Chương 14

Hai người chỉ dẫn dùng thân hình mũm mĩm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt của chúng nó chiến đấu với nhau, trong mắt Mặc Dương và Hoán Một quả thực giống như hai quả cầu đang chuyển động không theo quy tắc quanh nhau. Cộng với cách chửi rủa máy móc của chúng, nói thật, Mặc Dương không cảm giác được bầu không khí nghiêm túc, ngược lại có hơi buồn cười.

006: [Cậu là cái đồ rác rưởi động một tí là thích giành ký chủ! Sao cậu vẫn còn sống? Người chỉ dẫn thì nên tự mình biết mình, tự đến hố đen để chết đi!]

009: [Ha! Rốt cuộc ai mới là đồ động một tí là giành ký chủ? Kẻ xấu cáo trạng trước chính là loại tiểu tiện nhân cậu! Cậu không nên sống trong vũ trụ mà nên trở thành nguồn năng lượng nguyên thủy nhất!]

006: [Loại trà xanh thảo mai như cậu suốt ngày chỉ biết giả ngu tỏ vẻ dễ thương, cậu không nhìn xem dáng vẻ cậu như thế nào sao? Còn không biết xấu hổ tỏ vẻ dễ thương! Tôi thực sự không hiểu làm thế nào cậu được đánh số 9, lúc ấy tất cả mọi người đang ngủ, sau đó cậu mới lén lút chiếm số thứ tự này!]

009: [Cút cút cút! Tôi là số 9 là bởi vì tôi có phản xạ nhanh và nhắm mục tiêu chính xác, ngược lại cậu để lấy được số 6, có lẽ đã dành tất cả may mắn và năng lượng của mình để lấy số phải không? Nhưng cho dù là như vậy cũng vô ích, cuối cùng cậu vẫn sẽ trở thành năng lượng bị cắn nuốt, tôi chỉ nhìn cậu đi chết!]



006 và 009 vẫn tiếp tục cắn xé nhau, hai người ký chủ là Mặc Dương và Hoán Một thì im lặng đứng ở bên cạnh, không lo hai quả bóng va chạm sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không căng thẳng thuyết phục chúng không đánh nhau mà cùng chung sống hoà bình. Hai người cực kỳ ăn ý ngầm hiểu nhìn nhau, yên lặng nghe nghe nội dung 006 và 009 tranh cãi.

Con người khi tức giận sẽ luôn nói không lựa lời tiết lộ một số bí mật ra khỏi miệng, mặc dù người dẫn dắt không phải là con người nhưng hẳn là cũng áp dụng với điều này.

Cho nên, hai người nhìn hai người chỉ dẫn chửi mắng bốc phốt nhau nửa giờ, cuối cùng mệt lả biến thành một quả cầu tối tăm muốn bay không bay được nằm trên mặt đất. Thấy chúng nó không còn sức chiến đấu nữa, Mặc Dương mới đi qua ngồi xổm xuống nói.

"Đánh xong chưa? Xem ra tình cảm của chúng mày cũng không tồi."

[Hừ! Ai có quan hệ tốt với nó!]

[Hừ! Ai có quan hệ tốt với nó!]

Mặc Dương nở nụ cười: "Độ ăn ý cũng rất cao."

Hai viên cầu đồng thời lăn một vòng tỏ vẻ khinh thường.

"Vậy hai chúng mày có thể giải thích một chút, cái gì gọi là giành ký chủ, cắn nuốt năng lượng, cùng với hệ thống con rối không?"

006 và 009: [!] Mẹ kiếp! Làm sao con người này biết được những điều này! Rõ ràng còn chưa tới giai đoạn cắn nuốt!

Sau đó hai vị này mới muộn màng nhận ra rằng chúng nó có thể đã nói điều gì đó mà chúng nó không nên nói trong khi đánh lộn. Đột nhiên quả cầu chấn động, biết vậy chẳng làm. Nghĩ thầm sao lại trùng hợp đến thế, vì sao trái đất không tính là nhỏ, sao hai chúng nó vẫn đυ.ng phải nhau sớm trước đó? Và quả nhiên, gặp nhau cũng chẳng hay ho gì, bệnh đa nghi của ký chủ vốn đã nặng muốn chết, trừ trước đến nay nó vẫn luôn nói lời khách sáo, bây giờ quả thực tự dâng những thứ không thể để cho bọn họ biết đến tận cửa.

Sau ba phút buồn bã và hối hận tự hỏi, 006 và 009 lại cùng nhau biến mất.

Rồi sau đó Mặc Dương và Hoán Một thấy được đích màn hình tin tức bán trong suốt trước mắt…

[Xin chào ký chủ, vừa rồi bởi vì đánh nhau mà tiêu hao quá nhiều sức lực, cho nên tôi phải nghỉ ngơi trong chốc lát. Có chuyện gì cậu có thể trực tiếp hỏi mặt bảng, nó sẽ trả lời cho cậu!]

Giọng điệu tỏ ra dễ thương, nhưng Mặc Dương và Hoán Một đều thấy được rõ ràng chúng nó đang chột dạ.

"Đây là thấy không làm được thì bỏ chạy à?" Mặc Dương nhướng mày.

Khóe miệng Hoán Một khẽ cong lên: "Cũng không sao, dù sao cũng không trốn được." Nói xong câu này, anh chuyển đề tài: "Tôi định nghỉ trưa nửa tiếng để khôi phục một ít giá trị sinh mệnh, cậu có thể xem xét tình hình xung quanh trước. Tôi nghĩ cậu sẽ có thể nhanh chóng hiểu cách chơi các loại trò chơi sinh hoạt. Có điều một lời nhắc nhở tử tế đến từ người hàng xóm của cậu, cho dù cậu có thể làm được bao nhiêu việc, hãy giữ tinh thần lực và giá trị sinh mệnh của cậu trong phạm vi an toàn. Đừng vì tiền tài hoặc đạo cụ mà nổi lòng tham."

Mặc Dương nhìn thoáng qua tinh thần lực và giá trị sinh mệnh của mình, lần lượt là 6/10, 65/100, gật đầu: "Tôi biết rồi. Cảm ơn."

Hoán Một từng bước lết đất trở về ngủ. Là người có giá trị sinh mệnh cao nhất cũng chỉ đến 10/100, anh phải liên tục nghỉ ngơi, không được bỏ qua bất cứ lúc nào.

Sau đó, Mặc Dương một mình dạo qua một vòng quanh Biệt uyển Tử Vi. Không có 006 phát ra tiếng động bên tai, chỉ nhìn bảng nhắc nhở, cậu cũng rất dễ dàng sắp xếp xong nhà gỗ nhỏ của mình, lắp đặt xong hòm báo Mộng Tưởng mà nhà gỗ cấp một có thể sử dụng được, sau đó bắt đầu làm ruộng .

Trò chơi sinh hoạt trong Biệt uyển Tử Vi có năm loại cơ bản là trồng trọt, chăn nuôi, câu cá, khai thác mỏ và thủ công, tuy nhiên, theo lời nhắc nhở, trong Thế Giới Mộng Tưởng ngoài năm loại trò chơi sinh hoạt cơ bản này, còn có rất nhiều trò chơi sinh hoạt khác hay kỹ năng có thể nâng cấp để kiếm được đồng Mộng Tưởng. Miễn là bạn có thể tìm thấy nó và sử dụng thành công nó để kiếm tiền, thì bạn đã mở ra một nghề nghiệp mới.

Nhìn qua thì thấy đây là đây là một chuyện rất thú vị và đáng để đào sâu, nhưng bây giờ Mặc Dương không có thời gian nghiên cứu. Tháng năm học đường màu hồng của cậu vẫn đang tiếp tục, không thể lãng phí quá nhiều thời gian bên ngoài. Cho nên, chọn trồng trọt trước.

Thời gian để cây phát triển không mâu thuẫn với việc chơi trò chơi của cậu.

Ồ, sau này làm ít công cụ, còn có thể đặt một cái giỏ cá trong ao, có thể bắt được cá.

Trồng trọt trong Thế Giới Mộng Tưởng rất đơn giản. Không cần cầu kỳ và tốn sức như thế giới thực, chỉ cần lấy thẻ hạt giống ra biến thành túi hạt, sau đó rải hạt trên ruộng rồi dùng ấm tưới nước là được. Bây giờ Mặc Dương có bốn mảnh vườn, sau khi gieo hạt cải và tưới nước xong, giá trị sinh mệnh của cậu đã giảm xuống bốn điểm, tinh thần lực thì giảm xuống còn lại một điểm.

"Tinh thần lực hao tổn khá nhiều." Mặc Dương nhẹ giọng nói, sau đó nhìn về phía tấm bảng gỗ nhỏ ở vườn bên cạnh.

Trên tấm bảng gỗ viết:

[Đất vườn của Dương Hắc Khuyển

Số lượng hiện tại: 4.

Cấu tạo và tính chất của đất đai của vườn: Đất cấp trung.

Cây trồng thu hoạch: Rau xà lách 10×4 cây.

Khoảng cách thu hoạch còn có: 47:55:32.]

"Hai ngày là có thể thu hoạch? Quả nhiên rau xà lách sinh trưởng rất nhanh, nhưng thu hoạch xong thì bán đi đâu? Thế Giới Mộng Tưởng sẽ tự động thu về sao?"

Sau đó hai tấm bảng xuất hiện trước mặt Mặc Dương.

Một cái là thương thành của Thế Giới Mộng Tưởng lúc trước cậu xem qua, ở đây có thể sử dụng đồng Mộng Tưởng để mua các loại đạo cụ và thẻ bài, đồng thời cũng có thể bán những thứ thu hoạch được. Mặc Dương tìm ra giao diện bán đồ của thương thành, mở cột đồ ăn, nhìn thấy rau xà lách ở hàng đầu tiên.

Rau xà lách: 1 đồng Mộng Tưởng.

Mặc Dương: "... Gian thương!"

Cậu thuận tay mở ra một trang khác, trang này là "Người chơi chợ phiên", cũng chia làm hai loại mua và bán. Mặc Dương mở giao diện bán đồ, sau đó nhìn thấy một trang toàn là rau xà lách xanh biếc, thỉnh thoảng mới có một ít đồ khác.

Rõ ràng, trong những ngày đầu tiên bước vào Thế Giới Mộng Tưởng, tất cả mọi người đều là giống nhau, đều chỉ có thể bán rau xà lách / cải trắng / rau non để kiếm tiền, muốn ăn hoa quả cũng là xa xỉ…

Rau xà lách, cải trắng, rau non ở trong này hầu hết đều được người chơi định giá là mười cây mười lăm đồng Mộng tưởng, có người không bán được nên sẽ giảm một chút theo tình hình, như mười cây mười hai, mười ba đồng Mộng tưởng.

Mặc Dương vô cùng hứng thú nhìn tất cả những thứ được bán trên gian hàng của Người chơi chợ phiên, phát hiện 99% trong số đó đều là những thứ cơ bản nhất không có giá trị gì, thỉnh thoảng có vài món đồ chất lượng tốt hoặc là cần thiết gì có thể được người chơi bán ra với cái giá trên trời.

Ví dụ như đối với một quả cà chua, người bán kia thực sự yêu cầu đến năm mươi đồng Mộng Tưởng một quả!

Mặc Dương hừ lạnh một tiếng, ai mua cà chua đắt như vậy đều là đồ ngu xuẩn, muốn ăn thì có thể đi ra ngoài bỏ tiền ra mua, năm mươi tệ có thể mua một túi lớn!

Cậu mới vừa nghĩ như vậy xong, quả cà chua đã có người mua mất, nhìn ba chữ "bán hết" trên hình quả cà chua, tổng giám đốc Mặc im lặng.

Mặt đau.

Còn cực kỳ ghen tị.

Sao bây giờ đã có người có thể mua được cà chua!

Lúc này 006 đột nhiên ghé vào lỗ tai cậu sâu xa nói: [Có cái gì là không thể nào, cậu phải biết, cậu vào Thế Giới Mộng Tưởng muộn hơn năm ngày so với người khác! Năm ngày! Đủ để cậu đào bao nhiêu mỏ quặng, nuôi bao nhiêu loại cá trồng bao nhiêu loại đất! Lúc ấy cậu cứ buộc mình thận trọng, bây giờ cũng buộc phải nghèo!]

Mặc Dương: "..." Hừ!

Cậu nắm lấy 006, dưới sự run rẩy kinh hoàng của nó, lạnh lùng nói: "Mở cửa, tao muốn đi chơi trò chơi kiếm tiền ."

006 nhanh chóng triệu hồi cửa lớn của trò chơi yêu đương, trước mắt Mặc Dương hiện ra ánh sáng rực rỡ màu hồng, cậu đã trở về trong vườn trường màu hồng kia.

Có điều…

Hình như có chỗ nào đó không đúng?

Sự mềm mại dưới thân cho cậu biết cậu đang nằm trên giường mình nghỉ trưa, nhưng tại sao trong ngực lại có cảm giác ấm áp!

Mặc Dương trợn tròn mắt, thấy khuôn mặt búp bê đẹp trai đáng yêu của Phùng Ngọc đang nở nụ cười.

"Ôi chao, A Khuyển, cậu tỉnh rồi à… Tỉnh rồi thì mau rời giường đi, chuông chuẩn bị buổi chiều sắp vang lên rồi."

Mặc Dương nhanh chóng xoay người ngồi dậy: "Tay cậu đang làm cái gì đấy!"

Tay của Phùng Ngọc còn đang vuốt ve vạt áo của Mặc Dương, nghe vậy cậu ta cực kỳ vô tội rút tay về, trừng mắt nhìn cậu: "Không có gì đâu… Tớ chỉ gọi cậu dậy mà thôi."

Mặc Dương vội tránh thoát ra khỏi người này, nghĩ thầm nếu không vừa rồi cậu cứ luôn vuốt ve thắt lưng của tôi thì tôi còn thực sự tin lời tà ma của cậu đấy!

"Lần sau cậu có thể không cần nhiệt tình gọi tôi như vậy."

Kết quả tên Phùng Ngọc có khuôn mặt búp bê nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu này nheo mắt lại, cậu ta liếʍ ngón tay đã sờ thắt lưng của Mặc Dương trước mặt cậu, nháy mắt tràn đầy du͙© vọиɠ: "Không sao, thắt lưng của A Khuyển cậu vừa thon thả vừa mịn màng. Vuốt cực kỳ thoải mái…"

Mặc Dương: "!" Nếu đây không phải là trò chơi, tôi đã lấy dao đâm chết cậu rồi.

Thoải mái con mẹ cậu.

Còn có, đã như vậy rồi thiện cảm còn tăng lên chứ! Cậu rõ ràng còn chưa làm gì!

Tác giả có lời muốn nói: Mặc Dương hằng ngày bốc phốt Thế Giới Mộng Tưởng:

1, Đồ ăn quá đắt, tinh thần lực quá ít, tối nay ăn trứng xào cà chua!

2, Trò chơi rác uống viên thuốc táo!

Tống Ngạo Thiên ngày thường thổi phồng Thế Giới Mộng Tưởng:

1, Sướиɠ sướиɠ sướиɠ sướиɠ sướиɠ sướиɠ.

2, Đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp!