Chương 15

Mặc Dương bị sờ soạng thắt lưng một phen tăng thêm năm điểm thiện cảm, mặt cao lãnh đen sì bước vào lớp.

Trên đường Phùng Ngọc còn cầm điện thoại để cậu tìm giúp hung thủ trong trò chơi, có điều Mặc Dương lại dùng đầu óc mơ màng vừa mới tỉnh ngủ làm rớt. Sau đó Phùng Ngọc cũng không chủ động dính lấy cậu nữa.

Bạn học Dương Hắc Khuyển kìm nén suốt một đường cực kỳ muốn phàn nàn về trò chơi yêu đương chết tiệt này với bạn cùng bàn của cậu trước khi vào học, kết quả sau khi vào lớp, cậu lại phát hiện có một người cao lớn đã ngồi vào chỗ của mình, người đó còn dùng vẻ mặt dịu dàng lại nghiêm túc nói gì đó với bạn cùng bàn của cậu, thấy cậu đến gần, đối phương lễ phép gật đầu rồi quay về chỗ ngồi.

Mặc Dương ngồi xuống, lúc các bạn học trong lớp bắt đầu thấp giọng học thuộc lòng để chuẩn bị lên lớp, cậu mới không nhịn được hỏi: "Cậu với lớp trưởng Ngụy có quan hệ tốt như vậy thì khi nào thế?"

"Ánh mắt cậu ấy nhìn cậu cứ giống như là nhìn gà con của mình."

Một Bạch Hoàn không thể nào đồng ý nổi với từ hình dung "gà con" này, có điều anh vẫn trả lời: "Lúc các cậu tới, tôi lần lượt tiếp xúc qua với Âu Dương Sóc và Ngụy Thư Ngọc, Âu Dương Sóc tăng hai điểm thêm cảm, điểm thiện cảm của Ngụy Thư Ngọc… với tôi bây giờ hẳn là 10."

Mặc Dương trừng mắt nhìn: "Cho nên nói, đối tượng công lược quả nhiên có thể cướp."

Một Bạch Hoàn gật đầu rồi lại lắc đầu: "Mặc dù có thể cướp, nhưng người đã có giá trị hảo cảm trước có ưu thế rất lớn, chẳng hạn như lúc trước Âu Dương Sóc đã có thiện cảm với cậu, tôi muốn cày hảo cảm sẽ khá là khó. Nhưng nếu là Ngụy Thư Ngọc thì tôi lại có thể cày nhanh hơn."

"Bởi vì thiện cảm của Ngụy Thư Ngọc đối với tôi chỉ có 2? Nếu tôi muốn công lược Âu Dương Sóc thì sẽ xung đột với việc công lược Ngụy Thư Ngọc."

"Ừ, cho nên, cấp độ đầu tiên của trò chơi tương đối đơn giản." Một Bạch Hoàn tổng kết: "Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta hẳn là đều có thể hoàn thành trò chơi. Còn nữa, vừa rồi lúc gặp cậu đi vào, sắc mặt không tốt lắm, có chuyện gì sao?"

Dương Hắc Khuyển lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, kể lại tình huống mình bị đánh thức vào buổi sáng, cuối cùng suy đoán: "Tôi luôn cảm thấy được trò chơi yêu đương này hoàn toàn không cần chúng ta chủ động đi công lược đối tượng mục tiêu, chính bọn họ có thể tự tạo ra đủ các loại tình tiết để giá trị hảo cảm lên. Điều này làm cho tôi có loại cảm giác càng không dám cày điểm hảo cảm. Dù sao cậu cũng phải cẩn thận, dù sao cậu yếu ớt như vậy… Nếu ừm..."

Một Bạch Hoàn nhướng mày: "Nếu cái gì?"

"... Khụ, nếu thiện cảm cao tới một mức nhất định, bọn họ cao lớn muốn ép buộc cậu, cậu có thể sẽ không giữ được sự trong trắng của mình."

Một Bạch Hoàn: "... Ha."

"Thật sự là cảm ơn lời nhắc nhở của cậu. Xem ra, tôi phải chuẩn bị một chút một ít công cụ giữ mạng đó."

Mặc Dương nhìn thấy sắc mặt bạn cùng bàn của mình trong nháy mắt trở nên cực kỳ u ám, rồi sau đó lại nở nụ cười, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi hoảng sợ, vội vàng chuyển đề tài: "Tôi còn nhìn thấy một người khác cũng công lược đối tượng. Cậu ta tên là Tống Ngạo Thiên, cậu ta có thể đã cày hảo cảm của đối tượng công lược của mình tới mức độ vô cùng cao. Sau đó chúng ta có thể nhìn tình huống của cậu ta để đoán một vài việc."

Một Bạch Hoàn gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó hai người không còn gì để nói nữa.

Sau khi ba tiết học buổi chiều kết thúc, Mặc Dương xin phép chủ nhiệm, nói buổi tối cậu phải ra ngoài có chút việc, không thể tham gia tự học buổi tối.

Trước khi đi, bạn ngồi cùng bàn Một Bạch Hoàn của cậu đưa cho cậu một tờ giấy, trên đó viết tên mười mấy loại thuốc bằng kiểu chữ rất sắc nét và đẹp mắt, trong đó Mặc Dương chỉ nhận ra một số loại thuốc Đông y, tất cả những loại khác đều là những cái tên cậu chưa từng nghe qua.

Cậu ngước mắt lên tỏ vẻ dò hỏi.

Một Bạch Hoàn ho nhẹ một tiếng, trên mặt nở nụ cười hoàn mỹ: "Dùng để bảo vệ trinh tiết và sự trong trắng của tôi. Yên tâm, mấy thứ này đều là những loại thuốc Đông y rẻ nhất, sẽ không tốn nhiều tiền của cậu, trở về tôi trả cho cậu sau."

Dương Hắc Khuyển nhìn thấy tờ giấy trên tay, một lần nữa cảm thấy dường như mình đã đào một cái hố.

"Khụ, cái đó, không cần cậu trả đâu, chờ sau khi cậu làm ra thuốc bột, cậu có thể chia cho tôi một ít hay không? Dù sao người phiêu bạt trong giang hồ, như bị kề dao bên cổ."

Một Bạch Hoàn lẳng lặng nhìn cậu, cuối cùng đặc biệt không có tình cảm cùng bàn từ chối: "Không được, tôi là gà con yếu đuối, vì bảo đảm an toàn tuyệt đối, những thứ thuốc đó chỉ tôi có thể có. Giá trị sinh mệnh của cậu cao như vậy, hơi phản kháng một chút là có thể bảo vệ trinh tiết. Cố lên."

Mặc Dương trợn trắng mắt xoay người bước đi. Không phải là nói cậu vài câu yếu ớt thôi sao! Cái đồ có thù tất báo!

Sau khi ra ngoài, Mặc Dương đi dạo mấy cửa hàng quanh trường, hỏi quản lý cửa hàng có cần tuyển nhân viên bán thời gian không. Kết quả những cửa hàng nhỏ kia không thiếu người, thỉnh thoảng mới cần nhân viên bán thời gian, Mặc Dương chỉ có thể ra ngoài buổi tối, thời gian cũng không thích hợp.

Ngay khi Mặc Dương cảm thấy việc tìm kiếm một công việc bán thời gian là một chặng đường dài, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy "Quán bar Dạ Sắc" tráng lệ lộng lẫy phía trước.

Một hàng tuấn nam mỹ nữ đứng trước cổng quán bar này, bọn họ đang dùng nụ cười khéo léo nhất chào đón tất cả những người bước vào trong.

Mặc Dương không nhịn được quay đầu nhìn lại, quán bar này cách trường bọn họ cùng lắm chỉ có hai con phố. Cho nên, đây chẳng phải là khung cảnh trắng trợn "Nam phú hào bao nuôi học sinh nghèo" sao?

Cậu cảm thán một câu đạo đức suy đồi rồi xoay người trở về phòng ngủ. Cậu đã ra ngoài hơn hai giờ, phải về trường học ngủ trước mười giờ.

Kết quả vừa quay người, cậu đã thấy một người đàn ông vẻ mặt gian giảo mỉm cười với mình. Nụ cười đó nhức mắt đến mức Mặc Dương suýt chút nữa đá thẳng vào mặt hắn ta.

"Có việc gì?"

"À! Không có việc gì không có việc gì. Không không không, có việc có việc." Trương Tam Nhi sớm đã phát hiện ra thiếu niên đứng ở góc cạnh quán bar này. Là người cần đầu chịu trách nhiệm tìm kiếm "Công chúa Thiếu gia", hắn rất tự tin vào mắt nhìn của mình. Cho nên khoảnh khắc nhìn thấy góc nghiêng của thiếu niên kia, hắn biết mình đã gặp được một mặt hàng cực phẩm. Điều này không chỉ bởi vì thiếu niên rất đẹp trai tuấn tú, mà quan trọng hơn là ánh mắt của cậu ta dường như có thể câu hồn người khác, khóe mắt hơi nhếch lên mang theo nét bướng bỉnh, quả thực có thể khơi dậy khát khao chinh phục của bất kỳ kẻ nào.

Vốn dĩ hắn còn dụ dỗ thiếu niên này vào quán bar với giá cao. Xét cho cùng, dựa theo cách ăn mặc thì cậu ta chắc chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi. Đối với những học sinh chưa từng nhìn thấy cảnh đời như thế này, tùy tiện nói vài câu là có thể dỗ bọn chúng đến bối rối và mất phương hướng.

Nhưng mà khi thiếu niên xoay người lại nhìn thẳng vào hắn, Trương Tam Nh không nhịn được mà run lên.

Thiếu niên quả thật rất đẹp, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng và đôi môi phớt màu. Nhất là đôi mắt của cậu ta, khi cậu ta nhìn chăm chú vào bạn, sẽ khiến bạn khó có thể rời mắt đi. Nhưng chính bởi vì đôi mắt này, làm cho Trương Tam Nhi cảm thấy khá khó giải quyết. Đó không phải là ánh mắt ngây thơ tự tin mà một thiếu niên nên có, mà là ánh mắt khinh thường thông suốt nhìn sự đời, cộng thêm sự kiêu ngạo toát ra trong từng cử động của cậu ta, cậu ta nhìn bạn như nhìn người hầu của mình.

Trương Tam Nhi trên trán hơi đổ mồ hôi, ngạc nhiên vì mình lại bị một học sinh cấp ba làm cho khẩn trương không được tự nhiên như vậy.

"Có việc thì mau nói, thời gian của tôi có hạn." Tổng giám đốc Mặc chặc lưỡi, trong đầu bắt đầu liệt kê tất cả các cách có thể nói chuyện.

"À, cái đó, em trai, anh thấy em đứng ở chỗ này vẻ mặt do dự, cảm thấy mình thiếu tiền muốn tìm việc làm sao? Anh vừa vặn là quản lý nhân sự của quán bar Dạ Sắc này, đây là danh thϊếp của anh! Anh không nói dối. Anh có thể giới thiệu em đến làm việc trong hội sở này."

Mặc Dương ồ một tiếng. Không từ chối cũng không đồng ý.

Trương Tam Nhi cảm thấy có hy vọng, càng thêm ân cần: "Muốn vào hội sở của bọn anh rất đơn giản! Chỉ cần ký hợp đồng lao động với bọn anh là được rồi! Hơn nữa, mức lương trong quán bar Dạ Sắc của bọn anh rất cao, anh thấy cậu em còn đang đi học, bọn anh không trì hoãn thời gian học của em vào ban ngày, em chỉ cần làm việc bán thời gian trong hai tiếng từ bảy giờ đến chín giờ vào buổi tối! Bọn anh có thể trả tiền theo tháng hoặc theo tuần. Một trăm nhân dân tệ một ngày, phục vụ tốt còn có tiền boa, chắc chắn cực kỳ có lợi!"

Mặc Dương nghĩ một lúc, quả thật khá có lời. Có điều, mánh khóe của nơi này quá thâm sâu, nếu như là một học sinh cấp ba chưa thấy qua, sau khi đi vào sợ là chưa chắc đã có thể leo ra.

"Tôi chỉ đến quán bar bưng bê đồ, không nhận bất kỳ công việc bồi nói chuyện, ca hát, giúp việc hay chuyển công việc tạm thời nào khác. Vả lại nói rõ trước, nếu khách làm phiền tôi, tôi sẽ ra tay. Như vậy có được không, nếu như không chấp nhận những thứ này mà trừ lương hoặc bị phạt, thì tôi sẽ không ký hợp đồng"

Trương Tam Nhi lập tức nghẹn họng. Nghĩ thầm đây quả nhiên là rễ cứng rồi, vừa lên đã ngăn chặn tất cả khả năng có thể xảy ra. Có điều, thiếu niên này vẫn còn khá non nớt, nếu như hội sở và khách hàng thật sự coi trọng một người nào đó thì sẽ có vô số cách để khiến họ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Hoàn toàn không sợ không giữ được người.

"Ha ha ha cậu em yên tâm, quán bar của bọn anh chính là quán bar chính quy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện phạm pháp! Nếu đã như vậy, bây giờ em có muốn ký hợp đồng với anh không? Như vậy buổi tối ngày mai em có thể tới làm việc!"

Mặc Dương suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Nửa tiếng sau, cậu cầm bản hợp đồng mà cậu đã đọc kỹ, sửa đổi và bổ sung thêm một số điều lệ bước ra khỏi quán bar Dạ Sắc. Trương Tam Nhi đứng ở cửa mỉm cười tiễn cậu rời đi. Khi bóng dáng của Mặc Dương khuất khỏi tầm nhìn, hắn ta mới buồn bực hừ một tiếng khinh miệt.

"Thằng chó đẻ, đọc hợp đồng cũng tinh như vậy, chẳng lẽ sau này mày muốn trở thành luật sư sao!"

Mặc Dương gần như lấp kín tất cả lỗ hổng trong hợp đồng, còn bổ sung thêm một số điều lệ không mấy thân thiện với hội sở. Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của cậu, Trương Tam Nhi suýt chút nữa cho rằng cậu là cậu chủ của nhà nào đó. Có điều, cuối cùng cuối cùng ký hợp đồng thành công, sau này hội sở của bọn họ chẳng thiếu gì cách đối phó người khác!

Lúc Mặc Dương trở lại phòng ngủ đã là chín giờ bốn lăm phút tối. Còn mười lăm phút nữa mới tắt đèn, cậu đẩy cửa rất nhẹ, sợ làm phiền hai người trong phòng, nhưng vừa mở cửa đã bị một bàn tay thô bạo kéo vào trong, rồi sau đó cả người bị đè lên tường phòng ngủ!

Mặc Dương tim đập thình thịch, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng khi nghe thấy tiếng chất vấn thì lập tức dừng lại.

"Cậu đi đâu vậy? Muộn như vậy trở về, trên đường không sợ bị cướp sao?" Vẻ mặt của Âu Dương Sóc nhìn qua rất không tốt.

Mặc Dương cảm thấy tư thế này thật sự có hơi yếu thế và không có thể diện, muốn đẩy cậu ta ra, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.

"Đúng vậy! A Khuyển! Bây giờ đã gần mười giờ rồi. Nếu cậu không trở về, chúng ta đều sẽ nghĩ rằng cậu đi cả đêm không về đấy! Khó lắm cái giường trống trong phòng chúng ta mới có người đến, kết quả ngay cả giúp trải giường chiếu cậu cũng không làm!"

"Đồng bọn mới?" Cái giường bên cạnh cậu có người?

Mặc Dương còn đang thắc mắc thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc dịu dàng, nhưng chắc chắn là giọng nói bây giờ cậu không muốn nghe nhất vang lên: "Chào bạn cùng bàn. Cậu về muộn như vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

"Vừa hay tôi biết một ít y học, cần tôi kiểm tra cho cậu không?"

Mặc Dương: "... Các cậu đủ rồi."

Cái cảnh đi đêm về muộn, như thể bị ba cô vợ xinh đẹp ở nhà thay nhau chất vấn này thật không phù hợp cho tình yêu vườn trường! Phùng Ngọc và Âu Dương Sóc là NPC thì không tính, Một Bạch Hoàn cậu hóng hớt cái gì!

Tác giả có lời muốn nói: Ừm, tên gọi khác của chương này là ba cô vợ nhỏ của trai hầu rượu.