Chương 34

Tống Khắc Phong nhanh chóng chấp nhận sự thật Thế Giới Mộng Tưởng tồn tại.

Là một cảnh sát, hắn đã nhìn thấy đủ loại phạm tội và tội phạm không thể tưởng tượng nổi trong mắt người bình thường. Khi hắn truy bắt Quý Thanh Dương và Mặc Dương, hắn đã bắt đầu suy đoán và nghi ngờ có phải bọn họ có đồ vật kỳ lạ gì hay không.

Bây giờ, Tống Khắc Phong ngồi trên giường bệnh nhìn màn hình nửa trong suốt trước mắt, nghe bên tai truyền đến tiếng máy móc không có cảm xúc nhưng vẫn luôn thúc giục hắn bước vào Thế Giới Mộng Tưởng. Hắn biết hắn đã tìm ra nguyên nhân khiến Quý Thanh Dương và Mặc Dương đột nhiên thay đổi.

"Thế nên trước kia mày là người chỉ dẫn của tên tội phạm gϊếŧ người Quý Thanh Dương?" Giọng điệu của Tống Khắc Phong hơi nguy hiểm: "Mày có biết bởi vì sự tồn tại của mày mà hắn đã gϊếŧ thêm bao nhiêu người không?"

110 không hề bị lay động: [Hắn gặp tôi là sự lựa chọn của số phận, điều đó sẽ không thay đổi vì ý chí của cậu. Cũng giống như bây giờ tôi đã là người chỉ dẫn của cậu, cậu có thể sử dụng Thế Giới Mộng Tưởng để làm những gì cậu nghĩ là đúng. Thế Giới Mộng Tưởng tốt hay xấu không nằm ở bản thân nó, chúng tôi không bao giờ ép buộc các cậu phải làm bất cứ điều gì, giống như một con dao, cậu có thể sử dụng nó để nấu ăn hoặc sử dụng nó để gϊếŧ người, là tốt hay xấu, tất cả phụ thuộc vào chính con người của các cậu.]

[Vậy nên, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, cậu còn nợ lão đại Mặc Dương thẻ bình chữa cháy 1500 đồng Mộng Tưởng, tôi còn nợ cái tên địa chủ gian ác 006 kia 100 điểm năng lượng. Nghe có vẻ như tôi nợ ít hơn cậu rất nhiều phải không? Nhưng cậu có biết 100 điểm năng lượng bằng bao nhiêu đồng Mộng Tưởng? Nếu cậu bước vào Thế Giới Mộng Tưởng mà không tìm thấy kỹ năng đặc biệt, thì hãy tin tôi đi, con số 1500 đồng Mộng Tưởng sẽ khiến cậu phải sứt đầu mẻ trán, còn 100 điểm năng lượng so với đồng Mộng Tưởng sẽ khiến cậu cảm thấy như thể đang đeo trên lưng một khoản vay hai mươi năm cho một căn nhà tầng ở trong vành đai thứ ba của thủ đô vậy.]

Khi đội trưởng Tống nghe thấy câu nói cuối cùng cảm thấy vô cùng sợ hãi, ẩn dụ quá chân thật khiến hắn thấy khó chịu.

Là một cảnh khuyển độc thân, ba mươi ba tuổi và thích bắt tội phạm, đội trưởng Tống không có nhiều yêu cầu về mức sống và tiền bạc. Trong mắt đội trưởng Tống, ăn, chỉ cần có thể ăn no, còn ngủ, chỉ cần có chỗ che nắng che mưa là được. Dù sao cuộc sống của cảnh sát dù có khổ đến đâu cũng không khổ bằng khi hắn cố gắng truy tìm bọn buôn bán ma túy và tổ chức khủng bố quốc tế ở đường biên giới trước đây. Đó là lý do đội trưởng Tống rất tùy ý với tiền lương của mình, chính hắn cũng không biết tiền lương hàng tháng đã tiêu hết như thế nào, dù sao bên này mời một bữa cơm, bên kia cho thằng em phải trả nợ nhà không ăn nổi cơm mượn, lại đi viện dưỡng lão và cô nhi viện một vòng, thế là hết tiền.

Nếu không phải bởi vì chiến công trước khi xuất ngũ mà được thưởng một căn nhà thuộc về mình, có lẽ đến trước khi chết hắn cũng không thể có nổi một căn nhà để ở. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là đội trưởng Tống không biết tiền vay mua nhà kinh khủng như thế nào, ngược lại bởi vì mỗi ngày đội trưởng Tống đều nghe thấy tiếng chửi bới không ngừng của đám chó săn, đồng nghiệp thậm chí là lãnh đạo cá biệt trong cục cảnh sát cảm thán mua nhà ở thủ đô khó khăn đến mức nào, vay tiền cao bao nhiêu mà cảm thấy may mắn vô số lần vì hắn không cần cõng khoản tiền vay mua nhà trên lưng.

Sau đó, hắn đột nhiên phát hiện ra hắn đang nợ một khoản tiền đáng sợ có thể so sánh với một khoản vay mua nhà ở vành đai thứ ba.

Vẻ mặt đội trưởng Tống lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc và không thể hiểu được.

"Không đúng, nhiều lắm tao chỉ nợ cái tên Mặc Dương kia 1500 đồng Mộng Tưởng, mày nợ cái tên 006 gì đó điểm năng lượng vì sao lại tính lên đầu tao?"

110 lập tức cười ha ha, thật sự là cho dù là người có giá trị chính nghĩa rất cao thì cũng muốn chơi xấu khi đối mặt với tiền bạc.

[Cậu cho rằng đến bây giờ cậu nhảy nhót tưng bừng được là do cơ thể của cậu tự tốt lên sao?]

[Đừng dát vàng lên mặt mình nữa.]

[Trước khi tôi chọn cậu đã quét cơ thể của cậu, bởi vì từng tiêu hao sức mạnh và tiềm năng của cơ thể trong thời gian dài nên cậu đã tích lũy rất nhiều vết thương ngầm trong cơ thể, chức năng cơ thể giảm xuống trong phạm vi lớn. Hơn nữa, mấy ngày trước khi tôi chọn cậu, bởi vì truy bắt Quý Thanh Dương nên cậu đã tiêu hao sinh mệnh lực của mình, cậu cho rằng những thương tổn và chèn ép đó đối với cơ thể thì nó còn có thể tiếp tục chịu đựng sao? Lúc ấy cơ thể và tinh thần của cậu đều đã tới giới hạn sắp sụp đổ, hơn nữa cậu còn bị ngọn lửa mà nước bình thường không thể dập tắt đốt cháy toàn bộ lưng. Tin tôi đi, cho dù đại lão Mặc Dương dùng bình chữa cháy cứu cậu nhưng nếu không có tôi khóa cậu lại thì bây giờ cậu còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt kéo dài hơi tàn, có thể không sống nổi quá một tháng. Cho dù bây giờ tôi khóa cậu lại, nếu cậu không nhanh chóng tiến vào Thế Giới Mộng Tưởng kiếm tiền mua viên thuốc sinh mạng để khôi phục cơ thể đã bị tiêu hao đến mức thủng lỗ chỗ, nhiều nhất cậu chỉ có thể sống thêm một năm nữa.]

[Vậy nên, cậu không chỉ nợ đại lão Mặc Dương một cái mạng, cậu còn nợ tôi một cái mạng. Cậu phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền vì mạng sống, bây giờ, cậu đã hiểu tình huống của cậu nghiêm trọng đến mức nào chưa?]

Vẻ mặt Tống Khắc Phong cứng ngắc, đi thẳng vào vấn đề.

"Làm thế nào để tiến vào Thế Giới Mộng Tưởng? Làm thế nào để kiếm tiền?"

"Còn nữa, vì sao Mặc Dương lại là đại lão? 006 là người chỉ dẫn của Mặc Dương đúng không? Vậy thì tao có thể thấy Mặc Dương trong Thế Giới Mộng Tưởng và bắt cậu ta đi không?"

Nếu 110 có đôi mắt thì bây giờ chắc chắn sẽ lật ngược lên trời.

Tống Khắc Phong nghe thấy tiếng máy móc bên tai trở nên bén nhọn hơn:

[Phi! Cậu còn muốn bắt Mặc Dương trong Thế Giới Mộng Tưởng sao! Chưa kể trong Thế Giới Mộng Tưởng đều dùng tên giả, không gặp trực tiếp ở thế giới bên trong rất khó tìm được cậu ta. Cho dù thật sự gặp được trong Thế Giới Mộng Tưởng, tốt nhất khi cậu nhìn thấy cậu ta thì nhanh chóng quay người chạy trốn! Chưa cần nói đến người chỉ dẫn 006 của cậu ta là người chỉ dẫn có mạch não không bình thường nhất, khi điên lên có thể kéo theo mười người chỉ dẫn tinh anh đồng quy vu tận. Ngay cả Mặc Dương, cậu ta tiến vào Thế Giới Mộng Tưởng sớm hơn cậu nửa tháng, 006 có thể cho tôi mượn 100 điểm năng lượng chứng tỏ bản thân Mặc Dương tuyệt đối là nhân vật trên bảng xếp hạng tỷ phú, thế nên cậu ta là đại lão! Cậu ta chỉ cần dùng các loại thẻ tấn công màu đen là có thể luân phiên gϊếŧ chết cậu, cậu biết chưa?]

[Cậu cho rằng Thế Giới Mộng Tưởng giống thế giới thực? Nói thật, nếu không phải vì thời gian Quý Thanh Dương trở thành ký chủ của tôi quá ngắn, tốc độ kiếm tiền của hắn trong Thế Giới Mộng Tưởng không tính là nhanh nên không mua nổi đạo cụ cao cấp, thì cho dù cậu có mạnh hơn nữa cũng không gϊếŧ chết hắn được. Ngược lại chờ đến khi hắn trưởng thành, một ngón tay cũng có thể bóp chết cậu.]

[Nên nói ra thì cậu thật sự phải cảm ơn tôi vì đã cố hết sức khóa cậu lại, vì vậy mà tôi đã phải gánh chịu không biết bao nhiêu rủi ro. Mẹ kiếp, càng nói càng tức, cậu nhanh bước vào Thế Giới Mộng Tưởng kiếm tiền đi!]

Sau đó, Tống Khắc Phong bị người chỉ dẫn tràn đầy oán niệm của hắn kéo vào Thế Giới Mộng Tưởng, từ đó mở ra cánh cửa thế giới mới.

Cho dù trí tưởng tượng của Tống Khắc Phong có phong phú thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng bị bút tích vô cùng hoành tráng của Thế Giới Mộng Tưởng làm cho vô cùng sợ hãi.

Hắn nhìn những tấm thẻ đạo cụ thần kỳ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và truyền thuyết, nhìn Thế Giới Mộng Tưởng gần như giống hệt với địa cầu, thậm chí nhìn kiến trúc không kém cục cảnh sát ở thủ đô của bọn họ, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ chưa từng có.

Hắn cắt ngang lời giới thiệu và tâng bốc liên miên của 110 về Thế Giới Mộng Tưởng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mở miệng:

"Bọn mày đến địa cầu có mục đích gì? Muốn làm gì?"

Quả cầu màu trắng bạc của 110 lóe lên, sau đó là tiếng máy móc không hề dao động:

[Không phải tôi đã nói rồi sao, chúng tôi là nền văn minh cao cấp chính quy, tới đây để cải thiện cuộc sống của các cậu. Chúng tôi không có ác ý.]

Tống Khắc Phong một chữ cũng không tin. Không cần nói tới chuyện của Quý Thanh Dương và Mặc Dương rõ ràng trước mắt, hắn chỉ tưởng tượng một chút, nếu có tội phạm đáng sợ sau khi đạt được Thế Giới Mộng Tưởng có thể làm ra chuyện gì đó mà cả người rét run. Có lẽ người bình thường sau khi có được Thế Giới Mộng Tưởng có thể thành thật cải thiện cuộc sống của mình là thỏa mãn, nhưng sau khi những người hung hãn tàn bạo hoặc có dã tâm cực lớn chiếm được Thế Giới Mộng Tưởng thì sẽ làm gì? Bọn hắn sẽ làm mọi thứ có thể để trút ra suy nghĩ xấu xa của mình và biến thế giới thành địa ngục mà bọn hắn muốn.

"Bọn mày có thể rời đi không? Bọn tao không cần bọn mày đâu."

Quả cầu màu trắng bạc 110 lơ lửng đối diện Tống Khắc Phong, nó đột nhiên cười hai tiếng không có tình cảm.

[Cậu không cần chúng tôi. Nhưng rất nhiều người cần chúng tôi. Thiểu số phải nghe theo đa số, cậu không thể làm gì được.]

Trái tim Tống Khắc Phong ngay lập tức rơi xuống đáy vực, hắn quyết định sau khi đi ra ngoài cho dù như thế nào cũng phải nói chuyện của Thế Giới Mộng Tưởng cho bên trên quốc gia biết, để bọn họ bắt đầu đề phòng cái thứ đột nhiên xuất hiện trên địa cầu này.

Tuy nhiên, người chỉ dẫn 110 dường như đã đặt một cái máy nghe trộm trong đầu hắn. Giống như khí cụ, nó trực tiếp quay một vòng, ánh sáng màu bạc quanh người tựa như mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ.

[Đừng ảo tưởng, quy tắc đầu tiên của Thế Giới Mộng Tưởng là: Cấm tất cả những cách và hành vi tiết lộ sự tồn tại của Thế Giới Mộng Tưởng.]

[Cậu sẽ không thành công đâu. Cuối cùng cậu sẽ trở thành một cái xác chết não. Sau khi cậu chết, tôi có thể tìm ký chủ khác và trong Thế Giới Mộng Tưởng sẽ có thêm một con người tham lam.]

Ánh mắt như chim ưng của Tống Khắc Phong nhìn chằm chằm vào 110 giống như muốn đóng băng nó.

110 lại chậc một tiếng: [Nên chẳng bằng cậu kiếm nhiều tiền hơn, tiết kiệm nhiều đạo cụ hơn trong Thế Giới Mộng Tưởng, cố gắng làm cho mình trở thành một đại lão, như thế cho dù là tội phạm ở thế giới thực hay tội phạm mà cậu không vừa mắt trong Thế Giới Mộng Tưởng thì cậu đều có thể xử lý hết bọn hắn.]

[Trở thành người duy nhất kiên trì, cố gắng mở rộng ánh sáng trong bóng tối, hay là trở thành một kẻ hèn nhát trốn tránh. Cậu có thể tự lựa chọn.]

Tống Khắc Phong cứ đứng dưới bầu trời u ám kia một lúc lâu, lâu đến mức 110 cho rằng hắn muốn từ bỏ hoặc phát điên, cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Làm thế nào để kiếm được đồng Mộng Tưởng?"

110 kinh ngạc phát hiện, chỉ trong một giờ, tinh thần lực của ký chủ nhà nó vậy mà từ giá trị giới hạn cao nhất 8 điểm thần kỳ tăng lên 1 điểm, biến thành 9 điểm. Bây giờ, đôi mắt hắn nhìn vào nó sáng đến mức khiến người ta kinh ngạc, ý chí chiến đấu bên trong giống như ngọn lửa một khi đốt lên thì sẽ vĩnh viễn không tắt.

110 hơi sững sờ.

Nó nhớ rõ trong những năm tháng dài đằng đẵng của mình, hình như nó từng chỉ dẫn một ký chủ có đôi mắt giống hắn. Trong thế giới đó, người nọ gần như đã sống đến cuối cùng. Và số thứ tự chỉ dẫn của nó chưa từng đến gần top 10.

Nhưng thế thì sao? Ánh sáng màu bạc của 110 lóe lên. Nó đè nén cảm xúc kỳ lạ kia xuống, lạnh lùng nghĩ.

Không có thế giới nào có thể thoát khỏi sự xâm lược của Thế Giới Mộng Tưởng.

Không ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ của Thế Giới Mộng Tưởng.

Trước đây không có, sau này cũng không.

[Rất đơn giản, làm ruộng, khai thác mỏ hoặc chơi trò chơi, luôn có một trò chơi phù hợp với cậu. Tinh thần lực của cậu rất cao, cậu có thể thử rất nhiều trò chơi. Chỉ là trước tiên cậu vẫn nên xác định đại bản doanh của cậu đã, cậu đã quyết định an cư lạc nghiệp ở chỗ nào chưa?]

Sau đó, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Tống Khắc Phong không hề do dự đặt đại bản doanh của hắn ở vị trí cục cảnh sát tại Thủ Đô. 110 tỏ vẻ kết quả này nó đã sớm nghĩ đến, dù sao chỉ cần đào một cái ao trong cục cảnh sát, đào một mảnh đất cũng có thể làm vườn, không sao hết. Cả ngày sau đó, đội trưởng Tống thử đủ loại kỹ năng sinh hoạt, 110 vốn dĩ còn đang chờ mong hắn giống ký chủ trước, có được thiên phú trồng cà chua, kết quả phát hiện người này không có thiên phú gì trong việc trồng trọt cả. Nó đã chửi CMN trong lòng rất lâu.

Ngay khi 110 cảm thấy sợ rằng trong vòng một trăm năm nó cũng không có tiền để trả cho tên điên 006 kia thì ký chủ mới của nó cuối cùng đã tìm thấy trò chơi sinh hoạt của mình!

[Wow! Không phải ký chủ là cảnh sát sao? Sao lại có thiên phú khai thác mỏ như vậy chứ! Ôi chao, lại đào được một mỏ sắt trung bình! Trong vòng một giờ, vậy mà cậu đã đào được 10 mỏ sắt trung bình, đây là 100 đồng Mộng Tưởng đó!]

Tống Khắc Phong hừ một tiếng.

Ông đây đã nói cho mày biết, trước khi xuất ngũ ông đây đến một điểm buôn người quốc tế nào đó làm thợ mỏ ba năm, sau đó bưng hết cả ổ của bọn hắn đi chưa?

[Chỉ là ký chủ à, rất kỳ lạ nhé, dựa theo xác suất 10:1, cậu đào mười mỏ sắt cũng không đào được một mỏ đồng hay mỏ bạc... Có phải may mắn của cậu không tốt lắm đúng không?]

Tống Khắc Phong: "... Ngậm miệng lại."

Chúng ta đều nói chuyện dựa vào thực lực, dựa vào may mắn cái khỉ gì chứ?

...

[A a a a, ký chủ, ký chủ may mắn thật đó! Cậu lại câu được một cái rương gỗ nhỏ kìa, nhanh mở nó ra xem bên trong có gì đi! Thành thật mà nói, ký chủ là ký chủ tuyệt vời nhất mà tôi từng mang theo á! Câu cá cũng có thể câu được rương kho báu! Quả thực là vô cùng may mắn!]

Quả cầu ánh sáng lấp lánh của 006 giống như một quả cầu đang nhảy nhót, lượn quanh theo vòng tròn xung quanh Mặc Dương. Tổng giám đốc Mặc liếc nó một cái, trong ánh mắt mang theo trào phúng đối với nịnh nọt không não. Sau đó, cậu bình tĩnh mở cái rương gỗ kia ra, bên trong như bình thường lóe lên ánh sáng màu hồng và màu vàng.

[A a a a! Thẻ vàng và thẻ đỏ! May mắn, may mắn, quá may mắn! Mau xem nó là gì đi?]

Mặc Dương cầm lấy hai cái thẻ, sau đó khóe miệng giật một cái.

Thẻ thực phẩm bánh Stargazy cấp ba (màu vàng): Sau khi ăn, giá trị sinh mệnh -1, thêm trạng thái đầu óc bình tĩnh trong 10 phút. Chú thích: Một cái đầu lạnh có thể cho phép bạn phát hiện ra rất nhiều chi tiết mà bạn từng không chú ý đến. Tất nhiên, nó còn có thể giúp bạn bình tĩnh suy nghĩ xem bữa sau nên ăn gì.

Thẻ bình thiêu đốt cấp ba (màu đỏ): Tôi tôi tôi! Sự nhiệt tình của tôi giống như một ngọn lửa đốt cháy toàn bộ sa mạc! Chú thích: Sau khi sử dụng, hãy nhanh chóng tránh xa nơi có cháy, nếu bị thương do nhầm lẫn sẽ không chịu trách nhiệm. Có thể chuẩn bị sẵn bình chữa cháy cấp tương ứng trước để đối phó.

006: [Emmmmm...]

Lúc này nó cảm thấy nó không thể che giấu lương tâm nói ký chủ rất may mắn được nữa, tuy rằng ký chủ của nó đúng là rất may. Nhưng loại ánh sáng may mắn rực rỡ mang theo chút màu xanh lá cây này luôn làm cho người ta một lời khó nói hết.

Vẻ mặt Mặc Dương không thay đổi thu hai tấm thẻ này lại, xách theo thùng nước nhỏ chứa đầy cá đi về nhà cậu. Không ngoài dự đoán, cậu nhìn thấy hàng xóm như có cái đuôi to màu xám sau mông đang ngoe nguẩy cười tủm tỉm với cậu ở trong sân.

Kể từ lúc tên này tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, thể lực cơ bản cuối cùng cũng không còn là gà bệnh 1, 1, 1 nữa, bây giờ giá trị sinh mệnh cũng từ 10/100 ban đầu biến thành 55/100. Nhưng đối với tổng giám đốc Mặc thì tên này vẫn là gà bệnh, bởi vì trải qua hơn nửa tháng, cậu cố tình rèn luyện sức mạnh ở trong mỏ, giá trị sinh mệnh của cậu đã biến thành 91/100. Chỉ riêng giá trị sinh mệnh và sức mạnh thì một mình cậu cũng có thể xử lý hai tiến sĩ Hoán.

Nhưng dường như tiến sĩ Hoán không thèm để ý đến mình là gà bệnh, cho tới bây giờ biểu cảm trên mặt luôn tự tin và mỉm cười. Lúc nhìn thấy Mặc Dương, anh giơ cái hộp cơm đẹp đẽ trong tay lên:

"Cùng nhau ăn tối không? Tôi đã làm canh đậu phụ với gạch cua và sườn kho này, chắc là cậu sẽ thích ăn."

Dương Hắc Khuyển vô cùng muốn gào thét một tiếng với con sói già vẫy đuôi này rằng cậu không hề thích ăn sườn kho và canh đậu phụ với gạch cua, nhưng khi cậu dựng thẳng lông mày mở miệng, vận công chờ một lúc lâu mới cực kỳ không cam lòng phẫn nộ:

"Đêm hôm khuya khoắt ăn sườn kho gì chứ! Dầu! Mỡ!"

Một Bạch Hoàn không hề buồn mà ngược lại còn gật đầu: "Còn có một nồi cháo kê với rau trộn miếng ngó sen, có ăn không?"

Dương Hắc Khuyển yên lặng động yết hầu, rốt cục vò đã mẻ không sợ rơi: "Ăn, ăn, ăn! Không ăn đến khi cậu phá sản thì không được!"

Sau đó Hoán Một nhìn dáng vẻ không cam tâm tình nguyện của Mặc Dương lại không nhịn được mà nở nụ cười, ngăn lại ham muốn sờ đầu chó của cậu, đứng lên đi vào phòng mình: "Lần này câu được cái gì?"

Mặc Dương nhớ đến tên của nó là thực phẩm bánh Stargazy, tâm trạng càng thêm tồi tệ: "Rác rưởi."

Hoán Một nhướng mày, chuyển đề tài: "009 nói trò chơi tiếp theo chúng ta tiến vào đã được xác định, tên là "Thôn Phượng Hoàng", chỉ từ tên thì rất khó tìm ra nội dung liên quan đến trò chơi. Nhưng tôi đã bỏ ra 5000 đồng Mộng Tưởng để mua tin tức từ 009."

Mặc Dương liếc mắt nhìn 009 bay bên cạnh Hoán Một, thì ra nó cũng là một tên có tim đen thích tiền muốn chết.

"Tin tức gì?"

"Trong thế giới trò chơi "Thôn Phượng Hoàng" có đạo cụ ràng buộc cao cấp."

Mặc Dương nheo mắt lại, hết sức gọn gàng dứt khoát: "Trên cơ sở hoàn thành trò chơi, bằng mọi giá lấy phải được nó!"

Hoán Một mỉm cười, anh gật đầu: "Tôi cũng có ý này. Mặc dù bây giờ người chơi có thể bỏ ra 1000 đồng Mộng Tưởng để mua thẻ đỏ "cùng nhau chơi" và vào cùng một thế giới trò chơi. Nhưng khi độ khó và đẳng cấp của trò chơi tăng lên, thẻ đỏ "cùng nhau chơi" cần mua sẽ càng ngày càng đắt hơn. Vượt qua cấp năm, thẻ đỏ cần mua bằng tinh thạch đặc biệt, như vậy cái giá phải trả khi muốn cùng bước vào một trò chơi giá sẽ tăng lên rất nhiều."

"Cân nhắc đến Thế Giới Mộng Tưởng không cấm bạn bè cùng nhau vào một trò chơi, sau này sẽ có nhiều người chơi sử dụng tất cả các loại phương pháp để kéo bè kết phái, cùng nhau chơi trò chơi để đảm bảo qua cửa trò chơi và nhận được đánh giá cao. Vì thế nên đạo cụ ràng buộc chắc chắn là đạo cụ cao cấp vô cùng khan hiếm trong trò chơi, thừa dịp bây giờ Thế Giới Mộng Tưởng vừa ít người lại vừa nghèo, chúng ta đi bước này trước, tính ra vẫn là tương đối có lợi."

Mặc Dương gật đầu, điều này đâu chỉ có lợi, một khi thành công tuyệt đối có thể so với thần khí hack.

Cậu quay đầu lại nhìn sang 006: "Được rồi, liệt kê tất cả thẻ đạo cụ mà chúng ta có thể dùng trong "Thôn Phượng Hoàng" cho tao xem, đây chính là cơ hội tốt để mày kiếm tiền đấy."

006 vui mừng không nghi ngờ gì cả, nó đã ghen tị với thu nhập 5000 đồng Mộng Tưởng của 009 lâu lắm rồi á! Nó nhanh chóng đánh dấu một đống lớn thẻ đạo cụ phát sáng có thể dùng được trong "Thôn Phượng Hoàng" từ cột bên trong của Cửa Hàng Mộng Tưởng. Hoán Một nhìn dáng vẻ khi thì nghiêm túc xem xét những thẻ đạo cụ kia, khi thì ghi lại suy tư của Mặc Dương, một lúc lâu sau, khẽ cười một tiếng.

009: [...] 006, tôi khuyên cậu nên có đầu óc một chút, những gì ký chủ của cậu nói với cậu, trước kia ký chủ của tôi cũng đã nói những lời khách sáo ấy với tôi a a a a... Quên đi, dù sao có nạn cùng chịu mà. Không thể mình tôi bị lừa được.

Dù sao chỉ cần ký chủ mạnh mẽ thì chúng ta thắng chắc.

...

[Ký chủ, tôi xác định cậu không phải là tù trưởng.]

[Cậu đã đào mỏ ba tiếng đồng hồ, ngay cả một mỏ vàng cũng không đào ra được.]

[Tôi cảm thấy con đường phía trước đầy chông gai.]

Tống Khắc Phong: "Câm miệng lại đi! Ba giờ kiếm được 580 đồng Mộng Tưởng không phải đã tốt hơn so với phần lớn người chơi rồi hả?"

[Nhưng cậu mở bảng xếp hạng tỷ phú ra mà xem, bây giờ giá trị tài sản của người thứ 100 cũng 8000 rồi đấy được chưa? Cậu thế này còn muốn bắt đại lão Mặc Dương?]

Tống Khắc Phong: "..." Tôi muốn đào thêm một giờ nữa! Không tin không đào được mỏ vàng!