầu tìm kiếm cậu rồi. Tôi không biết liệu họ có tìm ra được tin tức chúng ta liên lạc hay không, nhưng cậu vẫn nên chạy nhanh đi. Tốt nhất là sang nước ngoài, bằng bản lãnh của cậu chỗ nào mà không sống tốt được qua ngày, không phải sao? Còn nữa, tôi đã đặt mười thỏi vàng trong căn cứ bí mật của chúng ta, nếu cậu thiếu tiền, hãy đến chỗ đó để đào vàng. Ngư đầu, tôi tạm thời giúp cậu đến đây trước, chờ cho chuyện này kết thúc, tôi sẽ đi tìm ông ngoại để lật ngược vụ án cho cậu.]

...

[Chết tiệt, tên nhà cậu mất tích cũng một tháng rồi, còn sống hay chết? Có thể chít một tiếng cho ông đây biết được không?]

[Theo tin tức mới nhất tôi nhận được, tính chất chuyện của cậu tương đối tệ, hơn nữa còn thu hút sự chú ý của các sếp lớn phía trên, tôi nghĩ có thể sẽ có người điều tra lại vụ án của bác trai. Nhưng chắc chắn phía trên đó kiểu gì cũng có người nhà họ Tề, đội điều tra đến bây giờ vẫn chưa được thành lập. Mẹ kiếp, mấy chuyện như này thật đáng ghét mà, cậu trước trốn ở bên ngoài đi, có tin tức tôi sẽ lập tức nói cho cậu biết!]

Mặc Dương cẩn thận đọc qua hàng trăm tin nhắn từ đầu đến cuối, nhìn những tin nhắn kia, phần lớn đều là nói nhảm, chỉ có một số ít tiết lộ thông tin quan trọng, tâm trạng Mặc Dương lại tốt lên rất nhiều. Đường Miện, người này vẫn nói nhiều như vậy, luôn không thể đi vào vấn đề, nhưng chỉ có người bạn tốt này cùng lớn lên với cậu, sau khi cậu trở thành kẻ gϊếŧ người bị truy nã, lại không vạch rõ ranh giới với bản thân ngược lại một mực tình báo tin còn vô cùng quan tâm đến cậu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Dương cuối cùng cũng đặt ngón tay lên màn hình, trả lời một tin nhắn.

[Mì nước, gần đây đừng chạy theo người đẹp nữa, ngồi xổm trong biệt thự sang trọng của cậu mà chơi game, hoặc luyện quyền anh cũng được. Tôi không sao đâu, đừng lo lắng.]

Sau đó Mặc Dương cất điện thoại đi, không xem những tin tức liên quan khác. Cậu quyết định đến căn cứ bí mật để đào những thỏi vàng của riêng mình, hy vọng rằng những thỏi vàng vẫn còn ở đó, tiểu tử Mì nước này cho tới bây giờ IQ cũng chưa bao giờ đủ, vậy mà dám chôn những thỏi vàng trong căn cứ bí mật. Mặc dù căn cứ bí mật của bọn họ rất an toàn, nhưng ai biết khi nào thì sẽ bị người khác phát hiện đây? Trên đời này không có căn cứ bí mật tuyệt đối, thời gian chính là cánh cửa hữu hiệu nhất để mở ra.

Mặc Dương đón một chiếc taxi: "Đến núi Tử Vi."

Tài xế nghe thấy tên địa điểm thì ngạc nhiên: "Anh chàng đẹp trai này, hiện tại tuyết đang rơi, đường qua núi Tử Vi không dễ đâu."

Mặc Dương đến chân mày cũng không nhíu một cái nói: "Bác lái xe chậm cũng không sao, tôi sẽ cho thêm một trăm tệ."

"Ha, vừa nhìn anh chàng đẹp trai đã biệt sự nghiệp vô cùng thành công! Đừng lo lắng, kỹ năng lái xe của tôi mướt lắm, bảo đảm vừa nhanh lại vừa ổn định. Lên xe đi!"

Mặc Dương lên xe taxi, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Bây giờ cậu đang có thẻ ngụy trang cấp 1 và thẻ áo choàng tàng hình trong túi của mình. Ngoài ra còn có thẻ áo choàng tàng hình cấp hai mà cậu cố ý mua, và thẻ đen vũ khí Đường Đao cấp ba có thể biến thành thực thể bất cứ lúc nào. Suy nghĩ một chút, cho dù trong căn cứ bí mật gặp phải người khác, cũng có thể tùy ý ứng phó.

Trong lúc Mặc Dương ngồi taxi đến núi Tử Vi, thì ở bên này mấy đội xe cảnh sát cũng lặng lẽ từ các hướng hướng về phía núi Tử Vi.

"Đội trưởng Tống, làm sao có thể xác định Quý Thanh Dương bây giờ đang ở núi Tử Vi vậy? Người khác không biết nó là nơi nào, chúng ta còn không biết sao? Tử Vi Biệt Uyển ở gần ngọn núi đó, trời ạ, tất cả những người sống ở đó đều là thủ trưởng đã về hưu và cả người nhà của những nhân tài trọng yếu mà quốc gia chúng ta cần phải bảo vệ, lại còn có quân đoàn canh giữ nữa, Quý Thanh Dương đến nơi đó chẳng phải là đang tìm chết sao?" Trương Trí ngồi trong xe với vẻ mặt không thể hiểu được.

Tống Khắc Phong vẫn thản nhiên mặc áo khoác da cùng quần jean, đầu tóc bù xù như tổ chim. Thần thái của hắn lúc này so với ba ngày trước có vẻ u ám hơn, chỉ có ánh sáng trong đôi mắt kia là càng thêm sắc bén, sáng đến mức kinh người. Mặc dù mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi ba giờ liên tục trong một tuần, nhưng hắn không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, mỗi khi Trương Trí và những người khác trong lực lượng cảnh sát nhìn thấy Tống Khắc Phong như vậy, từ tận đáy lòng đều sinh ra một loại sùng kính cùng cảm giác đầy tự hào.

Đây là đội trưởng Tống của bọn họ! Toàn thành phố, à không, là cảnh sát mạnh nhất cả nước!

"Tự tìm chết? Tên Quý Thanh Dương kia đến nơi đó không phải là để tìm chết, hắn không có sợ đâu." Tống Khắc Phong ngậm mẩu thuốc ngàn năm vẫn chưa đổi, nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, nói: " Hắn rất tự phụ, trước khi trở thành một võ sư kỳ quái hay một bậc thầy chạy bộ, hắn đã cảm thấy mình vừa đẹp trai lại thông minh, còn tất cả mọi người đều đồ chơi của hắn, vậy nên hắn mới không hề cảm thấy mềm lòng hay tội lỗi nào khi gϊếŧ người. Ba ngày trước hắn bị thương nặng ở trong quán cà phê, ít nhất lúc đó hắn cũng hoàn toàn không ngờ chúng ta sẽ tìm ra hắn nhanh như vậy, thế nên mới lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ cùng kinh hãi như vậy, còn bại lộ một số bí mật của mình. Là người bình thường, làm sao có thể chạy nhanh như vậy?"

"Theo lẽ thường, một kẻ chạy trốn bình thường sau khi bị trọng thương sẽ ẩn nấp một thời gian, sau đó sẽ nghĩ cách khác để chạy trốn. Nhưng Quý Thanh Dương là người bình thường sao? Hắn không phải. Hắn thậm chí còn không phải là người! Nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn. Đây chính là một trong những suy nghĩ của hắn. Sau đó nếu hắn ở núi Tử Vi may mắn bắt được một con tin, mà con tin đó vừa vặn là người của Tử Vi Biệt Uyển, cậu nói xem, hắn sẽ làm gì?"

Trương Trí chợt hít một hơi thật sâu: "Sẽ không phải như vậy chứ?"

Tống Khắc Phong nhả ra một hơi khói: "Ôi, ai mà biết được? Thứ may mắn chết tiệt này."

...

Trên núi Tử Vi.

Quý Thanh Dương mặt đầy hung ác đi về một phía.

Thân thể của hắn ta hiện tại vẫn còn rất yếu, mặc dù ba ngày trước đã lấy ra hai viên đạn bị bắn trúng vào vai trái và chân phải, hơn nữa còn chữa lành vết thương, nhưng cũng vì thế mà đã phải trả giá rất đắt ——

Vốn là, hắn ta trong Thế Giới Mộng Tưởng trồng cà chua để thu đồng Mộng Tưởng, có thể cho hắn ta cách hai ngày là thu được 3000 đồng, cái này tuyệt đối đủ để hắn ta mua một ít thẻ đỏ cấp một để chạy trốn. Hắn ta thậm chí còn tự hào về điều đó, bất luận ở nơi nào làm gì, hắn ta đều ưu tú khắc hẳn với mọi người.

Nhưng vết thương ba ngày trước lại dội cho hắn ta một gáo nước lạnh, 5800 đồng Mộng Tưởng gửi trong ngân hàng cũng chỉ mua được một tấm "Thẻ điều trị trọng thương cấp 1” màu đỏ. Nhưng khi đó, chấn thương của hắn ta phải cần ít nhất hai tấm điều trị trọng thương mới được. Vì vậy, hắn ta mới cùng người chỉ dẫn 110 ký kết tự nguyện giao dịch tinh thần lực cùng khế ước giá trị sinh mệnh, bán đi tinh thần lực cùng giá trị sinh mệnh của mình.

Nói là giao dịch tự nguyện, nhưng làm sao có thể thực sự tự nguyện khi ký khế ước trong hoàn cảnh như vậy đây? Huống hồ, Quý Thanh Dương còn không phải tên Tống Ngạo Thiên đầu óc ngu xuẩn kia, cho dù người chỉ dẫn 110 có nói cho hắn ta rằng đây nhất định là chuyện tốt đôi bên cùng có lợi, nhưng hắn ta cũng không hề tin.

Là một kẻ sát nhân đã mang trên tay vô số vụ gϊếŧ người, hắn ta quá rõ ràng tầm quan trọng của sinh mệnh. Đối với Thế Giới Mộng Tưởng mà nói, tinh thần lực càng quan trọng hơn giá trị sinh mệnh, hắn ta chỉ có não úng nước mới có thể thấy giao dịch tinh thần lực và giá trị sinh mệnh là chuyện tốt. Nhưng Quý Thanh Dương hắn lại không có sự lựa chọn.

Nếu không ký, hắn ta sẽ không thể mua thẻ điều trị trọng thương thứ hai được, lúc đó khả năng hắn ta bị bắt sẽ tăng lên rất nhiều, hắn ta hoàn toàn tin tính cách của tên cảnh sát điên Tống Khắc Phong luôn bám theo mình kia, chỉ cần chạm mặt nhau, tên đó sẽ không chút do dự móc súng ra bắn một phát gϊếŧ chết hắn ta.

Cho nên, cũng chả có sự lựa chọn nào khác.

Mặc dù hiện tại vết thương của hắn ta đã lành, nhưng cơ thể lại luôn trong tình trạng yếu ớt do thường xuyên giao dịch tinh thần lực và giá trị sinh mệnh. Hắn ta dừng lại hít một hơi, nhìn bão tuyết càng lúc càng dữ dội, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm.

Hắn ta đã bị dồn vào đường cùng, Tống Khắc Phong hệt như một con sói hung ác, không ngừng dí sát theo hắn ta, để cho hắn ta coi như có Thế Giới Mộng Tưởng cũng không dám tùy tiện vào. Hắn ta thực sự ghét cảm giác kiệt sức chạy thục mạng như này, vậy nên hắn ta sẽ phản kích.

Quý Thanh Dương hắn muốn để con sói Tống Khắc Phong chết tiệt kia hiểu rằng hắn đã đυ.ng đến một người không nên đυ.ng như thế nào, và cả những kẻ muốn bắt hắn ta biết được, muốn bắt được hắn ta sẽ phải trả một cái giá khủng khϊếp ra sao.

Quý Thanh Dương tiếp tục đi lên, rất nhanh trong tầm mắt của hắn ta xuất hiện một bụi cây khô héo, mà bị che kín phía sau bụi cây kia, loáng thoáng lộ ra một cánh cửa hang động đen nhánh.

"Ai mà biết, từ nơi này có thể trực tiếp dẫn đến sau núi của Tử Vi Biệt Uyển cơ chứ?"

"Đây chính là "căn cứ bí mật"."

Quý Thanh Dương đẩy bụi cây sang một bên, đi về phía hang động. Hắn ta quyết định ở trong động nghỉ ngơi nửa ngày cho thật tốt, sau đó đêm nay sẽ lẻn vào trong Tử Vi Biệt Uyển, đốt lên một ngọn lửa đêm mà dù tuyết dày cũng không thể dập tắt được.

Tấm thẻ đen cấp 3 trong túi hắn ta giá trị không hề rẻ chút nào.

Trận bão tuyết cũng nhanh chóng che lấp đi dấu chân của Quý Thanh Dương.

Một giờ sau khi Quý Thanh Dương vào hang, và mười lăm phút trước khi nhóm của Tống Khắc Phong đến chân núi Tử Vi thì lúc này đây Mặc Dương đang chỉ định vị trí cho tài xế dừng lại.

Sau khi thanh toán xong, nhìn chiếc taxi rời đi, Mặc Dương ngẩng đầu nhìn ngọn núi mà cậu vốn rất quen thuộc khi còn nhỏ, hầu như cứ một hai tháng cậu lại cùng Đường Miện đến dạo một vòng, Mặc Dương nhìn một hồi, hít một hơi thật sâu sau đó bắt đầu đi lên. Với cái thời tiết này thì hẳn là không còn ai lên leo núi nữa, mong là cũng không có con thú lạ nào trú ngụ trong hang.

Mười lăm phút sau, Tống Khắc Phong híp híp mắt, nhìn vết chân bị đống tuyết phủ đầy, miệng ngậm tàn thuốc, không chút do dự vung tay: “Những người khác cứ theo lẽ thường thăm dò các hướng, nhớ, một khi nhìn thấy Quý Thanh Dương thì cứ thế gϊếŧ luôn. Nếu phát hiện người nào khác khả nghi, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần mở thuốc mê rồi mang đi. Đây là cơ hội cuối cùng, nếu như lần này lại để cho Quý Thanh Dương chạy trốn, vậy chúng ta có thể bắt đầu từ từ chức rồi sau đó nhảy lầu. Có nghe thấy không?”

Tất cả cảnh sát vũ trang đã chỉnh trang đồng loạt nghe lệnh, sau đó bắt đầu lục soát ngọn núi dọc theo tuyến đường đã được lên kế hoạch ban đầu.

Tống Khắc Phong cũng bắt đầu lần theo dấu chân mới xuất hiện đi lên núi.

Mà tiểu đồ đệ Trương Trí tự nhiên cũng sẽ đi theo sếp của mình.

"Sếp, sao anh lại đi theo dấu chân này vậy? Đây có phải là dấu chân của Quý Thanh Dương không?"

Tống Khắc Phong liếc cậu ta một cái: “Không phải.” Quý Thanh Dương vốn phải đến đây từ rất lâu rồi.

"Vậy sao sếp lại đi theo dấu chân này làm gì? Lỡ như người này chỉ là đột nhiên có hứng thú muốn leo núi xem cảnh tuyết thôi thì sao? Lúc đó chúng ta chẳng phải sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bắt Quý Thanh Dương sao?"

Tống Khắc Phong không nói lời nào, tăng tốc độ leo lên. Rất lâu sau, hắn mới nhổ mẩu thuốc trong miệng ra, sau đó cúi xuống nhặt bỏ vào túi, nói: "Không có lý do gì."

"Chỉ là trực giác thôi."

Trương Trí: "..." Tới nữa rồi, trực giác như thần của sếp có thể so sánh với công nghệ đen của đồn cảnh sát!

"Vậy thì sếp ơi, bao giờ em mới có thể rèn luyện ra trực giác như vậy nhỉ?" Đây đơn giản là công cụ gian lận bậc nhất để bắt phạm nhân đó.

Tống Khắc Phong cười một tiếng: "Đợi trăm năm nữa đi. Đây là thiên phú mà ông đây ở trên chiến trường trải qua vô số lần truy đuổi, vô số trận chiến sinh tử để luyện thành. Còn cậu có khác nào hoa trong nhà kính không, đừng mơ mộng hão huyền nữa."

Trương Trí bĩu môi, vừa định nói gì đó, đột nhiên thấy Tống Khắc Phong ra hiệu im lặng, ngay lập tức khiến cậu ta cảnh giác.

Mà vào lúc này, Mặc Dương đang đi ở phía trước cũng đột nhiên dừng lại, cau mày quay đầu nhìn xuống.

Ít nhất bên dưới trong phạm vi trăm mét không có một ai hết.

Nhưng cảm giác lo lắng cùng căng thẳng vô cùng vi diệu trong quá trình chạy trốn lại truyền đến não cậu.

Mặc Dương mím môi, trực tiếp lấy tấm thẻ áo choàng tàng hình cấp hai ra, chụp ảnh chính mình. Chỉ trong thời gian rất ngắn hình bóng của cậu lập tức biến mất trong tiếng bão tuyết gào thét.

“…Không đến nỗi như vậy chứ?” Tổng giám đốc Mặc sau khi tàng hình thì vừa đi vừa lẩm bẩm: “Có cảm giác như lại bị tên chó già Tống Khắc Phong kia theo dõi vậy.”

"Không đúng, tên kia không phải đang đi bắt tên sát nhân Quý Thanh Dương sao? Hắn đến núi Tử Vi làm gì chứ?"

"Chẳng lẽ Quý Thanh Dương tới núi Tử Vi? Nơi này có quân lính canh giữ, hắn ta sốt ruột đến thế sao?"

Lẩm bẩm vài câu, bỗng khóe miệng Mặc Dương đột nhiên giật giật, sắc mặt trở nên khó coi: "Tên kia chẳng lẽ định. . . Chắc chắn là một tên điên mà!"

Là người đầu tiên phát hiện ra căn cứ bí mật, cậu chắc chắn biết còn có một lối đi trong hang động có thể dẫn thẳng đến phía sau ngọn núi của Tử Vi Biệt Uyển. Mà từ sau núi Tử Vi Biệt Uyển đến khu dân cư Tử Vi Biệt Uyển chỉ mất tối đa ba mươi phút, tưởng tượng xem một kẻ sát nhân liều lĩnh bị truy đuổi như một con chó, một khi tiến vào đàn dê vô cùng quý hiếm thì sẽ xảy ra chuyện gì? Mặc Dương cũng phải thay Tống Khắc Phong cùng người trong Tử Vi Biệt Uyển lén lau mồ hôi.

Nhưng vị trí của căn cứ bí mật đó rất ẩn núp, cậu cùng Đường Miện đã coi đó là căn cứ bí mật ít nhất sáu năm rồi, Quý Thanh Dương làm sao lại phát hiện ra chỗ đó được? Kỳ lạ hơn nữa là hắn ta phát hiện ra chỗ đó rồi, tại sao lại không làm gì cả? Ở chỗ đó cậu và Đường Miện để không ít thứ, cộng lại giá trị cũng không hề nhỏ tí nào.

Mang theo nghi ngờ, Mặc Dương đi đến hang động bị che kín sau những bụi cây tại núi Tử Vi.

Trong nháy mắt cậu phát hiện ra dấu vết đám bụi cây bị kéo rời. Mặc Dương mang theo Đường Đao, sau đó rất cẩn thận đẩy bụi cây sang một bên, tiến vào trong động.

Cậu chắc chắn phía sau có ai đó đang theo dõi mình, mà người kia rất có thể chính là tên chó cảnh sát Tống Khắc Phong, vậy nên cậu cũng không cần chạm mặt Quý Thanh Dương trong hang vào lúc này. Cứ để cho Tống Khắc Phong cùng Quý Thanh Dương đánh nhau, tốt nhất là sau khi đôi bên lưỡng bại câu thương, cậu lại xuất nữa mới chính xác là hoàn hảo.

Thế là Mặc Dương tìm một góc khuất trong hang động, có thể nhìn rõ những gì xảy ra trước mắt, yên yên ổn ổn ngồi xổm xuống. Dù sao thẻ áo choàng tàng hình của cậu cũng có thời hạn tới hai giờ, chắc chắn có thể kéo dài được.

Trong góc nhìn này, cậu có thể thấy Quý Thanh Dương đang ngồi trên chiếc ghế sofa lười yêu thích của Đường Miện, bật máy phát điện tự động cùng lò sưởi điện, thoải mái thư thả uống đống cà phê quý giá mà cậu cất giấu như báu vật.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ thoải mái này của hắn ta, cũng có thể đoán được tên này chắc chắn không phải lần đầu tiên đến.

Chết tiệt, tên này không phải cứ thế coi căn cứ bí mật của họ thành của mình rồi đấy chứ? Hay là coi đây là cái động bí mật chỉ cần hưởng thụ không cần cực nhọc gì. Ban đầu nhìn thấy những thứ trong hang nhiều lên từng chút một, hẳn là rất sung sướиɠ đúng không?

Tại sao ban đầu Tống Khắc Phong không một phát bắn chết tên này đi?

Ngay khi Mặc Dương đang nghĩ như vậy, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ. Cậu nhanh chóng nín thở.

Tống Khắc Phong lần theo dấu chân Mặc Dương đến hang động này, ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ tới, sâu trong rừng rậm núi Tử Vi lại có một nơi bí mật như vậy.

Tống Khắc Phong thở chậm lại nhưng tốc độ lại tăng, hắn chắc chắn mục tiêu mà mình tìm kiếm đang ở đây.

Khoảnh khắc Tống Khắc Phong bước vào động, sắc mặt Quý Thanh Dương còn đang uống cà phê đột nhiên thay đổi.

Bên tai hắn ta vang lên âm thanh máy móc cùng cứng ngắc của người chỉ dẫn:

[Xin kí chủ chú ý, xin kí chủ chú ý, mục tiêu nguy hiểm thứ nhất đang nhanh chóng đến gần.]

Khi Quý Thanh Dương nghe thấy âm thanh nhắc nhở, trong nháy mắt hắn ta lập tức đập cốc cà phê hung hăng về phía cửa hang, sau đó tại chỗ lăn một vòng.

Đoàng!

Viên đạn của Tống Khắc Phong đã chuẩn xác xuyên qua lưng ghế sofa mà hắn ta đang ngồi.

Mặc Dương: "..." Mẹ kiếp tên chó họ Tống! Đó là chiếc ghế lười mà ông đây bỏ tiền đấy!